Diệt Nhân

Chương 85: Đề Nghị






Đường Lưu Vũ ngẩn ra mất một giây, khóe miệng giật giật vài cái muốn phản bác nhưng không biết phải phản bác như thế nào.
Hắn hai lần tham gia tấn công căn cứ quân sự, trộm đồ cướp người, theo lời kể của Vân Lam còn đánh trọng thương một vị đại tướng, hủy diệt cả một quân đoàn và vũ khí.
Với “chiến tích” như vậy, gọi là tội phạm khủng bố là hoàn toàn chính xác.
Đến lúc này Đường Lưu Vũ mới nhận ra, lẽ nào mình đã vô tình gia nhập một tổ chức khủng bố chuyên tấn công cướp bóc các quốc gia từ nhỏ đến lớn? Vốn dĩ chỉ muốn tìm một công việc với mức lương cao, tại sao càng đi lại càng xa khỏi mục đích ban đầu?
Nghĩ thì nghĩ, Đường Lưu Vũ vẫn phải kiên nhẫn trấn an nữ nhân đang sợ hãi trước mặt:
- Thật ra bên trong còn có chút hiểu nhầm.
Ta là bị người khác ép buộc.
Ta xuất thân là cô nhi, sau đó bị nhóm khủng bố kia dụ dỗ nên mới phạm tội.
Hiện tại vừa hay bị tấn công, ta cũng có thể nhân cơ hội này thoát ly khỏi tổ chức khủng bố kia để hoàn lương.
- Ngươi nói thật?
- Không phải ngươi có năng lực để xác nhận chuyện này sao?
Nữ nhân khẽ cau mày nhìn chằm chằm vài Đường Lưu Vũ vài giây rồi gật đầu:
- Tốt, ta có thể giúp ngươi sắp xếp một thân phận mới.
Nhưng trước tiên phải cho ta biết năng lực và cấp độ sức mạnh của ngươi.
Đường Lưu Vũ chưa có chuẩn bị cho chuyện này nhưng đầu óc linh hoạt vẫn giúp hắn ứng biến được:
- Năng lực của ta là thân thể bất hoại, đã thức tỉnh ba lần.

Cấp độ sức mạnh hay chỉ số đều không rõ.
Trong thời gian trôi nổi vô định, Đường Lưu Vũ đã nhiều lần thử kích hoạt năng lực nhưng vô dụng.
Bù lại thân thể cứng rắn của hắn vẫn luôn tồn tại như một dạng năng lực bị động, gần như tương tự với năng lực thân thể bất hoại vốn rất nổi danh của nhân tộc nên có thể dùng để lừa gạt người ngoài.
Còn việc thức tỉnh ba lần là do hắn tự nghĩ ra, không quá cao cũng không quá thấp nên sẽ không bị người khác chú ý.
Hai mắt nữ nhân sáng lên:
- Thân thể bất hoại? Là năng lực có tiềm năng đạt đến cấp S siêu hiếm đó sao? Ở độ tuổi này đã thức tỉnh được ba lần là rất khá rồi.
Năng lực của ngươi ước chừng sẽ ở cấp B+ hoặc BB.
Việc đó chỉ số sức mạnh cụ thể vẫn chưa được áp dụng rộng rãi tại đất nước của ta, dùng thang đo cơ bản là được rồi.
Ừm, ngươi có năng lực lợi hại, tiềm năng phát triển cũng cao, chi bằng trở thành hộ vệ cho ta đi.
Vừa hay gần đây phụ hoàng muốn tìm cho ta một hộ vệ mới nhưng toàn là kẻ ta không thích.
Ta nhìn ngươi rất hợp mắt, có đồng ý hay không?
Nàng nói một hơi dài khiến Đường Lưu Vũ không kịp phản ứng lại.
Đợi hắn tiếp thu hết thông tin mới do dự đáp:
- Hộ vệ có mức lương như thế nào?
Nữ nhân khựng lại mất một nhịp mới đáp:
- Lương? Có phải ngươi đã đặt nhầm trọng điểm hay không? Làm hộ vệ của hoàng tộc, nếu làm tốt sẽ được phong tước hiệp sĩ, một thời gian có thể trở thành quý tộc.
Đây là công việc mà rất nhiều người mơ ước, ngươi lại chỉ chú ý đến tiền lương?
Đường Lưu Vũ không quan tâm đến những danh hiệu phù phiềm:
- Chức tước có tác dụng gì.
Ta chỉ cần cầm đủ tiền trong tay, mọi chuyện đều dễ nói.
- Ngươi…ngươi…
- Ngươi khoe khoang về vị trí hộ vệ này nhiều như vậy nhưng không nhắc gì đến lương thưởng, lẽ nào rất thấp sao?
Nữ nhân hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình và kẻ trước mặt không cùng tần số tư duy.
Nàng bất đắc dĩ đáp:
- Ngươi là do ta tự tuyển chọn nên cũng sẽ do ta tự trả lương.
Hiện tại ta không có nhiều tiền mặt nên lương tạm thời sẽ là một ngàn.
- Một ngàn?
- Phải, một ngàn Tô Vân Thạch.
- Ừm…
Đường Lưu Vũ ra vẻ suy ngẫm.

Một ngàn vừa nghe qua thì rất ít, nhưng đơn vị tiền tệ là Tô Vân Thạch chứ không phải Thùy Nguyên Đồng.
Thạch là đơn vị tiền tệ của những quốc gia cận trung cấp hoặc vừa mới bước vào trung cấp nên chưa kịp chuyển đổi tiền tệ.
Tỷ giá của chúng sẽ cao hơn đồng khá nhiều nhưng vẫn thua kém bạc.
Cho nên mức lương một ngàn Tô Vân Thạch này chưa chắc đã kém bốn mươi ngàn Thủy Nguyên Đồng trước đây.
Có điều vật giá tại Tô Vân Quốc cũng sẽ khác hẳn, cái cần chú ý là giá trị thực của một ngàn Tô Vân Thạch này chứ không chỉ là tỷ giá.
Có điều hắn đang tha hương nơi đất khách, muốn tìm một thân phận và công việc mới không phải chuyện đơn giản.
Thấp một chút cũng không sao, ít nhất cũng sẽ tốt hơn thất nghiệp.
Đường Lưu Vũ cảm thấy mình rất thất bại, hai mươi bốn tuổi trên người không một xu dính túi còn phải gánh món nợ mười triệu, cánh cửa ước mơ ngày càng đóng chặt hơn.
Cũng không biết Vân Lam có tính lãi kép hàng năm hay không…
- Được, một ngàn thì một ngàn.
Nữ nhân không quá bất ngờ khi Đường Lưu Vũ đồng ý.
Nàng cũng biết hắn không có lựa chọn nào khác, dù mức lương năm trăm cũng sẽ phải chấp nhận.
Tất nhiên nữ nhân cũng không thật sự muốn nhân lúc người khác gặp khó để trục lợi, nàng thật sự không có nhiều tiền mặt trong tay.
Đợi nữ nhân rời đi, Đường Lưu Vũ mới nắm ngửa người trên giường, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
Hắn cảm thấy đề nghị của nàng nhất định có vấn đề nhưng lại không nói rõ được là nằm ở đâu.
Chủ yếu là hiện tại Đường Lưu Vũ không có gì trong tay, tất cả phải nhờ cậy người khác, căn bản không có quyền lựa chọn.
Đợi đến khi hắn có địa vị và tiền bạc nhất định sẽ yêu cầu tăng lương.
Nàng đang âm mưu tính toán gì đó Đường Lưu Vũ đều mặc kệ, hắn không có thói quen đi quản chuyện của người khác.
Nửa giờ sau, những thông tin mà Đường Lưu Vũ yêu cầu cũng được nữ nhân gửi đến.
Trước khi trở thành hộ vệ, nói cách khác về vệ sĩ hay bảo an, Đường Lưu Vũ muốn tìm hiểu tình hình của Tô Vân Quốc một chút, về sau có xảy ra chuyện gì cũng đỡ bỡ ngỡ.
Tô Vân Quốc là một quốc gia vẫn duy trì chế độ quân chủ nhưng đang dần cải cách sang dân chủ.
Bọn hắn xây dựng hệ thống quản lý dựa trên phân cấp quý tộc, bao gồm năm tước vị lần lượt là công, hầu, bá, tử, nam.
Lãnh thổ quốc gia chia thành chín khu vực, do tám vị công tước và quốc vương làm chủ.
Ngoài khu vực do bản thân quản lý, quốc vương còn có quyền ra lệnh cho tám công tước các nơi còn lại làm theo lệnh của mình.
Tuy quyền lực của quốc vương vẫn rất lớn nhưng không phải là tuyệt đối như các vương triều phong kiến.
Nếu xảy ra đại sự liên quan đến cả quốc gia, các vị công tước vẫn có thể liên kết bác bỏ ý kiến của quốc vương.
Ngoài ra, khi mỗi đời quốc vương thoái vị, quốc vương đời tiếp theo sẽ không được lựa chọn trực tiếp từ các hoàng tử mà bao gồm luôn cả con của tám vị công tước còn lại.
Nếu thất bại, đại hoàng tử sẽ trở thành công tước đời tiếp theo, con của một vị công tước khác sẽ lên ngôi trị vì đất nước.
Cách thức phân chia quyền lực này hạn chế được sự độc tài nhưng cũng khiến việc chia bè kéo quái, cấu kết lẫn nhau để trục lợi xảy ra ở nhiều nơi.
Mọi mô hình quản lý đều có lợi và hại, Đường Lưu Vũ không quan tâm đến chuyện này.
Hắn chỉ biết một điều là tình hình của mình có vẻ như còn tệ hơn đã tưởng tượng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.