Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 232: Từ biệt




Tuy chỉ là một nét thoáng qua nhưng cử chỉ của Thiên Ma vô tình đã lọt vào tầm mắt Cổ Mị Nhi. Và điều đó không khỏi làm nàng thấy bất an...
Đáng buồn thay, sự bất an của nàng đã biến thành sự thật. Dẫu nàng chẳng hề mong muốn. Sau khi dỗ cho Ân Giao ngủ, Thiên Ma đã gọi nàng đến một căn phòng riêng, tiếp đó thì dặn dò mọi chuyện về Diêm La Điện. Nói đúng hơn thì là giao toàn bộ Diêm La Điện cho nàng. Đáng lý ra thì nàng hẳn nên vui mừng mới phải. Tất cả đều biết Diêm La Điện hiện nay là một đại thế lực hùng mạnh, danh vọng chẳng khác nào mặt trời ban trưa, thậm chí so với Âm Dương Tông còn có phần trội hơn. Nếu Diêm La Điện thật sự sáp nhập vào Âm Dương Tông, lợi ích thế nào thì không cần nghĩ cũng biết. Nhưng kỳ lạ thay, Cổ Mị Nhi chẳng những không có chút gì gọi là vui mừng, trái lại, nàng cảm thấy mất mát.
"Chủ nhân, nhất quyết phải như vậy sao?"
Nàng nói, giọng buồn bã.
"Bệnh tình của con bé đã khỏi, ta cũng nên thực hiện lời hứa của mình."
"Nhưng người cũng đâu cần từ bỏ Diêm La Điện. Ta có thể giúp người trông coi nó cho đến khi..."
Nhẹ lắc đầu, Thiên Ma cắt ngang:
"Ý ta đã quyết. Với ta, Diêm La Điện vốn đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cứ coi đó là một món quà của ta, không thì xem như phần thưởng xứng đáng cho ngươi. Dẫu sao ngươi cũng đã gọi ta hai tiếng "chủ nhân" nhiều năm."
Phần thưởng dành cho nàng ư? Đây đâu phải là thứ mà Cổ Mị Nhi nàng cần. Giọng nàng trở nên lãnh đạm:
"Chủ nhân, Diêm La Điện của người, ta không cần."
Thiên Ma nghe thế thì ngạc nhiên. Hắn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại:
"Ngươi vừa nói là không cần Diêm La Điện?"
"Phải. Ta không cần."
Tới lúc này thì Thiên Ma mới hoàn toàn tin những lời mình nghe là thật. Tuy nhiên, hắn chẳng hiểu được lý do tại sao nàng lại từ chối món quà mà bất cứ ai cũng phải động tâm như Diêm La Điện. Dù nghi hoặc nhưng rốt cuộc hắn vẫn lựa chọn cho qua. Hắn không muốn tìm hiểu quá nhiều về nàng. Lấy ra một chiếc không gian giới chỉ đã chuẩn bị sẵn, hắn đưa cho nàng và bảo:
"Một chút thành ý của ta, mong là ngươi sẽ nhận lấy."
Đợi một lúc vẫn chưa thấy Cổ Mị Nhi có phản ứng, ngỡ nàng từ chối, Thiên Ma đành bất đắc dĩ thu tay về. Chỉ là khi hắn vừa cử động thì một bàn tay đã vươn ra cản lại, tiếp đó, chiếc không gian giới chỉ cũng bị người lấy đi. Người nọ hiển nhiên là Cổ Mị Nhi.
Thiên Ma thật tình không biết nói gì. Dường như kiến thức của hắn quá ít ỏi để thấu hiểu được dạ nữ nhân. Có lẽ là vì quá khó nên lại một lần nữa hắn bỏ qua.
"Ta còn có một chuyện muốn nhờ ngươi..."
...
Sau một ngày bận bịu, đêm xuống, Thiên Ma trở về phòng mình trong sự chờ đợi của Ân Giao.
"Sao ngươi vẫn chưa ngủ?"
"Ân Giao đợi cha về."
"Được rồi. Mau lên giường thôi."
Vừa nói, Thiên Ma vừa nắm tay cô bé dắt đi.
"Cha ơi."
Dù đã nằm trên giường một đỗi lâu nhưng Ân Giao vẫn chưa chịu ngủ. Cô bé ôm chặt cánh tay Thiên Ma, nói nhỏ:
"Cha đừng đi được không?"
"Ta đã hứa sau khi ngươi khỏi bệnh sẽ quay lại đó."
"Vậy Ân Giao không cần khỏi bệnh nữa."
"Nhưng ngươi đã khỏi rồi."
"Vậy cha nuốt lời đi."
"Không được. Nếu nuốt lời sẽ biến thành người xấu."
"Nhưng Hoa Thiên tỷ tỷ nói cha vốn là người xấu mà."
Những lời ngây thơ của cô bé khiến Thiên Ma cứng họng. Lát sau hắn mới lên tiếng:
"Có thể ta thật sự là một người xấu, nhưng người xấu và kẻ dối trá là hai loại người khác nhau. Thỉnh thoảng người xấu sẽ lừa gạt ai đó. Một vài. Họ không bội tín với tất cả. Có những người mà họ sẽ chẳng bao giờ lừa gạt."
"Như cha và Ân Giao phải không?"
"Ừ."
"Vậy còn kẻ dối trá?"
"Đó là loại người mà ngươi chỉ nên cho họ thấy những thứ mà ai cũng biết về ngươi, tuyệt đối đừng bao giờ để lộ điều quan trọng, vật quý giá hoặc thứ gì đó tương tự trước mặt họ. Có thể là điểm yếu nào đấy. Bởi vì họ sẽ không giữ bí mật cho ngươi. Họ không đáng tin. Thậm chí họ sẽ biến chúng thành con dao và đâm thẳng vào lồng ngực ngươi với một nụ cười giễu cợt cho sự ngu ngốc của chính ngươi."
"Ân Giao không hiểu lắm."
"Tạm thời ngươi cứ nhớ thật kỹ. Một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu."
Đó là những lời dạy đầu tiên mà Ân Giao nghe được từ Thiên Ma. Có lẽ cô bé sẽ chẳng bao giờ quên. Và cũng có lẽ cô bé sẽ thấu hiểu... vào một ngày nào đấy.
Hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn thì Thiên Ma đã lặng lẽ rời khỏi Âm Dương Tông. Chia ly không phải là một cảnh tượng hay ho và hắn cũng không nghĩ mình sẽ thấy vui vẻ để nhìn nó. Vốn dĩ hắn định đi một cách âm thầm, nhưng có vẻ như dự định đó vừa bị phá sản... bởi Cổ Mị Nhi. Nàng đã đứng đợi sẵn bên ngoài Âm Dương Tông.
"Một câu từ biệt chủ nhân cũng tiếc rẻ thế sao?"
"Kết quả chẳng phải đều giống nhau."
Sau hồi lâu vẫn không thấy Cổ Mị Nhi nói thêm gì nữa, Thiên Ma đành mở lời:
"Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta. Hẹn gặp lại."
"Khoan đã!"
Cổ Mị Nhi tiến về phía Thiên Ma, từng bước chậm rãi nhưng kiên định.
"Ta xin một ân huệ được không?"
"Ngươi cứ nói. Nếu giúp được ta..."
"Hãy hôn ta."
Thiên Ma thoáng bất động trong giây lát. Hắn hoàn toàn bị bất ngờ. "Ân huệ" này đã vượt ngoài tầm suy nghĩ của hắn. Hôn nàng, đó không phải việc hắn chưa từng làm. Thậm chí đã làm hai lần. Thế nhưng trường hợp này...
"Chủ nhân chê bai ta?"
Trong lúc hắn đang cảm thấy khó xử thì tiếng Cổ Mị Nhi tiếp tục vang lên:
"Hay người cảm thấy ta rất xấu, không đáng để người hôn?"
"Ta tuyệt chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Vậy hãy hôn ta."
Nói xong, Cổ Mị Nhi liền nhắm nghiền hai mắt chờ đợi, cũng chẳng cho Thiên Ma cơ hội để từ chối.
Chần chừ một lúc lâu, cuối cùng Thiên Ma ngầm thở dài. Hắn đưa tay chạm vào má nàng, nhẹ đặt lên đôi môi kiều diễm một nụ hôn phớt qua. Nhưng ngay lúc hắn định tách ra thì đầu liền bị một đôi tay ghì chặt lại. Và đôi môi kiều diễm kia... quấn lấy hắn. Một nụ hôn cuồng nhiệt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.