Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 22: Xin Lỗi Là Cô Ta Không Xứng Với Tôi Mới Phải






Chu Mai biết gia đình Lâm Vân nghèo khó, nhưng cô ta lại chủ động lấy chuyện đó ra mà nói, dường như đang muốn châm biếm Lâm Vân là một đứa nghèo.
Lâm Vân chưa từng có ấn tượng tốt với Chu Mai, vừa nhìn là đã biết cô ta không phải là một người an phận, lúc trước Lâm Vân đã nói với Mập là không nên quen Chu Mai.
Thật tiếc là Mập bị tình yêu làm cho mờ mắt mà không nghe lời Lâm Vân.
“Tôi là con nhà nghèo, nhà nghèo
rớt mồng tơi, có gì hay mà giới thiệu.
” Lâm Vân vừa nhấp rượu vừa nói.
Mập nhận ra bầu không khí ngượng ngùng nên vội lên tiếng để thay đồi không khí.
“ừm… tuy gia cảnh của anh bạn Lâm Vân của tôi không tốt lắm, nhưng cậu ấy vẫn luôn học hành rất tốt! Sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ tìm được một công việc tốt, tương lal chắc chắn sẽ không tệ.


Quách Hiểu Hiểu chế nhạo nói: “Ha ha, chỉ là người bình thường
thôi, sao có thể tìm được việc gì tốt chứ? Cho dù vất vả cả đời cũng không thể sánh được với một đầu ngón tay của con nhà giàu.

Chu Mai cũng vội vàng đồng ý: “Đúng vậy, gần đây trường chúng ta có một sinh viên đại gia bí ẩn, tùy tiện quyên góp cho trường mười triệu.
Người giống như nhà Lâm Vân dù chăm chỉ cả đời cũng không sánh được!”
“Đương nhiên là tôi không thể so với sinh viên đại gia bí ần kia rồi.
” Lâm Vân cười nói.
Lâm Vân muốn nói rằng tôi là người đã quyên tặng tiền đó.
Nhưng sau này nghĩ lại, nếu anh nói ra bọn họ sẽ không tin đâu, chỉ cười nhạo anh khoe khoang, cho nên Lâm Vân không nói ra.
“Xem như cậu cũng tự biết mình đó, cậu có biết gia cảnh nhà Quách Hiểu Hiểu không? Không ngại cho cậu biết, gia đình cô ấy mờ một công ty, Lâm Vân cậu xứng sao?” Chu Mai kiêu ngạo nói.
“Xin lỗi, là cô ta không xứng với tôi mới phải.
” Lâm Vân bình tĩnh
nói.
Bây giờ Lâm Vân, với tư cách là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam, chỉ là thiên kim của một công ty nho nhỏ, Lâm Vân thực sự không thèm để ý.
“Cái gì? Cậu nói Hiểu Hiểu của chúng tôi không xứng với thằng nhà quê như cậu hả? Câu này mà cậu cũng nói ra được, cậu không biết xấu hổ hả?”
Chu Mai dường như nghe được câu nói đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời mình.

Quách Hiểu Hiểu lộ ra vẻ khó chịu, một thằng nhà quê mà dám nói cô ta không xứng sao? Điều này khiến cô ta rất không hài lòng.
Quách Hiểu Hiểu đưa ra một tấm thiệp mời.
“Nhóc, cậu biết thư mời này là gì không? Thư mời từ chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.
Một kẻ nhà quê như cậu, cả đời này chắc là chưa bao giờ đến một buổi tiệc cao cấp như vậy đâu!” Quách Hiểu Hiểu tỏ vẻ tự hào.
“Wow, tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, hâm mộ quá đi mất!” Chu Mai bày ra vẻ mặt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tiếng tăm của tập đoàn Hoa Đỉnh nổi tiếng như thế nào ở ba tỉnh Tây Nam thì không cần phải nói, ngay cả lời mời của chi nhánh Thanh Dương trong mắt họ cũng vô cùng, vô cùng là lợi hại!
Hơn nữa, chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh có danh tiếng và địa vị rất cao ở Thanh Dương này, trong mắt mấy người Chu Mai đều là vẻ ngưỡng mộ!
Sau khi Lâm Vân nghe xong, không khỏi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Bản thân Lâm Vân là chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng không ngờ rằng Quách Hiểu Hiểu lại còn đem thiệp mời này khoe khoang với anh.
“Quách Hiểu Hiểu, thứ bảy này cô có đến tham gia buổi tiệc này không? Đến lúc đó, biết đâu chừng chúng ta lại gặp nhau.
” Lâm Vân cười nói.

Lâm Vân là chù nhân của buổi
tiệc đó, nếu Quách Hiểu Hiểu định tham gia bữa tiệc này, việc gặp mặt Lâm Vân là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ là Lâm Vân đang suy nghĩ không biết Quách Hiểu Hiểu sẽ có biểu cảm như thế nào khi phát hiện ra anh là chủ tịch mới của chi nhánh Thanh Dương.
“Gặp cậu? Làm sao có khả năng? Cậu có tư cách tham dự sao?” Quách Hiểu Hiểu khinh thường cười lạnh.
“Chưa chắc đâu.
Nếu như lúc đó cậu ta đến khách sạn để làm tạp
vụ, có lẽ cậu ta đủ tư cách đi vào.
” Chu Mai che miệng cười.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.