Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng

Chương 2:




Thứ Sáu đến, Bethany lớn tiếng cười nhạo chính mình. Không thấy Ryan gọi điện hủy, thế có nghĩa là cuộc hẹn tối nay của họ vẫn không có gì thay đổi. Gạt đi hết mọi suy xét và cảnh báo, cô thực sự háo hức mong đến giờ hẹn – háo hức đến mức gần như không chịu nổi. Lần đầu tiên trong tám năm qua, cô sắp được đi chơi với một người. Một cuộc hẹn thực sự. Không phải với một người bà con, không phải với một người bạn nào đó của các anh trai cô, mà với Ryan Kendrick, một chàng trai độc thân được đeo đuổi nhất thị trấn này.
Thật lố bịch khi tỏ ra háo hức đến như vậy. Chỉ có một lần này thôi, anh ta nằn nì đưa cô đi chơi chỉ là để tỏ ra tốt bụng. Nhưng anh ta sẽ đưa cô đến một nơi rất vui, và nhất định cô sẽ tận hưởng từng giây phút tối nay.
Tóc đã ổn chưa nhỉ?
Bethany vội vã lăn xe vào phòng ngủ kiểm tra lần cuối trước tấm gương bàn phấn. Dù việc nhét được hai chân vào chiếc quần jean bó với hỗ trợ duy nhất từ chiếc yếm đỡ khó kinh khủng, Bethany vẫn quyết định ra ngoài tối nay trong trang phục cao bồi – một hình ảnh khó hoàn thiện vì cô phải ngồi xe lăn, đặc biệt là thiếu mũ và giày bốt. Mấy thứ đó đang nằm trên gác xép nhà bố mẹ cô, bị một lớp bụi dày bao phủ.
Bethany nghiêng bên này ngó bên kia phán xét hình ảnh của mình trong gương. Liệu cái quần bò kẻ ô đỏ này trông có ngớ ngẩn không? Ở Crystal Falls, đa số phụ nữ mặc quần bò bó sát và áo thun hở vai kiểu cao bồi đến các cuộc vui như hội thi kéo bùn, nhưng họ đâu có ngồi xe lăn.
Có tiếng con mèo làm rơi thứ gì đó trong nhà. Bethany giật bắn người. Cô đặt bàn tay lên ngực và nhắm mắt lại. Đủ rồi. Cô cần phải ngừng chuyện này lại.
Bethany không quá khờ đến nỗi hy vọng rằng Ryan thực sự bị cô cuốn hút. Chỉ nghĩ thôi cũng làm cô sợ hãi. Một buổi tối đi chơi, chỉ vui thôi, là một chuyện, còn bị cuốn hút lại là chuyện khác. Đó là một cái hộp đầy sâu mọt, tốt hơn hết là đừng mở ra.
Hít một hơi thật sâu, Bethany mở mắt và nhìn chằm chằm mình trong gương, quyết định sẽ nhìn bản thân mình như những người khác. Cô tin rằng mình xinh theo một cách bình thường, không có gì nổi bật.
Ở Bethany điều duy nhất không thể giấu đi đâu được là chiếc xe lăn – nỗi đau của đời cô và mãi gắn liền với cuộc sống của cô. Khi Ryan nhìn cô, cái xe lăn là thứ anh sẽ nhìn thấy, chứ không phải cô gái ngồi trong đó. Cô phải luôn ghi nhớ điều ấy. Trước đây cô đã đặt hết niềm tin vào một người, đã kỳ vọng rất nhiều vào người ấy và tưởng rằng việc cô bị liệt không thành vấn đề, nhưng rốt cuộc đấy lại là một trở ngại lớn không thể vượt qua.
Bethany sẽ vờ xem anh như một trong mấy anh trai của mình thôi. Đâu có gì khó. Sau đêm nay cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Cô sẽ được tận hưởng một cuộc thi kéo bùn, và đó là điều cô nên tập trung vào. Từ lâu cô đã thôi tham gia những sự kiện tương tự vì vui thích có bao nhiêu đâu mà khiến cho bạn bè hay mấy người anh của cô phải vất vả đưa đi đưa về.
Bethany quay trở lại phòng khách, ý thức sâu sắc âm thanh rin rít phát ra khi bánh xe lăn trên sàn gỗ đánh véc ni. Cô dừng lại ngước nhìn lên chiếc đồng hồ trên nắp lò sưởi. Sáu giờ. Cổ họng se lại. Hai vai căng cứng. Cô lắng nghe từng giây tích tắc trôi qua. Chỉ là anh bị muộn thôi mà. Nếu không đến được hẳn anh đã gọi rồi.
Mà… nếu anh không đến đi nữa thì có gì đâu. Cô có một gia đình hạnh phúc, một công việc như ý, và đủ thứ việc thú vị khác giữ cô bận rộn suốt từ sáng đến tối. Cô không cần phụ thuộc vào ai để tìm kiếm hạnh phúc hay sự hoàn chỉnh nữa.
Tích tắc tích tắc. Con lắc đồng hồ tàn nhẫn đu đưa, từng phút trôi qua và mỗi phút dường như kéo dài vô tận. Cô lật lật cuốn tạp chí tranh trang trí rồi thảy nó trở lại chiếc bàn nhỏ. Trễ hai mươi phút rồi.
Ô hô. Chuyện này đáng ngạc nhiên lắm sao? Thực ra trong thâm tâm cô đâu có mong đợi anh ta đến. Chắc ở ngoài bãi giờ này trời đã trở lạnh rồi. Ai dại gì mà muốn dầm người ngoài gió chỉ để xem mấy cái máy cày trượt trong bùn chứ?
Bethany lăn xe đến bên cửa sổ nhìn ra sân. Trời đã tối mù và một luồng gió lạnh quét qua những cành cây trụi lá. Chưa có cái chồi nào nhú trên cành. Vì nằm trên vùng cao nên mùa xuân đến với dân Crystal Falls khá muộn.
Và với vài người, mùa xuân còn không bao giờ đến…
Bethany xiết hai tay thành nắm đấm và nhắm nghiền mắt lại cố ngăn dòng nước mắt nóng hổi đang chực trào ra, căm ghét Ryan vì đã để cô hy vọng quá nhiều và ghét bản thân mình vì đã để anh ta đập tan niềm hy vọng trong cô.
Không bao giờ nữa. Có lẽ chuyện này xảy ra thế này cũng tốt thôi, kiểu như là một lời nhắc nhở cho cô. Không được mơ mộng viển vông. Tốt nhất là giữ cho chân – trong trường hợp của cô là bánh xe lăn – bám chặt vào nền.
Ryan liếc nhìn đồng hồ và chửi thề. Lại đèn đỏ. Lúc đang vội mà mọi thứ cứ khiến anh phải chậm là tại sao? Phải gió. Bà già lái chiếc Chryler đằng trước cứ từ từ tà tà. Anh đập mạnh tay vào vô lăng, rồi chộp lấy điện thoại trên bảng đồng hồ bấm vào phím gọi lại. Không ai nghe máy. Đã hẹn rồi mà, cô phải ở nhà mới đúng chứ. Thế quái nào mà cô không nhấc máy? À mà biết đâu cô đang nghe một cuộc điện thoại khác.
Đèn xanh. Ryan chạy sát đít chiếc Chryler qua ngã tư. Rồi anh tăng tốc, chuyển làn đường, vượt qua chiếc xe kia như thể nó đang đứng yên. Động cơ chiếc Dodge mới rền lên khi anh phóng thẳng hết tốc lực về phía trước.
Thế nào cũng nhận một vé phạt, nhưng anh không quan tâm. Bethany. Anh luôn nhớ đôi mắt đen đượm buồn khi cô bảo sẽ chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào khi anh hủy cuộc hẹn hôm nay. Cô sẵn sàng đón nhận chuyện anh sẽ thất hứa, mà giờ thì đã muộn mất ba mươi phút rồi. Chắc cô đang nghĩ anh đã cho mình leo cây.
Có tiếng chuông cửa. Bethany vội quệt nước mắt hai bên má. Ôi trời. Chắc mặt cô nhìn ghê lắm. Cô nghĩ đến việc không ra mở cửa, nhưng thế thì thật ngớ ngẩn. Nhỡ đâu là các anh trai ghé qua xem cô thế nào.
Bethany lau mí mắt dưới để chắc chắn là không còn chỗ nào bị lem mascara. Rồi đưa tay cào cào tóc xõa ra hai bên vai. Không phải để cho xinh mà cô cần phải giữ niềm kiêu hãnh của mình. Vì biết đâu là Ryan đang chờ cửa thì sao, cô không muốn anh ta biết cô đã khóc.
Thôi đừng nghĩ vớ vẩn. Đã quá bốn mươi phút rồi. Anh ta không đến muộn thế này đâu.
Bethany vội lăn xe ra, dừng lại trước bậc cửa, chồm người về phía trước bật đèn hành lang, rút cái then cửa đặc biệt không xa núm cửa đã được anh Zeke lắp thêm cho, và mở cửa. Thứ đầu tiên Bethany trông thấy là đôi bốt đầy bụi. Cô ngẩng đầu ngước mắt lên – và trước mặt cô là đôi chân cao rắn rỏi trong chiếc quần jean.
“Ồ!” Bethany thốt lên, tim đập dồn dập khiến cô căm ghét chính mình. Có gì ở anh ta khiến cô phải như vậy chứ? Anh ta cũng ăn mặc giống như những người đàn ông khác thôi, không có gì đặc biệt. “Tôi nghĩ là một trong mấy ông anh của mình.”
“Không.”
Ryan cao hơn trong trí nhớ của cô, vai rộng. Đứng trước cô trong khoảng cách khá gần và được chiếu sáng bởi ánh đèn màu vàng khiến anh dường như to lớn hơn. Tối nay Ryan khoác thêm một chiếc áo khoác jean bạc phếch bên ngoài sơ mi vải. Người anh hăng hắc mùi ngựa và cỏ khô. Chiếc mũ cao bồi nằm ngay ngắn trên đầu, vành mũ chĩa ra phía trước che khuất đôi mắt. Như lần trước, đôi mắt ấy hấp háy nhìn cô, chỉ lần này thôi, gợi cho cô đến màu bạc bị xỉn thay vì đồng thau.
Cô đang nghĩ gì vậy? Bạc xỉn màu ư? Anh trai. Chắc Ryan phải tập cái dáng điệu ấy trước gương để tất cả phụ nữ trong bán kính một dặm cứ đổ nhào vào khi anh ta mỉm cười. Ồ, trừ cô ra. Anh ta nhìn ngon mắt thật đấy nhưng bánh kem cũng đâu thua kém gì mà lại an toàn hơn nhiều.
“Cô cần làm một cái lỗ nhòm”, anh nói, giọng trầm đục. “Mở cửa khi chưa biết người bên ngoài là ai thì nguy hiểm lắm, nhất là khi trời tối thế này.”
Vẻ mặt và giọng nói của Ryan giống hệt mấy ông anh của cô, điều đó giúp nhịp tim của cô đỡ dồn dập hơn lúc nãy.
“Lỗ nhòm cho người ngồi xe lăn như tôi à? Chỉ nhìn vạt áo thôi làm sao biết được người đó là ai chứ.”
Ryan phì cười, đôi vai rộng rung rung. “Đâu có khó đến vậy.” Anh chộp cái khóa thắt lưng bằng bạc, chìa nó về phía có ánh sáng để cô nhìn cho rõ. “Ở đây có đề tên tôi này.” Anh xoay lưng lại cho cô thấy phía sau cũng có tên anh. “Cô có thể biết tôi là ai, cả đằng trước lẫn đằng sau.”
Bethany nhìn chăm chú vào những chữ cái trên nền bạc khi anh xoay lại đối diện với cô. “Thấy rồi.”
Anh hích mũ ra phía sau, đặt một tay bên khung cửa, đứng ở tư thế dồn toàn bộ sức nặng lên một bên chân. “Xin lỗi tôi đến muộn.”
Giọng Ryan thành khẩn. Bethany lại dặn lòng đừng nhẹ dạ. “Tôi chắc là anh có lý do chính đáng.” Chẳng có lời phân bua nào có thể chấp nhận được. Anh ta đến muộn những bốn mươi phút mà lại không hề có một cuộc điện thoại. Với cô điều đó dứt khoát không thể tha thứ.
Anh mỉm cười. “Tôi cố gọi nhưng không thấy cô nghe máy.”
“Anh có gọi?” Bethany nghĩ anh ta thật giàu sức tưởng tượng. “Lạ thật, tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi có cài chế độ chờ cuộc gọi mà.”
Anh nhìn thật lâu khiến cô có cảm giác như mình bị bóc trần. Dường như anh biết cô đã khóc. Một bên khóe môi anh hơi nhếch lên tạo đường rãnh một bên má. Không thực sự là một nụ cười, chỉ là một cử động của khuôn miệng, nhưng đôi mắt hấp háy, đuôi mắt hơi nheo lại khiến cho khuôn mặt đầy vẻ thân thiện.
“Tôi tin chắc là mình không nhầm số. Tôi kiểm tra hai lần mà.”
Bethany chợt thấy chột dạ. Cô ngoái đầu nhìn đằng sau. “Chắc con mèo rồi”, cô thì thầm.
“Sao cơ?”
“Lúc gần sáu giờ, tôi nghe có tiếng động gì đó. Chắc chắn là nó lại làm rơi điện thoại trong phòng khách ra khỏi giá nữa rồi.”
“À. Ra vậy.”
Bethany lăn xe vào. “Anh vào nhà đi, Ryan. Đợi tôi một phút nhé.”
Cô hình dung cảnh cả năm anh trai cô chạy đến cùng một lúc để kiểm tra tại sao em gái không nghe điện thoại. Ý nghĩ đó khiến cô hoảng hồn. Chưa kể đến việc là anh Jake không đời nào chấp nhận việc Ryan có mặt ở nhà cô.
Khi vào đến phòng khách, cô thấy đúng là điện thoại đã rơi ra khỏi giá. Lúc đặt nó trở lại chỗ cũ, cô căn dặn mình. Được, tốt thôi. Anh ta đã cố gọi cho cô như anh ta đã khăng khăng bảo vậy, còn cô thì vội kết luận là anh ta đã cho cô leo cây. Hẳn sau đây anh ta sẽ nói lý do hợp lý cho việc đến muộn. Nhưng thế không có nghĩa là để trái tim ngu ngốc khiến cô thiếu tỉnh táo lần nữa. Anh ta sắp đưa cô đi chơi chỉ là để tỏ ra tử tế thôi. Cô sẽ tận hưởng buổi tối nay. Không hy vọng thêm bất kỳ điều gì nữa. Không ước ao thêm bất kỳ điều gì nữa.
Bethany hít một hơi thật sâu, cảm thấy gần như ổn hơn ngay lập tức. Khi cuộc hẹn tối nay kết thúc, cô sẽ có một kỷ niệm đẹp để cất giữ và có lẽ anh cũng vậy.
Chuyện này sẽ không có gì phức tạp trừ khi chính cô để nó thành như vậy.
Khi Bethany ra lại sảnh đợi, Ryan vẫn còn đứng ở bậc cửa. Cô thấy anh đang nhìn chăm chú mấy tấm tranh trang trí trên tường ngay lối vào, anh Hank của cô vẫn hay khen vì cô không thể với cao đến thế để đóng đinh được. “Đúng là con mèo ngốc đó. Cô nàng leo lên bàn làm rơi đủ thứ.”
Anh chỉ vào một bức tranh. “Cô rất có năng khiếu đấy.”
“Cảm ơn anh, nhưng không hẳn vậy đâu. Tôi cần thêm nhiều thời gian nữa mới hoàn thiện được nét cọ.” Khi cách anh gần nửa mét, cô dừng lại đan hai tay đặt vào lòng. Ánh nhìn chăm chăm của anh khiến hai má cô nóng bừng. “Hy vọng mấy ông anh của tôi không cố gọi. Họ sợ tôi ngã hay bị gì đấy. Tôi luôn bảo lo lắng hoài như vậy thật ngớ ngẩn, và tôi đã xoay xở tốt khi sống một mình ở Portland trong sáu năm còn gì. Nhưng chẳng ai chịu nghe.”
“Muốn che chở cho cô đúng không?”
“Kinh khủng. Nếu một trong năm người không gọi cho tôi được thế nào cũng thông báo hết cho bốn người còn lại rồi thể nào cả năm sẽ chạy ào đến đây.”
Ryan cười toe rồi nhướng một bên mày. “Đấy có phải là một lời cảnh báo không?”
“Anh có thể xem là vậy. Theo họ, tôi quá tin người.”
“Thế cô có như vậy không?”
“Tôi nghĩ mấy anh trai của tôi quá đề cao em gái mình. Hoặc là thế, hoặc là hình như họ nghĩ rằng có nhiều sói đang lảng vảng kiếm mồi gần đây.”
Nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đang ngước lên của Bethany, Ryan nghĩ cô có một sức hút chết người, và anh không trách mấy người anh của cô về việc cố gắng bảo vệ em gái. Đã lâu rồi anh không đi chơi với một cô gái nào cởi mở như cô. Có thể cô không giỏi lắm trong việc đánh giá đàn ông, và rõ ràng là cô dễ bị tổn thương. Đôi mắt cô đỏ hoe vì khóc, hàng mi ướt nhòe. Biết rằng mình chính là nguyên nhân của những giọt nước mắt ấy khiến anh cảm thấy mình như một kẻ đê tiện.
“Tôi thực sự rất xin lỗi vì không đến đúng giờ. Hy vọng cô không giận.”
“Không sao đâu. Tôi nghĩ anh có việc đột xuất.”
Ryan hình dung cảnh tượng cô xem chừng đồng hồ, rồi cuối cùng bỏ cuộc, tự thuyết phục bản thân rằng anh không đến vì không muốn đi chơi cả buổi tối cùng cô.
“Hôm nay là một ngày tồi tệ. Nhất là một trong mấy con ngựa của tôi sinh sớm so với dự tính. Lứa con đầu tiên và nó đã rất khó khăn.”
“Ôi trời. Nó không sao chứ?”
Sự lo lắng Ryan nhìn thấy trong đôi mắt xanh của cô thực sự rất chân thật. Hầu hết những phụ nữ anh từng hẹn hò giận dỗi khi biết rằng mình bị xếp sau một con ngựa hay một con bò, mà công việc của anh thì thường xuyên phải xử lý những tình huống bất ngờ kiểu thế. “À, giờ nó ổn rồi. Vui hớn hở và ham con lắm.”
“Vậy thì tốt rồi. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Con non hơi lớn mà thai lại ngược nữa.”
“Trời. Ca khó đấy. Thế anh phải gọi bác sỹ thú y chứ?”
Trước sự ngạc nhiên của Ryan, cô dường như quan tâm thực sự - lại một khác biệt nữa. Đa số phụ nữ chỉ hỏi về tình hình làm ăn của trang trại để làm đẹp lòng anh. “Tôi có gọi cho bác sỹ thú y, nhưng khi nó chuyển dạ tôi tự xoay con non lấy. Tôi thực sự xin lỗi. Con ngựa mẹ ấy rất đặc biệt đối với tôi. Sau khi nó ra đời được một thời gian ngắn, sữa mẹ nó cạn khô, nên tôi phải cho nó bú bình. Hai chúng tôi rất gắn bó.”
Ryan chợt nhận ra rằng anh rất ít khi giải thích này nọ như thế này. Anh là chủ trang trại, nên chuyện tương tự vẫn thường xảy ra. Khi có trường hợp khẩn cấp, anh đến trễ một chút thì cũng là điều dễ hiểu.
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Bethany, anh nhận thấy thật khó mà đối xử với cô theo cung cách cứng nhắc như những cô gái khác. “Quả thực cô gái này thuộc hàng hiếm”, anh nghe mình lẩm bẩm trong miệng.
“Ồ, tất nhiên là vậy rồi, tội nghiệp, tại lúc mới sinh ra đã không được bú sữa mẹ nên giờ đối với nó sinh nở càng khó khăn hơn.”
Ryan gật đầu. “Tôi tin ông quản đốc trại Sly và bác sĩ thú y có thể xử lý được tình huống tốt nhưng tôi không nỡ bỏ đi lúc đó.”
“Đừng xin lỗi nữa, Ryan. Nếu anh mà bỏ rơi nó để đến đúng giờ thì tôi sẽ thấy áy náy lắm. Ta nên có trách nhiệm với thú cưng.”
Thú cưng? Ryan luôn nghĩ con Rosebud là thú cưng của anh, dù đó là điều anh không bao giờ thừa nhận. “Nó là một con ngựa rất đắt tiền.”
“À, và đó là lý do tại sao anh không bỏ đi, vì nếu có gì không may xảy ra thì anh sẽ mất một món tiền lớn.”
Anh bật cười, gãi gãi tai. “Ừ thì thế thật, nhưng cái chính là hai chúng tôi có mối ràng buộc thâm tình. Tôi là mẹ của nó.”
Bethany bật cười, nét mặt như thể cô thực sự hiểu điều mà anh muốn nói.
“Sao tôi lại có cảm tưởng như cô thích ngựa nhỉ?”
“Có thể vì tôi thích ngựa thật.” Cô chồm người về phía trước. “Nói tôi nghe xem, là đực hay cái?”
“Đực”
“Màu gì?”, cô hỏi, ánh mắt sáng lên thích thú.
“Hơi nâu đỏ. Xinh như một nụ hoa ấy, chân cao khỏe và khớp gối phồng to, cái mũi hình củ hành. Tai bự lắm, khá giống tai lừa. Nhưng nó sẽ đẹp hơn nữa trong vài giờ tới.”
“Ôi”, cô thốt lên khe khẽ, cười đăm chiêu. “Có vẻ như nó thật xinh xắn! Đã lâu rồi tôi không được chứng kiến ngựa con ra đời. Không nhớ nổi lần cuối cùng là khi nào nữa.”
Vẻ mặt đầy ao ước của Bethany khiến Ryan muốn nhấc cô ra khỏi chiếc xe lăn và đưa cô thẳng tới trang trại luôn. Khi cảm xúc đó dâng trào, anh tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với mình. Chưa người phụ nữ nào khiến tim anh xao xuyến đến vậy. Xao xuyến. Chưa người phụ nữ nào từng khiến anh có cảm giác tương tự.
Không thoải mái với suy nghĩ vừa lóe lên, anh liếc nhìn đồng hồ. “Cô chuẩn bị xong chưa?”
“Anh đã trễ lắm rồi, Ryan, và tôi sẽ khiến anh trễ thêm thôi. Là nhà tài trợ, anh nên nhanh chóng đến đó. Tốt hơn hết cứ để tôi ở nhà. Lần khác mình gặp cũng được.”
“Vớ vẩn. Cô không làm cho tôi bị trễ đâu, mà không có cô đi cùng tôi cũng chẳng thấy vui.”
Khi nói ra điều ấy, Ryan biết ý của anh đúng là như vậy thật – dù có thể hơi thiếu lý trí. Anh đang nghĩ gì vậy? Xét một cách toàn diện cô không thể nào hợp với anh được.
“Áo khoác của cô đâu? Trời trở gió lạnh đấy.”
Rõ ràng là rất muốn đi, cô quay xe đến chỗ móc áo khoác, lấy chiếc áo có mũ màu xanh ở cái móc thấp và bắt đầu xỏ một tay vào.
Sực nhớ đến cung cách ứng xử thường ngày của mình, Ryan đến giúp cô mặc áo khoác. Thật khó giúp một người mặc áo khoác khi đang ngồi trên xe lăn thế này nhưng cuối cùng áo cũng được mặc vào người cô. Trong khi giúp, anh vô tình sượt tay qua ngực cô. Lúc vòng ra sau để lấy tóc cô ra khỏi cổ áo, ruột anh cuộn lên. Suối tóc dài đen trượt qua kẽ tay anh như lụa, vẫn còn vương lại hơi ấm cơ thể cô.
Bethany liếc nhìn ra sau. “Tôi lấy cái ví đã. Chìa khóa trong đó.”
“Ở đâu?”
“Để tôi đi lấy. Anh cứ ở đấy.”
Vài giây sau Bethany quay trở lại, Ryan bồng cô ra khỏi xe lăn. Cô ré lên hốt hoảng và bám lấy cổ anh. Cái ví lủng lẳng treo nơi cổ tay đập đập vào cánh tay anh. “Chúa ơi, anh đừng có đánh rơi tôi đấy!”
Ryan không có ý làm cô sợ. “Nào, tôi bồng rất chắc mà.” Ngay cả khi bị ngăn bởi lớp áo khoác dày anh vẫn có thể cảm thấy tim cô đập nhanh dưới bàn tay đang đỡ nơi mạn sườn cô. “Yên nào”, anh thì thầm, hơi thở phả vào bên thái dương của cô. “Cô nhẹ lắm, nên tôi thề là sẽ không bao giờ để cô rơi.”
Giọng Bethany run rẩy, “Anh biết là nếu rớt xuống tôi không chống đỡ được”.
Ryan sẽ không bao giờ đánh rơi cô dù cho có thế nào. “Nếu có gì xảy ra và tôi bị ngã, cô cứ nghĩ mình là giỏ trứng đi. Bồng thế này có làm cô đau không?”
“Không, không có. Tôi không sao. Thực đấy.”
Bethany nhìn lên, và Ryan như bị lạc lối trong đôi mắt mở to tròn xoe ấy. Anh không biết thời gian trôi qua bao lâu anh mới nhận thấy mình đứng đực ra như phỗng.
“Thực sự là anh không cần phải bế tôi cho đến khi ta đến sân bãi đâu, Ryan. Xe của tôi có lắp một thiết bị nâng, và tôi…”
“Chúng ta sẽ đi bằng xe của tôi.”
“Cái gì? Không, đi xe của tôi sẽ ít phiền đến anh hơn đấy.”
“Tin tôi đi. Tôi đã tính hết rồi. Tôi sẽ khóa cửa nhà khi vào lấy xe lăn cho cô. Đèn tắt hết rồi chứ, hay là để tôi kiểm tra một lượt trước khi đóng cửa?”
“Tắt hết rồi.”
Ryan đi ra, tiếng giày bốt nện trên sàn gỗ đánh véc ni. Khi anh bế cô ra cửa trước, cô đưa mắt lo lắng nhìn cái bục gỗ dốc ngoài hiên. “Hy vọng là anh bám chắc chân. Vào những đêm lạnh thế này đi xuống hơi trơn đấy.”
“Cô sẽ nghĩ tôi là dê núi. Có chắc là tôi không làm đau cô không? Sao mà căng thẳng ghê thế.” Anh cười thật tươi hy vọng mong có thể giúp cô thoải mái hơn. “Bám vào cổ tôi cho chặt chứ không thì rơi đấy.”
“Chứ còn gì nữa.”
Ryan bật cười. Khi dừng lại bên chiếc xe anh khuỵu đầu gối xuống một chút để mở cửa, rồi thúc khuỷu tay mở rộng nó ra. Nhẹ nhàng như không. Bethany thở mạnh ra khi anh nhấc bổng cô lên đặt vào ghế bọc nệm xám. Cô bám lấy tay cầm bên trên cửa như thể sợ bị té cắm đầu xuống đất khi anh buông cô ra.
“Không sao đâu”, anh lại trấn an.
Bethany có thể cảm thấy điều đó. Hai tay anh ôm lấy hông cô. Như nhiều người bại liệt khác cô có cảm giác chỗ đó. Má trong ngón tay cái của anh như đốt thủng hai lỗ trên lưng quần jean.
“Ngồi vững chưa?”, anh nhướng mày hỏi.
Bethany có cảm giác như một hạt đậu được giữ thăng bằng trên một cái cột tôtem[1]. Lái xe bự con, xe tải to đùng – một chiếc Dodge Ram to vật vã màu rượu burgundy. Ghế cô đang ngồi dường như cách mặt đất rất xa. Nhưng khi anh dựa người cô vào lưng ghế Bethany cảm thấy an toàn hơn. “Vâng, vững.”
[1] Cột gỗ cao, khắc hoặc vẽ các biểu tượng vật tổ.
Ryan luồn tay xuống bên dưới đầu gối cô, nhấc lên để sắp đôi chân mềm oặt cho ngay ngắn lại. Hai má cô nóng lên. Ngay lập tức trong đầu cô tiếng chuông cảnh báo vang lên. Cô sẽ không cảm thấy ngượng ngùng nếu người làm việc này là một trong mấy anh trai cô.
Anh chồm người ra đằng sau cô để thắt dây an toàn. Bethany định bảo cô tự làm được, nhưng trước khi kịp cất tiếng đã nghe tiếng tách của cái khóa, và sau đó anh điều chỉnh dây ở góc bên trên ngực cô. Tay anh khẽ sượt lên ngực phải, khiến nhũ hoa cứng lên. Bethany đội ơn Chúa vì lớp áo parka đủ dày để không bị lộ và lo lắng tự hỏi liệu cô có sống sót qua đêm nay không.
Chắc là không. Vài phút sau Bethany cam đoan vậy. Ryan Kendrick lái xe theo đường khác. Ra khỏi thành phố, anh cho xe chạy vào đường cao tốc. Chiếc Dodge rú lên khi anh tăng tốc độ lên tới bảy mươi. Anh chỉnh nhiệt độ cao hơn để đảm bảo cô không bị lạnh. Rồi anh bật máy hát, không gian trong xe ngập tràn giọng hát ngọt ngào cả John Michael Montgorery. Ngồi trong xe như thế này thật dễ chịu. Bethany chỉ ước ao được biết anh đang đưa cô đi đâu.
Thật không thể hiểu nổi, nhưng tâm trí cô lại chọn giây phút này để nhớ đến những lời căn dặn của mấy anh trai. Rằng phụ nữ tàn tật bị lạm dụng là một thực trạng đang ở mức báo động, rằng luôn có những tên đồi bại chuyên tìm cách hãm hại phụ nữ tàn tật, và cô nhất định không bao giờ được quên rằng mình không thể làm gì được khi rơi vào tình cảnh đó. Các anh trai cô luôn miệng bảo rằng thật điên rồ nếu cô đi đâu với một người đàn ông mà không báo cho ai trong nhà biết đầy đủ họ tên, số điện thoại liên lạc, mô tả ngoại hình, phòng trường hợp anh ta là một gã đốn mạt.
Bethany thường không bao giờ chịu nghe những lời căn dặn đó, và rồi giờ này cô đang ngồi đây, có trời mới biết là đi đâu với người đàn ông mà cô chẳng có mấy thông tin. Tệ hơn nữa là, cô sợ phản ứng của anh Jake ghê gớm vì đã không hề báo cho ai trong nhà biết cuộc hẹn này.
Trong lúc lái xe, Ryan kéo một cái máy cạo râu Norelco không dây từ trên bảng đồng hồ ra. Một giây sau những tiếng o o lấp đấy không gian trong xe khi anh cạo chỗ râu lún phún mới nhú lên trong năm tiếng qua. “Cô thứ lỗi cho. Trước một cuộc hẹn tôi vẫn thường làm việc này nhưng tối nay không có thời gian. Tôi biết bộ dạng mình trông ghê lắm, mà lại bốc mùi ngựa nữa chứ.”
Đối với cô, anh trông rất tuyệt và mùi cũng dễ chịu nữa. Lúc này dường như anh cũng cao lớn hơn. Khi đặt cái máy cạo râu trở lại bảng đồng hồ, anh lấy ra một chai nước hoa hồng. Đặt cùi chỏ lên vô lăng, anh xịt một ít vào lòng bàn tay, xoa tay vào nhau rồi vỗ vỗ lên hai má. Âm thanh phát ra từ tiếng vỗ đó khiến cô muốn nhảy dựng. Nếu cô mà vỗ mặt mình mạnh như vậy chắc phải choáng váng. Mùi đặc trưng của đàn ông thoang thoảng.
Cùi chỏ vẫn trên vô lăng – hy vọng là mắt vẫn chú ý đằng trước, anh đưa chai nước hoa hồng về chỗ cũ và lấy mũ xuống đưa tay cào cào lên mái tóc đen gợn sóng. Sau khi cạo râu, chải tóc các thứ mà vẫn không hề giảm tốc anh đội mũ lên trở lại, liếc nhìn gương chiếu hậu rồi nháy mắt với cô.
“Cũng ổn rồi đấy chứ hả? Lần tới, tôi sẽ tắm hai lần. Được không?”
Lại còn có “lần tới” nữa ư. Bethany chuyển ánh nhìn về phía con đường trước mặt, nghĩ trong bụng rằng ít nhất một trong hai người nên nhìn đường. Nụ cười cứ chợt bật ra khỏi khóe miệng. Nếu có ý đồ đen tối, anh chẳng phải mất nhiều công sức để chăm chút thân thể trước khi tấn công cô.
“Tôi không khiến cô căng thẳng đấy chứ? Tôi quen làm nhiều việc cùng một lúc.”
“Không, anh có khiến tôi căng thẳng gì đâu”, Bethany nói, vẫn cố nén cười. “Dù vậy tôi có hơi tò mò không biết ta đang đi đâu.”
Ryan liếc nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh nổi bật dưới ánh đèn lờ mờ trong xe. “Bí mật.”
Mọi thứ về anh đều khiến cô bất ngờ. “Nghe thích nhỉ. Thế bí mật gì vậy?”
“Nếu nói ra thì còn gì là bí mật nữa. Còn gì là thích thú nữa?”
Ryan nói đúng. Cô đã không phiêu lưu rất lâu rồi, và dù cho anh trai cô có nói gì thì cô vẫn giữ nguyên ý định sẽ tận hưởng tối nay cùng anh. “Thế còn cuộc thi kéo bùn thì sao? Anh là nhà tài trợ nên cần phải có mặt ở đấy, không nhớ à?”
“Tôi cần có mặt chứ. Chúng ta sẽ đến đó sau. Giờ còn một điều khác không thể bỏ lỡ được, tôi nghĩ cô sẽ thích nó hơn là cái trò chơi kéo bùn đấy.”
Bethany không thể hình dung được anh đang bày trò gì, nhưng bằng trực giác cô tin anh – ngay cả khi anh lái xe bằng cùi chỏ đi chăng nữa. Cô choàng tay ôm lấy hai bên hông và nhìn chăm chăm vạch chờ màu vàng qua kính chắn gió.
Anh chồm người về phía trước tăng âm thanh máy hát. “Cô không phiền chứ? Đây luôn là bài hát yêu thích của tôi.”
“Đùa hay thật vậy. Tôi cũng thích bài này.”
“Cô thích Montgomery?”
Bethany gật đầu. “Tôi gần như không thể ngồi yên khi nghe anh ta hát.”
Ryan lấy mũ xuống đặt lên bảng đồng hồ và rồi vừa nhìn đường vừa nhìn cô, anh hát đoạn điệp khúc như thể cô là người tình trọn đời của anh. Đó là bài “I Swear”, một suối lời ca tràn ngập sự dâng hiến trong đó, người ca sĩ thề thốt dưới trăng và sao nguyện sẽ luôn làm cái bóng của người yêu cho đến khi cái chết chia lìa.
Ryan Kendrick có giọng hát khiến cô như tan chảy. Khi anh tiếp tục hát cho cô nghe, Bethany không thể cưỡng lại việc hòa nhập cùng anh, cho dù giọng cô nghe như ếch nhái kêu ồm ộp trong đầm hoa súng. Cô chưa từng hát được bài nào cho ra trò. Chỉ có khiêu vũ là điểm mạnh – mà cũng đã lâu lắm rồi, từ rất lâu, chỉ còn trong ký ức. Giờ cô chỉ có thể cảm nhận được giai điệu đồng quê ấy và mơ về nó thôi.
Rồi cô nhận thấy mình đang mơ, ngay lúc này đây, Ryan Kendrick thực sự có ý giống như lời bài hát anh đang hát cho cô. Đại ngốc. Thế thì đã sao? Bethany ngớ ngẩn, mơ mộng viển vông. Cô nghĩ một phần do Ryan quá điển trai – cao, ngăm đen, một hình mẫu đàn ông lý tưởng chỉ thấy được trong phim ảnh. Điều đó, cộng với việc anh là người tử tế, tạo nên một sự cuốn hút chết người.
Bethany gần như biết ơn rằng sẽ chỉ có một buổi tối duy nhất đi cùng anh thế này. Nếu không nguy cơ tự chuốc lấy đau khổ là rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.