Điền Viên Cốc Hương

Chương 14: Canh gà khó được




Ngày thứ hai mặt trời mọc sớm, nắng sáng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, lưu lại trong phòng chút quang ảnh, Cốc Vũ chợt nghe tiếng cửa nha vang. Nàng biết, cha cùng Nhị bá muốn đi ra sau núi, như lời nói tối hôm qua, mang theo hai cơm nắm làm lương khô, có lẽ sẽ về trễ.
Nàng buông lỏng tinh thần, ngủ tiếp.
Mãi đến khi Tiểu Mãn mặc xong quần áo, nàng mới lại tỉnh lại, lăn qua lăn lại rồi cũng rời giường mặc áo khoác.
Tiểu Mãn có chút đau lòng nhìn Cốc Vũ, "Nhìn ngươi kìa, mắt không mở ra được, ngủ thêm một chút nữa đi."
Cốc Vũ lắc đầu, "Giang bá mẫu nói, khoảng hai ngày là nở ra gà con, ta muốn đem gà con về nuôi." Nhị bá mẫu đưa tới trứng gà lại kêu nàng ở bên kia phụ, vừa vặn ngày ấy đưa cho Giang thị.
Tỷ muội hai người rất ăn ý, Cốc Vũ chủ động gánh vác phần lớn chuyện trong nhà, dành thời gian cho Tiểu Mãn thêu hoa bán, Vương thị thỉnh thoảng cũng thêu, chỉ là bụng lớn dần, hơn nữa lúc gần đây bôn ba và bị khinh bỉ, cần phải dưỡng mới được.
Về phần nấu nước hay việc nặng, đều do Lí Đắc Tuyền làm, Kinh Trập tan học cũng giúp một tay, Trần Giang Sinh càng qua lại nhiều hơn, không cần Cốc Vũ lo lắng.
Như thường lệ, Cốc Vũ cắt cải củ rửa rau xong xuôi, kêu lên: "Tỷ, có thể nấu đồ ăn!”
Mỗi ngày đều ăn canh suông, cái trứng gà cũng không có, Cốc Vũ có chút lo lắng thân mình nương của nàng, những không có cách nào, "Tỷ, mỗi ngày ăn cái này làm sao bây giờ đây, nghe người ta nói sinh đứa nhỏ phải ăn thứ tốt."
Tiểu Mãn cười khổ, "Cốc Vũ ngoan, chờ ta thêu bức tranh xong mang đi bán lấy tiền, mua trứng gà cho nương ăn, ngày thường chúng ta ăn mấy thứ này cũng không sợ. Ngươi bây giờ cũng không kén chọn, trước kia ngươi không ăn canh cải củ."
Cốc Vũ chuyển tròng mắt cười cười: "Trước kia ta bệnh miệng nhạt, hiện tại tự nhiên là cái gì đều nuốt trôi.”
Giữa trưa, Cốc Vũ các nàng đang định ăn cơm, thấy Kinh Trập một tay cầm vài thứ, tay kia thì mang theo một con gà, cười hề hề trở lại. Đến phụ cận, đưa cho Cốc Vũ nói: "Cốc Vũ, chúng ta hôm nay uống canh gà, bồi bổ nương."
Cốc Vũ vui sướng, lại cũng có chút nghi hoặc: "Ca, sao ngươi có tiền mua?"
Kinh Trập cười, nhỏ giọng nói với Cốc Vũ: "Ca đi viết chữ cho người ta, ngươi ngàn vạn lần không được nói với cha." Cốc Vũ đã thấy qua chữ của Kinh Trập, còn nữa đối thoại trong phòng củi ngày đó nàng cũng nghe được, trên người Kinh Trập có chút tiền cũng không kỳ quái, nên không hỏi nhiều. Ngược lại khó xử đứng lên: "Ca, gà này làm sao giết?"
Kinh Trập trợn tròn mắt, Tiểu Mãn ở bên cạnh nói: "Nếu không, đi gọi Nhị bá hoặc là Vĩnh Ngọc bá bá giúp? Nhị bá cùng cha vào núi, Vĩnh Ngọc bá bên kia không biết có thể hay không."
Đang lúc khó xử, An Cẩm Hiên trở về, không khỏi có chút buồn cười: "Ba người lớn không đối phó nổi một con gà, thật buồn cười."
Ở chung lâu, bọn họ đều biết An Cẩm Hiên là người mạnh miệng mềm lòng, hơn nữa Kinh Trập ở cùng hắn, càng thân thiết hơn, lúc này cũng không ngoại lệ: "Cẩm Hiên, ngươi biết giết gà không?"
An Cẩm Hiên khóe miệng nhếch lên, "Dao, bát, ngươi, đi nấu nước."
Nghe hắn sai khiến, Kinh Trập lấy dao, bát ra, Cốc Vũ ngoan ngoãn đi nhóm lửa, còn Tiểu Mãn, thừa dịp không bị sai sử đem đường đỏ trứng gà Kinh Trập mang về cất.
An Cẩm Hiên đem gà dựng thẳng lên, nhổ lông ở cổ gà, cắt một nhát, máu chảy vào chén, thấy máu chảy hết, đem gà ném vào sân, toàn bộ quá trình, một giọt máu gà cũng không dây ra ngoài.
Kinh Trập ở một bên kinh ngạc than, "Cẩm Hiên, may là có ngươi.”
Cẩm Hiên trong lòng đắc ý, lại làm bộ như không chút để ý, vỗ vỗ tay, "Này có cái gì, chỉ là 1 con gà bị trói chân, thú hoang trong rừng càng khó giết hơn."
Lời này làm Kinh Trập giật mình, tới gần An Cẩm Hiên: "Cẩm Hiên, nếu không mai mốt ngươi đi lên rừng cũng mang theo ta."
An Cẩm Hiên có chút kỳ quái nhìn hắn."Ngươi không cần đi tư thục?"
Kinh Trập có chút ngượng ngùng, "Ta đã thôi học, nếu không làm sao có tiền mua những thứ này, ta muốn bồi bổ nương, ta nghĩ nếu đi theo ngươi, nói không chừng săn được thú cho nương ăn."
An Cẩm Hiên không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, bỏ đi.
Kinh Trập một người đứng An một chỗ đên khi Cốc Vũ gọi hắn ăn cơm. Tiểu Mãn đem canh gà vô cho Vương thị, huynh muội ba người, đem chân gà nấu với rau xanh, không dám ăn thịt, đều chọn ra, nói là lần sau lại dùng nấu với rau xanh cải củ. Tiểu Mãn còn tính, "Gà này đủ cho nương ăn mấy ngày, còn có đường đỏ cùng trứng gà, để dành cho lúc nương ở cữ ăn."
Cốc Vũ vừa bới cơm vừa nói: "Ca, Giang bá mẫu nói gà con sắp nở, đến lúc đó ta nuôi gà, cha làm nghề mộc sống, chúng ta có thể thường xuyên ăn gà. Ngươi cũng không cần giữa trưa ăn không no, nên ăn thì ăn, ngươi luôn để dành một nửa, đọc sách không có sức cũng không tốt."
Kinh Trập mặt có chút xấu hổ, sờ đầu Cốc Vũ, cái gì cũng không nói.
Hôm đó Lí Đắc Tuyền buổi tối trở về, trông rất mệt mỏi, tinh thần lại rất tốt, từ trong lòng lấy ra trái cây dại, "Ta với Nhị bá phụ ngươi đi một chuyến, cây đều chặt xong, nhưng chỉ mang một gốc cây trở về dùng là đủ, thừa lại chờ hong khô một ít lại mang về, có cây này là có thể làm thau làm thùng, chỉ là không biết trấn trên giá thị trường như thế nào, thôi thôi, ngày khác lại đi hỏi thăm một chút."
Cả nhà đều chia nhau làm việc. Vài ngày nay, Kinh Trập lúc tan học về thật là kỳ quái, nếu chân không dính bùn thì là ẩm ướt, chỉ là cả nhà vui sướng đắm chìm vô việc buôn bán của Lí Đắc Tuyền, không có chú ý.
Một ngày, Kinh Trập cùng An Cẩm Hiên hai người kéo hai cây gậy trúc trở lại sân, cầm đao khoa tay múa chân, cũng không biết muốn làm cái gì, hỏi cũng hỏi không ra, vẫn là Nhị thúc công động thủ, chẻ trúc cho bọn họ.
Trần Giang Sinh cũng đem gà con tới cho Cốc Vũ, đặt ở một cái rổ, Cốc Vũ cẩn thận đếm, tổng cộng có 23 con, có chút cảm động, 23 trứng đổi hai mươi ba gà con, không cần hỏi, lại là Trần gia âm thầm giúp đỡ, nàng cũng không khách khí, duy có nhớ kỹ ân tình này.
Thấy Kinh Trập bọn họ loay hoay với cây trúc, cũng không biết làm cái gì, Cốc Vũ liền đi qua: "Có phải đang làm lồng gà cho gà con?"
Kinh Trập cười cười, An Cẩm Hiên cũng cười cười, nhưng đều không để ý nàng. Cốc Vũ không có cách nào, cũng không cùng bọn họ so đo, trở về ngồi xổm xem gà con, một đoàn lông vàng mượt như nhung, không biết cho ăn cái gì, đi hái rau dại trở về, Nhị thúc công cho một cái túi nhỏ, để đựng thức ăn cho gà con, mỗi lúc rảnh nàng liền xem, tựa hồ càng nhìn gà càng lớn lên, rồi đẻ trứng.
Cuối cùng lồng gà cũng không có, gà còn nhỏ, chứa trong một cái chậu gỗ, có động tĩnh gì Cốc Vũ sẽ đứng dậy đến xem, sợ bị chồn tha đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.