Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 180: Ngươi vẫn còn?




"Chính đạo? Ha ha ha... Đáng cười thay cho chính đạo!"
Nhớ tới ngọc giản ghi chép toàn bộ Tây Hoàng Kinh lấy được từ trong giới chỉ không gian của bộ hài cốt ở hạp cốc Tùng Nguyệt Lâm, Thiên Ma hướng Cổ Mị Sanh để xác nhận lại điều mình nghĩ:
"Ngươi giết Bạch Lân cũng là vì Tây Hoàng Kinh đi?"
"Đúng vậy, thưa chủ nhân."
Cổ Mị Sanh không chút do dự gật đầu.
"Vì một quyển Tây Hoàng Kinh mà ngươi không ngần ngại kết nghĩa phu thê với kẻ thù của tông môn, sau đó cũng vì Tây Hoàng Kinh mà ra tay giết chết kẻ đã cùng chung chăn gối với mình, Cổ Mị Sanh a Cổ Mị Sanh, ngươi quả chẳng hề đơn giản."
Cổ Mị Sanh sao lại không nghe ra hàm ý mỉa mai của Thiên Ma. Nàng bỗng thấy vô cùng oan uổng. Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, nàng lớn tiếng nói:
"Cổ Mị Sanh ta không phải loại người như vậy!"
Nhìn bộ dáng như thể bị người đổ oan của nàng, ánh mắt Thiên Ma hơi đổi:
"Chẳng lẽ những lời vừa rồi của ta không đúng? Hay là ngươi muốn nói rằng mình có nỗi khổ hoặc có uẩn khúc nào đó mà ta chưa được biết?"
Cổ Mị Sanh hít sâu một hơi để làm cho mình trấn tĩnh hơn. Nàng giải bày:
"Ta và Bạch Lân quả thật đã kết nghĩa phu thê, chuyện ta vì muốn lấy Tây Hoàng Kinh mà ra tay giết hắn cũng không giả, ta thừa nhận. Nhưng mà, Cổ Mị Sanh ta tuyệt đối không phải loại người vì muốn đạt được mục đích mà đem thân thể mình ra cho người khác chà đạp."
Càng nghe, Thiên Ma lại càng nghi hoặc. Hắn bắt đầu thấy tò mò về nữ nhân này. Hắn hỏi:
"Vậy theo lời ngươi thì Bạch Ngọc Đô cũng không phải con ruột của ngươi?"
"Ta và hắn chẳng có quan hệ gì cả."
Cổ Mị Sanh bổ sung thêm:
"Như chủ nhân cũng biết, ta có tu luyện một ít mị thuật và huyễn thuật, trình độ có thể xem như không tệ."
Thiên Ma ngầm gật đầu, trước đây hắn đã từng suýt bỏ mạng bởi mị thuật của nàng. Hắn bảo:
"Nói tiếp đi."
"Mỗi lần Bạch Lân nghĩ là mình cùng ta làm chuyện đó thật ra đều là do ta dùng mị thuật và huyễn thuật đánh lừa cả. Hơn nữa, ta đã để cho một số nữ nhân bồi tiếp hắn trong lúc thần trí mê loạn. Dĩ nhiên những nữ nhân kia cũng không phải khuê môn thục nữ gì, tất cả đều là kỹ nữ ta tùy tiện tìm tới. Bạch Ngọc Đô chính là con của một trong số đó."
Tới lúc này thì Thiên Ma đã hiểu được tại sao Bạch Ngọc Đô không phải con của Cổ Mị Sanh nhưng lại có thể thông qua kiểm tra huyết mạch của Bạch gia. Bởi vì hắn thật sự là hậu nhân của Bạch gia, là con của Bạch Lân... và một kỹ nữ. Không rõ tên Bạch Ngọc Đô kia sẽ cảm tưởng thế nào khi biết được sự thật này.
Thiên Ma có chút cảm thán. Tất nhiên cũng chỉ là cảm thán mà không phải đồng tình hay thương xót.
Qua một lát sau, Thiên Ma chợt lên tiếng:
"Nói vậy thì chuyện ngươi đã từng ngủ với một số trưởng lão và đệ tử trong cung cũng là do thi triển mị thuật như với Bạch Lân? Tất cả đều là vì muốn điều tra về Tây Hoàng Kinh và bí mật của Đăng Tiên Tháp?"
Cổ Mị Sanh nhẹ gật đầu.
"Cổ Mị Sanh a Cổ Mị Sanh, nếu bọn nam nhân từng "lên giường" với ngươi biết được cuộc hoan ái mà ngày đêm họ tơ tưởng chỉ là do tự mình thực hiện thì không biết bọn họ sẽ có cảm giác ra sao?"
Bỗng nhiên, Thiên Ma đứng dậy, áp sát người Cổ Mị Sanh khiến nàng phải liên tục lùi lại phía sau, đến khi chạm vào tường.
"Chủ... Chủ nhân, người định làm gì?"
Trông thấy dáng vẻ khẩn trương của Cổ Mị Sanh, Thiên Ma chợt nở một nụ cười. Vừa đẹp đẽ lại vừa tà mị.
Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên, hỏi khẽ:
"Không phải là ngươi vẫn còn đấy chứ?"
Vẫn còn?
Phải hơn năm giây sau Cổ Mị Sanh mới hiểu được hàm ý của hắn. Gương mặt nàng đỏ hồng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, nàng lắp bắp:
"C-Còn... làm sao được chứ! Ta... Ta đã mất rồi!"
"Thật không?"
"Thật!"
"Ánh mắt ngươi đang bảo với ta rằng ngươi nói dối."
"Ta nói thật! Hoàn toàn thật!"
Thiên Ma nhìn thẳng vào mắt Cổ Mị Sanh, mỉm cười bảo:
"Nếu vậy chắc là ngươi sẽ không phiền nếu ta kiểm tra một chút chứ?"
Chẳng đợi cho Cổ Mị Sanh kịp phản ứng lại thì đôi môi nàng đã bị người chiếm lấy.
"Ưm... Ưm..."
Cổ Mị Sanh vùng vẫy muốn đẩy Thiên Ma ra, nhưng sức lực của nàng lại dường như không đủ để làm điều đó. Cứ thế, nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mình bị cưỡng hôn, nụ hôn thứ hai trong đời nàng. Tất cả đều là bị hắn cướp đi.
Đánh thì chẳng lại, tu vi thì không bằng, thậm chí đến cả linh hồn cũng đã bị chủ bộc khế ước khống chế... Cổ Mị Sanh nàng còn làm gì được nữa đây?
Muốn hôn thì cứ để hắn hôn đi, cũng chẳng chết đi đâu. Nhưng mà... tại sao nàng lại không cảm thấy khó chịu hay ghê tởm điều này...
Trong khi Cổ Mị Sanh còn đang tự hỏi thì một cảm giác kỳ quái truyền vào tâm trí nàng.
Hình như... có thứ gì đó vừa tiến vào trong miệng nàng.
"Ưm... Ưm..."
Một lần nữa Cổ Mị Sanh cố đẩy nam nhân đang ôm mình ra.
Sau một hồi nổ lực cũng chẳng có tác dụng gì, Cổ Mị Sanh đành buông xuôi.
Hôn đi! Hôn đi! Ngươi hôn cho thỏa thích đi!
Nàng bực bội nói thầm.
Cư thế, từng giây chậm rãi trôi qua.
Chẳng rõ từ bao giờ Cổ Mị Sanh cũng hùa theo Thiên Ma, trong miệng đang không ngừng quấn lấy thứ đã xâm nhập vào.
"Á!"
Bỗng nhiên, Cổ Mị Sanh khẽ kêu lên.
Môi nàng vừa bị người cố tình cắn vào, lúc này, máu đang chảy ra.
Nàng trợn mắt nhìn nam nhân đứng đối diện, khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất.
"Hức... Hức... Hức... Ức..."
Và nàng khóc.
Ngươi hôn ta thì cũng thôi đi. Tại sao ta hôn lại thì ngươi lại cắn ta... Rõ ràng là ngươi đang trêu đùa ta, đang bỡn cợt ta...
Đó là những câu nói trong lòng nàng lúc này.
Bên kia, Thiên Ma âm thầm kỳ quái. Hắn đang hoài nghi liệu nữ nhân đang khóc kia có phải là Cổ Mị Sanh xảo quyệt với đầy những thủ đoạn câu dẫn nam nhân mình biết hay không. Một người xuất thân từ Âm Dương Tông như nàng lại đang khóc như một thiếu nữ bị người ức hiếp thế này ư? Hắn khó mà tin nổi.
Có lẽ là nàng ta đang diễn kịch đi.
Vài phút sau.
Thiên Ma nhìn Cổ Mị Sanh còn chưa hết tức giận gần đó, hỏi:
"Không khóc nữa?"
Cổ Mị Sanh chẳng thèm trả lời.
"Ta có mệnh lệnh cho ngươi đây."
Giọng Thiên Ma bỗng trở nên nghiêm túc hẳn:
"Ta muốn ngươi lập tức trở về Âm Dương Tông."
Nghe thế, Cổ Mị Sanh không thể im lặng được nữa. Nàng hỏi lại, nét mặt lộ vẻ khó xử:
"Thế nhưng nhiệm vụ của ta..."
"Cầm lấy."
Thiên Ma ném qua cho nàng một cuốn ngọc giản.
Trông thấy nét mặt nghi hoặc của nàng, hắn bảo:
"Mở ra xem thử đi."
Hơi chần chừ, Cổ Mị Sanh làm theo. Ngay khi vừa dùng thần thức để xem thì thần sắc nàng liền biến đổi, sau cùng thì đã trở nên hết sức kích động.
Rốt cuộc nàng đã tìm về được Tây Hoàng Kinh. Mà không, chính xác thì phải là quyển Dương của Âm Dương Cực Kinh.
Nàng không kiềm được, vội hỏi:
"Chủ nhân, làm sao người có được trọn bộ Tây Hoàng Kinh?"
"Lấy từ trên người vị trượng phu hờ của ngươi."
Trên người Bạch Lân?
Thì ra cuốn ngọc giản mà hắn đã hủy trước khi chạy vào hạp cốc quỷ dị kia cũng không phải là Tây Hoàng Kinh thật sự. Khá khen cho Bạch Lân ngươi, ngay cả sắp chết cũng muốn lừa bịp ta.
Giờ phút này thì Cổ Mị Sanh không thể không chửi thầm vị "trượng phu" của mình mấy câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.