Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 4: Chương 4





Khi gần đến tối, trong phủ trở nên náo nhiệt.
Thẩm Chí Hoan nghỉ ngơi một lát trên trường kỷ vào buổi chiều, lúc này vừa mới thức dậy, trong phòng có hơi tối.
Nàng dụi mắt, đầu vẫn còn hơi mơ màng.
Có người bên cạnh nói ríu rít gì đó với nàng, nàng cũng không chú ý nghe, cho đến khi ở bên chân có một tiểu nha đầu lúng túng mang giày cho nàng, khi đứng dậy, nàng đứng không vững có hơi lảo đảo.
Thẩm Chí Hoan nhíu mày lại, giúp nàng ấy một chút rồi trách mắng: “Ngươi sợ cái gì?”Tiểu nha đầu vẻ mặt đau khổ, nói: “…Phu nhân nói đêm nay là yến tiệc đón tiếp Biểu tiểu thư, phái người tới thúc giục vài lần, nói là nhất định phải đến.
”Thẩm Chí Hoan đứng dậy, cảm thấy có chút buồn cười: “Ta không đi thì làm sao?”Thấm Lan đốt một ngọn đèn trong phòng, ánh nến vàng ấm áp tràn ngập trong căn phòng, nàng ấy bước tới nói: “Tiểu thư, từ sáng nay Lý thị đã phái người đã tới đây một lần, nô tỳ đã khước từ nhưng sau đó lại đến vào buổi trưa, nếu người không đi, thì dựa theo tính cách của bà ta đoán chừng lại muốn hai hoặc ba ngày để lấy việc này ra khiến cho người khó chịu.

”Thẩm Chí Hoan ngồi trước bàn trang điểm, người trong gương da trắng như tuyết và có mái tóc đen, đôi lông mày xinh đẹp hơi mang một chút bực bội: “Bà ta cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn lì lợm quấn lấy này.
”Bây giờ phu nhân của Hầu phủ tên là Lý Diễm Phân, chính xác thì chỉ là mẹ kế của Thẩm Chí Hoan.
Mẹ đẻ của nàng đã qua đời từ khi còn trẻ vì bệnh tật, phụ thân là Đại Tướng quân có thanh danh hiển hách, lúc mẫu thân nàng qua đời không lâu thì vâng mệnh mà xuất chinh, thiếu niên nổi danh chưa từng bại trận, lần này Thẩm Trường Lộ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong một cuộc rượt đuổi đã rơi xuống dòng sông chảy xiết lạnh lẽo.
Một người phụ nữ đánh cá đã cứu ông ấy, còn dốc lòng chăm sóc ông.
Khuôn mặt Thẩm Trường Lộ tuấn lãng* và khí phách, nữ ngư dân đã sớm đem lòng yêu ông ấy.
*Khôi ngô tuấn tú, sáng sủa.
Người phụ nữ đánh cá kia chính là Lý Diễm Phân.
Ơn cứu mạng không phải là chuyện nhỏ, sau khi hồi phục, Thẩm Trường Lộ đã nhận lời sẽ đáp ứng một điều kiện của bà ta.
Vạn lượng hoàng kim, công danh lợi lộc, miễn là Thẩm Trường Lộ có thể làm được thì đều sẽ đáp ứng.
Bà ta không chọn, nhưng cũng có thể nói là chọn hết.

Bà ta muốn Thẩm Trường Lộ cưới bà ta về nhà.
Biểu tiểu thư kia là cháu gái của Lý Diễm Phân, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, 6 tuổi đã được bà ta đưa vào phủ Tướng quân.
Ba năm trước, người này đã trộm một cây trâm cài tóc của nàng, sau khi bị phát hiện thì thẳng tay ném chiếc trâm cài xuống đất và làm vỡ nó.
Cây trâm cài tóc là di vật của mẫu thân Thẩm Chí Hoan, từ trước nay nàng không thèm ỷ vào thân phận mà khi dễ người khác để khoe khoang bản thân, mấy lần trước nàng ta trộm đồ của nàng, cào nát quần áo nàng, làm bộ làm tịch âm thầm trào phúng nàng kiêu căng, Thẩm Chí Hoan cũng không thèm để ý, nhìn nàng ta như một trò cười, nhưng ai ngờ sau đó người này lại càng được nước lấn tới.
Thẩm Chí Hoan nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta thì liền chán ghét, nên đã vào trong cung tìm trưởng tỷ Thẩm Trường Ninh của nàng, sau khi Thẩm Trường Ninh nghe nàng nói, đã không màng sự phản đối của Lý Diễm Phân, tống cổ nàng ta ra ở riêng tại Hà Đông.
Không ngờ mới ba năm, người này đã quay về.
Trưởng tỷ của nàng mới qua đời chưa đến bảy tháng, đếm ngày, có lẽ là tỷ tỷ của nàng mới qua đời, Lý Diễm Phân đã gấp không chờ nổi mà phái người đi đón nàng ta.
Bây giờ dòng dõi chính thống của Hầu phủ chỉ còn sót lại một mình Thẩm Chí Hoan, trưởng tỷ qua đời vì khó sinh, còn cha và huynh canh giữ ở Tây Bắc, tuy Thẩm Chí Hoan ghét Lý Diễm Phân nhưng chưa đến nỗi thật sự xé rách mặt, các nàng cãi nhau càng lớn thì những người bên ngoài sẽ càng chế giễu.

Dựa theo tính tình của Lý Diễm Phân, bà ta yêu quý đứa cháu gái này như vậy, nếu không đi, không chắc sẽ xảy ra điều gì.
Đến tối, mặc dù mặt trời chiếu sáng cho con người dường như đã tắt, nhưng không khí vẫn oi bức, lúc nào cũng có cảm giác nhớp nháp khiến trong lòng bực bội.
Thấm Lan tiếp tục nói ở bên tai nàng: “Sau khi Từ tam thiếu gia đi rồi, Lý thị ngày càng quá đáng, lần trước bà ta làm bộ trang sức ở lũ phường phía Thành Tây, tốn cả 400 lượng bạc, bổng lộc một năm của Hầu gia cũng chưa nhiều như vậy, những cửa hàng kia bà ta cũng không quản lý thường xuyên, không rõ ràng về số tiền mình bỏ ra.
”Lý Diễm Phân như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, Thẩm Chí Hoan mặt lạnh không trả lời, cũng không biết là có nghe thấy hay không.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.