Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 29: Chương 29





Thẩm Chí Hoan ngoảnh mặt đi, tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, không ngừng cầu xin Thẩm Chí Hoan tha thứ: "…… Tiểu thư, nô tỳ không phải là cố ý, tiểu thư khai ân, tha…… Tha cho nô tỳ đi.
"Thẩm Chí Hoan không dao động, lạnh lùng nhẹ giọng nói: "Chuyện thứ nhất lại là xin ta tha thứ, chứ không phải là nhận sai với ta?"Tiểu nha hoàn sửng sốt, vội vàng nhận sai nói: "Nô tỳ biết sai! Là nô tỳ đi đường không mang theo mắt mới đụng phải tiểu thư, là nô tỳ lỗ mãng, tiểu thư khai ân……"Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, việc xảy ra vừa rồi chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Thẩm Chí Hoan cũng không có lạnh nhạt vô tình như lời đồn, theo hành vi trước đây của nàng, phạt tiền tiêu vặt đánh vài trượng rồi để ả ta nhận được bài học là được.
Nhưng Thẩm Chí Hoan thấy bộ dạng này của ả ta không biết như thế nào, vẫn cứ cảm thấy trong lòng không thoải mái lắm, nàng thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi là nha hoàn trong phòng nào?"Tiểu nha hoàn ngẩn người, cúi đầu ấp úng không nói ra nguyên do, Thẩm Chí Hoan híp mắt lại, hiển nhiên là không kiên nhẫn mà nói: "Còn không nói?"Nàng liếc mắt nhìn Thấm Lan, Thấm Lan lập tức hiểu ngầm, giương giọng nói: "Kéo nô tì ngu xuẩn này xuống đi, phạt tám mươi trượng, lột s ạch quần áo trục xuất khỏi phủ!"Tiểu nha đầu sắc mặt trắng bệch, phạt hai mươi trượng thì đã mất đi nửa cái mạng, phạt tám mươi trượng chẳng phải là muốn đánh một người đang sống như ả ta chết luôn ư, huống chi còn muốn lột s ạch quần áo, đây là đến chết cũng không cho ả ta thể diện.
Ả ta vội vàng mở miệng, giọng nói như tiếng muỗi kêu, lắp bắp nói: "Nô tỳ… Nô tỳ là người trong phòng phu nhân.
"Thẩm Chí Hoan bỗng nhiên bật cười: "Nói thì cứ nói, có cái gì không dám nói, hay mới vừa rồi là ngươi cố ý?"Lan San trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nói: “Không… Không phải! Nô tỳ thật sự không cố ý!”“Nô tỳ vội vàng… Vội vàng đưa canh cho phu nhân cho nên mới……, còn mong cô nương minh xét.

”Vẻ mặt Thẩm Chí Hoan có hơi phiền chán.
Theo lý mà nói, thật ra nàng không tin việc này là do Lý Diễm Phân sai khiến.
Thẩm Chí Hoan tự nhận mình vẫn hiểu rõ Lý Diễm Phân, tuy bà ta không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không có ý nghĩ muốn giết nàng.
Nguyên nhân chỉ có một, bà ta không có cam đảm.
Nếu nàng xảy ra chuyện gì, không nói tới việc bên phía Hoàng đế sẽ tra rõ, cha và huynh nàng cũng sẽ không chịu để yên, Lý Diễm Phân xét đến cùng vẫn là nữ nhân buôn bán khắc nghiệt, bà ta không chịu được hậu quả lớn như vậy.
Huống hồ nếu như nàng tiến cung, đối với sự phát triển của Hầu phủ chưa chắc không phải là một chuyện tốt, Lý Diễm Phân ước gì nàng nhanh chóng gả ra ngoài, sao có thể vào ngay lúc này bố trí ra chuyện như vậy chứ?Huống hồ việc đi tới nhà bếp phía đông ngày hôm nay là quyết định nhất thời, nàng đứng ở chỗ kia vị trí cũng là ngẫu nhiên, nói là kế hoạch được sắp xếp từ trước thì có hơi gượng ép.
“Tiểu thư, xin người…… Xin người tha cho nô tỳ.
”Thẩm Chí Hoan từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương đang quỳ gối dưới chân mình, nàng không xem chuyện này là mưu hại, nhưng cũng không có nghĩa là Thẩm Chí Hoan sẽ cảm thấy tiểu nha đầu này có bao nhiêu vô tội, càng sẽ không dễ dàng buông tha ả ta.
“Phạt nửa năm tiền tiêu vặt, ba mươi đại bản, trục xuất khỏi phủ đi.
”Lan San vừa nghe vậy liền tê liệt ngã xuống mặt đất, vô lực nói: “Tiểu thư……”Thẩm Chí Hoan xoay người sang chỗ khác, nghiễm nhiên là không muốn nói gì về chuyện như vậy nữa.
Bầu trời đã tối sầm lại, những đám mây trên trời có màu sắc kỳ dị, màu xám ảm đạm cùng màu vàng kim óng ánh đan xen tạo nên một bức họa suy sụp mà tráng lệ.
Thẩm Chí Hoan dẫn theo đoàn người ra khỏi nhà bếp phía đông, Lục Dạ đứng tại chỗ, nhìn sống lưng thẳng tắp của nàng, hình dáng cao ngạo lại mảnh khảnh cách hắn càng ngày càng xa.
Khi nàng bước đi, làn váy trắng như tuyết đung đưa, đảo lộn giống đám mây, dường như trong vô hình nhẹ nhàng che lại miệng mũi của hắn, như rơi vào trong một vùng hư ảo và mông lung khiến người say mê hít thở không thông.
Giữa hai người bọn họ có một cái lạch trời, nàng sẽ không quay đầu lại, nhưng không sao cả.
Ngay khi Thẩm Chí Hoan sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại, đứng dưới bầu trời bát ngát, xoay người quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Lục Dạ có chút ngoài ý muốn, lại nghe thấy nàng mở miệng nói: “Ngươi, theo đến đây đi.
”Tầng mây lặng lẽ cuồn cuộn, mây xám nuốt chửng đám mây màu vàng kim còn sót lại.
Lục Dạ nhìn thẳng vào mắt nàng, cong lưng lên tiếng: “Vâng, tiểu thư.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.