Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 2: Đơn thương độc mã




Nghe được thái độ của Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, Liễu Kình Vũ nhíu chặt hai hàng chân mày lại. Hắn biết rằng Chủ tịch huyện nhất định là không hề coi trọng ý kiến của mình, điều này làm cho hắn không biết phải làm sao.
Giờ phút này, ngoài cửa sổ trời càng ngày càng tối, gió càng lúc càng lớn, tiếng sấm đã bắt đầu ầm ầm vang vọng khắp nơi, những tia chớp như con rắn uốn lượn thỉnh thoảng lóe lên trong không trung.
Ngọn đèn trong văn phòng đã bật, dựa vào ánh sáng đèn, Liễu Kình Vũ nhìn vị trí đập nước Quan Sơn và đập nước thượng du Cảnh Lâm trên bản đồ, trong lòng tràn đầy lo âu. Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, một khi mưa to liên tiếp ba ngày ba đêm, có là đập nước cũng rất khó có thể chịu đựng.
Chờ đợi chỉ thị từ Huyện sao? Bí thư Huyện ủy điện thoại không gọi được, Chủ tịch Huyện không coi trọng, căn bản không có khả năng sẽ có chỉ thị gì. Chờ Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường tổ chức hội nghị sao? Càng không thể nào. Đối phương căn bản cũng không hề coi trọng mình.
Nguy cơ đang ở trước mắt, đã không thể đợi thêm được nữa. Lợi ích của dân chúng lớn hơn Trời, không thể đợi được, nhất định phải mau chóng động viên quần chúng di dời tài sản quan trọng cũng như gia cố đập chứa nước, nhất định phải nghĩ mọi biện pháp bảo đảm an toàn tính mạng và tài sản cho dân.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức đứng dậy đi đến văn phòng làm việc của Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn. Lúc này Hồ Quang Viễn đang ngồi xem phim ở máy tính, thấy Liễu Kình Vũ đi vào lập tức tắt trang web đi, cười đứng dậy nói:
- Tiểu Liễu đến à? Có chuyện gì sao?
Trong lúc nói chuyện, giọng điệu tuy rằng khách khí nhưng xưng hô lại hạ thấp Liễu Kình Vũ rồi.
Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày, lạnh lùng nói:
- Phó chủ tịch Hồ, ông vẫn nên gọi tôi là Chủ tịch thị trấn Liễu thì hơn, ông gọi tiểu Liễu tôi nghe có chút không quen.
Liễu Kình Vũ mặc dù là mới vào quan trường nhưng hắn đã ở trong quân đội nhiều năm như vậy, thực hiện qua rất nhiều nhiệm vụ khó khăn, tình huống gì chưa từng gặp qua, Hồ Quang Viễn cố ý hạ thấp mình, Liễu Kình Vũ làm sao có thể không nhìn ra.
Thấy Liễu Kình Vũ đã nghe ra, Hồ Quang Viễn chỉ có điều cười ha hả, nói:
- Được, Chủ tịch thị trấn Liễu đến có chuyện gì?
Liễu Kình Vũ sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Phó chủ tịch thị trấn Hồ, tôi vừa rồi đã nghiên cứu rất kỹ tình hình của thị trấn Quan Sơn cũng như đập nước Quan Sơn. Quan Sơn là một vùng đất trũng, hàng năm đều có mưa to, tình hình giao thông của các thôn rất xấu, đến máy kéo cũng không dễ dàng ra vào, mà đập nước lại vừa vặn xây dựng phía trên thị trấn, dung lượng chứa 5.000.000m3, là đập nước ở giữa mức nhỏ và trung, một khi mưa to liên tiếp thì mực nước trong đập chứa sẽ dâng lên, một khi ngập quá đê đập thì thị trấn Quan Sơn sẽ bị lũ lụt bao phủ. Nếu đập nước không thể chịu được thủy áp mà bị vỡ tung, nước sẽ tràn vào thị trấn, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Hồ Quang Viễn nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trên mặt lộ vẻ áy náy nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, thật là ngại quá, ngài tới chậm một chút rồi, Bí thư Thạch vừa thông báo cho tôi là một lát nữa sẽ cùng ông ấy đi xuống dưới xã để tiến hành điều tra nghiên cứu, chưa biết lúc nào sẽ về. Hay là ngài tìm người khác vậy.
Nghe Hồ Quang Viễn nói như vậy, Liễu Kình Vũ cũng không có cách nào, chỉ có thể xoay người rời khỏi. Liễu Kình Vũ chân trước vừa mới rời đi, Hồ Quang Viễn liền nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi cho nhiều người.
Khi Liễu Kình Vũ đi tìm những Đảng ủy viên thị trấn khác, nếu không phải là đang có công việc thì cũng là đang sắp xếp công việc. Liễu Kình Vũ chỉ tìm được Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp. Tần Duệ Tiệp cười đứng dậy từ phía sau bàn làm việc, mời Liễu Kình Vũ ngồi lên salon sau đó cũng ngồi xuống đối diện. Hai bên bắt đầu cẩn thận đánh giá lẫn nhau.
Theo đánh giá của Tần Duệ Tiệp, Liễu Kình Vũ thân hình cao lớn, khoảng chừng 1m90 nhưng lại rất cân xứng, làn da màu đồng có vẻ vô cùng khỏe mạnh, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt to tràn đầy cương nghị và tự tin. Mặc dù đối phương chỉ mới 22 tuổi nhưng nhìn lại vô cùng chín chắn.
Ở trong mắt Liễu Kình Vũ, Tần Duệ Tiệp khoảng chừng 25, 26 tuổi, cao khoảng trên dưới 1m75, dáng người săn chắc, cô mặc một bộ đồ công sở màu đỏ vô cùng bắt mắt. Tần Duệ Tiệp quả thực rất xinh đẹp, cho dù đã cố ý mặc trang phục công sở và vấn tóc lên để thêm phần nghiêm trang nhưng vẻ đẹp của cô vẫn khiến cho Liễu Kình Vũ cảm thấy rung động. Nhất là ngồi đối diện trên salon, đôi chân thon dài thẳng tắp không chút tì vết của cô khiến cho hắn kinh ngạc, chỉ bằng đôi chân và dáng người này của Tần Duệ Tiệp, cô làm người mẫu tuyệt đối không tệ.
Tuy rằng rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tần Duệ Tiệp nhưng Liễu Kình Vũ rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng nói:
- Phó bí thư Tần, tôi đến tìm cô là muốn bàn bạc một chút về công tác phòng chống lũ lụt của thị trấn Quan Sơn chúng ta.
Tần Duệ Tiệp rất sửng sốt, lập tức hỏi:
- Anh không nói với Bí thư Thạch sao?
Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng, không chút giấu diếm nói sơ qua về tình hình với Tần Duệ Tiệp.
Tần Duệ Tiệp sau khi nghe xong, mày liễu lập tức nhíu chặt, lâm vào trầm tư.
Tần Duệ Tiệp tuy rằng mới 25 tuổi nhưng cũng đã lăn lộn trong quan trường hơn 4 năm rồi, có nhiều kinh nghiệm phong phú.
Liễu Kình Vũ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tần Duệ Tiệp. Từ lúc Liễu Kình Vũ đi ra khỏi văn phòng của Hồ Quang Viễn đã suy nghĩ rõ ràng được rất nhiều chuyện, tuy rằng không biết vì sao nhưng hắn cảm giác được các Ủy viên thị trấn Quan Sơn này dường như rất có ý kiến với mình, dường như cố ý cô lập chính mình. Mà nếu muốn phá cục diện này, hắn nhất định phải lôi kéo được một ít lực lượng ủng hộ mình. Hắn đã nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch của một số Ủy viên, biết rằng Tần Duệ Tiệp vừa vặn đến nhậm chức được một tháng, cô là người duy nhất có khả năng bị mình lôi kéo. Cho nên tuy là lần gặp mặt đầu tiên với Tần Duệ Tiệp nhưng Liễu Kình Vũ cũng đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình.
Nhìn thấy Tần Duệ Tiệp còn đang do dự, Liễu Kình Vũ vô cùng chân thành nói:
- Phó bí thư Tần, tôi biết rằng tôi đến tìm cô thế này có thể sẽ làm cô khó xử, nhưng tôi nhất định phải nói cho cô biết. Có lẽ rất nhiều người, thậm chí là cả lãnh đạo huyện đều cho rằng huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn chúng ta sẽ không có mưa to, nhưng người bạn học của tôi ngay khi còn học đại học đã được mệnh danh là Thiên tài khí tượng. Cậu ấy dự báo thời tiết vô cùng chính xác, tuy rằng vì tính cách cũng như kinh nghiệm lý lịch nên vẫn chưa lên được vị trí cao, nhưng xác suất cậu ấy dự báo đúng là vô cùng cao. Một khi dự báo của cậu ấy ứng nghiệm, như vậy không chỉ thị trấn Quan Sơn chúng ta sẽ gặp tai hoạ thê thảm và nghiêm trọng, chỉ sợ toàn bộ huyện Cảnh Lâm cũng sẽ gặp đại họa. Về phần Huyện ủy, tôi đã báo cáo tình hình với Chủ tịch Huyện Tiết Văn Long rồi, còn ông ấy sẽ làm thế nào thì tôi không chỉ đạo được, nhưng đối với thị trấn Quan Sơn chúng ta, mặc kệ người khác có ủng hộ hay không, tôi đều sẽ cố hết sức mình. Tôi không hi vọng thị trấn Quan Sơn mà tôi làm việc lại xuất hiện tình hình nghiêm trọng và thê thảm đó. Như vậy là không có trách nhiệm đối với quần chúng nhân dân. Tôi biết rằng ngay lúc này mà bắt cô tỏ thái độ thì sẽ làm cô hết sức khó xử, cho nên Phó bí thư Tần, cô không cần áy náy đâu, cô bận việc thì cứ làm đi, tôi đi tổ chức quần chúng gia cố đê đập.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền đứng dậy đi ra ngoài.
Liễu Kình Vũ một chiêu này là lấy lui làm tiến. Thông qua một chiêu này hắn lập tức có thể phân biệt được Tần Duệ Tiệp là cán bộ dạng gì. Nếu cô ta là một cán bộ nghĩ cho nhân dân thì rất có thể sẽ ủng hộ mình, còn nếu chỉ là một cán bộ vì cái ghế của mình thì cô ta có ủng hộ hay không cũng không quan trọng.
Nhìn đến Liễu Kình Vũ đã cất bước rời khỏi, Tần Duệ Tiệp mày liễu càng nhíu chặt hơn.
Lúc Liễu Kình Vũ sắp đi ra đến cửa, cô đột nhiên nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, anh nói chúng ta triển khai công tác như thế nào? Tôi ủng hộ anh.
Khi nói ra bốn chữ cuối cùng, giọng nói của cô vô cùng âm vang, hai đấm nắm chặt, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên nghị.
Liễu Kình Vũ chậm rãi xoay người lại, nhìn Tần Duệ Tiệp nói:
- Phó bí thư Tần, cô có chắc chắn về quyết định của mình không? Công tác lần này sẽ rất vất vả, cần đội mưa đi triển khai công việc…
Liễu Kình Vũ không nói tiếp, ánh mắt nhìn chăm chú Tần Duệ Tiệp.
Tần Duệ Tiệp ánh mắt kiên nghị nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, mặc dù tôi bán tín bán nghi về tình hình thời tiết mà anh nói, nhưng tôi tin tưởng anh có tấm lòng vì nước vì dân thực sự. Tình hình sau này tôi không dám cam đoan nhưng công tác phòng chống lũ lụt lần này, tôi nguyện ý phối hợp với anh để triển khai.
Liễu Kình Vũ đợi chính là những lời này của Tần Duệ Tiệp. Bởi vì Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, không có sự ủng hộ của Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường cũng như Phó chủ tịch thường vụ thị trấn và các Ủy viên trấn ủy khác, hắn nếu muốn toàn lực triển khai công tác là không có khả năng. Nhưng nay đã có Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp ủng hộ thì vẫn có thể triển khai rất nhiều công tác, trong đó có một số công tác mấu chốt.
Sau đó Liễu Kình Vũ bàn bạc với Tần Duệ Tiệp một chút, quyết định phân công nhau hành động. Tần Duệ Tiệp phụ trách cung cấp vật tư phòng lụt như bố trí nguồn nhân lực dựng lều trại, đội mưa đến một số vùng địa thế cao của Quan Sơn như thân núi vững chắc, không có khả năng phát sinh sự cố đất đá trôi để dựng lều trại, chuẩn bị khẩn cấp chi dụng. Còn Liễu Kình Vũ thì phụ trách đi thuyết phục quần chúng nhân dân đến đập nước Quan Sơn để gia cố đê đập.
Sau khi đã phân công xong, Liễu Kình Vũ cũng không để lãng phí thời gian, lập tức triển khai công tác. Đầu tiên hắn gọi Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hồng Tam Kim vào phòng làm việc của mình, trực tiếp nói với ông ta:
- Chủ nhiệm Hồng, ông lập tức gọi điện thoại cho Bí thư chi bộ hoặc là Trưởng thôn của tất cả các thôn ấp hành chính, thông báo cho bọn họ lập tức phái người đến đập nước Quan Sơn để gia cố đê đập, nếu không đập nước Quan Sơn rất có thể phát sinh nguy cơ bị vỡ tung.
Kỳ thật trước khi vào văn phòng của Liễu Kình Vũ, Hồng Tam Kim cũng đã nhận được tin nhắn của Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn, nói ông ta không cần phối hợp công việc với Liễu Kình Vũ, cho nên sau khi Hồng Tam Kim nghe được chỉ thị của Liễu Kình Vũ thì trên mặt lộ vẻ khó xử, nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, hiện tại mưa sa gió giật, hơn nữa dự báo thời tiết nói thị trấn chúng ta căn bản sẽ không có mưa to, chỉ sợ các Bí thư chi bộ thôn và các Trưởng thôn chưa chắc sẽ làm theo chỉ thị của ngài.
Nhìn thấy biểu hiện của Hồng Tam Kim, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Hồng Tam Kim, ông phải nhớ kỹ thân phận của mình, ông là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, đối với các chỉ thị của tôi thì không được phép nghi ngờ, chỉ cần chấp hành là được, xảy ra bất cứ vấn đề gì thì sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Hiện tại ngay trước mặt tôi, mời ông gọi đến các thôn và thông báo cho họ rằng đập nước Quan Sơn rất có thể sẽ phát sinh nguy hiểm, sau đó đi cùng tôi làm việc. Nếu ông không tình nguyện thì có thể gọi Phó chánh văn phòng vào đây, tôi lập tức bổ nhiệm ông ta làm Chánh văn phòng.
Nghe được những lời cứng rắn của Liễu Kình Vũ, Hồng Tam Kim liền đổ mồ hôi đầu. Tuy rằng ông ta biết Hồ Quang Viễn có sự ủng hộ của Thạch Chấn Cường, nhưng đối mặt với người thanh niên mới 22 tuổi đã có thể lên làm Chủ tịch thị trấn, ông ta vẫn là không dám xem thường, nhất là Liễu Kình Vũ mạnh mẽ như thế, ông ta thật sự lo lắng hắn sẽ trực tiếp đề bạt Phó chánh văn phòng kia lên, như vậy thì mình thua thiệt lớn rồi. Hiện tại dù sao cũng chỉ là gọi điện thoại thôi mà, cho dù Hồ Quang Viễn biết thì chắc hẳn cũng không có nhiều phản ứng, cho nên bảo vệ mình là trước hết. Nghĩ vậy, ông ta liền bắt đầu gọi điện thoại đến các thôn để thông báo tình hình ngay trước mặt Liễu Kình Vũ.
Chờ cho ông ta thông báo xong, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
- Giờ thì ông ngay lập tức tìm một lái xe đưa tôi đi đến các thôn, tự tôi sẽ động viên quần chúng chuẩn bị di tản. Hồng thủy bất cứ lúc nào cũng có thể đến. chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo.
Nghe được Liễu Kình Vũ muốn đến các thôn để khuyến khích dân chúng sơ tán, Hồng Tam Kim lập tức kinh ngạc. Ông ta cho rằng Liễu Kình Vũ thực sự là quá điên cuồng, nhất là không ngờ Liễu Kình Vũ lại đề xuất muốn dùng xe thì càng hết chỗ nói. Tuy nhiên vì chức quan của mình, ông ta chỉ có thể cười khổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, hiện tại trong thị trấn không có xe.
Liễu Kình Vũ nhướn mày, lấy tay chỉ ra ba chiếc xe ô tô đỗ ở trong sân, nói:
- Không phải có ba chiếc đang đỗ ở kia sao? Làm sao lại không có xe?
Hồng Tam Kim cười khổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài không biết rồi, ba chiếc xe kia theo thứ tự là xe chuyên dụng của Bí thư Thạch, Phó chủ tịch Hồ và Chủ tịch Hội đồng nhân dân Lưu Kiến Doanh, đều có lái xe riêng, các Ủy viên khác đều không được sử dụng. Hiện tại xe chuyên dụng của ngài vẫn chưa được trang bị.
Nghe đến đó, sắc mặt Liễu Kình Vũ trở nên âm trầm, hỏi:
- Vậy còn xe sử dụng chung?
Hồng Tam Kim lắc đầu:
- Thị trấn Quan Sơn chúng ta khá nghèo, chỉ có ba chiếc xe hơi này. Các Ủy viên trấn ủy khác nếu muốn dùng xe thì thường đều tự mình xuống Phòng quản lý mượn xe.
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng thêm âm trầm. Bí thư Đảng ủy thị trấn, Phó chủ tịch thường vụ thị trấn và Chủ tịch Hội đồng nhân dân đều có xe chuyên dụng, lại cố tình để cho một Chủ tịch thị trấn như hắn không có nổi một chiếc xe có thể sử dụng.
Điều này thật sự là làm cho người ta phẫn nộ rồi. Đây quả thực là sự châm biếm sâu cay đối với mình, lửa giận của Liễu Kình Vũ lập tức tăng vọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.