Điền Viên Nhật Thường

Chương 25: Hợp tác




Mới năm giờ sáng ngày hôm sau, Lục Lăng Tây đã tỉnh dậy. Cậu vừa có tiếng động, Đại Hắc lập tức mở mắt ra, lắc lắc lông sán lại gần. Lục Lăng Tây cười vươn tay sờ sờ Đại Hắc, nhẹ bước rời giường sửa soạn. Đại Hắc đi theo phía sau Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây đi đâu nó liền theo đó, im lặng đứng một bên không lên tiếng.
Sửa soạn đơn giản, Lục Lăng Tây nhẹ nhàng mở cửa, Đại Hắc nhảy vèo ra ngoài, ngồi xổn trên hàng hiên chờ Lục Lăng Tây. Hôm qua Lục Lăng Tây đã nói cho Vương Thục Tú về chuyện đi chợ hoa, nhưng vẫn dán tờ giấy nhắn ở chỗ dễ thấy trong phòng khách. Sau lần đi đến chợ hoa cùng Tô Vi Chính, Lục Lăng Tây cũng đã đi đến đó thêm lần nữa cùng Đại Hắc. Tuy trong lòng cậu biết muốn "nhặt" được thì cũng phải nhờ may mắn nữa, không phải lần nào cũng có thể thấy được hoa lan cực phẩm. Hơn nữa không có sức mạnh tự nhiên, cho dù thấy rồi có cứu được hay không lại là chuyện khác, nhưng dưới áp lực về kinh tế, cậu vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi.
"Có phải là tao càng ngày càng tham không?" Lục Lăng Tây nhỏ giọng nói với Đại Hắc.
Đại Hắc gừ gừ hai tiếng, tựa như phủ nhận lời Lục Lăng Tây nói. Lục Lăng Tây phì cười, gãi gãi cằm Đại Hắc.
Một người một chó đi ra tiểu khu, bây giờ vẫn còn sớm, trên đường không một bóng người, Lục Lăng Tây cũng không đeo rọ mõm cho Đại Hắc. Đại Hắc hưng phấn chạy chậm vài bước, quay đầu kêu vài tiếng với Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây nghe hiểu ý của Đại Hắc, là bảo cậu chạy cùng nó. Cậu có hơi bất đắc dĩ nhìn Đại Hắc, Đại Hắc nhanh nhẹn chạy về bên cạnh Lục Lăng Tây, nhẹ nhàng cắn ống quần cậu tiến về phía trước.
Lục lăng tây: "..."
Bởi vì trước đây cơ thể không tốt, nên thật ra Lục Lăng Tây chỉ thích yên lặng không thích ồn ào, nhưng Đại Hắc lại không hiểu tâm lý của Lục Lăng Tây, mỗi lần vui sướng đều phải kéo Lục Lăng Tây vào cùng. Lục Lăng Tây không nói gì sờ đầu Đại Hắc, bị Đại Hắc kéo chạy chậm đến chợ hoa.
Một người một chó quen thuộc đến chỗ vứt bỏ những cây cỏ gần chết, chăm chú lục lọi.
Rất nhanh, Lục Lăng Tây tìm được một cây loa kèn sông Nin còn chưa chết hẳn, trên tấm bảng thấy rõ cây loa kèn này đã hư thối từ cuống lá trở đi, hình như là do bón phân không đúng cách. Cậu định mang về thử xem có cứu được không, đến lúc đó chăm ở trong nhà cũng tăng thêm chút sức sống.
Đại Hắc vẫn luôn yên lặng đột nhiên đứng thẳng người, kêu nhỏ một tiếng. Lục Lăng Tây xoay người lại, đợi đến khi thấy rõ người ở phía sau, sự vui mừng trong mắt lóe qua.
"Ông Trương, ông Triệu."
Cách Lục Lăng Tây không xa, hai ông lão đang cười nhìn cậu, chính là ông Trương và ông Triệu mà lúc trước Lục Lăng Tây ở bệnh viện đã bón phân cùng.
Lục Lăng Tây vừa quay đầu lại, ông Trương đã cười cười, nói sang sảng: "Từ xa tôi đã thấy là Tiểu Tây rồi, Triệu lão đầu, tôi không nhìn lầm đấy chứ."
Ông Triệu hừ một tiếng, quay đầu liền cười hòa ái với Lục Lăng Tây, "Sao rồi? Tiểu Tây, cháu khôi phục thế nào rồi? Có nhớ lại gì hay không?"
Bây giờ Lục Lăng Tây đã quen với cái cớ mất trí nhớ này, cười lắc đầu, "Thân thể cháu không sao hết, nhưng không nhớ ra gì cả."
Ông Trương không sao cả nói: "Cháu còn trẻ, nhớ không được thì thôi, sau này cứ hướng về tương lai là được."
Lục Lăng Tây cười gật gật đầu.
Ông Trương và ông Triệu sống gần đây, hai người mỗi ngày không có việc gì đều đi dạo chợ hoa vào lúc sáng sớm, không ngờ hôm nay lại gặp được Lục Lăng Tây. Hỏi ra mới biết hiện Lục Lăng Tây đang làm trong một cửa hàng cây cảnh, đứa nhỏ này lần trước mới nhặt được một cây hoa lan cực phẩm, hôm nay lại muốn đến đây thử vận may. Ông Trương vừa nghe thấy hoa lan liền thấy hứng thú, kéo Lục Lăng Tây hỏi cây hoa lan kia là gì. Nghe nói hoa lan bị đứt rễ, gần đây đang nuôi rễ, liền lộ vẻ đau lòng.
"Chăm sóc thế nào rồi? Sống sao?"
Lục Lăng Tây gật đầu, cậu đã xem ở chỗ tấm bảng rồi, bộ rễ mới của hoa lan tuy rất nhỏ, nhưng đã mọc ra.
Ông Trương sáng mắt, kéo Lục Lăng Tây muốn đi xem. "Đi thôi, chúng ta đi xem hoa lan."
Ông Triệu bất đắc dĩ lắc đầu, ý nói với Lục Lăng Tây, "Ông ấy luôn thế này, vừa nghe nói có lan tốt liền chạy đi xem, Tiểu Tây cháu đừng thấy phiền."
Lục Lăng Tây cười cong cong mắt, cậu cảm thấy ông Trương như vậy rất tốt, rất thích thì mới có thể như vậy. Trước khi hai người họ đến Lục Lăng Tây đã xem gần xong rồi, trừ cây loa kèn kia thì các cây khác đều đã chết hết. Không có sức mạnh tự nhiên, cậu cũng bất lực. Nhặt cây loa kèn trên đất lên, Lục Lăng Tây đi cùng hai ông về Khu Vườn Nhỏ.
Vừa tiến vào Khu Vườn Nhỏ, mắt ông Triệu lóe lên tia sáng. Mỗi ngày ông đều chơi cùng hoa cỏ, tất nhiên có thể thấy được những chậu cây trong Khu Vườn Nhỏ được chăm sóc tốt, có thể nói là sức sống bừng bừng, chỉ cần nhìn là đủ để người ta thích rồi. Ông ngạc nhiên nhìn Lục Lăng Tây, cảm thấy thiếu niên này đúng là hậu sinh khả úy.
Ông Trương chỉ chăm chăm vào cây hoa lan, không chú ý chậu cây xung quanh thế nào, lôi kéo Lục Lăng Tây đi xem hoa. Lục Lăng Tây cẩn thận ôm hoa lan ra, mắt ông Trương sáng rực lên, khen không ngừng: "Màu lá xanh ngắt, cương nhu đều có, cứng cỏi tự nhiên, lan tốt!"
Cái gọi là phẩm chất của lan chính là trước nhìn lá sau nhìn hoa, là phẩm chất của lá và phẩm chất của hoa sau khi hoa nở. Bây giờ cây lan này tuy chưa nở hoa, nhưng chỉ nhìn lá cây nhẵn nhụi, đứng thẳng, là có thể thấy phẩm chất không kém được, ông Trương hơi động lòng. Lòng vừa động thì ông Trương liền giống như bị mèo nhỏ gãi ngứa vậy, đứng ngồi không yên, vây quanh hoa lan nhìn lại nhìn, cẩn thận sờ rồi sờ, hai mắt sáng lên, giống như lúc Đại Hắc nhìn thấy đùi gà vậy. Ông Triệu nhìn thấu ý nghĩ của ông, ung dung cười, không tranh với ông.
Ông Trương nhìn một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, mặt nghiêm túc nói với Lục Lăng Tây: "Tiểu Tây, cây lan này cháu có bán không?"
Lục Lăng Tây nhìn là biết ông Trương rất thích cây hoa lan này, nhưng không ngờ ông lại muốn mua. Nhưng là...
Ông Trương vừa thấy nét mặt của Lục Lăng Tây liền đoán được ý nghĩ của cậu, cười ha ha nói, "Có phải Tiểu Tây lo ông Trương này không mua nổi không?"
Lục Lăng Tây đỏ mặt, thấy xấu hổ. Cậu không rõ thân phận của ông Trương và ông Triệu, cây lan này có giá trị rất cao, cậu lại phải bán hoa lan trả tiền cho Nhan Việt, nên cũng không thể ép giá quá thấp bán ra, trong lòng lo lắng hai bên không thỏa thuận được giá, khiến ông Trương chỉ vui được một lúc.
Ông Trương không thèm để ý nói: "Nói lan tốt ngàn vàng khó cầu, cây lan này có phẩm chất không tệ, tất nhiên là đáng giá. Nào nào, Tiểu Lục chúng ta thương lượng đi."
Ông Trương nói là thương lượng nhưng thật ra trong lòng đã có giá rồi, tuổi ông đã cao, vất vả làm việc cả đời, sau khi về hưu thì thứ yêu thích nhất là hoa cỏ, không coi trọng tiền bạc cho lắm. Không đợi Lục Lăng Tây mở miệng, ông liền cho cái giá ba mươi vạn. Lục Lăng Tây sửng sót, do dự muốn ép giá xuống. Lúc đó ông Tô nói chăm tốt mới có cái giá ba mươi vạn, bây giờ cây lan này đang mọc rễ, chắc chắn không được giá cao như vậy.
Cậu ăn ngay nói thật, ông Triệu liền nở nụ cười. Đứa bé Tiểu Tây này vừa nhìn là biết là người thành thật, không hiểu về mặt này rồi. Một cây lan cực phẩm chỉ ngộ không thể cầu, nếu chăm tốt thì không thể là ba mươi vạn thôi đâu, đến lúc đó dựa vào việc bán phấn hoa và cây đời sau cũng kiếm không ít tiền. Rất nhiều người chăm lan có một cây lan như vậy đều chăm nó như vật gia truyền, nhờ nó mà phát tài. Đương nhiên Trương lão đầu này chắc chắn không muốn ép cây lan như vậy, giá ba mươi vạn coi như là cái giá thực.
Dưới sự kiên trì của ông Trương, cuối cùng Lục Lăng Tây vẫn phải nhận ba mươi vạn. Ông lão sợ tin tức truyền ra ngoài bị người ta đoạt mất, để ông Triệu lại thay ông nhìn hoa lan bảo bối, mình thì về nhà chuyển khoản cho Lục Lăng Tây.
Đợi đến khi làm xong, Lục Lăng Tây nắm tờ chi phiếu mỏng manh, ông Trương thì cầm cây lan của mình hớn hở chuẩn bị rời đi. Lục Lăng Tây tặng cho ông một túi bùn hoa lan và một túi rêu nước, cẩn thận dặn ông Trương những việc cần chú ý. Cây hoa lan này mới mọc rễ mới, cần phải chăm sóc cẩn thận thêm một thời gian nữa.
Ông Trương liên tục gật đầu, những việc này ông đều biết, nhưng nhìn đứa bé này nghiêm túc dặn dò, ông lão vẫn cười tủm tỉm nghe hết. Lúc gần đi còn không quên dặn Lục Lăng Tây lần sau có chuyện này thì phải báo cho ông biết.
Tiễn hai ông đi, Lục Lăng Tây nhìn tờ chi phiếu trong tay, vẫn cảm thấy chuyện sáng sớm này không thực cho lắm. Tuy cậu vẫn biết cây lan này trị giá ba mươi vạn, nhưng ba mươi vạn trong miệng và việc cầm ba mươi vạn trong tay là khác nhau.
Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng với Lục Lăng Tây, cậu liền biết ý nghĩ của nó, buồn cười nhìn nó, vuốt lông dỗ dành: "Tao để ông Trương mang hoa lan đi không phải là do Đại Hắc trông nom nó không tốt. Trưa hôm nay cho Đại Hắc thêm một cái đùi gà, được không?"
Lỗ tai Đại Hắc vụt thẳng lên, híp mắt liếm ngón tay Lục Lăng Tây, yên lặng nằm sấp bên chân cậu.
Buổi trưa dần trôi qua, Nhan Việt đến cửa hàng trước khi Lục Lăng Tây ăn cơm. Lần này anh không mang Thiên Trúc Quỳ theo, mà ôm mấy túi thức ăn cho chó nhập khẩu. Đại Hắc ngửi thấy mùi thức ăn cho chó, ngẩng đầu nhìn Nhan Việt, rồi tiếp tục lười biếng nằm sấp trên đất.
"Nhan đại ca đến rồi sao?" Lục Lăng Tây nhìn thấy Nhan Việt thì rất vui, vừa lúc cậu đang muốn tìm Nhan Việt trả tiền.
Nhan Việt bình tĩnh nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, hơi gật đầu nói, "Tôi đến thăm Đại Hắc."
Lục Lăng Tây đã nhìn thấy thức ăn cho chó trong tay Nhan Việt, mặt hơi xấu hổ, "Nhan đại ca đến thăm Đại Hắc là được rồi, đừng mang thêm gì nữa." Cậu không dám nói Đại Hắc không ăn thức ăn cho chó, ngay cả ngửi cũng không thèm.
Nhan Việt không nói gì gật gật đầu, tầm mắt phiêu về phía Đại Hắc. Đại Hắc nể tình kêu nhỏ một tiếng, xem như chào hỏi với anh.
Lục Lăng Tây rót một cốc nước cho Nhan Việt, đồng thời đặt trước mặt Nhan Việt một tấm chi phiếu. Giọng nói thiếu niên đầy vui vẻ, "Vừa lúc tôi đang muốn tìm Nhan đại ca, anh còn nhớ cây hoa lan kia chứ. Sáng hôm nay vừa bán đi, được ba mươi vạn, Nhan đại ca nhận trước đi. Còn mười vạn nữa thì đợi thêm một thời gian nữa tôi sẽ trả hết."
Mắt Nhan Việt dừng lại trên tờ chi phiếu, mắt tối sầm. Anh đã biết chủ của Khu Vườn Nhỏ muốn rời khỏi Phượng Thành về quê, bây giờ đang tìm người chuyển nhượng cửa hàng này. Hôm qua lúc anh đến cửa hàng chắc thiếu niên đang lo lắng chuyện này. Lúc đầu anh cũng muốn thiếu niên mua lại, nhưng nghĩ lại liền đoán được cậu không có tiền. Cả đêm do dự giữa việc cho thiếu niên vay tiền và việc anh mua lại cửa hàng này rồi thuê cậu, hôm nay Nhan Việt đến đây là muốn tham khảo ý của Lục Lăng Tây, không ngờ thiếu niên có tiền lại không làm chuyện chính trước, mà lại trả tiền cho anh.
Cảm giác xa cách này khiến Nhan Việt không vui, anh lập tức đã có quyết định, dù thế nào cũng phải cột thiếu niên lại với mình. Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, kiên nhẫn hỏi: "Tôi nghe nói Khu Vườn Nhỏ sắp chuyển nhượng rồi?"
Lục Lăng Tây ngạc nhiên, "Nhan đại ca cũng nghe thấy việc đó rồi?"
Nhan Việt gật đầu, giống như lơ đãng nói: "Cậu làm trong này cũng không tệ, có muốn làm tiếp không?"
Lục Lăng Tây thoáng giật mình, mắt cong cong định nói, Nhan Việt cướp lời: "Nếu như là vì tiền thì cậu trả tôi sau cũng được, tôi không vội. Cơ hội này không tệ, tốt nhất là đừng bỏ qua."
Nhan Việt luôn lộ ra vẻ vì cậu mà lo lắng, Lục Lăng Tây nghe được mà cảm kích trong lòng, nhưng cậu không muốn mang ơn của Nhan Việt nhiều hơn nữa. Đoán được ý nghĩ của Lục Lăng Tây, Nhan Việt không đổi sắc mặt nói: "Hoặc là như vầy, số tiền cậu đưa cho tôi xem như là tôi hùn vốn vào, tôi bỏ tiền cậu bỏ lực, chúng ta cùng kinh doanh cửa hàng này, được không?"
"Nếu vậy thì..."
Nhan Việt vẫn luôn chú ý vẻ mặt của thiếu niên, thấy cậu bị hấp dẫn, nét mặt anh càng ra vẻ chân thành hơn, "Gần đây tôi có hứng thú với mấy loại hoa cỏ này, vẫn luôn nghĩ mở một cửa hàng xem sao. Nhưng tôi không hiểu gì cả, vừa lúc Khu Vườn Nhỏ muốn chuyển nhượng, chúng ta cùng hợp tác với nhau là vừa hợp."
Tuy Nhan Việt nói vậy nhưng Lục Lăng Tây cũng không phải là đồ ngốc, cậu biết Nhan Việt đi đường vòng vèo như vậy là muốn giúp cậu. Cậu hơi động lòng, cơ hội này rất tốt. Bảo cậu hỏi vay tiền Nhan Việt thì cậu không mở miệng được, nếu là hai người hợp tác thì cậu chắc chắn sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho Nhan Việt. Cậu do dự nhìn Nhan Việt, anh cũng dùng đôi mắt sáng rực nhìn cậu.
Lục Lăng Tây nhìn thấy sự tin tưởng trong mắt Nhan Việt, cong cong đôi mắt, hạ quyết tâm.
"Nhan đại ca, cảm ơn anh."
Thiếu niên nghiêm túc nói, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của anh. Khóe môi Nhan Việt nhếch lên, người xa lạ - người xa lạ quen thuộc - phía đối tác, anh đã cách thiếu niên gần thêm một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.