Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 25: Chương 25





Chợt nghe Thẩm Chí Hoan chạm rãi nói: “Biểu cô nương từ trước đến nay sơ ý, cái chén này là trong cung ban thưởng, bởi vì hận thù cá nhân tùy ý đập đồ cũng không phải là thói quen tốt.

Biểu cô nương không nghe khuyên bảo như vậy, vậy thì ra bên ngoài quỳ hai canh giờ suy nghĩ lại một chút đi.”Thẩm Chí Hoan bình thường rất lười đến quản các nàng ta, nhưng thời gian dài, sao lại làm người khác cho rằng nàng dễ bắt nạt?Lý Thư Cẩm trừng lớn đôi mắt, không thể tin tưởng nói: “Cô cô của ta, bà ấy…”“Sao lại nói về chuyện của cô cô vậy? Theo quy củ ngươi phải gọi ta một tiếng tiểu thư, sao hả, gọi biểu tỷ nhiều, thật sự cho rằng ta là biểu tỷ của ngươi sao?”Nàng lười nói nhảm với Lý Thư Cẩm, phất phất tay, Thấm Lan ra hiệu cho hai hộ vệ mạnh mẽ đang chờ ở bên ngoài mang Lý Thư Cẩm ra.Nhưng sau khi Lý Thư Cẩm rời đi, Thẩm Chí Hoan vẫn ngồi ở trên ghế bành, nụ cười trên nàng mặt nhạt dần, không hề vui vẻ.Thấm Lan ở bên cạnh nói một cách thận trọng: “Tiểu thư, chuyện của Phong tiểu công tử...!Cũng không thể trách người, biểu tiểu thư mới vừa rồi chính là cố ý chọc giận người, nếu người để ở trong lòng chẳng phải là theo như ý đồ của nàng ta rồi ư.”Thẩm Chí Hoan lắc lắc đầu, nói: “Ngươi không hiểu.”Chính là trách nàng.Nếu lúc trước nàng không mềm lòng cho hắn một cây dù, nếu nàng có thể trước khi Hoàng đế ủy thân mà đi tìm hắn, nếu...Nhưng mà nghĩ như vậy hình như lại không đúng lắm.Hoàng đế là vì giết gà dọa khỉ thì ngay cả nàng không đưa dù, Hoàng đế cũng có thể tìm được cái cớ khác.

Nếu nàng cam nguyện ủy thân đi cầu xin Hoàng đế, Hoàng đế có lẽ sẽ ngoài mặt đáp ứng nàng, sau khi có được nàng, kết cục mà Phong Diên sẽ phải gánh chịu lại càng thảm thiết hơn.Nam nhân vốn có thói hư tật xấu như vậy, huống chi là Hoàng đế, lão ta sẽ không cho phép một nam nhân có thể để nàng cầu thân hắn hơn nữa còn cam tâm tình nguyện lui bước vẫn cứ tồn tại ở trên đời.Nàng không có cách nào.Nếu thật sự tìm đi tìm căn nguyên nguồn gốc, vậy thì gương mặt của nàng chính là nguồn gốc tội lỗi.Không có cách nào phản kháng có lẽ là điều ngột ngạt nhất trên đời này.Thấm Lan theo sau thở dài một hơi, nói: “Vị Biểu tiểu thư này, quả thật là đáng ghét cực kỳ, cũng không khác gì Thẩm thị.”Thẩm Chí Hoan cười nhạt một tiếng, nói: “Hai nàng ta chính là cũng một mạch với nhau, nếu không làm sao lại thân như vậy...”Nàng nói tới đây, bỗng nhiên dừng một chút, phát giác ra một điều kỳ lạ không đúng hợp.Nhưng cụ thể là không đúng chỗ nào, nàng lại không nói ra được, Thấm Lan thấy Thẩm Chí Hoan nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, người phát hiện ra điều gì sao?”Thẩm Chí Hoan không trả lời, như là lẩm bẩm tự nói, nghi hoặc nói:“Lý Thư Cẩm nàng ta...!Vì sao lại có thái độ thù địch lớn như vậy với ta?”Đây là nghi hoặc đầu tiên của Thẩm Chí Hoan trong mười mấy năm qua.Nàng có thể cảm giác được, loại thái độ thù địch này không chỉ là ghen ghét, thậm chí có thể nói là hận.Là bởi vì Thái tử sao?Nhưng trước khi Thái tử chưa bày tỏ tấm lòng với nàng, nàng đã nhận ra sự thù địch bị che giấu của Lý Thư Cẩm.Có lẽ vẫn do nàng là đích nữ, luôn cao hơn nàng ta một bậc.Điều này cũng hơi miễn cưỡng có thể chấp nhận được.Nhưng nàng vốn chính là đích nữ của Thẩm gia, đây là huyết mạch không thể nào sửa đổi, nàng ta sẽ hâm mộ nàng, hoặc là ghen ghét nàng, nhưng mà hận...!Vì sao chứ?Nếu thật sự muốn nói, thân phận Hoàng hậu còn tôn quý hơn nàng, sao lại không đi hận Hoàng hậu ấy.Thấm Lan nói: “Tiểu thư người cùng với nàng ta sống ở dưới một mái hiên, mọi thứ đều tốt hơn của nàng ta, chỉ là nàng ta ghen ghét người thôi.”Thẩm Chí Hoan chống cằm, cảm thấy mình đã suy nghĩ hơi nhiều, người với người dù sao cũng không giống nhau, nàng có lẽ cảm thấy không đến mức phải hận nhưng ở trong mắt Lý Thư Cẩm thì điều này có lẽ không phải như vậy.Nàng không muốn nghĩ tiếp, chỉ nói: “Nếu như nàng ta muốn như vậy, không bằng để nàng ta gả cho Hoàng đế là được rồi.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thấm Lan nhăn nhó, ngữ khí hạ xuống: “Tiểu thư...”Thẩm Chí Hoan lại không nói tiếp, nghiêng đầu nhìn cái bàn cạnh tay mình, mặt bàn sạch sẽ trơn bóng, chỉ có một chén sứ đặt bên tay nàng, ánh sáng ấm áp chiếu vào ngón tay nàng, phảng phất khiến nàng nhớ lại miếng vải lụa bị vò nhăn chạng vạng ngày hôm ấy, nàng bỗng nhiên nhớ tới một việc:“Tấm lụa mà ta thêu cho Thẩm Bãi Bãi...!Bị ngươi cất đi hả?”Thấm Lan sửng sốt một chút, nói: “Không phải vẫn luôn ở chỗ của tiểu thư sao?”“Từ tối hôm qua đến giờ nô tỳ vẫn chưa nhìn thấy, nô tỳ còn tưởng rằng tiểu thư người cất đi rồi.”Thấm Lan nói tới đây, nói: “Nếu tiểu thư người không lấy, vậy thì khẳng định còn ở trong phòng này, nô tỳ tìm một lúc xem, người cứ yên tâm đi.”Thẩm Chí Hoan vung tay, nói: “Thôi, mất rồi thì bỏ đi...”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.