Diệt Nhân

Chương 110: Thảm Trạng






Đường Lưu Vũ lắc đầu:
- Yên tâm, hắn chỉ bất tỉnh chứ không chết, tối đa là gãy vài cái xương, xem như một sự trừng phạt nhẹ nhàng đi.
Định nghĩa nhẹ nhàng của Đường Lưu Vũ không giống với Vương Nhã lắm nhưng nàng cũng không nói gì thêm.
Với những hành động của Trần Kỳ, Vương Nhã thậm chí cảm thấy còn cần nặng tay hơn, chỉ cần không chết là được.
Phía trên truyền ra tiếng động, vẻ mặt Đường Lưu Vũ lập tức hiện lên vẻ lo lắng hiếm thấy, vội vàng nhắc nhở Vương Nhã:
- Mau đeo mặt nạ và khăn che mặt của ngươi vào, Cao tướng quân và người của hắn sắp đến rồi.
Vương Nhã vội vàng làm theo, nàng không sợ Cao Cần nhìn thấy mà là thuộc hạ của hắn.
Vết bớt hình đóa hoa trên mặt vẫn là một bí ẩn, nhưng từ cách nói của Trần Kỳ có thể thấy được thứ này ẩn chứa một bí mật rất lớn.
Đường Lưu Vũ và Trần Kỳ xem như ngoại lệ, Vương Nhã tuyệt đối không cho thêm bất kỳ ai biết đến sự tồn tại của nó.
Vừa đeo khăn mặt xong thì Cao Cần tướng quân đã dẫn theo thuộc hạ xông vào.
Quân phản tặc và căn cứ đã bị Đường Lưu Vũ đánh thông, bọn hắn một đường thuận lợi, xuống đến đây cũng chỉ mất vài phút.
Nhìn thấy cả hai vẫn an toàn, Cao Cần thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn thấy Trần Kỳ nằm bất tỉnh ở góc phòng, vẻ mặt hắn lại trầm xuống.
Hắn phất tay ra hiệu cho đám quân lính tiến tới đỡ Trần Kỳ đi chữa thương, chỉ để lại ba người trong căn phòng nhỏ.
Lúc này Cao Cần mới lớn tiếng chất vấn Đường Lưu Vũ:
- Hiện tại có thể nói cho ta biết đã xảy ra những gì rồi chứ? Đừng hi vọng giấu giếm, những gì cần biết ta đều đã biết, chỉ đợi ngươi xác nhận nữa mà thôi.
Đường Lưu Vũ thở dài, quả nhiên sau cùng vẫn không tránh được.

Lần này đúng là hắn thất trách, không hoàn thành tốt nhiệm vụ khiến Vương Nhã gặp nguy hiểm.
Còn may kẻ đứng sau là Trần Kỳ đang có âm mưu khác, đổi lại là một đám phản tặc hàng thật giá thật thì e rằng thân thể và tính mạng của nàng rất khó bảo toàn được.
Hắn đành phải tường thuật lại tất cả một lần, tất nhiên vẫn giấu chuyện mình đã tiết lộ vị trí cho Trần Kỳ và đám phản tặc biết khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Cao Cần nghe xong cũng có vẻ trầm ngâm, Lý Hành chết, Vương Nhã bị bắt, lần thảo phạt này có thể xem là một thất bại đối với hắn.
Nhưng từ những gì Đường Lưu Vũ tiết lộ, đối phương đã sớm có sự chuẩn bị sẵn, chỉ là không biết Trần Kỳ đang nhắm dến thứ gì.
Có lẽ phải đợi đến khi tên kia tỉnh lại tra hỏi mới biết được.
- Đường Lưu Vũ, Trần Kỳ là quý tộc.
Ngươi đánh hắn thành ra như vậy nhất định sẽ bị trách phạt.
Đường Lưu Vũ nhún vai:
- Bắt cóc công chúa cũng là trọng tội, cùng lắm là để Vương Nhã phối hợp diễn một màn kịch với ta.
Khi đó nàng bị Trần Kỳ đe dọa cưỡng hiếp, ta xông vào đúng lúc, tức giận quá nên không kiểm soát được…
Hắn còn chưa nói xong đã nghe Vương Nhã tức giận mắng:
- Ngươi nói ai bị cưỡng hiếp?
- Ví dụ, là ví dụ.
Chúng ta chỉ cần bịa ra một cái cớ là Trần Kỳ đang làm một chuyện gì đó rất quá đáng nên ta mới mạnh tay như vậy là được.
Ngươi xem, hắn cố ý xây dựng tổ chức phản tặc, đặt mua các thiết bị từ hành tinh khác về, mưu tính sâu xa để bắt cóc ngươi.
Làm ra một vài hành động quá đáng cũng là chuyện bình thường.
Cao Cần khẽ gật đầu, hắn cảm thấy chủ ý này cũng không tệ, có thể giúp Đường Lưu Vũ thoát tội.
Tất nhiên Vương Nhã có đồng ý phối hợp hay không đều do nàng tự quyết định.
Cao Cần nghiêm túc hỏi nàng:
- Cửu công chúa, Trần Kỳ thật sự chưa làm gì ngươi?
Vương Nhã do dự một lúc rồi vẫn quyết định nói ra:
- Hắn tháo khăn che mặt và mặt nạ của ta ra, nói rằng mình biết đóa hoa đó có ý nghĩa gì.
Biểu cảm của Cao Cần cứng lại rồi chuyển thành âm trầm.
Hắn siết chặt nắm tay đến mức nghe được tiếng xương cốt rắc rắc giòn tan, gằn từng chữ một:
- Tam công tước điên rồi hay sao?
Vương Nhã lần đàu tiên thấy Cao Cần tức giận như vậy, lo lắng hỏi:
- Cao tướng quân, ngươi không sao chứ? Chuyện này thì có liên quan gì đến tam công tước?
- Chỉ dựa vào tài lực của Trần Kỳ rất khó xây dựng được căn cứ bí mật này, chắc chắn có sự trợ giúp của tam công tước.
Hắn xây dựng nơi này với một mục đích to lớn hơn, là Trần Kỳ không đủ kiên nhẫn vội vả ra tay trước khiến mọi thứ bại lộ.

Nếu không có gì bất ngờ…
Cao Cần nói đến đây liền dừng lại, vội vàng lấy bộ đàm ra liên lạc với thuộc hạ.
Vài phút trôi qua, không có ai ở đầu bên kia đáp trả.
Hai tay hắn buông lỏng để bồ đàm rơi trên mặt đất, nghiền răng nói:
- Ta tính sai rồi.
Lần này Đường Lưu Vũ nhanh nhạy hơn Vương Nhã:
- Bị tấn công?
- Tam công tước bề ngoài ôn hòa, nhưng ẩn sau đó chính là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Hắn có thể xuống tay với con của mình chỉ để bảo vệ bí mật.
- Vậy những quân lính kia…
- Bọn hắn là quân tinh nhuệ, nhưng trong tay tam công tước có một nhóm sát thủ được hắn huấn luyện đặc biệt.
Trong những người ta mang đến đây chỉ có Lý Hành là miễn cưỡng dối phó được một hai tên.
Những người khác…e rằng không có chút cơ hội nào.
Đường Lưu Vũ có chút gấp:
- Vậy chúng ta mau rời khỏi đây.
Vị công tước kia có khả năng sẽ cho nổ sập nơi này để chôn vùi…
Cao Cần dù rất phẫn nộ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đáp:
- Hắn không thể, đám sát thủ kia cũng không dám nhắm vào ta.
Nguyên nhân về sau ngươi sẽ rõ.
Cao Cần nói đến đây liền hít một hơi thật sâu rồi tiếp:
- Đi thôi, ta đưa các ngươi trở về.
Cao Cần đi trước mở đường.

Khi lướt qua những tên phản tặc vẫn còn hấp hối, vị tướng quân này chỉ lạnh nhạt vung kiếm, tốc độ nhanh đến mức Đường Lưu Vũ chỉ miễn cưỡng theo kịp, đám phản tặc kia đã mất mạng từ lúc nào không hay.
Cao Cần ra tay rất lạnh lùng, tựa như việc tước đoạt sinh mạng với hắn là chuyện thường ngày như giết gà, ra tay xong cũng không quay đầu nhìn lại, rất có phong thái của bậc tướng quân.
Ra khỏi căn cứ bí mật, đi được một đoạn ngắn thì Cao Cần đột nhiên dừng lại.
Đường Lưu Vũ khá lạnh nhạt trước cảnh tượng trước mặt còn Vương Nhã thì hét lên trong sợ hãi.
Nàng không nhìn thấy cách Cao Cần giết người do tốc độ quá nhanh nên không sao, nhưng cảnh tượng trước mặt thì đáng sợ hơn nhiều.
Trần Kỳ là đám quân lính hộ tống hắn đều bị giết chết, hơn nữa tình cảnh cực kỳ thê thảm.
Thân thể bọn hắn giống như bị một lưỡi kiếm sắc bén chém qua bằng nhiều nhát, biến thành từng khối với vết cắt rất ngọt.
Máu tươi ướt đẫm cả một vùng, từng mảnh thi thể lẫn lộn vào nhau đến mức không biết cái nào là của ai.
Cao Cần siết chặt cự kiếm, cả người run lên, không phải do sợ hãi mà là phẫn nộ.
Đường Lưu Vũ thì đỡ lấy Vương Nhã, để nàng quay mặt vào người mình, không tiếp tục nhìn tràn cảnh ghê rợn tựa như địa ngục trần gian kia.
Phải qua vài phút, Cao Cần mới trầm giọng nói:
- Là phong cách của đệ nhất sát thủ vương quốc, Ảnh Vũ.
Tam công tước rất khôn ngoan, hắn thuê đệ nhất sát thủ chứ không dùng đến người của mình.
Dù chúng ta có biết cũng không đưa ra được chứng cứ buộc tội..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.