Đích Nữ Truyện Ký

Chương 203: Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài




Ngày hôm sau, Hạ Liên Phòng không thể đứng lên, Thanh vương lại thần thanh khí sảng đứng dậy, ở trong sân đánh quyền đến lúc ăn sáng, sau đó mồ hôi đầy người trở về phòng dỗ Hạ Liên Phòng rời giường. Hạ Liên Phòng nằm ở đó, mệt không chịu nổi, mí mắt trên dưới đánh nhau, nàng vốn quen dậy sớm, nhưng buổi tối hôm qua Thanh vương chơi đùa quá lợi hại, hiện tại đừng nói là nhắm mắt, cho dù là ở trạng thái ngủ say nàng vẫn cảm thấy xương cốt cả người đều đang kháng nghị! Loại cảm giác đau mỏi kia xấu hổ mở miệng... Hạ Liên Phòng chưa từng có khắc nào sợ Thanh vương như hiện tại—— nàng thật sự sợ hắn!!
Bởi vậy, Hạ Liên Phòng bị đánh thức phi thường, phi thường, phi thường không vui.
Nàng đầu tiên là nhíu nhíu mày, bởi vì thân thể đau nhức cho nên nàng không xoay người, chỉ đem đầu đổi phương hướng, sau đó ngủ tiếp. Nhưng mà người quấy nhiễu giấc ngủ của nàng tựa hồ không nguyện ý dừng tay như vậy, nàng bị bế dậy, trong lúc mơ mơ màng màng người nọ đã cực kỳ mềm nhẹ mặc quần áo vào cho nàng, sau đó không ngừng ở bên tai gọi tên nàng, một lần lại một lần... Hạ Liên Phòng không thể nhịn được nữa , nàng mạnh mở mắt ra, căm tức nhìn Thanh vương: "Rốt cuộc chàng muốn làm gì?!"
Đây là lần đầu Thanh vương nhìn thấy Hạ Liên Phòng tức giận, hai má đỏ bừng, một đôi mắt đen lóng lánh như tinh tử hừng hực lửa giận, có vẻ phá lệ sinh động. Thanh vương thấy bụng dưới lại buộc chặt, lập tức thở dài nói: "A Phòng, là ta có lỗi với nàng..."
Nghe được hắn nói xin lỗi Hạ Liên Phòng mới nói: "Điều này cũng không tính cái gì, nhưng nếu còn có lần sau nữa ——" lời còn chưa dứt, liền lại bị Thanh vương ôm về trên giường, quần áo vừa mặc không đến nửa khắc lại bị nhất nhất cởi ra, Hạ Liên Phòng trợn tròn mắt, "Chàng, chàng..."
"Đợi nửa canh giờ nữa, ta lại nói câu xin lỗi với nàng đi." Thanh vương thở dài, sau đó cúi đầu hôn nàng.
Hắn cũng không muốn cầm thú như vậy, nhưng dáng vẻ nàng tức giận thật sự là quá làm người ta yêu thương, quá đáng yêu, Thanh vương hoàn toàn chống cự không nổi. Trong lòng hắn tràn đầy đều là áp đảo nàng, thương yêu nàng một hồi, về phần sau đó nàng có tức giận hay không... Thanh vương nghĩ, đến lúc đó dù bắt hắn quỳ trên bàn giặt đồ hắn cũng cam tâm tình nguyện nha!
Ngoài miệng nói là nửa canh giờ, nhưng trên thực tế bữa sáng ước chừng đã bị muộn một canh giờ, trong lúc đó Hạ Liên Phòng càng không ngừng tức giận, nhưng nàng càng sinh khí, Thanh vương càng có hưng trí, cuối cùng biến thành nàng sức cùng lực kiệt, ngay cả đầu ngón tay cũng không ngẩng lên được, đừng nói là xoay người, lúc này quay đầu cũng khó. Cả người đều giống như bị xe ngựa lăn qua nằm ở trên giường, hữu khí vô lực, muốn chỉ trích Thanh vương cũng không có khí lực.
Đem tiểu thê tử biến thành dáng vẻ này, trong lòng Thanh vương cũng có chút băn khoăn, hôm nay Hạ Liên Phòng hẳn là sẽ vào cung thăm Thái Hậu, đáng tiếc... Hắn có một chút mất khống chế. Vốn không được ăn sáng, giờ bụng Hạ Liên Phòng đã rỗng tuếch, nàng bĩu môi, hiếm khi cảm nhận được ủy khuất. Còn không bằng không thành thân, nàng nghĩ, khi chưa gả nàng chưa từng mệt thành cái dạng này, hơn nữa loại mệt này còn rất khó mở miệng, đi ra ngoài bảo nàng phải nói như thế nào nha!
Không nói đến người khác, chỉ cần nghĩ tới đợi lát nữa phải đối mặt với ánh mắt bỡn cợt của tứ tỳ, mặt Hạ Liên Phòng liền đã bỏ bừng. Nàng lườn Thanh vương một cái, khổ nỗi đối phương không đau không ngứa, xem như là làm mị nhãn, cười hì hì nhận lấy, lại vui vẻ tiếp cận, ôm nàng ở trên đùi đút cơm.
Điều này thật sự là không hợp lí, nhưng Hạ Liên Phòng thật sự không có khí lực. Nàng thở dài, nói: "Không bao giờ có lần sau." Lúc vừa thành thân, Thanh vương vừa khai trai, ước chừng giằng co mấy ngày nàng mới có khí lực xuống giường. Lúc ấy Hạ Liên Phòng liền nghĩ, về sau quyết không cho tình huống tương tự xuất hiện nữa, không nghĩ tới hôm nay lại phá giới ..."Túng dục hại thân, vương gia."
Thanh vương cười nói: "Không có việc gì, ta mỗi ngày đều luyện võ đánh quyền, quyết sẽ không để cho nàng cảm thấy ta không có tinh lực."
... Nàng nói trọng điểm là cái này sao? Hạ Liên Phòng lại thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vô luận thế nào, sau này phải tiết chế. Bằng không bị truyền đi thiếp sẽ bị biến thành yêu cơ hại nước hại dân."
Thanh vương nói: "Ai dám nói A Phòng của ta là yêu cơ? Những yêu cơ kia, nơi nào so được với A Phòng ôn nhu mĩ mạo?"
Hạ Liên Phòng: "..."
Bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều cho nên Hạ Liên Phòng ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với ngày thường, ăn đến khi bụng tròn xoe, Thanh vương đưa tay sờ sờ bụng nhỏ của nàng, thấy cứng cứng liền không chịu cho nàng ăn nữa, nhưng mà Hạ Liên Phòng vẫn cảm thấy đói. Thanh vương hết cách với nàng liền lại đút cho mấy khối điểm tâm, nhưng nếu muốn ăn món chính, hắn lại chết sống không chịu.
Làm phu thê lâu như vậy, Hạ Liên Phòng coi như là minh bạch thái độ của Thanh vương đối với mình. Mặc kệ nàng muốn giết ai, muốn đối phó ai, muốn làm cái gì, ở trong mắt hắn chỉ cần không ảnh hưởng đến xã tắc, không có nguy hiểm với nàng, thì trên cơ bản đều tùy nàng đi làm. Nhưng mà nếu có thì dù đánh chết Thanh vương cũng không nhả ra. Hạ Liên Phòng mỗi khi đều không đấu lại hắn, chỉ có thể thỏa hiệp.
Phu thê cần như thế, cần bao dung săn sóc lẫn nhau, bằng không làm sao có thể nắm tay dài lâu chứ?
Một ngày này trôi qua, Hạ Liên Phòng ước chừng nghỉ ngơi ba ngày. Ba ngày sau nàng mới khôi phục dáng vẻ đi lại bình thường. Đương nhiên, trong thời gian này biểu tình cùng ánh mắt của tứ tỳ như thế nào Hạ Liên Phòng đều tự động bỏ qua, nàng nhìn không tới coi như không thấy, đợi sau này nàng đem mấy nha đầu kia gả ra ngoài cũng nhất định muốn cười nhạo các nàng một phen mới được. Tục ngữ nói phong thuỷ luân lưu chuyển, nàng rất mang thù, không phải chỉ nói chơi đâu.
Thân thể vừa tốt lên nàng liền động thân vào cung. Tinh thần Thái Hậu tương đối tốt hơn nhiều so với trước khi bị trúng độc, nghĩ đến chuyện ám sát trước đó, Hạ Liên Phòng không thể không cho rằng đây là do cùng một nhóm người làm, bằng không có ai dám động đến Thái Hậu nương nương của Đại Tụng triều chứ? Nhưng người đứng sau màn vẫn như đã mai danh ẩn tích, ngày đó ám sát, lần này hạ độc... Đều là lập tức biến mất sau khi hãm hại Thái Hậu, hơn nữa không có dấu vết mà tìm. Ngụy Hoài Dân vẫn luôn điều tra, nhưng mặc dù là có danh xưng xử án nhập thần như hắn cũng không thu hoạch được mấy.
Chuyện này liền tạm thời gác lại, Hoàng Đế lại quyết chí thề muốn đem phạm nhân tróc nã quy án, đối phương lại nhiều lần động thủ trên đầu thái tuế, còn ý đồ thương tổn mẫu thân hắn, đây là chuyện vô luận thế nào hắn cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Thái Hậu ngược lại là nhìn thoáng. Bà cảm thấy mình có Phật tổ phù hộ, cũng là Phật tổ đem đứa bé ngoan Liên nhi kia ban cho bà, bằng không, vì sao hai lần sắp gặp tử vong đều dựa vào Hạ Liên Phòng mới có thể sống sót chứ? Nhất định là Phật tổ thấy bà quá cô đơn cho nên mới phái Liên nhi đến bồi bạn. Chỉ là, nếu gặp tai hoạ đều muốn Hạ Liên Phòng che chắn thì Thái Hậu thà chết còn hơn.
Bà đã lớn tuổi như vậy, thời trẻ thâm thụ cha mẹ thương yêu sủng ái; sau khi nhập cung lại cùng tiên đế tình thâm như chim bay liền cánh, từng là nhất quốc chi mẫu tôn quý, sinh ra Hoàng Đế anh minh cơ trí cùng tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nay lại là Thái Hậu Đại Tụng triều, vinh diệu lớn nhất cả đời nữ nhân bà đều có, dù có chết cũng không có gì tiếc nuối. Nhưng Liên nhi vẫn còn trẻ, nàng còn nhỏ như vậy, thế giới này lớn như vậy, nàng còn chưa thể trải nghiệm gì nhiều, nếu bởi vì mình mà chết thì thật là vô cùng đáng tiếc nha!
Nếu như nói, lúc ban đầu Thái Hậu đích thật coi Hạ Liên Phòng như thế thân của Xương Bình công chúa, thông qua Hạ Liên Phòng tìm dấu vết ái nữ thì hiện tại, bà đã thật lòng coi Hạ Liên Phòng như nữ nhi, quyết không cho phép có bất kỳ ai xúc phạm tới nàng, hoặc là uy hiếp đến nàng. Đối với Hạ Liên Phòng mà nói, Thái Hậu càng như là mẫu thân, mà không phải là bà bà.
Lam thị mất sớm, bên người Hạ Liên Phòng lại không có trưởng bối ôn nhu thật lòng đối đãi. Lão thái quân tuy rằng thương nàng, nhưng lại không thể mỗi ngày gặp mặt, mà mỗi khi gặp nhau, xuyên thấu qua mặt nàng, cuối cùng sẽ khiến lão thái quân nhớ tới nữ nhi mất sớm. Nhưng cảm tình của Thái Hậu đối với Hạ Liên Phòng lại là cực kỳ thuần túy, ngoại trừ lúc đầu, giờ Thái Hậu đối với Hạ Liên Phòng đã như là một mẫu thân thương yêu nữ nhi. Ai đối tốt với Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng liền đối tốt với người đó. Ai đối xử chân thành với Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng liền đối chân thành với người đó, cho nên, nếu Thái Hậu thật lòng thương yêu nàng, nàng cũng có thể vì Thái Hậu trả giá hết thảy.
Đối với chuyện Hạ Liên Phòng lỡ hẹn ba ngày trước, Thái Hậu cũng đoán được là vì cái gì. Liên nhi rất giữ chữ tín, nếu đã đồng ý mà không có tới thì chính là có chuyện tuyệt đối tới không được —— mà trên cổ Hạ Liên Phòng cho dù đã mặc áo ngoài cao cổ cũng không thể che lại dấu vết màu đỏ, điều đó đã chứng minh suy đoán của Thái Hậu.
Hai vợ chồng son tình chàng ý thiếp vô pháp chia lìa, Thái Hậu tất nhiên vui như mở cờ. Nếu không nhờ Hạ Liên Phòng bà còn không biết tiểu nhi tử thanh tâm quả dục kia của mình cũng có thời điểm nhiệt tình như lửa vậy đâu! Người nấy mà, chính là lòng tham, khi Thanh vương chưa thành thân, bà mong chờ Thanh vương sớm ngày tìm được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng. Nay Thanh vương đã thành thân, bà lại bắt đầu ngóng được ôm tôn tử. Tuy rằng Hoàng Thượng đã có hơn mười nhi tử, nhưng Thái Hậu vẫn hi vọng trước khi chết có thể được ôm đứa bé của Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng.
Cho nên bà nhịn không được nhìn vè bụng của Hạ Liên Phòng, số lần nhìn một nhiều, Hạ Liên Phòng cũng nhìn ra rồi. Nàng lại không phải người ngu, tất nhiên biết ánh mắt như có như không kia của Thái Hậu là có ý gì, chỉ là da mặt nàng mỏng, lập tức đỏ mặt.
Thái Hậu nhẫn hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Liên nhi, con cùng Đông Túc thành thân đến giờ cũng gần một năm rồi nhỉ?"
Hạ Liên Phòng gật gật đầu: "Đúng vậy ạ."
"Có bao giờ nghĩ tới... Sau này làm nương, muốn đặt tên gì cho đứa nhỏ chưa?"
Câu hỏi này thật uyển chuyển nha! Nếu không phải biết Thái Hậu thật lòng thương yêu mình, Hạ Liên Phòng thật sự muốn cho rằng Thái Hậu là đang ám chỉ nàng nạp thiếp cho Thanh vương: "Bẩm mẫu hậu, tên đứa nhỏ... nhi thần cùng Đông Túc đều chưa nghĩ ra, nhưng chúng con đều nhất trí cho rằng, muốn do ngài đặt tên cho đứa nhỏ."
Thái Hậu cười đến nỗi mắt híp thành một đường: "Tốt tốt tốt, tốt..."
"Về phần đứa nhỏ..." Hạ Liên Phòng vẫn là ăn ngay nói thật, miễn cho Thái Hậu luôn nhớ thương. "Chúng con đều để tùy duyên, Đông Túc cũng đã nói, khi mẫu hậu sinh chàng ấy, đại hoàng tử đều đã hai mươi mấy tuổi, cho nên chàng ấy cũng không sốt ruột."
Thái Hậu nghĩ lại thấy cũng đúng, hoàng tộc Kỳ thị xưa nay đều sinh con muộn, chỉ là... bà lo lắng nha! Liên nhi nay mới bao lớn, dù chờ mấy năm nữa làm nương cũng không muộn, nhưng Đông Túc đã lớn tuổi nha! Người làm nương như bà sao có khả năng sẽ không lo lắng chứ? Tiên đế cao tuổi mới có con, mọi người ca ngợi, nhưng nếu Đông Túc cũng "Cao tuổi mới có con" ... Thái Hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Hạ Liên Phòng nhìn biểu tình thay đổi liên tục trên mặt Thái Hậu, nhịn không được mỉm cười nói: "Mẫu hậu không cần phải lo lắng, hết thảy cứ thuận theo tất nhiên đi."
"Cao tuổi mới co con không dễ nghe đâu..." Thái Hậu lẩm bẩm một câu.
Hạ Liên Phòng suýt nữa nhịn không được bật cười, Thái Hậu nghiêm túc như vậy, nếu nàng cười ra thì thật không có lễ phép. Cũng may cảm xúc Thái Hậu cũng chỉ là phập phồng một trận, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu lôi kéo tay nàng hỏi nàng mấy ngày nay sống như thế nào, Thanh vương đối với nàng có tốt không, nếu không tốt nhất định phải nói ra, bà sẽ đi giáo huấn Thanh vương... Mặc kệ vấn đề giống như vậy đã hỏi bao nhiêu lần, Hạ Liên Phòng vẫn kiên nhẫn mười phần trả lời. Bởi vì nàng biết, Thái Hậu sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì thương nàng, bằng không sao không thấy bà đi hỏi người khác đâu?
Đổi thành kiếp trước, Hạ Liên Phòng có bị đánh chết cũng không thể ngờ được một ngày kia mình cũng có thể hạnh phúc cùng thỏa mãn như vậy. Nàng một khắc cũng không dám lơi lỏng, một khắc cũng không dám quên hạnh phúc giờ phút này cần sự thủ hộ cường đại, cho nên nàng vẫn cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẻ, bởi vì chỉ có như vậy nàng mới có thể bảo vệ trân bảo của bản thân mình. Trưởng bối thương yêu, đệ muội kính ngưỡng, trượng phu thâm tình, dân chúng khen ngợi...
Hết thảy đều cần nàng thận trọng cẩn thận, không thể ngừng lại.
Đang cùng Thái Hậu nói chuyện, Thập Lục hoàng tử đột nhiên xông vào. Lúc này hắn không phải tìm Thái Hậu mà là tìm Hạ Liên Phòng. Chỉ thấy hắn vựa vén rèm che cửa liền bước nhanh vọt tới trước mặt Hạ Liên Phòng, ngồi chồm hổm xuống, giống như một con chó to cúi đầu khom lưng: "Hoàng thẩm thẩm, Hoàng thẩm thẩm, lần này ngài nhưng nhất định phải giúp ta!"
"Giúp ngươi cái gì?"
"Giúp ta để Mạt Lỵ muội muội... À không, là Mạt Hồi, giúp ta làm cho nàng hồi tâm chuyển ý nha!" Thập Lục hoàng tử mặt nhăn nhó như khóc tang, thấy nước mắt như sắp rơi. "Đã nửa tháng nay nàng không để ý tới ta, ta cũng không biết mình đã làm sai điều gì, vừa nãy ta đến phủ đại học sĩ tìm nàng, gia đinh giữ cửa nói, nhị tiểu thư phân phó, nếu là ta tới cửa liền loạn côn đánh ra! Ta, ta làm cái gì nha! Ta oan chết nha!"
Hạ Liên Phòng: "..."
Thái Hậu: "..."
"Ngươi khẳng định là đã làm chuyện gì xấu chọc giận nàng, bằng không Hồi nhi sẽ không như vậy." Hạ Liên Phòng khẳng định nói. "Nói mau, ngươi làm cái gì?"
Nàng hỏi như vậy, dáng vẻ oan khuất của Thập Lục hoàng tử liền không còn, cả người đều ỉu xìu, giống như cà bị sương đánh, cúi đầu, miệng huyên thuyên nói một câu. Xét thấy quá mơ hồ cho nên Hạ Liên Phòng không nghe rõ. "Ngươi lặp lại lần nữa, ta không nghe rõ."
"&... !"
"Ngươi đến cùng nói cái gì nha?" Hạ Liên Phòng khẽ nhíu mày. "Nếu lại không nói chuyện tử tế, ta liền mặc kệ ngươi!"
"Đừng! Đừng nha Hoàng thẩm thẩm! Chỉ có ngài mới có thể giúp ta! Những người khác nói Mạt Hồi đều không nghe!" Thập Lục hoàng tử lộ vẻ nóng vội.
"Vậy ngươi còn không nói mau?"
Thái Hậu cũng rất nóng lòng muốn biết đã phát sinh chuyện gì, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, nhưng bà đích xác cũng thực thích tiểu nha đầu Hạ Mạt Hồi kia. Thường ngày, đứa bé kia liền một bộ tuổi trẻ mà thành thạo, phảng phất ai cũng vô pháp chọc giận nàng, cố tình vừa gặp được Thập Lục, hai người liền như là nước với lửa, lần nào Hạ Mạt Hồi cũng bị tức giận sôi lên. Dần dà, Thái Hậu đều cảm thấy hai người này đặc biệt thú vị, cảm thấy hai người bọn họ, dù có xảy ra chuyện gì cũng rất bình thường —— ai kêu có một kẻ không hành xử bình thường như Thập Lục hoàng tử chứ?
Trên thực tế, ai chơi với Thập Lục cũng sẽ trở nên không bình thường.
Thập Lục hoàng tử nhắm mắt lại, thấy chết không sờn nói: "Ta, ta hôn nàng!"
"Ngươi nói cái gì?!" Hạ Liên Phòng kích động lập tức đứng lên, nàng trợn to một đôi mắt phượng, nếu không phải giờ có Thái Hậu ở đây, sợ là nàng muốn đánh Thập Lục hoàng tử. "Ngươi hôn nàng?!"
"Ta, ta biết ta không nên như vậy! Nhưng, nhưng là ta nhịn không được! Vậy thì có biện pháp gì nha! Ai kêu nàng xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy... Ta, ta cũng là kìm lòng không đậu nha!" Nói đến cuối cùng hắn còn tự thấy có lý.
Hạ Liên Phòng nổi giận, nàng tùy tay nắm chén trà trên bàn ném về phía Thập Lục hoàng tử—— nhưng mà bị hắn nhanh nhẹn tránh thoát: "Ta đánh ngươi cái kìm lòng không đậu này! Ai cho phép ngươi chạm vào nàng?!"
Thập Lục hoàng tử lại thấy ủy khuất muốn chết : "Đều nói không phải cố ý rồi! Hoàng thẩm thẩm ngài bình tĩnh một chút nha!"
Nàng sao có thể bình tĩnh?! Đây chính là muội muội nàng phủng ở trong lòng bàn tay che chở, tổn thương một chút cũng không nỡ nha! Nhìn Thập Lục hoàng tử ra vẻ ủy khuất, Hạ Liên Phòng cười lạnh một tiếng nói: "Hồi nhi làm vậy đích xác không ổn."
"Đúng không? Đúng không!" Thập Lục hoàng tử như là tìm được tri âm, liên tiếp gật đầu: "Ta đã nói mà! Ta đã nói mà! Làm sao có thể không cho ta vào —— "
"Nàng hẳn là khi ngươi tới cửa trực tiếp sai người loạn côn đánh chết ngươi."
Thập Lục hoàng tử bị lời nói lãnh khốc vô tình này của Hạ Liên Phòng làm cho sợ ngây người, hắn chớp chớp mắt đen vô tội, trên gương mặt tuấn tú bày ra một loại thần sắc thương tâm muốn chết, sau một lúc lâu nói: "Hoàng thẩm thẩm... Ngài, ngài làm sao có thể nói như vậy chứ? Ta là thật lòng thích Mạt Hồi nha!" Nói xong, hắn còn ủy khuất, nếu thêm khụt khịt mũi lại cầm cái khăn tay lau lau nước mắt thì thật có thể nói là sẽ thành một oán phụ cực kỳ xuất sắc lại đủ tư cách.
Rốt cuộc, Thái Hậu nhịn không được nữa, xì bật cười ra, ngay cả Giang nữ quan đứng một bên cũng mắt mang ý cười.
Thấy người khác cười, đối với Thập Lục hoàng tử mà nói, có thể nói là sự đả kích khổng lồ, bởi vì đây rõ ràng một chuyện làm hắn rất đau đớn nha! Hắn thương tâm mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên! Sáng sớm hôm nay lại bị đuổi đi khiến tâm hắn cũng muốn nát! Hơn nữa khi những gia đinh kia lấy côn bổng đánh hắn, một đám cũng đều đang cười!
Rất đáng cười sao?
Rất đáng cười sao!
Buồn cười chỗ nào!
Hắn đáng thương như vậy, sao mọi người đều chê cười hắn?!
"Người thật lòng thích nàng, không chỉ một mình ngươi. Toàn bộ Yến Lương thành này, người ái mộ Hồi nhi có thể xếp vòng quanh sông đào bảo vệ thành hơn mười vòng! Nếu ai cũng lấy 'Thật lòng thích' làm cớ thì dù có một trăm Hồi nhi cũng không đủ chia!" Hạ Liên Phòng khinh bỉ nhìn hắn. "Miệng ngươi nói thích, chính là để khinh bạc nàng? Ngươi có từng nghĩ tới, nàng còn vài tháng nữa mới cập kê, nếu bị người khác nhìn thấy, ngươi bào nàng để mặt mũi ở nơi nào? Để người khác nói nàng như thế nào?!"
Thái Hậu nín cười nói: "Liên nhi nói không sai, Thập Lục, nếu ngươi thật lòng thích nha đầu Mạt Hồi kia, thì không nên lỗ mãng như thế. Huống chi, cho dù Hoàng Đế tứ hôn cho hai ngươi, lấy tình huống của ngươi cũng không thể mang lại hạnh phúc cho Mạt Hồi nha!"
... Hạ Liên Phòng giờ mới nhớ tới, kẻ si tình đứng trước mắt chính là kẻ không thể hoan ái. Trán một giăng đầy hắc tuyến, nhìn mắt to tràn ngập mong đợi của Thập Lục hoàng tử, sau một lúc lâu, nói: "Chẳng lẽ Hồi nhi gả cho ngươi xong thủ tiết sống cả đời sao?"
Chuyện không thể gia hợp, có tài hoa mấy cũng không được nha... Vừa nghĩ đến ba ngày trước hông của mình cũng sắp bị ép buộc như muốn gãy, Hạ Liên Phòng thật sự hi vọng có thể đem "Năng lực" hơn người kia của Thanh vương chia cho Thập Lục hoàng tử một chút...
Mặt Thập Lục hoàng tử liền trắng bệch, quá nhiều người biết hắn không thể hoan ái, chuyện này đối với tự tôn của nam nhân mà nói, không thể nghi ngờ là một chuyện phi thường đả kích. Hắn run môi nói: "Nhưng, nhưng ta thật sự thích nàng nha! Ta nguyện ý vì nàng đi tìm chết! Thật sự!"
Trên mặt cùng trong mắt hắn đều tràn đầy sự cố chấp cùng chân thành với tình yêu, ánh mắt như vậy, Hạ Liên Phòng rất quen thuộc. Ngoại tổ phụ xem ngoại tổ mẫu, đại cữu phụ xem đại cữu mẫu, phụ thân xem mẫu thân, Thanh vương nhìn nàng... Đều là như vậy. Nàng bất giác có chút mềm lòng, lắc đầu nói: "Nếu Hồi nhi nguyện ý, ta tất nhiên không nói lời nào, nhưng nếu nàng không muốn thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn bức nàng?"
"Ta, ta sẽ không , ta... sao ta nỡ chứ?" Câu nói sau cùng nói đặc biệt nhẹ, nhưng Hạ Liên Phòng lại vẫn nghe được rất rõ ràng.
Có trong nháy mắt như vậy, nhìn mặt Thập Lục hoàng tử, nàng đột nhiên cảm thấy, có lẽ thiếu niên bị mọi người xem nhẹ, chỉ biết trêu chó chọc mèo gây chuyện thị phi này có lẽ cũng không đơn giản như bề ngoài. Nhưng mà không đợi Hạ Liên Phòng nghĩ lại, Thập Lục hoàng tử liền lại mười phần sinh khí nắm chặt nắm đấm, cũng là tự cổ vũ mình nói: "Ta sẽ không bỏ qua! Ta tin tưởng vững chắc chỉ cần thật lòng, cái gì khác đều không cần cũng có thể yêu nhau! Ta có tài hoa! Ta tin tưởng bản thân mình!"
Hạ Liên Phòng, Thái Hậu, Giang nữ quan: "..."
Vì thế vị hoàng tử không bình thường này, lại như lúc đến, hấp tấp rời đi. Trước khi đi hắn còn không quên nói với Hạ Liên Phòng: "Ngài yên tâm đi Hoàng thẩm thẩm! Nếu Mạt Hồi không thích ta, ta nhất định không tự mình đa tình!"
Hạ Liên Phòng vừa định nói, đứa nhỏ này sao đột nhiên thông suốt, Thập Lục hoàng tử liền lại nói: "Ta tin tưởng chân thành rồi sắt đá cũng mòn, chỉ cần ta kiên trì, dù nàng không thích ta, cuối cùng cũng phải thích ta!"
Được rồi, nói hay chưa nói cũng giống nhau, căn bản là không có cảnh giới gì đáng nói.
Sau khi Thập Lục hoàng tử đi, trong đại điện cũng yên tĩnh lại, không có hắn ở một bên hô to, ngược lại có chút không quen. Thái Hậu lắc đầu bất đắc dĩ: "Đứa nhỏ này, luôn là cái dáng vẻ như chưa lớn, so sánh với khi còn nhỏ, thật đúng là khác niệt như trên trời với dưới đất nha!"
Nghe xong lời này, Hạ Liên Phòng đột nhiên vô cùng hiếu kỳ về Thập Lục hoàng tử khi còn nhỏ, vì thế nàng liền hỏi Thái Hậu: "Thập Lục hoàng tử khi còn nhỏ không như vậy sao?"
Có người hỏi, Thái Hậu liền lập tức nổi hưng trí: "Khi còn nhỏ nha, Thập Lục là đứa thông minh nhất, học cái gì cũng nhanh, hơn nữa mọi thứ đều học tốt nhất, ba tuổi có thể làm thơ, bốn tuổi tứ thư ngũ kinh liền đọc làu làu, bảy tuổi lại càng là khó lường, giương cung bắn tên, có thể bắn trúng bia ngắm di động cách mười trượng! Khi đó, Hoàng Đế cùng ai gia đều phi thường coi trọng nó, luôn nghĩ, đứa nhỏ này ưu tú như vậy, tính tình cũng tốt, hơn nữa thế lực ngoại thích của Hiền phi không lớn, lập thập lục làm trữ quân, là chuyện ai gia cùng Hoàng Thượng đều tán đồng. Nhưng ai biết... Ai, từ lúc Hiền phi qua đời, Thập Lục không có mẫu phi chỉ bảo, Hoàng Thượng lại cả ngày bận rộn, ai gia cũng đã lớn tuổi, dần dần, tính tình liền biến đổi, không thích đọc sách cũng không thích tập võ, suốt ngày gây chuyện thị phi, tục ngữ nói, lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài cũng không tính là tin đồn vô căn cứ nha!"
Ngữ khí Thái Hậu tràn đầy tiếc hận, có thể suy ra, trước đây bà thật sự vô cùng kỳ vọng vào Thập Lục hoàng tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.