Điên Khuyển Và Mỹ Nhân

Chương 2: Chương 2





Khi thấy Thẩm Chí Hoan, trong mắt chưa từng để lộ cảm xúc nào khác, con ngươi đen nhánh, mang theo cảm giác áp chế mơ hồ.
Thẩm Chí Hoan dời ánh mắt.
Nha hoàn Thấm Lan ở bên cạnh nói: “Tiểu thư, trong viện chúng ta không thiếu hộ vệ, trước khi đi Tam thiếu gia đã nói hãy để bọn họ làm việc lặt vặt trong viện của người, cũng tốt hơn là để những tiểu nha hoàn tay chân nhỏ nhắn kia.
”Thẩm Chí Hoan không trả lời, có thêm một người thì không khí càng khô nóng, nàng thay đổi tư thế, khẽ vén tà váy nặng nề lên, gió lạnh thổi qua mắt cá chân, dễ chịu hơn chút.
Khi hắn rũ mắt, tình cờ lại có thể nhìn thấy được mắt cá chân tinh xảo lộ ra dưới tà váy phấn hồng của Thẩm Chí Hoan.
Nàng đi đôi giày trắng thêu hoa hải đường, thời tiết nóng bức, không mang vớ, có những chỗ nhô lên rõ ràng, nối với đường cong bắp chân mịn màng ẩn trong tà váy, và mu bàn chân trắng nõn có hơi ửng hồng và hơi cong.
Mắt cá chân của chân trái có một nốt ruồi đỏ, đặc biệt rõ ràng so với nước da trắng sáng, tà váy nhẹ cọ qua da thịt mịn màng tinh xảo của nàng, nốt ruồi đỏ lấp ló dưới lớp lụa mọng, mang theo phong tình quyến rũ.

Nó nhỏ như vậy, lại đủ để khoe ra trước mặt hắn.
Muốn liếm.
Thẩm Chí Hoan thay đổi động tác, kéo váy áo xuống mà không để lại dấu vết, tà váy rũ xuống, đoạn mắt cá chân kia lại giấu dưới làn váy.
Giọng nói yếu ớt của nàng truyền tới, Lục Dạ chưa thỏa mãn thu hồi ánh mắt.
“…Lại nói đến Tam ca, bây giờ huynh ấy nên đến Lâm Giang.
”Thấm Lan nói: “Đúng vậy tiểu thư, còn một tháng nữa, Tam thiếu gia có thể sẽ tái ngộ với Tướng quân.
”Thẩm Chí Hoan cau mày, đẹp tựa như tranh vẽ: “Tam ca ta bây giờ mới 17 tuổi, hoàn cảnh bên phía Tây Bắc rất ác liệt, gần đây vô cùng hỗn loạn, cũng không biết huynh ấy có quen được không.
”Thấm Lan an ủi nói: “Tuy rằng Thiếu tướng còn trẻ, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa và bắn là đỉnh nhất ở kinh thành, tiểu thư, người phải tin tưởng Thiếu tướng.
”“Hơn nữa Đại thiếu gia và Hầu gia đều ở đó, tất nhiên sẽ bảo vệ tốt Thiếu tướng.
"Thẩm Chí Hoan thở dài, không nói tiếp.
Nàng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt tròn, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người mấy người này, thờ ơ nói: “Nơi này của ta đủ người rồi, ta cũng không cần Tam ca đưa tới.
”Thấm Lan nảy ra ý tưởng nói: “Sao người không nghe lời Tam thiếu gia, đổi những nha hoàn quét dọn thành bọn họ?”Mặt Thẩm Chí Hoan lộ ra vẻ ghét bỏ, không quá tán thành: “Một đám đàn ông sao có thể làm chuyện tỉ mỉ như phụ nữ, lại còn nhét đầy đàn ông trong viện ta, còn ra thể thống gì.
”Thấm Lan nói: “Nếu không thì để họ qua hỗ trợ cửa hàng ở Thành Tây kia?"Mặt Thẩm Chí Hoan bưng tách trà lạnh bên cạnh lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Đi một nửa, còn lại cho bọn họ đi ngoại viện, hỏi quản gia Vương một chút, có cần người nào không.
”Thấm Lan hành lễ, nói: “Vâng.

”Nàng quay sang phân phó với những người kia, nói: “Đều nghe thấy rồi chứ, đi ra ngoài tìm Lan ma ma, bảo nàng ấy đưa các ngươi đến đó.
”Đoàn người không dám oán hận câu nào, trả lời là vâng, rồi lui ra ngoài.
Lục Dạ đi sau cùng.
Đứng ở nơi này, hắn hơi giống hạc trong bầy gà, trông gầy hơn một chút, nhưng vai rộng eo thon, dáng người cứng cáp, đường cong cơ bắp có thể được lộ ra một cách mờ nhạt qua lớp quần áo, không quá mức khoa trương, thậm chí có thể nói cảnh đẹp ý vui.
Tiếng ve kêu vẫn còn vang lên, tia ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc lẻn vào, buổi trưa ở Hầu phủ cực kỳ yên tĩnh, khiến tiếng ve sầu có vẻ càng thêm ồn ào.
Vừa mới đi được vài bước, Thẩm Chí Hoan vẫn luôn thiếu hứng thú đột nhiên nói: “Chờ một chút.
”Đoàn người đang muốn đi ra ngoài đều ngừng bước, trong lòng sôi nổi suy đoán tiểu thư có phải hồi tâm chuyển ý muốn giữ bọn họ lại hay không, không dám ngẩng đầu lên, nhưng trong lòng đều hưng phấn, trong sự sợ hãi xen lẫn với vui mừng, họ chờ Thẩm Chí Hoan lên tiếng.
Lục Dạ cũng dừng bước theo, xoay người lại.
Thấm Lan nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy tiểu thư?”Thẩm Chí Hoan không trả lời, đột nhiên giơ tay lên, tay cầm cây quạt tròn chậm rãi chỉ qua.

Ngừng ở ngay hướng Lục Dạ.
“Ngươi, tên là gì?’Bề ngoài Lục Dạ đẹp là điều hiển nhiên, khi chỉ ra như vậy thật sự khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Xung quanh một mảnh lặng im, người bên cạnh thì cúi đầu lén liếc Lục Dạ một cái, sau khi nhìn thấy mặt của hắn thì ngay lập tức hiểu rõ, bĩu môi khinh thường trong lòng rồi lại nhịn không được ghen tị.
Giọng Thẩm Chí Hoan không nghe ra là vui hay buồn, đôi mắt lạnh lùng kia nhàn nhạt nhìn phía hắn, giống như phiến băng mỏng đầu mùa xuân.
Hầu kết Lục Dạ lên xuống, hắn trầm giọng nói: “Nô tài tên Lục Dạ.
”Hắn cúi đầu xuống, lưng hơi cong, giống một con dã thú hung hãn bị bắt phục tùng.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.