Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư

Chương 14: Viện Nghiên Cứu Không Gian Dị Độ! Quyền Hạn Đặc Cấp





Tô Trạch hít sâu, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường, thậm chí còn cười cợt bắt chuyện với công nhân tình nguyện ở bên cạnh nữa.
Nhưng trên thực tế.
Trong cơ thể hắn, chân khí màu vàng giống như một con cự long đang gầm thét lao ra từ trong đan điền, năng lượng kinh khủng đang không ngừng ngưng tụ, mặc dù cơ bắp vẫn buông lỏng nhưng đã luôn ở trong thời khắc chuẩn bị bộc phát ra lực lượng kinh khủng nhất!Long Tượng Tu Thân quyết điên cuồng vận chuyển.
Ở nơi sâu trong đôi mắt của Tô Trạch, có hai đốm sáng màu vàng đang dần sáng lên.
Hắn chuẩn bị để liều mạng rồi!Dù kẻ theo dõi là Trúc Cơ hay là gì.
Thì Tô Trạch cũng tuyệt đối không bó tay chịu trói!Cho dù là Trúc Cơ thì hắn cũng phải cắn được miếng thịt từ trên người tên kia xuống!!!Thứ bảy.
Chín giờ sáng.
Người tới công viên tản bộ rất nhiều.
Tô Trạch đi lại ở trong dòng người, nhưng cảm giác bản thân như cách bọn họ một thế giới vậy.
Theo bản năng, hắn bắt đầu đi tới nơi ít người.

Đợi lát nữa khi chiến đấu, hắn không thể có chút nương tay nào, phải toàn lực ứng phó thì mới tìm được một đường sống.
Vì vậy, có thể hạ thấp tỷ lệ thương vong của những người bình thường kia xuống được bao nhiêu thì xuống bấy nhiêu.
Cộp! Cộp! Cộp!Tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng rõ ràng.
Bây giờ đến chính Tô Trạch cũng đã cảm nhận được hơi thở của người nọ rồi.
Chỉ chốc lát sau.
Cường giả Trúc Cơ thần bí theo dõi Tô Trạch đã đi tới phía sau hắn.
Tô Trạch tập trung tinh thần cao độ, cơ thể ở vào giữa trạng thái căng thẳng và thả lỏng, chuẩn bị tung ra một kích mạnh nhất bất cứ lúc nào.
Song.
Điều làm Tô Trạch thấy bất ngờ đó là, tên cường giả Trúc Cơ kia lại không đi tiếp tới trước nữa.
Mà là luôn duy trì ở khoảng cách cách hắn năm mét, luôn đi theo hắn.
Tô Trạch nhướng mày, hắn thấy khó hiểu không biết chuyện này là sao.
…Vương Hùng là một gã nhân viên nghiên cứu khoa học.
Hơn nữa còn là một gã nhân viên nghiên cứu khoa học có tu vi Trúc Cơ cảnh!Năm năm trước mới vừa gia nhập Viện nghiên cứu Không gian dị độ, trở thành một nhân viên cơ sở, chuyên chịu trách nhiệm kiểm tra đo lường số liệu không gian dị độ mới phát hiện.
Đây là một nghề nghiệp rất được ưa chuộng.
Mỗi một không gian dị độ được phát hiện mới đều là một bảo khố khổng lồ.
Trong đó có chứa vô số vật chất và nguyên liệu mà trong không gian thế giới chính không có.
Tùy tiện khai thác một chút mang ra ngoài cũng có giá trị liên thành rồi, đổi thành tiền tài thì càng là số tiền mà người bình thường tiêu mười đời cũng không hết!Đương nhiên.
Loại công việc này cũng tràn đầy nguy hiểm!Thường thì không gian dị độ không mới xuất hiện rất không ổn định.

Có thể xảy ra tình huống xé rách không gian bất cứ lúc nào.
Hơn nữa ở bên trong những không gian dị độ này, có khả năng sẽ có sinh vật nguyên sinh sinh sống, thường thực lực của những sinh vật này mạnh mẽ, tính cách lại vô cùng tàn bạo.
Vì vậy thường xuyên có nhân viên khảo sát bỏ mạng trong lúc thăm dò!Mà ở những trong người này cũng bao gồm cha mẹ của Tô Trạch!Vương Hùng được nghe một vào lão công nhân nói sơ sơ, hình như trong lần làm nhiệm vụ năm đó xảy ra ngoài ý muốn gì đó.
Tổng cộng ba mươi nhân viên thăm dò, không có một ai trở lại và cũng không truyền về một tin tức nào!Hơn nữa sau đó, tất cả hồ sơ có liên quan đều nhiệm vụ lần này đều bị niêm phong!Vương Hùng từng thấy rất tò mò, muốn hiểu rõ hơn về chuyện này, nhưng lại không tìm được một chút đầu mối nào.
Nhưng ở mấy ngày trước, lại có đầu mối mới xuất hiện!Viện nghiên cứu bỗng giao cho hắn một nhiệm vụ.
Tới thành phố Giang Nam!Tìm Tô Trạch!Thu Tô Trạch là một thành viên của viện nghiên cứu!Cấp trên hạ tử lệnh, dù Tô Trạch không đồng ý thì cũng phải có được phương thức liên lạc ổn định với đối phương!Sau khi Vương Hùng nhận được mệnh lệnh thì lập tức không chần chừ bước lên con đường tìm kiếm Tô Trạch.
Khi hắn tìm được Tô Trạch thì đúng lúc gặp Tô Trạch đi tản bộ trong công viên!Vì bảo đảm nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành thuận lợi.
Hắn không tùy tiện tiến tới làm quen ngay, mà là vừa lặng lẽ đi theo Tô Trạch, vừa tự hỏi về lời mở đầu lát nữa gặp.
Nhưng hắn không ngờ được là.
Hình như Tô Trạch đã phát hiện ra hắn rồi?!!Dầu gì thì hắn cũng là tu sĩ Trúc Cơ, thằng nhóc đó thật sự chỉ có tu vi Đoán Thể ngũ trọng sao?!Ban nãy hắn cố ý giấu khí tức đi, sao tên Tô Trạch đó lại phát hiện được hắn chứ?Vương Hùng lo lắng bản thân sẽ làm Tô Trạch hiểu lầm nên đã bước đi nhanh hơn, quyết định muốn giáp mặt nói thẳng mọi chuyện ra với Tô Trạch.
Dù sao thì hắn tới với thành ý thật lòng như vậy, cũng đâu có gì xấu lắm đâu.
Song.

Khi Vương Hùng vừa bước nhanh hơn thì hắn bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Chàng thanh niên ở phía trước kia hình như đã thay đổi gì đó chỉ trong nháy mắt.
Mặc dù sự thay đổi đó không có tính thực chất, nhưng loại trực giác trong tối này của hắn sẽ không sai!Khi khoảng cách giữa Vương Hùng và Tô Trạch càng ngày càng gần thì loại cảm giác quỷ dị này lại trở nên mãnh liệt hơn.
Tô Trạch đi ở phía trước như một con mãnh thú sắp tấn công vậy.
Một cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông dần tản ra.
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Phải biết rằng hắn có tu vi Trúc Cơ đó!Sự chênh lệch giữa Trúc Cơ và Đoán Thể ngũ trọng có thể nói là một trời một vực luôn, hoàn toàn không thể so được mới đúng!Mà chàng thiếu niên cách đó không xa kia lại cho hắn một cảm nhận như vậy!Chẳng nhẽ là ảo giác sao?Nhưng khi Vương Hùng đi tới chỗ cách Tô Trạch có năm mét thì loại cảm giác nguy hiểm này lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn đậm tới cực hạn!Không thể tới gần thêm nữa!Người này là quái vật sao?!!Trong lòng hắn hoảng sợ kêu lên.
Vương Hùng biết, chắc chắn là hành vi trước đó của hắn đã làm Tô Trạch hiểu lầm.
Vì tránh cho chuyện phát triển theo hướng càng tồi tệ hơn.
Hắn cố gắng làm giọng điệu của bản thân trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Tô Trạch? Đừng căng thẳng, ta không có ác ý, ta là đồng nghiệp của cha mẹ ngươi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.