Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 137: Lão phong tử nghẹn khuất




"Ta tuyệt đối không dám có ý đó, mong chủ nhân minh xét. Ta chỉ nghĩ nếu như khám ra ra được bí mật của Đăng Tiên Tháp thì sẽ có thể trợ giúp người sớm ngày phi thăng tiên giới."
Trầm ngâm một lúc, Giang Lưu Nhi mới nói:
"Được rồi. Bí mật của Đăng Tiên Tháp... ta sẽ điều tra."
Hắn chấp nhận làm việc này không phải vì những lời chân thành vừa rồi của Cổ Mị Sanh. Chân thành? E là chỉ mỗi nàng ta mới biết bản thân mình có bao nhiêu chân thành. Sở dĩ hắn chấp nhận là vì hắn cũng rất muốn biết bí mật kia. Đến được Đại Hồng Vũ sớm một ngày thì thời gian chờ đợi của hắn sẽ ngắn đi một chút.
Giang Lưu Nhi nhìn lão Phong Tử, mở lời:
"Thưa thái thượng trưởng lão..."
"Còn một phút!"
Một lần nữa hắn lại bị lão Phong Tử quát.
...
"Sư phụ, thời gian năm phút đã hết rồi."
Lần này vẫn là Bạch Thiên Thù lên tiếng nhắc nhở.
Lão Phong Tử nhìn chằm chằm vào Giang Lưu Nhi, nói với giọng uy nghiêm:
"Tiểu tử, quyết định của ngươi thế nào? Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy được, ngươi hiểu chứ? Nói cho ngươi biết là đôi khi tính tình của ta cũng không được tốt lắm, ta không biết mình có lỡ tay làm ra chuyện gì hay không. Có câu họa từ miệng mà ra, tiểu tử ngươi phải cân nhắc cho kỹ, tuyệt đối phải cân nhắc cho kỹ."
Uy hiếp! Trần trụi uy hiếp!
Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực nhìn nhau lắc đầu.
Tên điên này đúng là vẫn chẳng hề thay đổi. Tính cách vẫn quái đản như ngày nào.
Quái đản. Quả thật đó là điều mà tất cả mọi người ở Đại Nhật Cung đều ngầm công nhận. Ngay cả người đồ đệ là Bạch Thiên Thù cũng không ngoại lệ.
Mặc dù sư phụ mình thường hay làm những chuyện không giống ai và cũng chẳng theo bất kỳ nguyên tắc nào, nhưng Bạch Thiên Thù tin tưởng người sẽ không làm gì tên Niệm Từ kia dù hắn có từ chối bái người làm thầy đi nữa. Lão nhân gia người chỉ đang đe dọa cho có vậy thôi.
Nhưng thật lòng mà nói thì nàng lại mong sư phụ mình sẽ dạy dỗ tên kia một trận. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này hắn sẽ trở thành sư đệ của mình thì nàng đã cảm thấy rất khó chịu rồi.
Đáng tiếc, mong muốn của nàng không thể nào thành hiện thực được. Kể cả sư phụ nàng có ý định "dạy dỗ" đi nữa cũng không thể. Tất cả vì một câu nói:
Truyện được copy tại http://TruyenCv[.]Com
"Thái thượng trưởng lão, đệ tử đã suy nghĩ kỹ. Đệ tử đồng ý bái người làm thầy."
Nghe xong, khuôn mặt vốn đang rất đỗi nghiêm nghị của lão Phong Tử lập tức biến đổi. Miệng ông cười ha ha và tay thì vỗ liền hai cái lên vai Giang Lưu Nhi.
"Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi rất sáng suốt! Ngươi yên tâm, làm đồ đệ của ta tuyệt đối sẽ không khiến ngươi chịu thiệt!"
Giang Lưu Nhi khẽ liếc cánh tay gầy gò còn đang đặt trên vai mình. Hắn không biết sau này thế nào, nhưng hiện tại thì vai của hắn đã ê ẩm rồi. Hai cái vỗ của lão Phong Tử tuyệt đối đủ để đánh ngã một tu sĩ Thần Thông Cảnh bình thường. Giang Lưu Nhi bắt đầu có dự cảm không tốt về những tháng ngày sắp tới.
Cũng không phải chỉ mỗi mình hắn cảm thấy không thoải mái, có một người khác còn không thoải mái hơn nhiều. Người đó là Bạch Thiên Thù. Nàng đang vô cùng khó chịu.
Đúng là chuyện càng không muốn thì nó càng xảy ra, ghét của nào trời trao của đó mà!
Trái ngược với Bạch Thiên Thù, tâm tình của sư phụ nàng lúc này lại rất tốt. Tốt đến mức ông còn lên tiếng đề nghị với Giang Lưu Nhi:
"Đồ nhi ngoan. Ta xuất thân từ Bắc viện, còn ngươi thì lại là đệ tử của Tây viện, như vậy có chút khó coi. Thế này đi, ngươi hãy chuyển sang Bắc viện đi."
Không đợi Giang Lưu Nhi đáp thì Phong Thiên Thu đã lên tiếng:
"Phong lão quái, ta e là chuyện này không được phép. Chẳng lẽ ngươi đã quên cung quy của Đại Nhật Cung nghiêm cấm việc đệ tử tự ý gia nhập viện khác sao?"
"Phải đấy Phong lão quái, chuyện này bọn ta không thể để ngươi làm bừa được."
Bạch Vô Cực tiếp lời.
"Ai nói hắn tự ý gia nhập? Chẳng phải đã có sự đồng ý của ta sao?"
Lão Phong Tử vẫn không chịu bỏ cuộc.
Bạch Vô Cực và Phong Thiên Thu đương nhiên cũng sẽ không nhượng bộ. Phong Thiên Thu cương quyết nói:
"Phong lão quái, việc ngươi nhận hắn làm đồ đệ bọn ta không ngăn cản. Nhưng nếu ngươi muốn hắn từ bỏ Tây viện để gia nhập Bắc viện thì tuyệt đối không được. Cung quy là cung quy, dù là thái thượng trưởng lão cũng không được phép làm trái."
Trước thái độ cương quyết của bọn họ, lão Phong Tử cau mày nhăn nhó. Ông nhìn trái ngó phải một hồi, chợt dừng ánh mắt lại trên người Bạch Thiên Thù. Ông chăm chú quan sát nàng từ đầu đến chân, thỉnh thoảng khóe miệng lại cười tủm tỉm. Trông rất kỳ quặc.
Về phía Bạch Thiên Thù, chứng kiến bộ dáng của sư phụ mình, chẳng hiểu sao trong lòng nàng lại có dự cảm không lành.
Tại sao sư phụ lại nhìn ta như vậy? Lão nhân gia người đang có ý đồ gì đây?
Trong khi nàng còn đang lo được lo mất thì lão Phong Tử đã dời ánh mắt. Ông chậm rãi nói:
"Cung quy đúng là không được phép làm trái. Thế nhưng cung quy cũng không hoàn toàn cấm đệ tử gia nhập viện khác. Chẳng hạn như... nếu tên đồ đệ của ta kết hôn với một đệ tử của Bắc viện..."
Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực cùng im lặng. Bọn họ không thể phản bác được. Quả thật nếu là trường hợp đệ tử của hai viện thành thân thì một trong hai người sẽ phải rời bỏ viện của mình để gia nhập viện của người kia. Điều đó là bắt buộc.
Sau một lúc, Phong Thiên Thu mới lên tiếng:
"Quả thật nếu là trường hợp đó thì hắn có thể gia nhập Bắc viện."
Ông quay sang Giang Lưu Nhi, nói tiếp:
"Niệm Từ, tuy tư chất của ngươi không phải rất cao nhưng ngộ tính thì thật sự là khiến người ao ước. Ta tin dù là đến đâu thì ngày sau ngươi cũng sẽ trở thành một trong những trụ cột chống đỡ cho Đại Nhật Cung. Đã vậy tại sao ngươi không đến Nam viện, ở đó không thiếu những nữ đệ tử tốt. Hơn nữa, ta cũng có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ."
"Mẹ kiếp! Phong tiểu mao! Ngươi... Ngươi..."
Lão Phong Tử tức giận đến nỗi không nói được thành lời. Ông chửi to:
"Con bà nó ngươi vô sỉ! Quá vô sỉ! Tại sao ta lại có thể trùng họ với một kẻ vô sỉ như ngươi được? Thật không có thiên lý mà!"
Trái hẳn với bộ dáng lưu manh của lão Phong Tử, Phong Thiên Thu điềm đạm đáp lại:
"Phong lão quái, ngươi nói hơi quá lời rồi. Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được quyền thu đồ đệ còn ta thì không? Ta nhớ Đại Nhật Cung hình như không có quy định nào như thế thì phải."
"Phong lão đầu nói không sai, đúng là Đại Nhật Cung chẳng có quy định nào như thế cả. Vì vậy..."
Bạch Vô Cực nhìn sang Giang Lưu Nhi, tiếp tục nói:
"Niệm Từ, ngươi cũng có thể cân nhắc bái ta làm thầy. Bọn họ có thể cho ngươi thứ gì thì ta cũng có thể cho ngươi thứ đó. Thậm chí là tốt hơn."
"Bạch mũi trâu! Ngươi... Bà nội ngươi vô sỉ!"
Lần này thì lão Phong Tử quả thật tức nghẹn đến nỗi phùng mang trợn má. Mặt mũi đỏ bừng, ông chỉ tay vào Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực nói lớn:
"Bạch mũi trâu, Phong tiểu mao, hai tên vô sỉ các ngươi ra đây! Chúng ta sẽ đánh ba trăm hiệp, không, cho dù ba ngàn hiệp ta cũng đánh!"
Nói xong, lão Phong Tử liền xắn tay áo lên, bắt đầu điều động linh lực. Ông cũng không phải nói chơi đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.