Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 131: Mỹ toa không phải người?




Ba thanh kiếm màu lam được ngưng từ băng thẳng hướng Bạch Ngọc Kinh mà đến.
Bạch Ngọc Kinh cầm dải lụa xoay liên tục quanh mình, trông hệt như đang múa.
"Rắc rắc rắc"
Sau khi chạm vào dải lụa đang xoay tròn kia, ba thanh băng kiếm lần lượt rạn nứt rồi vỡ vụn.
"Băng Vũ - Băng Phong Thiên Lý!"
Từ trên trời, vô số đạo lam quang bắn xuống, khiến cho Bạch Ngọc Kinh phải rất chật vật mới né tránh hết được.
Lúc những đạo lam quanh kia đã không còn thì cũng là lúc mà sàn đấu bị đóng băng toàn bộ.
Băng thuật thật lợi hại!
Nét mặt Bạch Ngọc Kinh trở nên ngưng trọng hẳn.
Chẳng biết từ khi nào Triệu Yên đã đứng giữa không trung. Nàng đang dùng tay kết quyết.
Bỗng nhiên, hai mắt nàng trở nên sắc lạnh.
"Băng Thiên Tuyết Địa!"
Bạch Ngọc Kinh chuẩn bị ngăn cản những băng kiếm sắp lao xuống thì thần sắc chợt biến. Nàng lập tức bay lên.
Việc bay lên như thế sẽ khiến cho Bạch Ngọc Kinh bị bất lợi hơn nhiều trong việc ngăn đón những băng kiếm kia. Thế nhưng nàng không thể không làm vậy. Bởi lúc này, dưới sàn đấu, từ lớp băng bị đông cứng, hàng trăm băng gai tua tủa phóng lên.
Tình cảnh Bạch Ngọc Kinh hiện giờ đang vô cùng khó khăn: trên có băng kiếm đâm xuống, dưới có băng gai phóng lên. Cái tên Băng Thiên Tuyết Địa quả không hề ngoa!
Trong trường hợp này, lựa chọn tốt nhất cho nàng chỉ có phá tan những băng kiếm phía trên và tấn công thẳng tới chỗ của Triệu Yên. Nhưng đó lại không phải là việc dễ dàng. Dù cho nàng có thể phá được số băng kiếm kia đi nữa thì cũng sẽ phải tiếp tục đón nhận một đòn công kích khác. Bởi lẽ trên tay Triệu Yên hiện giờ đang có một băng cầu tràn đầy năng lượng dần hình thành.
Chỉ sợ là có dùng đến Cực Hạn Khuy Linh cũng không thể đảo ngược tình thế được.
Bạch Ngọc Kinh cắn răng, ánh mắt hiện rõ vẻ không cam.
Nàng không muốn thua!
Ngay tức thì, một làn khói đen bao quanh lấy Bạch Ngọc Kinh.
Gần như cùng lúc, vô số băng kiếm đâm tới.
"Rống rống"
Từ trong làn khói, một hư ảnh hắc giao lao ra.
"Rống... Rống... Rống..."
Tiếng giao ngâm vang vọng khắp đấu trường như muốn chấn vỡ màn nhĩ mọi người. Ngay cả băng kiếm và băng gai của Triệu Yên cũng bị vỡ vụn tan tành.
Giao uy kinh thiên địa!
Nhìn thấy hắc giao kia, một tia hoảng hốt xẹt qua mắt Triệu Yên. Nàng chưa bao giờ ngờ tới Bạch Ngọc Kinh lại có thể thi triển một thần thông mạnh mẽ như thế. Thế nhưng... Triệu Yên nàng không muốn làm kẻ bại trận!
Nàng nâng băng cầu khổng lồ trên tay lên khỏi đầu, ném xuống.
"Thiên Băng Diệt Địa!"
Bên dưới, Bạch Ngọc Kinh cũng đánh một đạo hắc quang lên giao long.
"Nghịch Giao Khiếu Thiên!"
"Rống rống"
Cuối cùng, hắc giao và băng cầu va vào nhau.
"Ầm... Ầm... Ầm..."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Những tiếng nổ đinh tai vang lên khắp bốn phía đấu trường. Đó là hệ quả của năng lượng bắn ra do đợt va chạm của băng cầu và hắc giao. Nếu không nhờ kết giới được bố trí trong đấu trường thì e là đã có không ít đệ tử trọng thương.
"Rống!"
Hư ảnh hắc giao vẫn còn!
Triệu Yên kinh hãi, vội điều động linh lực ngăn cản hắc giao. Nhưng do hoảng loạn và thời gian quá ngắn nên nàng không kịp hoàn thành chiêu thức hay thuật pháp gì, thứ đánh ra chỉ đơn thuần là là số linh lực hạn chế vừa được ngưng tụ.
"Oanh"
Hư ảnh hắc giao xé tan quả lam cầu rồi xuyên thẳng qua người Triệu Yên khiến nàng tức thì phun ra một ngụm máu tươi và rơi tự do xuống dưới.
Ngay lúc đó, một tấm dải lụa bay đến cuốn lấy cơ thể Triệu Yên, từ từ đặt nàng xuống.
Sau khi kiểm tra và thấy Triệu Yên cũng không có nguy hiểm gì, trọng tài bảo người đưa nàng vào trong rồi tuyên bố:
"Người giành chiến thắng trong trận đấu này là Bạch Ngọc Kinh của Bắc viện."
"Bộp bộp... Bộp bộp bộp..."
"Bộp bộp bộp... Bộp bộp..."
Một tràng pháo tay vang lên khắp khán đài. Đây là một trận đấu hay và kịch tính giữa hai mỹ nữ, thế nên chẳng ai tiếc rẻ mấy cái vỗ tay làm gì cả.
Chỉ có điều chiến thắng đó cũng khiến cho một vài người nghi hoặc.
...
"Các vị. Như vậy vòng đấu thứ ba hôm nay đã kết thúc. Vòng chung kết sẽ diễn ra vào ba ngày sau."
Lưu trưởng lão nói tiếp:
"Xin mời các tuyển thủ đã giành chiến thắng trong những trận đấu hôm nay tiến hành bốc thăm để quyết định đối thủ của mình ở ba ngày sau."
...
Trong một căn phòng.
"Chúc mừng chủ nhân đã liên tiếp vượt qua các đối thủ của mình để tiến vào chung kết, làm rạng danh cho Tây viện."
"Ngươi là đang ca ngợi hay là đang châm chọc ta vậy?"
Cổ Mị Sanh làm ra vẻ hờn dỗi nói:
"Người ta đương nhiên là đang ca ngợi chủ nhân người rồi, phận nô tỳ như người ta thì làm gì có gan trêu đùa. Người ta cũng không muốn lại bị ai đó tháo giày ra để trừng phạt đấy."
Tự dưng ngươi lại nhắc đến chuyện đó làm gì?
Giang Lưu Nhi khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề:
"Đừng vòng vo nữa, nếu có việc gì thì nói đi."
Không có việc thì ta không thể tìm ngươi?
Cổ Mị Sanh bất mãn nói thầm.
"Thật ra ta tìm chủ nhân là vì chuyện của Mỹ Toa."
Mỹ Toa? Không lẽ lại có chuyện gì xảy ra với cô gái đáng thương đó sao?
Giang Lưu Nhi hơi nghi hoặc nhìn Cổ Mị Sanh.
Giọng Cổ Mị Sanh bỗng nghiêm túc hẳn:
"Ta nghi ngờ Mỹ Toa không phải người."
Nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, Giang Lưu Nhi nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu mới lên tiếng:
"Ngươi dựa vào đâu mà suy đoán như vậy?"
"Ta làm theo lời chủ nhân người, trong mấy năm qua vẫn luôn một mực chiếu cố cho Mỹ Toa. Càng tiếp xúc với nó thì ta lại càng cảm thấy nó rất kỳ lạ."
"Ngươi nói tiếp đi."
"Chủ nhân, theo người thì tu vi hiện giờ của Mỹ Toa là ở mức nào?"
Mặc dù không hiểu lắm ẩn ý của nàng nhưng Giang Lưu Nhi vẫn nói ra một đáp án mà hắn thấy có khả năng nhất:
"Ngự Không Cảnh hậu kỳ?"
Lần cuối cùng hắn gặp cô gái kia là vào bốn năm trước, khi nàng đang sắp bị Bạch Ngọc Đô hành hung. Kể từ đó, tuy thường xuyên ở tại Tây viện nhưng hắn cũng chưa hề chạm mặt nàng thêm lần nào nữa.
Cảnh giới khi ấy của nàng là Ngự Không Cảnh trung kỳ. Căn cứ vào độ tuổi và tiến độ tu luyện sau mấy lần gặp gỡ lúc trước thì hắn thấy sau bốn năm, Ngự Không Cảnh hậu kỳ đã là cực hạn mà nàng có thể đạt tới, tuyệt đối không thể nào phá tan rào cản Thần Thông Cảnh được.
Thế nhưng điều mà Giang Lưu Nhi cho là "tuyệt đối" ấy lập tức sụp đổ sau khi Cổ Mị Sanh công bố đáp án:
"Chủ nhân đoán sai rồi. Tu vi hiện tại của Mỹ Toa là... Thần Thông Cảnh trung kỳ."
Đang ngồi trên ghế, Giang Lưu Nhi ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt khó có thể tin.
"Ngươi xác định mình không nói sai?"
"Không tin thì chủ nhân cứ việc đi xem thử!"
Trong vòng bốn năm, đột phá liền ba cảnh giới, hơn nữa trong đó còn có một đại cảnh giới. Đây không phải là việc mà một tu sĩ bình thường có thể làm được, dù cảnh giới kia chỉ ở mức Ngự Không Cảnh và Thần Thông Cảnh đi nữa. Nên biết là kể cả người có tu chất thượng phẩm linh thể như Bạch Ngọc Đô thì hiện tại cũng chỉ mới bước vào Thần Thông Cảnh trung kỳ mà thôi. Trong khi đó, tư chất của Mỹ Toa lại kém hơn Bạch Ngọc Đô rất nhiều. Nhưng nếu những lời của Cổ Mị Sanh là thật thì tốc độ tu luyện của Mỹ Toa có thể sánh ngang với cả Bạch Ngọc Kinh - người có được tư chất hiếm gặp - cực phẩm linh thể.

P/s: Thấy hay ấn thanks bên dưới giúp nhé!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.