Diệp An

Chương 25: | Giao Chiến





Cơ thể đồ sộ của mãng xà biến dị gần như chiếm hết cả hang động.
Đầu Diệp An đau như búa bổ, cả người toát mồ hôi lạnh, men theo vách tường trượt ngã xuống đất, máu đỏ chầm chậm chảy ra từ mũi và tai, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng mạnh, khiến cậu hận không thể tông đầu vào tường hòng chấm dứt sự đau đớn này.
Mãng xà biến dị cúi đầu, chiếc lưỡi đen thè ra, chạm đến vai Diệp An, truyền sang một loại cảm xúc giống như là khó hiểu.
Diệp An không phản ứng lại, hiện tại cậu đang bị cơn đau hành hạ, nếu mãng xà biến dị muốn cắn một cái, cậu cũng chẳng có sức đâu mà xoay người.
Xì xì ——
Âm thanh sắc nhọn vang vọng khắp động, mãng xà biến dị dường như có thể cảm nhận được Diệp An đang đau đớn, cơ thể khổng lồ vặn xoắn không ngừng, cái đuôi rắn chắc đập lên trên tường, đập nát lối đi mà Diệp An đã cố gắng phá thông lúc trước.
Đá vụn dính đầy bùn lầy rơi vãi lăn lóc, Diệp An nằm nghiêng trên mặt đất, bùn đất muốn lấp mất sườn mặt cậu, sắp chạm tới chóp mũi.
Tuyệt vọng kiểm soát cơ thể đang run lẩy bẩy, Diệp An thử cử động hai tay, cơn đau dữ dội lại ập tới, cánh tay lập tức mềm oặt, tầm mắt biến đen, dù có cắn rách môi chảy máu cũng không kiểm soát được cơ thể bản thân, giây kế tiếp trượt vào trong lớp bùn.
Giữa lúc cận kề cái chết, mãng xà biến dị đột nhiên ngậm Diệp An vào trong miệng, đuôi đập lên tường lần nữa, đập thủng vách đá đối diện.
Phía sau vách đá bị đập thủng cũng là một hang động, bên trong có ba bốn tổ chim, chim mái đang ấp trứng, đột nhiên bị tiếng vang kinh động, phát hiện mãng xà biến dị ở vách đá đối diện, lập tức cuộn mình run lẩy bẩy như bùn lầy nhão nhoét, không thể bảo vệ được tổ chim của mình, chỉ có thể gắp chim non và trứng chim trong tổ bay về phía chỗ cao, kêu to mấy tiếng chói tai.
Mãng xà biến dị không quan tâm mấy con chim biến dị, dừng bên thác nước chốc lát, rồi mang Diệp An quay trở lại hang động ngầm lúc đầu.
Nó bị sức nóng thấm vào lòng đất đánh thức, nhưng khi tỉnh lại thì mới phát hiện trời vẫn mưa to, mùa khô còn chưa thấy tới.
Ở trong hang quá lâu, nên khiến nó lại buồn ngủ, định bụng quay về ngủ tiếp.
Sở dĩ mang Diệp An theo, chủ yếu là vì hai bên có mối liên kết với nhau.

Trên đảo chỉ có mỗi một con mãng xà biến dị, ở một mức độ nào đó thì nó xem Diệp An như đồng loại của mình.
Mãng xà biến dị cẩn thận tránh đi răng nanh chứa nọc độc, nhưng không khống chế được nọc độc, có vài giọt rơi xuống trên mặt Diệp An, trộn với nước bọt mãng xà chảy dọc theo cổ và vai, có một ít rơi xuống khóe môi cậu, bị cậu mơ màng l!ếm một cái.
Nọc độc của mãng xà biến dị mạnh vô cùng, bị nó cắn một cái, dù là người hay thú biến dị đều sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng khi trộn phải nước bọt trong miệng nó lại không gây thương tích gì cho Diệp An, trái lại còn có hiệu quả giảm đau, giúp Diệp An dần dần thoát khỏi đau đớn, ý thức cũng chậm rãi quay trở lại.
Trở lại trong động u ám, mãng xà biến dị thả Diệp An xuống, cuộn mình lại, nhắm mắt ngủ tiếp.
Diệp An dựa vào bờ tường, lau mồ hôi lạnh trên trán, khi ngón tay chà hai má thì dính phải nọc độc trong suốt.
Nhìn sợi chỉ bạc dinh dính giữa hai đầu ngón tay, nhớ tới mùi vị còn sót lại trong miệng, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng hạ quyết định, nhắm mắt liếm thử một cái.
Lần trước tỉnh dậy sau cơn hôn mê, vì nhiều lý do nên cậu không nhận ra được tác dụng của nọc độc, nếu thực sự có khả năng nào đó, cậu vẫn muốn thử một lần.
"Ọe..."
Một thứ mùi vừa chua lại chát xông lên, Diệp An cúi người ói liên tục, nước mắt nước mũi chảy hết cả ra, nhưng cái mùi trong miệng vẫn không giảm bớt tí nào.
Chuyện tốt nhất chính là triệu chứng đau đầu đang thuyên giảm.
Giơ tay lau vết ướt bên mép miệng, Diệp An dựa tường lấy lại sức, chà xát lòng bàn tay lên vách đá, vuốt nhẹ tóc mái ẩm ướt, thở phào nhẹ nhõm.
Bùn dưới người rất lạnh, giống như nước đá đang tan ra, chỉ trong chốc lát, Diệp An cảm thấy tay chân lạnh run.
Đỡ vách tường đứng dậy, định bụng trở lại hang động ngầm, ít ra chỗ đó không quá lạnh như thế này.
Cái đuôi mãng xà biến dị đột nhiên quét tới, quấn cậu trở lại mà chẳng tốn chút sức nào.

Nằm ngửa trong lớp bùn, Diệp An rất chi là hoang mang.
Truyền cảm xúc của mình sang cho mãng xà biến dị, thì thấy nó mở mắt, quấn Diệp An đẩy đến sát bên mép tường, còn dùng chóp đuôi chọt chọt, truyền lại một loại cảm xúc giống như là nguy hiểm, tựa như lúc bầy sóc đối mặt với kẻ xâm nhập.
Diệp An càng thấy khó hiểu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của chim biến dị, cực kỳ chói tai.
"Có chuyện gì rồi ư?"
Nhớ tới bầy chim thủy sinh bay lòng vòng trên trời và đám chim trống mãi không quay trở lại, trong lòng Diệp An đột nhiên nặng nề.
Tiếng chim kêu hốt nhiên im bặt, có tiếng bước chân hỗn loạn ở hang động ngầm phía đối diện, Diệp An tức khắc đứng lên, dựa mép tường đứng vững, rút ra dao găm tùy thân ra.
Gần như cùng lúc, một luồng hơi nóng ập vào hang động ngầm, không khí ẩm ướt như muốn bị hun đến khô quắt.
Sợi xích lửa đỏ rực đánh tới, Diệp An không kịp làm ra hành động gì, chỉ có thể lăn một vòng trên đất, mặc cho bùn lầy dính khắp người, phủ hết nửa gương mặt, mạo hiểm tránh đi ngọn lửa hừng hực.
Mãng xà biến dị ngẩng đầu lên, nửa th@n dưới cuộn tròn, nửa thân trên dựng đứng lên, con ngươi co lại thành hai đường thẳng thật mỏng, cái lưỡi đen thè ra, cơ thể đồ sộ như một đồi núi nhỏ, cảm xúc tức giận dâng trào, quyết tâm muốn xé kẻ xâm nhập thành từng mảnh vụn.
Lửa nóng hong khô bùn lầy, Khởi La dẫn theo hơn năm mươi tên thủy thủ đi vào trong hang động ngầm, xuyên qua ngọn lửa chưa tắt hẳn, ả nhìn thấy mãng xà biến dị và Diệp An.
"Quả nhiên là biến dị giả." Quan sát Diệp An từ trên xuống dưới một phen, Khởi La khẽ cười một tiếng, "Tiếc là hơi yếu."
Ả cảm nhận được sự tồn tại của biến dị giả, nhưng lại không muốn từ bỏ cơ hội bắt được mãng xà biến dị, bèn lặng lẽ che giấu, tiếp tục dẫn đám thủy thủ trèo lên vách đá, dùng lửa đuổi hết chim biến dị trong động đi, men theo dấu vết mãng xà biến dị để lại rồi đi vào trong hang động ngầm.
Đám thủy thủ nối đuôi theo sau Khởi La, cảm thấy càng xuống phía dưới thì nhiệt độ càng lạnh dần, trong ngoài hang y như hai thế giới.
"Thành chủ, chỗ này lạnh quá." Có gã thủy thủ chà chà cánh tay mà rằng.
"Câm miệng." Khởi La còn chẳng muốn cho tên thủy thủ một ánh mắt, thực ra trong mắt ả bây giờ, hầu hết bọn chúng chẳng khác nào người chết.

Muốn giết hay đánh trọng thương thú biến dị, chắc chắn phải dùng đến ngọn lửa của ả.
Mũi tên thì không thể cháy lâu được, mà nếu chỉ dựa vào bản thân ả thì quá tốn sức, còn cách nào tốt hơn ngoài việc lợi dụng đám ngu xuẩn đó chứ?
Đứng trước cửa hang động, Khởi La giơ tay bắt lấy hai tên thủy thủ, ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của chúng, ngọn lửa đỏ rực quấn lấy đốt cháy, hai gã thủy thủ thảm thiết gào thét, Khởi La không lãng phí giây phút nào, ném hai tên đó về phía Diệp An và mãng xà biến dị, để mặc chúng lăn lộn r3n rỉ bên trong ngọn lửa, hòng mau chóng biến hang động thành một biển lửa.
Đám thủy thủ đột nhiên ngộ ra, từ đầu bọn chúng đã là con tốt thí.
Những câu hứa hẹn của thành chủ đều là lời dối trá, từ đầu đến cuối Khởi La không có ý định để bọn chúng sống sót ra khỏi cô đảo.
Có tên thủy thủ muốn chạy trốn, đột nhiên trước mặt phực lên một bức tường lửa.
Diệp An lùi lại né ngọn lửa, mãng xà biến dị tức giận tấn công, lớp vảy cứng chắc không sợ bị lửa đốt.
Nó trườn xuyên qua biển lửa mà Khởi La bày bố, há cái miệng lớn, răng nanh chứa nọc độc sắc bén như lưỡi đao, chóp răng nhiễu nhão nọc độc trong suốt.
"Đồ tốt!" Nhìn thấy nọc độc của mãng xà biến dị, Khởi La càng thêm hưng phấn, điều khiển sợi xích lửa bao lấy quanh tường lửa, rồi kéo thêm hai gã thủy thủ qua, đốt lửa trên người chúng rồi ném vào trong cái miệng đang há lớn của mãng xà biến dị.
Ả đã từng săn qua thú biến dị tương tự thế này, biết điểm yếu của mãng xà biến dị nằm ở chỗ nào.
Có điều mồi nhử giảm từ ba trăm xuống chỉ còn khoảng năm mươi làm giảm hiệu quả kế hoạch đã vạch ra rất nhiều.
Mãng xà biến dị cắn lấy gã thủy thủ bay tới, không nuốt xuống mà mau chóng phun ra.
Hành động của nó không chậm nhưng bên mép miệng vẫn bị bắt lửa.
Ngọn lửa mau chóng lan ra, Khởi La thầm mừng rỡ, đương lúc định thừa thắng xông lên, mãng xà biến dị bỗng nhiên lao tới chỗ ả, nghiền chết mấy gã thủy thủ không kịp chạy trốn, mang theo ngọn lửa rực cháy trườn xuyên qua động ngầm, lao ra khỏi hang, nương theo thác nước rơi xuống hồ sâu bên dưới.
Ngay tại thời điểm mãng xà biến dị lao ra khỏi động ngầm, Diệp An nắm lấy đuôi nó, đồng thời cầm ngược thanh dao găm, lúc lướt qua chỗ Khởi La và đám thủy thủ, lưỡi dao xẹt qua nhanh như chớp.
Khởi La bị ép phải lùi lại liên tục, lưng đụng đến mép tường.
Đám thủy thủ thì không may như ả, nếu không phải bị mãng xà biến dị nghiền nát thì là bị Diệp An cắt cổ họng, những tên may mắn còn sống thì bị thương ngã lăn ra đất r3n rỉ.
"Câm mồm, kêu nữa ta giết chúng mày trước!"
Khởi La tàn nhẫn nói, sau tên thủy thủ còn sống lập tức im bặt, không dám r3n rỉ nữa.
Nhìn về phía đồng bọn bị giết chết, âm thầm cắn chặt răng.
Nếu như không có Khởi La, những người đó sẽ không chết!
Khởi La xem đám thủy thủ như cỏ kiến, ba trăm người còn chẳng đặt vào mắt, huống chi chỉ có sáu người bọn chúng.
"Đuổi theo."
Khởi La vung xích lửa quấn lấy mấy tên thủy thủ, khống chế hành động của chúng, rồi đi ra khỏi hang động.
Trong hồ, lửa bên mép miệng mãng xà biến dị cuối cùng cũng tắt.
Để dập tắt đốm lửa còn sót lại, nó thậm chí lột luôn lớp vảy bên mép miệng.
Cơ thể đồ sộ trồi lên trên mặt nước, phát hiện đám Khởi La đang leo xuống khỏi vách đá, mãng xà biến dị đột ngột ngẩng đầu, cái đuôi cường tráng đập mặt lên mặt nước, dấy lên mấy ngọn sóng.
Bảy, tám cột nước bay lên trời, đập vào vách đá, đập rơi đám người Khởi La.
Sau khi rơi xuống nước, đám thủy thủ liều mạng bơi vào bờ hòng tránh cả mãng xà biến dị lẫn Khởi La.
Nhưng bơi chưa được bao nhiêu đã bị cá biến dị dưới nước lôi xuống đáy sông.
Khởi La đứng trong nước, lấy ả làm trung tâm, một luồng hơi nóng đến mức có thể làm bỏng người bốc lên trong vòng bán kính mười mét.
Mãng xà biến dị tức giận khôn cùng, đập lung tung trong nước.
Diệp An không thể lên bờ cũng không muốn bị cuốn vào xoáy nước, đành phải ôm thật chặt đuôi nó, nắm chắc đoản đao.
Vũ khí đã chìm xuống nước, Khởi La không định tìm mà mở hai tay ra, hai ngọn lửa nóng rực chồng chéo nhau phực lên sau lưng ả, gào thét bay về phía mãng xà biến dị và Diệp An.
Diệp An căng thẳng không thôi, mãng xà biến dị lại dấy lên mấy ngọn sóng.
Lửa quấn lấy cột nước, bọt sóng cuộn trào, thác nước chảy ngược, tiếng nổ vang rền, cả con sông sôi sục hẳn lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.