Đích Nữ Truyện Ký

Chương 206: Nhân sinh trên đời, tứ đại giai không




Hạ Liên Phòng vốn cho là "dẫn màng đi ra ngoài" trong miệng Thanh vương là dẫn nàng đi dạo Yến Lương thành, hoặc là cải trang đi xem diễn kịch, ăn bữa mĩ thực... hoặc là một nơi tương đối phong nhã nào đó. Nhưng mà vô luận thế nào nàng cũng không nghĩ tới, cuối cùng hắn sẽ dẫn nàng ra khỏi thành, đến núi Cẩm Bình!
Núi Cẩm Bình tọa lạc ở ngoài thành Yến Lương, là nơi thanh tĩnh, hoa cỏ tốt tươi, ở giữa sườn núi có một ngôi miếu hương khói hưng thịnh, chỉ đứng sau Tướng Quốc Tự, ngôi miếu này nổi tiếng nhất chính là xin sâm đoán chữ, trên căn bản là bốc quẻ nào chuẩn quẻ đó, cho nên không ít người đến đây, dù việc đoán không ràng buộc gì, nhưng mà lại cần hiến cho không ít tiền nhan đèn. Trong các cao môn đại hộ ở Yến Lương cũng không có thiếu thiên kim tiểu thư hay đến đây, kéo theo sẽ có chút công tử ca nhi chứa tâm tư tầm hoa vấn liễu mò đến, cho nên núi Cẩm Bình vẫn từ lâu đã trở thành nơi du ngoạn của dân chúng Yến Lương. Trên núi mọc không ít kỳ hoa dị thảo, càng đến chỗ cao càng phong phú, người nhà nghèo thường leo đến chỗ cao, trèo lên trên vách đá vách núi hái thuốc, nhà phú quý thì là thưởng hoa ngắm phong cảnh, rồi đi vào miếu đốt nén nhang bái Phật cầu xin một quẻ ký hoặc một cái chữ, như thế cũng có thể nói là mình đã từng đến núi Cẩm Bình.
Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này Hạ Liên Phòng đều là thiên kim tiểu thư không ra cổng trước không bước cổng sau, kiếp trước mẫu thân mất sớm, phụ thân trốn vào Tướng Quốc Tự đóng cửa không ra, nàng ở trong phật đường nào có ai mang nàng đi ra ngoài? Đời này mặc dù tự mình chưởng quyền, nhưng nhìn đến quá nhiều sự phản bội và giết chóc nên cũng không thích ra ngoài. Đại Tụng triều tuy rằng dân phong phóng khoáng, yêu cầu với nữ tử cũng không khắc nghiệt, nhưng nàng đã thành thói quen ở trong nhà. Dù muốn nàng ở trong nhà một hai năm không bước ra khỏi cổng thì nàng cũng vô cùng dễ dàng có thể làm được.
Bởi vậy, bắt một thiên kim tiểu thư mười ngón nhỏ nõn nà, ngay cả một đôi chân ngọc cũng vô cùng mịn màng không hề sinh vết chai leo núi... Hạ Liên Phòng tỏ vẻ, còn không bằng trực tiếp giết nàng cho sảng khoái. Nàng vừa xuống xe ngựa liền sợ ngây người, giữa sườn núi cũng đã chìm trong mây mù, này, này, đời nào mới có thể leo lên đến đỉnh núi nha?
Chỉ trong chốc lát nàng liền muốn trở lại trên xe ngựa, may mà Thanh vương tay mắt lanh lẹ ôm chặt thắt lưng của nàng, cười híp mắt hỏi: "Nàng muốn đi chỗ nào?"
"Thiếp không leo núi." Hạ Liên Phòng như đinh đóng cột mà nói. "Thiếp không làm được chuyện này."
Nói nàng yếu ớt cũng được, đối với Hạ Liên Phòng mà nói, nàng tình nguyện chép kinh thư bảy ngày bảy đêm cũng không nguyện ý đi nhiều thêm mấy bước đường này. Thanh vương cũng biết thân thể tiểu thê tử có bao nhiêu mảnh mai, từ trước đến nay nàng đều rất dễ dàng sinh bệnh, từ chân núi đến giữa sườn núi, dù là hắn cũng phải tiêu phí nửa canh giờ, cho nên hắn cũng không có ý định khiến Hạ Liên Phòng thật sự tự mình bò lên—— chung quy hắn vô cùng yêu quý một đôi chân ngọc mềm mại no đủ kia. Có đôi khi đi nhiều một chút chân Hạ Liên Phòng đã nổi mụn nước, Thanh vương so với ai đều rõ ràng, hắn đau nỡ làm cho thân ái nương tử của mình leo núi? Sở dĩ nói như vậy chỉ là trêu chọc nàng mà thôi. "A Phòng, đi lại nhiều hơn có lợi cho thân thể."
Hạ Liên Phòng xin miễn thứ cho kẻ bất tài lắc đầu: "Không không không, thiếp không cần."
Bên kia Thập Lục hoàng tử ngồi ở trên ngựa cười ngửa tới ngửa lui, buổi sáng khi Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương vừa mới chuẩn bị lên đường hắn liền làm bộ như trong lúc vô ý gặp được, sau đó mặt dày mày dạn đi theo, tuy rằng đến bây giờ Mạt Hồi muội muội vẫn không bằng lòng nói chuyện với hắn, nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần hắn kiên trì, sớm muộn gì nàng cũng sẽ để ý đến hắn! Xem, giờ không phải đã quăng cho hắn một cái liếc mắt sao?
Thị vệ đi theo bên người Thập Lục hoàng tử đã cảm thấy xấu hỗ không có lỗ lẻ nào để chui, Hạ nhị tiểu thư người ta thật sự chỉ là liếc Thập Lục điện hạ mắt một cái, hoàn toàn không có ý kia, đến cùng Thập Lục điện hạ đang cao hứng cái gì chứ?
Vừa thấy nha hoàn Diêu Hoàng bên cạnh Hạ Mạt Hồi xốc màn xe lên, Thập Lục hoàng tử lập tức chân chó nhảy xuống ngựa, đi qua muốn đỡ tay Hạ Mạt Hồi, để cho nàng dựa vào bản thân mình xuống xe, Hạ Mạt Hồi lại không nhìn hắn cái nào, để Thiên Tuyền chạy tới hỗ trợ. Trái tim Thập Lục hoàng tử nháy mắt vỡ thành ngàn vạn mảnh, hắn ai oán nhìn Hạ Mạt Hồi, ánh mắt lên án lại ủy khuất kia giống như là một tiểu nương tử bị vứt bỏ một cách vô tình.
Nhưng mà cảm xúc suy sụp này của hắn chỉ giữ vững không đến nửa khắc, bởi vì rất nhanh sau đó hắn lại bắt đầu nhảy nhót ở bên người Hạ Mạt Hồi, thấy Hạ Mạt Hồi không mang mạng che mặt giống Hạ Liên Phòng như vậy, vội vàng nói: "Mạt Hồi muội muội, Mạt Hồi muội muội, vẫn, vẫn là đội mạng che mặt lên đi? Muội xem, muội xem bốn phía có bao nhiêu người nào, đều là ô yên chướng khí, vạn nhất để bọn họ nhìn thấy hoa dung nguyệt mạo của muội thì thật không tốt đâu! Mau mau mau, mau đội lên."
Hạ Mạt Hồi tiếp nhận mạng che mặt trên tay Diêu Hoàng đội lên, nhưng vẫn không để ý tới Thập Lục hoàng tử. Thập Lục hoàng tử cũng không nổi giận, vẫn đi theo bên người nàng hỏi han ân cần, một bộ hận không thể hóa thân trở thành chiếc khăn nhỏ trong tay áo nàng.
Bên kia Thanh vương đùa Hạ Liên Phòng đến nghiện: "A Phòng, chẳng lẽ vi phu muốn lên núi, nàng lại tàn nhẫn không cùng đi với ta sao?"
Hạ Liên Phòng: "..." Nàng căn bản không có năng lực này có được không, hơn nữa phàm là nữ tử lên núi, nào có ai tự mình đi lên! Sau một lúc lâu, nàng tố khổ nói: "Vương gia, chàng chớ làm ta khó xử nữa, ta đâu bò được lên nha!" Nàng bất đắc dĩ không thôi, không rõ trong đầu Thanh vương nghĩ như thế nào mà lại muốn leo núi.
"Ai..." Thanh vương thở dài."Vậy thì đành phải để A Phòng ngồi xe ngựa, ta một mình trèo lên thôi."
Hắn còn mong mình nói xong câu đó Hạ Liên Phòng có thể gật đầu đáp ứng đi cùng hắn đấy, nào ngờ nàng lại rất lời gật gật đầu: "Đúng là như thế, vương gia võ công cái thế, có khi còn nhanh hơn xe ngựa, vậy thiếp liền đi trước một bước nhé."
Thanh vương: "..."
Hạ Liên Phòng đi hai bước về phía xe ngựa, đột nhiên quay đầu, xinh đẹp cười một cái: "Vương gia thật sự cho rằng, thiếp là một tiểu cô nương dễ lừa sao?"
Để lại Thanh vương một thân một mình, gió thổi tiêu điều đứng dưới chân núi, sau đó thở dài một tiếng, đi theo phía sau xe ngựa leo lên núi.
Đến giữa sườn núi, biết Hạ Liên Phòng tin phật cho nên Thanh vương lệnh cho xe ngựa dừng lại, phu thê hai người cùng Hạ Mạt Hồi và Thập Lục hoàng tử cùng đi vào chùa miếu. Chùa miếu này cũng khá thú vị, những chùa miếu khác luôn có cái tên, tỷ như Lôi Âm Tự, Từ Quang tự, Tướng Quốc Tự các loại, nhưng ngôi miếu này lại không giống bình thường, trên bảng hiệu chỉ có một chữ: miếu.
Trên cây cột hai bên cửa, phía bên phải viết một bộ vế trên: "Miếu miếu miếu, Phật Phật Phật, miếu ở một tiếng a di đà Phật", bên trái cây cột lại trống không không có một chữ.
"Vế trên này rất thú vị nha." Hạ Liên Phòng nói.
Chữ miếu chỉ ra nơi, lại thông chữ "Diệu", một câu a di đà Phật của Phật gia liền chiêu hiển phù du bách thái, trong miếu có Phật, diệu tại a di đà Phật, nghĩ ra được, người có thể viết ra một bộ câu đối như vậy cũng là có đại tu vi.
Thanh vương nheo mắt, nói: "Đối đúng là đối tốt, nhưng đối lại cũng không khó."
Vừa dứt lời, không biết từ nơi nào đi ra một tiểu hòa thượng, nghe Thanh vương nói như thế không khỏi châm chọc nói: "Nơi này là nơi Phật Môn thanh tịnh, vế trên này là trụ trì đã qua đời viết, nếu đối được vế dưới, thì cứ đối, nhưng nếu chỉ thể hiện ngoài miệng thì tốt hơn là không cần tự bêu xấu."
Tiểu hòa thượng này nói chuyện không khách khí như thế, Hạ Liên Phòng không khỏi kinh ngạc nhìn đối phương, tiểu hòa thượng tuổi chừng mười hai mười ba tuổi, trên đỉnh đầu bóng loáng là chín đốm hương (dấu sẹo tròn) ngay ngắn chỉnh tề, mi thanh mục tú, mặc tăng bào màu lam, tay trái cầm một chuỗi phật châu, dáng vẻ như đang tụng kinh. Vốn là tiểu hòa thượng sạch sẻ làm người ta nhìn liền sinh lòng hảo cảm, nhưng giờ phút này vẻ mặt của hắn lại hơi có chút khắc bạc.
Thanh vương cả đời chinh chiến sa trường, duyệt người vô số, đâu thèm chấp nhặt với một tiểu hòa thượng. Hắn nắm tay Hạ Liên Phòng liền muốn vào miếu, nào ngờ tiểu hòa thượng lại một cái bước dài chắn ở trước mặt ngăn cản bọn họ, nói: "Trụ trì có phân phó, nếu có thí chủ ở cửa miếu nói khoác mà không biết ngượng nói có thể đối, liền muốn tiểu tăng mời thí chủ vào đại điện, trụ trì sẽ tự mình mài mực trải giấy, để thí chủ thể hiện. Nếu đối tốt, liền khắc vào trên cột ở cửa. Vị thí chủ này nếu có lòng tin như vậy, không ngại thì đi theo tiểu tăng."
Nghe vậy, Thanh vương nhướn mày. Không ít người đi cầu ký đoán chữ cũng nhất tề nhìn về hướng bên này, rất nhanh sau đó, chung quanh liền vây quanh không ít người. Tiểu hòa thượng kia thấy người vây xem nhiều lên, không khỏi có vài phần chê cười, nhưng đồng thời lại thập phần cao ngạo nói: "Nếu thí chủ chủ động nhận thua, bần tăng cũng sẽ không làm khó thí chủ." Vế trên câu đối này đã khắc ở đây mười mấy năm, cho đến bây giờ chưa có ai có thể đối được, kể cả tân khoa Trạng Nguyên mấy năm trước cũng phải đội mưa mà về, huống chi là nam tử trước mặt đây chứ?
Thanh vương nhiều năm rời kinh, lại không lui tới với người khác, nên người có thể nhận ra hắn cũng không nhiều, đi cầu ký chủ yếu nữ quyến, cùng lắm lại mấy hoàn khố đệ tử muốn tầm hoan vấn liễu, đều không phải là người có thể thấy được mặt hắn, cho nên mọi người chỉ cảm thấy nam tử này một thân quý khí, không giống vật trong ao, nhưng ai cũng không biết hắn chính là Thanh vương điện hạ Chiến Thần nổi danh thiên hạ.
Thiên Tuyền nhăn mày một cái, liền muốn khiển trách lại bị Hạ Liên Phòng lấy ánh mắt ngăn lại. Sau đó, Hạ Liên Phòng bước lên một bước, ôn nhu nói: "Tiểu sư phụ, theo như lời ngươi vừa nói, toàn bộ đều là thật? Nếu phu quân ta đối ra được vế trên này, liền được khắc vào bên trên cột đá bên trái?"
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Đương nhiên! Chẳng lẽ ngươi sợ?!"
Mạng che mặt che lại nụ cười của Hạ Liên Phòng: "Sợ thì không sợ, ta chỉ là lo lắng, khắc không nổi."
"A?" Tiểu hòa thượng sửng sốt, không rõ Hạ Liên Phòng đây là có ý gì.
Thanh vương cũng cong lên khóe môi: "Còn không dẫn đường?"
Tiểu hòa thượng chớp chớp mắt, tuy rằng không rõ Hạ Liên Phòng là có ý gì nhưng lại vẫn ngoan ngoãn dẫn đường.
Trong đại điện, một cao tăng mày râu bạc trắng đang tĩnh tọa. Trước mặt ông đặt bút giấy nghiên mực, giờ phút này hai tay đang tạo thành hình chữ thập nhắm mắt niệm Phật, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến cũng không mở mắt, chỉ nói: "Vô Cảnh, phải chăng đã gặp người có thể đối ra vế dưới?"
"Đúng vậy trụ trì." Vị tiểu hòa thượng này không còn vẻ cuồng vọng vô lễ như ở cửa lúc trước, chắp tay đứng ở đó cũng ra hình ra dạng. "Vị nam thí chủ này đứng trước cột đá nói đối ra vế dưới không khó."
Hắn bỏ qua chuyện mình không hề cấp bậc lễ nghĩa nói năng lỗ mãng, Thanh vương cũng không thèm chấp nhặt. Hắn không có hảo cảm gì với Phật, nhưng bởi vì Hạ Liên Phòng cùng Thái Hậu cho nên hắn cũng lấy lễ đối đãi: "Đại sư, làm phiền rồi."
"Thí chủ không cần khách khí." Trụ trì chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy Thanh vương thì ánh mắt bỗng dưng sáng ngời, "Lão nạp ở đây đả tọa nhiều năm, chưa từng gặp qua người có khí vũ hiên ngang như công. Di? Vị tiểu phu nhân này là..."
Hạ Liên Phòng chải búi tóc kiểu phụ nhân, khổ nỗi thân hình nhỏ nhắn, một đôi mắt phượng tràn ngập thu thủy, lộ ra vài phần ngây thơ, ở bên người Thanh vương uy vũ cao lớn, chớ trách trụ trì lại gọi nàng làm "Tiểu phu nhân". Giờ thấy trụ trì hỏi nàng, liền vuốt cằm nói: "Khách vãng lai thôi, đại sư cần gì phải hỏi nhiều chứ?"
Nghe vậy, trụ trì cũng cười nói: "Cũng phải, cũng phải. Nghe Vô Cảnh nói, vừa nãy thí chủ nói có thể đối được vế trên kia?"
Thanh vương nói: "Đúng vậy."
Tiểu hòa thượng nghe xong không khỏi nhìn về phía hắn, nếu không phải là có trụ trì ở đây, sợ là hắn đã muốn trừng mắt nhìn Thanh vương.
"Vế trên dó, là do trụ trì tiền nhiệm trước lúc viên tịch lưu lại, nói là đợi người hữu duyên đến tất có thể đối được. Lão nạp liền ở đây đả tọa chờ, mười mấy năm qua, vị công tử này chính là người đầu tiên."
"Trước đây cũng không có thiếu người mua danh chuộc tiếng tưởng ở đây thể hiện, chỉ tiếc bọn họ đều không dám đi vào để trụ trì mài mực trài giấy, cho nên mấy năm qua cũng không có ai vào đây." Trong lời nói của Tiểu hòa thượng có hàm ý rõ ràng đang châm chọc Thanh vương là kẻ mua danh chuộc tiếng, nhưng mà vẻ mặt của hắn phi thường khiêm tốn, làm cho người khác hoàn toàn nhìn không ra trong miệng hắn lại có thể nói ra lời vô lễ như vậy.
Thanh vương đâu thèm chấp nhặt với một đứa bé, hắn thấy trụ trì bắt đầu mài mực, cất cao giọng nói: "Đại sư, chỉ một tờ giấy, sợ là không đủ."
Trụ trì nghe vậy, thấy nao nao nói: "Như thế nào..."
"Tiểu nữ tử bất tài, cũng muốn thử xem." Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại.
Trụ trì đại sư nhất thời lộ ra tươi cười, cảm thấy đôi phu thê này thật thú vị. Ông cũng là cao nhân đắc đạo lòng dạ rộng lớn, căn bản chướng mắt với danh lợi quyền thế trên thế gian, bởi vậy cũng không cảm thấy lấy thanh danh đức cao nhìn trọng của bản thân mình, vì đôi phu thê tuổi trẻ này mài mực trải giấy có gì không tốt. Lập tức vỗ tay cười to nói: "Như thế càng tốt! Như thế càng tốt!"
Lập tức liền vì hai người trải giấy, rồi sau đó đứng ở một bên mài mực. Một lát sau, Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương nhất tề bước lên một bước đi đến trước bàn, Hạ Liên Phòng dùng bút lông sói, Thanh vương thì dùng bút lông cừu, đưa ra hai bức vế dưới:
Một viết: Nguyện nguyện nguyện trống trơn không nguyện ở tam giới tứ đại giai không
Hai viết: Tự tự tự pháp pháp pháp tự tu thập nhị vô lượng thiện pháp
Cẩn thận xem xét mới phát hiện bút lông sói thô lại viết dùng lối chữ nhỏ trâm hoa, còn bút lông cừu tinh tế thì là lối cuồng thảo.
Càng là người trầm mê vào học vấn, càng chú ý tác dụng của văn phòng tứ bảo, ở đây gồm bút lông Hồ Châu, mực Huy Châu, giấy Tuyên Thành, Đoan Nghiễn, mọi thứ đều là tốt nhất, đương nhiên, loại bút lông nào áp dụng vào loại đầu bút lông nào, cũng đều là kết cục đã định đã thành trong lòng thế nhân, Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương lại phá vỡ loại thủ pháp này. Bút lông sói thô nét cứng cáp, chuyên viết loại chữ thô to, viết ra lại là chữ nhỏ trâm hoa thoải mái uyển chuyển hàm xúc; bút lông cừu mềm mại dễ uốn lượn, chuyên viết loại chữ nhỏ, viết ra lại là cuồng thảo phóng đãng bất kham, tựa như cùng thiên cùng địa, núi cùng biển, kỳ dị dung hợp ở cùng một chỗ.
Lại thêm hai bức vế dưới này đều đối cực kỳ tinh tế, thậm chí ẩn ý trong đó còn không hề khác hàm ý vế trên mà lão trụ trì đề trên cột đá.
Hai vợ chồng cùng buông bút lông, trăm miệng một lời nói: "Bêu xấu rồi."
Trụ trì đại sư đem hai bức vế dưới nâng cẩn thận nhìn xem, vô luận là bút pháp hay là lực đạo đều chọn không ra một chút tật xấu, hắn lắc đầu liên tục, không ngừng thở dài. Vô Cảnh ở một bên thấy trụ trì thở dài, không khỏi thắc mắc hỏi: "Sư phụ, ngài đây là làm sao vậy? Có người đối cho ra vế dưới, ngài không phải nên cao hứng hay sao?"
Trụ trì đại sư lắc đầu nói: "Vi sư đây là đang do dự trong lòng a, cột đá chỉ có một cây, khắc hai bức vế dưới lên như thế nào đây?"
Nghe vậy, Thanh vương cười nhẹ: "Chuyện này thì có khó khăn gì."
Dứt lời, nắm tay Hạ Liên Phòng đi ra ngoài.
Đi đến trước cột đá, mượn nhuyễn kiếm bên hông Thiên Tuyền dùng. Thiên Tuyền cung kính dâng nhuyễn kiếm lên, Thanh vương liền rồng bay phượng múa lấy khí ngự kiếm, giây lát sau, đã đem hai bức vế dưới đều khắc lên. Hơn nữa hai bức vế dưới này quấn quanh nhau, tự thể lại không có chút thay đổi nào. So sánh với vế trên ở bên phải, nhìn lại có một loại thiền vị nói không lên lời.
Đem nhuyễn kiếm trả lại cho Thiên Tuyền, Hạ Liên Phòng mỉm cười nói với Vô Cảnh: "Ngươi xem, ta đã nói rồi, chỉ sợ không đủ chỗ."
Thanh vương đi tới dắt tay nàng, hai người liền cất bước đi về hướng trái ngược chùa miếu. Trụ trì đại sư lại gọi hai người lại: "Hiền phu thê xin dừng bước." Đợi cho Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương quay người lại, ông hỏi: "Nếu hai người đã tới núi Cẩm Bình này, còn đối ra vế dưới, coi như là có duyên cùng Phật. Không biết có nguyện để lão nạp tính một quẻ cho hai vị?"
Thanh vương cúi đầu hỏi Hạ Liên Phòng: "Nàng nói xem?"
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói.
Hai người tâm ý tương thông, chỉ cần ánh mắt liền hiểu ý đối phương. Lập tức, Thanh vương cất tiếng cười to, tiếng cười hào phóng bừa bãi làm vô số chim chóc giật mình: "Đại sư, nhân sinh trên đời, sợ gì buồn vui! Xin tạm biệt."
Nhìn bóng lưng phu thê hai người, trụ trì đại sư đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới cười nói: "Có Phật căn, thật có Phật căn!" Vừa nói vừa đi vào đại điện, lưu lại Vô Cảnh một mình đứng ở trước đại điện, nhìn chằm chằm cây cột đá kia thật lâu.
Sau khi rời đi chùa miếu liền muốn đi tới đỉnh núi, Hạ Liên Phòng ngồi ở trong xe ngựa, thỉnh thoảng lại vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, phát hiện càng lên cao người ở càng thưa thớt. Vừa nãy lúc bọn họ vào đại điện Thập Lục hoàng tử đã mang theo Hạ Mạt Hồi đi lên trên. Theo lời Thập Lục hoàng tử mà nói, đó chính là lúc hắn giả làm hoàn khố đã không biết tới trên núi này chơi qua bao nhiêu lần, nhắm mắt lại cũng có thể đi đường. Nhưng mà, vì an toàn của Hạ Mạt Hồi, Hạ Liên Phòng vẫn để cho Thiên Xu đi theo —— ai biết Thập Lục hoàng tử có thể lại đột nhiên tâm huyết dâng trào, à không, là thú tính đại phát, lại đi phi lễ Hồi nhi hay không chứ? Giờ nàng không cho hắn cơ hội đó đâu.
Cho dù Thanh vương là đi bộ, cước lực của hắn cũng rất nhanh, hoàn toàn không thua xe ngựa. Lại đi trong chốc lát, con đường đằng trước cỏ dại um tùm, bụi gai trải rộng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, càng không biết chỗ nào có hố, chỗ nào có hòn đá nguy hiểm, chỉ cần một khi không chú ý liền có khả năng ngã thịt nát xương tan.
Nhưng Thanh vương lại vẫn muốn đi lên.
Lúc này, cho dù là Hạ Liên Phòng chủ động muốn đi hắn cũng không nỡ. Không nói đến đường núi này gập ghềnh, chỉ nói lấy cước lực của Hạ Liên Phòng thì sợ là đi đến hừng đông ngày hôm sau cũng không đến được đỉnh núi. May mà bốn bề vắng lặng, vì thế Thanh vương cõng Hạ Liên Phòng, Thiên Tuyền Diêu Quang mang theo bao bọc tạp vật, một hàng bốn người lại bước đi như bay. Hạ Liên Phòng ngoan ngoãn ghé vào trên lưng Thanh vương, Thiên Tuyền Diêu Quang ở trước mặt Thanh vương cũng không tỏ vẻ yếu kém chút nào, mỗi cái đều là anh khí mười phần, đều là không thua kém bực mày râu, trong ngực liền không khỏi cảm thán: nếu có thể sống như vậy, coi như là khoái ý.
Chỉ là không biết để hai nàng suốt ngày ở bên cạnh nàng, làm mấy việc trèo tường nhỏ nhặt, rời chiến trường chiến mã hí kêu, hãm thân vào một đống lục đục đấu tranh, có phải sẽ khiến các nàng mai một hay không. Hạ Liên Phòng biết, nếu Thiên Tuyền Diêu Quang có thể lên chiến trường, nhất định cũng anh dũng không thua nam nhi Đại Tụng! Sở dĩ khiến hai người bọn họ lưu lại, chắc bởi vì các nàng là nữ tử, cho nên dường như thích hợp ở bên cạnh nàng?
Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng liền không khỏi có chút áy náy. Nếu không phải do nàng thì cũng không đến mức hai người các nàng bị mai một năng lực như vậy nha!
Bất tri bất giác, nàng lại đem lời này nói ra. Ba người này có thính lực tốt cỡ nào, sao có thể không nghe thấy, liền thấy Thiên Tuyền cười nói: "Vương phi nói gì vậy, nếu không được ở bên cạnh vương phi hai năm qua, thì cho đến bây giờ nô tỳ cùng Diêu Quang đều vẫn là kẻ lỗ mãng cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết đâm đầu về phía trước ấy chứ!"
Diêu Quang cũng nói: "Đúng nha đúng nha, cũng là nhờ sau khi đi theo vương phi nô tỳ mới biết được, hóa ra những lời nghe thì dễ nghe lại hiền lành kia, kỳ thật còn có ý khác. Cũng mới minh bạch, hóa ra không phải người có thanh danh tốt thì thật sự là người tốt. Bây giờ so với mấy đại quê mùa khác, ta cùng Thiên Tuyền tỷ có thể nói là cao nhã hơn rất nhiều, cùng bọn họ hoàn toàn không phải một cấp bậc nữa!" Nói xong, còn rất hoạt bát chớp mắt. "Mặc dù có đôi khi cũng sẽ hoài niệm ra trận giết địch, nhưng so sánh với nhau, chúng ta vẫn càng thích ở bên người vương phi hơn. Chung quy khi vương gia bọn họ nghị sự, ám vệ chúng ta không được phép đi theo. Nhưng ở bên người vương phi, chúng ta cái gì cũng có thể học được."
Thanh vương than một tiếng: "Thoạt nhìn, so với ta nàng càng là một chủ tử tốt hơn nha."
Hạ Liên Phòng ghé vào trên lưng hắn mỉm cười. Tốc độ của Thanh vương rất nhanh, nhanh đến mức Hạ Liên Phòng gần như thấy không rõ cảnh sắc lướt qua quanh mình sau. Thiên Tuyền Diêu Quang tuy rằng vẫn nói chuyện cùng bọn họ nhưng tốc độ cũng không có chút thong thả nào, rất nhanh sau đó, bốn người liền lên tới đỉnh núi.
Kết quả lại không thấy Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi.
Hạ Liên Phòng không khỏi có chút lo lắng, Thập Lục này không biết chừng mực như vậy, sẽ không phải là lại làm chút chuyện hoang đường nào đấy chứ? Thanh vương cũng nhíu mày, liền lệnh Diêu Quang đi tìm.
Diêu Quang lĩnh mệnh rời đi, nửa nén hương sau trở lại, nói nhị tiểu thư cùng Thập Lục hoàng tử ở bên kia rất ổn, mời vương phi cùng vương gia qua đó.
Không biết Thập Lục hoàng tử đang giở trò quỷ gì, Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương nhìn nhau, rồi đều đi về hướng bên kia, Hóa ra nơi Thập Lục hoàng tử hẹn bọn họ cũng không xa, chỉ là cách một mảnh mảnh rừng, xuyên qua mảnh rừng nhỏ này liền nhìn thấy một sơn tuyền tuyệt đẹp, hiện giờ Thập Lục hoàng tử đang ngồi xổm nướng thỏ, còn Hạ Mạt Hồi thì ngồi ở bên suối tát nước. Thấy Hạ Liên Phòng tới, lộ ra tươi cười nói: "Đại tỷ, tỷ phu!"
Thấy nàng cười ngây thơ vui vẻ như vậy, Hạ Liên Phòng cũng lộ ra nụ cười dung túng: "Sao đi nhanh như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Mạt Hồi nhất thời đỏ lên, chỉ trích Thập Lục hoàng tử nói: "Muội đã bảo hắn chậm một chút, nhưng hắn chính là không nghe muội, còn nói sớm đi lên mới có thứ tốt."
Vì thế Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương, còn có Thiên Tuyền Diêu Quang, bốn người đồng loạt nhìn về phía Thập Lục hoàng tử, nhìn cho da đầu hắn run lên mông sợ hãi, chân tay luống cuống thiếu chút nữa rơi vào trong đống lửa. Cuối cùng, hắn cố gắng trấn định, biểu hiện ra một bộ một điềm nhiên như không có việc gì.
Cho dù Thiên Tuyền Diêu Quang không biết mặt mũi thực của hắn, giờ phút này cũng nhất định đang hoài nghi ——Thập Lục hoàng tử thân thủ tệ về đến tận nhà, sao lại có bản lĩnh như vậy, chỉ đi trước bọn họ hơn nửa giờ mà lại có thể đạt lên đỉnh núi nhanh như vậy, còn chộp tới được một con thỏ hoang?
Giờ này khắc này, Thập Lục hoàng tử cũng cam chịu , dù sao hiện tại ở đây đều là người một nhà, không cần che đậy, hắn lại không nghĩ tạo phản, vẫn là ngoan ngoãn nhận tội thì hơn! "Thập tam Hoàng thúc, ta sai rồi."
Thanh vương lãnh đạm nhìn hắn, tựa hồ đối với lời sám hối và giải thích hắn sắp nói ra không quan tâm chút nào: "Sai cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.