Điền Viên Nhật Thường

Chương 18: Ly hôn




Nơi Nhan Việt dừng xe cách Khu Vườn Nhỏ không xa, rẽ trái ở phía trước là khu phố của Khu Vườn Nhỏ. Anh vừa đến cách đây không lâu, không có Đại Hắc, anh cần tìm một lý do thích hợp xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây.
Mặt trời giữa trưa hè rất nóng, nhựa đường dường như cũng bị tan chảy dưới cái nắng này vậy. Ba bốn người đi đường dưới ánh nắng chói chang đều mang vẻ khát nước, lúc đi ngang qua chiếc xe của Nhan Việt thì hoặc nhiều hoặc ít đều tò mò nhìn nó một cái.
Điều hòa bên trong xe mở vừa đủ, nhưng Nhan Việt lại cảm thấy anh còn khô nóng hơn so với những người đi đường. Cái khô nóng này không phải là từ thân thể, mà là khát vọng không thể thỏa mãn từ sâu tận trong lòng. Anh muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt thiếu niên, nhưng lại lo lắng cậu sẽ nghĩ thế nào. Anh đã quen mỗi buổi trưa lấy cớ thăm Đại Hắc để đến bên cạnh cậu, cảm nhận hơi thở thoải mái của cậu, thỉnh thoảng cậu sẽ cười với anh, nụ cười sạch sẽ trong lành khiến cảm giác nóng nảy trong anh như được gió nhẹ thổi qua biển rộng, từ từ bình tĩnh trở lại. Nhưng thói quen lại bị cắt gãy, Nhan Việt không thể khống chế được xúc động của mình, giống như người trong sa mạc đang thiếu nước vậy, khát vọng đến điên cuồng một nguồn nước cứu mạng mình.
Nhẹ nhàng gõ tay lái, Nhan Việt nhấn chân ga. Anh chuẩn bị đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn cho con chó ngu ngốc kia, lấy cớ này gặp mặt thiếu niên.
Xe Nhan Việt vừa mới khởi động, một người đàn ông đi ngang qua đột nhiên lảo đảo, đập vào đầu xe của Nhan Việt té ngã trên đất.
"Đâm chết người rồi!" Không biết ai đã gào lên một câu như vậy, giống như là nhỏ một giọt nước vào lòng chảo nóng vậy, khiến những người đi đường đang ủ rũ trong cái nóng bỗng chốc sôi trào lên.
Sắc mặt Nhan Việt tối lại phản ứng rất nhanh phanh xe lại. Nếu như anh nhìn đúng thì là người đàn ông kia cố tình đụng phải xe anh, điều này khiến anh nghĩ tới từ ăn vạ. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, người đi đường xung quanh đã vây quanh hai người một xe chật như nêm cối.
Nhan Việt cau nhẹ mày đến mức không thể nhận ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang nằm trên đất, "Tôi đưa anh đến bệnh viện?"
Người đàn ông này chính là Lục Nhất Thủy, khóe mắt liếc Nhan Việt đã xuống xe. Gã lập tức làm ra vẻ thống khổ, ôm đầu thì thào nói: "Sao tôi còn chưa chết chứ."
Người đứng ven đường lập tức tiếp lời, "Anh nói cái gì vậy, đang sống tốt sao lại muốn chết?"
Lục Nhất Thủy đập đầu lên xe Nhan Việt, lớn tiếng nói: "Tôi không phải là người, tôi có lỗi với vợ con tôi, tôi thua sạch tiền trong nhà rồi, tôi không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa."
Gã vừa nói như vậy, những người vây xem chuyện liền mồm năm miệng mười.
"Anh mà chết thì vợ con anh phải làm sao đây?"
"Đúng vậy, là đàn ông thì sao không có trách nhiệm như vậy được, anh chết là hết chuyện, nhưng anh định để mẹ con bọn họ sống sao đây?"
Trong những tiếng khuyên can sôi nổi nhốn nháo, Lục Nhất Thủy trộm xem Nhan Việt, ra vẻ áy náy che mặt, "Tôi vô dụng, tôi không có tiền nữa, tôi thua hết tiền cho con tôi đi học rồi, nó mới 18 tuổi thôi lại bởi vì tôi mà đến cửa hàng cây cảnh làm thuê, tôi có lỗi với nó!" Nói tới đây Lục Nhất Thủy tựa như không nói thêm được gì nữa, nức nở lên tiếng: "Tiểu Tây, ba có lỗi với con."
Cửa hàng cây cảnh? Tiểu Tây?
Mấy từ này đủ để khiến Nhan Việt chú ý, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn về gã đàn ông trên đất. Mấy lời này nói ra thì với những người xung quanh chỉ đơn giản là nhìn chuyện hay mà thôi, nhưng đối với anh thì lại là có ý đồ khác. Anh không nghi ngờ những lời mà Lục Nhất Thủy nói, trên người gã đàn ông này có cái kiểu vô lại không quan tâm mặt mũi của dân cờ bạc. Anh chỉ không ngờ một thiếu niên trong sáng sạch sẽ lại có một người cha như vậy. Nếu nói lúc đầu anh thấy kỳ lạ khi thấy gã đàn ông này đâm vào xe mình, cho rằng gã cố ý ăn vạ, thì bây giờ anh đã đoán được phần nào ý đồ của gã. Anh không biết tại sao gã lại biết anh và Lục Lăng Tây có quen biết, hơn nữa gã đã biết được bao nhiêu? Nhưng gã nghìn lần vạn lần không nên lấy Lục Lăng Tây ra. Hôm nay gã có thể lợi dụng cậu ấy một lần, vậy sau này có thể lợi dụng cậu vô số lần.
Nhan Việt kiềm chế sự chán ghét trong mắt, "Ông là cha của Lục Lăng Tây?"
Lục Nhất Thủy trong lòng mừng rỡ, quả nhiên người đàn ông này quen Lục Lăng Tây. Gã giả vờ kinh ngạc nhìn Nhan Việt: "Cậu biết con trai tôi sao, nó..."
Nhan Việt cắt đứt lời gã nói, "Tôi là bạn của Tiểu Tây, tôi đưa ông đến bệnh viện trước đã." Bị mọi người vây xem đã là cực hạn của Nhan Việt, nhất là nơi này cách Khu Vườn Nhỏ không xa lắm, anh không muốn liên lụy đến thiếu niên.
Lục Nhất Thủy giống như khó khăn lắm chống xe đứng lên, cảm kích nhìn Nhan Việt gật đầu, từ chối: "Thật ra không cần đâu, tôi không có chuyện gì."
"Đi thôi." Nhan Việt cắt đứt lời gã, lên xe trước.
Lục Nhất Thủy cố kiềm chế sự vui mừng trên mặt, cẩn thận theo lên xe. Gã chưa từng được ngồi chiếc xe xịn như vậy, nên trong phút chốc hơi sợ sệt. Nhưng nghĩ lại thì, gã sắp bị anh Phong ép chết rồi. Dù sao thì gã cũng đã đụng đến vận may, lỡ như có thể moi từ trong tay cái người coi tiền như rác này chút tiền thì sao? Moi thì moi đi, dù sao cũng có Lục Lăng Tây mà, cha nợ con trả là chuyện bình thường mà thôi. Cho dù không moi được thì cũng chỉ mất mặt mà thôi, một cái mặt thì được bao nhiêu tiền cơ chứ.
Lục Nhất Thủy ôm suy nghĩ như thế, cho nên trên đường đến bệnh viện liền đắp nặn mình thành một con người làm chuyện sai lầm bây giờ rất hối hận, muốn bù lại nhưng không thể bù được. Vợ gã muốn ly hôn với gã, con trai thì không chịu tha thứ cho gã, gã thấy nản lòng thoái chí nên muốn đi tự sát. Hơn nữa gã vẫn có chút ích kỷ, muốn dựa vào cái chết để lấy chút tiền cho người nhà, xem như là hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của gã.
Lục Nhất Thủy nói tới tây thì lo lắng bất an nhìn Nhan Việt, "Xin lỗi, tôi không biết cậu là bạn của Tiểu Tây, tôi..."
Trong mắt Nhan Việt hiện lên một tia nghiền ngẫm, lạnh nhạt nói: "Ông vừa mới nói Tiểu Tây muốn ông và mẹ cậu ấy ly hôn?"
Lục Nhất Thủy không biết dụng ý của Nhan Việt, cẩn thận gật đầu.
Nhan Việt phanh xe lại, Lục Nhất Thủy không đề phòng ngã đập mặt lên ghế đằng trước.
"Cậu..." Lục Nhất Thủy bị đập đầu không nhẹ, lơ mơ hỏi.
Nhan Việt bình tĩnh quay người, ánh mắt liếc nhẹ đảo qua trên người Lục Nhất Thủy. Chẳng biết tại sao Lục Nhất Thủy bỗng thấy lạnh cả người, giống như tất cả suy tính của gã đều bị người đàn ông trẻ tuổi này nhìn thấu.
"Số tiền ông nợ tôi sẽ trả thay ông, nhưng ông phải ly hôn với mẹ Tiểu Tây." Nhan Việt lạnh nhạt nói.
Lục Nhất Thủy giật mình nhìn Nhan Việt, hoàn toàn không rõ ý của anh.
Nhan Việt cũng không định giải thích, lập tức nói: "Đúng giờ này ngày mai, ngay ở đầu khu phố lúc nãy, ông mang giấy chứng nhận ly hôn đến đây, tôi sẽ cho ông tiền."
"Thật...?" Lục Nhất Thủy không dám tin hỏi.
Nhan Việt mở khóa xe, có vẻ không muốn nói lại nữa, "Ông có thể đi được rồi."
Lục Nhất Thủy vẫn không dám tin xuống xe, chuyện phát triển ngoài dự đoán của gã, cả quá trình đều rất thuận lợi, gã còn chưa ra con bài đau khổ kia mà. Nhưng điều làm Lục Nhất Thủy thấy lạ là điều kiện của người đàn ông này, gã ly hôn với Vương Tiểu Hoa thì có liên quan gì đến chuyện trả tiền sao? Chẳng lẽ... Điều đầu tiên Lục Nhất Thủy nghĩ tới là Vương Tiểu Hoa đội nón xanh cho gã, nhưng trong lòng lại thấy không giống. Người đàn ông này không giống những người sẽ coi trọng Vương Tiểu Hoa, vậy thì là gì chứ?
Tuy trong lòng Lục Nhất Thủy vẫn lo lắng, nhưng cơ hội này rất khó có được, gã không muốn bỏ qua. Chẳng phải chỉ ly hôn thôi sao? Ly thì ly, cho dù ly hôn thì Vương Tiểu Hoa vẫn là vợ của gã, Lục Lăng Tây cũng là con gã, gã già rồi chẳng lẽ bọn họ có thể mặc kệ gã hay sao? Trong lòng gã vẫn ghi nhớ chuyện người đàn ông kia nói, vội vàng vẫy một chiếc xe về nhà. Bây giờ Vương Tiểu Hoa chắc chắn vẫn có nhà, hôm nay hai người ly hôn trước cái đã, nếu ngày mai có chuyện không đúng thì phục hôn lại cũng chỉ là chuyện mấy phút mà thôi.
Lục Nhất Thủy vừa đi, Nhan Việt liền gọi cho Diệp Khang.
"Diệp tam ca ở Phượng Thành phải không? Giúp tôi điều tra một người."
Không đợi Diệp Khang hỏi nhiều Nhan Việt đã cúp máy, lập tức viết tên Lục Nhất Thủy và địa chỉ rồi gửi tin nhắn. Anh tin với thực lực của Diệp tam ca thì đêm nay có thể thấy kết quả. Loại dân cờ bạc giống Lục Nhất Thủy thì Nhan Việt đã thấy nhiều rồi, thua đỏ mắt thì cái gì cũng làm được. Nếu dây dưa với bọn họ thì ai mà không khuynh gia bại sản, nhà tan cửa nát. Nhan Việt muốn giúp Lục Lăng Tây, thiếu niên khờ dại lại mềm lòng như cậu không nên có một người cha như vậy.
Chuyện hay xảy ra cách một con phố vẫn chưa rơi vào tai Lục Lăng Tây, cậu vẫn đang làm việc như thường ngày. Chăm hoa cỏ, tiếp đón khách hàng, không có ai thì xem sách, rất nhanh đã đến giờ tan làm.
Trong khoảng thời gian đó Lục Lăng Tây từng nhận một cuộc gọi của Vương Thục Tú, nói là Lục Nhất Thủy đột nhiên đồng ý ly hôn, bọn họ đang ở cục dân chính. Không đợi Lục Lăng Tây tỏ vẻ kinh ngạc, Vương Thục Tú liền tỏ sự kinh ngạc của mình.
"Lão chết tiệt kia không biết liệu có phải lần này lương tâm thức tỉnh không nữa, lại không muốn cái gì cả, cũng không nói chuyện căn nhà luôn."
Nhân phẩm của Lục Nhất Thủy quá kém, Vương Thục Tú lo Lục Nhất Thủy tính kế sau lưng, nhưng chuyện ly hôn này nhìn thế nào cũng không giống giả vờ, Vương Thục Tú quyết định nhanh chóng theo gã đến cục dân chính, ly hôn trước đã rồi nói sau.
Trong lòng Lục Lăng Tây cũng thấy chuyện này kỳ quái, nhưng mặc kệ thế nào thì Vương Thục Tú cuối cùng cũng thoát khỏi Lục Nhất Thủy. Cậu có thể nghe từ trong giọng nói của Vương Thục Tú sự giải thoát, nên cũng vui giùm Vương Thục Tú. Không có Lục Nhất Thủy làm liên lụy, bây giờ cậu đi làm cũng kiếm được tiền, gánh nặng trên người Vương Thục Tú cũng giảm đi rất nhiều, tốt nhất là không cần đến KTV làm việc mà đổi công việc thoải mái hơn. Vương Thục Tú đã không còn trẻ nữa, cứ ngày đêm đảo lộn cho nhau như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi mất.
Lục Lăng Tây còn chưa nói xong, Vương Thục Tú đã thô lỗ cắt đứt lời cậu, "Mẹ mày mới bốn mươi thì già chỗ nào chứ, hơn nữa còn chưa dành được tiền cưới vợ cho thằng nhóc mày nữa."
Lục Lăng Tây: "..."
"Được rồi được rồi, buổi tối về sớm chút. Ly hôn với gã chết tiệt kia dù sao cũng là chuyện lớn, buổi tối hầm gà ăn mừng cái đã."
Lục Lăng Tây dở khóc dở cười, chỉ có thể ngoan ngoãn ừm một tiếng. Vương Thục Tú hài lòng, vui sướng cúp máy.
Đến bảy giờ, Lục Lăng Tây thu dọng đồ đạc trong cửa hàng xong, dẫn Đại Hắc về nhà. Qua một ngày cậu cảm thấy như thiếu cái gì đó, nghĩ mãi mới nhớ ra hôm nay không thấy Nhan Việt. Trong mấy ngày Đại Hắc nằm dưỡng bệnh, mỗi buổi trưa Nhan Việt sẽ đến thăm nó, việc này giống như đã thành thói quen.
Lục Lăng Tây hơi áy náy, Nhan Việt thực sự rất thích Đại Hắc, chắc hôm nay anh cho là mình để Đại Hắc ở nhà. Sờ đầu Đại Hắc, Lục Lăng Tây thuận miệng nói: "Đại Hắc mày nhớ Nhan Việt chứ, hôm nay anh ta không đến thăm mày, mày có nhớ anh ta không a?"
Lục Lăng Tây chỉ nói vu vơ, Đại Hắc bỗng dừng lại không đi nữa, xoay người về phía sau kêu nhỏ.
Lục Lăng Tây cũng xoay người về phía sau nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy gì cả, phản ứng của Đại Hắc hơi giống hôm qua, nhưng lại không kịch liệt như hôm qua, đáng tiếc cậu không hiểu tiếng kêu của nó, không biết rốt cuộc Đại Hắc có ý gì.
"Đừng nhìn nữa, nếu không về nhà không còn đùi gà nữa đâu."
Lực hấp dẫn của đùi gà vẫn rất lớn, Đại Hắc xoay nhanh người lại, kéo Lục Lăng Tây chạy chậm đi.
"Từ từ đã, chạy chậm thôi." Lục Lăng Tây bị kéo chạy chậm vài bước, nhịn không được cười phá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.