Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 14: Ác nhân luôn cáo trạng trước




"Thỉnh an tổ mẫu!" Bạch Mộc Cận, Bạch Vân Hề, Bạch Mộ Thần đồng thời đứng dậy hướng Bạch lão phu nhân dập đầu.
Bạch lão phu nhân trầm ngâm trong chốc lát, ngồi vào vị trí chính giữa gian phòng, nói : "Đều đứng lên đi!"
"Ta nghe nói hôm nay Hiên Nhi nháo loạn một hồi ngay cả Phụ thân các ngươi đều bị kinh động , rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Bạch lão phu nhân quét mắt liếc nhìn, hỏi.
Bạch Vân Hề không đợi tỷ đệ nàng nói dẫn đầu đứng ra nói : "Tổ mẫu, Hề Nhi cũng là vì chuyện này mà đến đây! Vừa rồi Hiên Nhi trở về viện mà khóc nói ca ca quăng vỡ nghiên mực của đệ ấy còn không chịu bồi thường tỷ tỷ lại cáo trạng với Phụ thân nói Hiên Nhi cố tình gây sự, Phụ thân liền phạt Hiên Nhi chép sách!"
Bạch lão phu nhân vừa nghe sắc mặt quả nhiên âm trầm một chút, nhìn Bạch Mộ Thần đang cúi đầu không nói gì, Đại tôn tử thật là không chịu thua kém , vì thế thanh âm vững vàng hỏi: "Thần Nhi, ngươi nói có phải chuyện như vậy hay không?"
Bạch Mộ Thần nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận nhận được ánh mắt ủng hộ của nàng liền không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn phía Bạch lão phu nhân thi lễ, nói : "Tổ mẫu, sự tình cũng không phải như thế. Ở trong trường học, con bị Tiểu Hổ ngán chân nên mới vấp ngã vì thế mới không cẩn thận làm vỡ nghiên mực của Hiên đệ, con đã đáp ứng sẽ mua cái tốt hơn bồi thường cho hắn, nhưng Hiên đệ một mực đòi lấy nghiên mực mẫu thân lưu lại cho con thế nên con không chịu, hắn liền quăng vỡ nghiên mực của con bị phụ thân nhìn thấy mới trách phạt hắn !"
Bạch lão phu nhân còn chưa mở miệng, Bạch Vân Hề liền nóng nảy cướp lời : "Huynh nói bậy, Hiên Nhi nhu thuận từ nhỏ, ngày thường cũng tôn trọng ca ca, ngươi thế nhưng vu hãm hắn!"
"Muội muội đừng vội, lúc nãy ngươi cũng không có ở đây, có chỗ hiểu lầm cũng là đương nhiên, tổ mẫu sẽ hỏi cho rõ ràng lúc ấy muội tự nhiên liền minh bạch, nhưng đừng ở trước mặt tổ mẫu hô to gọi nhỏ làm mất cấp bậc lễ nghĩa!" Bạch Mộc Cận không nhanh không chậm nói, tựa hồ thật sự suy nghĩ cho Bạch Vân Hề.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này lập tức trừng mắt liếc Bạch Vân Hề, thật là không ra thể thống gì, vậy mà dám ở trước mặt bà làm việc không đúng mực như vậy, vì thế nói : "Cận Nhi nói có lý, nhưng chỉ là một cái nghiên mực thì vì sao Hiên Nhi một mực đòi lấy nghiên mực của Thần Nhi?"
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì đó là cực phẩm Đoan Nghiễn được tổ phú cất kỹ, nhi tử vốn dĩ không tính để bụng chuyện này nhưng nghiên mực kia lại do mẫu thân lúc sinh thời lưu lại cho nhi tử, Thần Nhi không nỡ bỏ!" Nói xong hốc mắt Bạch Mộ Thần liền đỏ nay nghiên mực kia thiếu một góc hắn đau lòng còn không kịp nữa là.
Bạch lão phu nhân thấy thế trong lòng một trận chua xót, đứa nhỏ này vừa sinh ra đã không có mẫu thân, đáng thương . Vì thế cũng đỏ mắt, nói : "Hài tử ngoan đừng thương tâm, chuyện này cũng không thể trách ngươi, là do Hiên nhi không hiểu chuyện, phụ thân ngươi trách phạt rất đúng, sau này nếu hắn tiếp tục như vậy ta cũng không tha cho hắn!"
"Tổ mẫu. . . . . . Người không cần bị các nàng lừa, rõ ràng là bọn họ khi dễ Hiên Nhi, nghiên mực của Hiên Nhi cũng là mẫu thân mua cho trị giá hơn một trăm lượng bạc!" Bạch Vân Hề thấy tổ mẫu che chở Bạch Mộ Thần liền tức giận .
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này ngay tức khắc nổi trận lôi đình, nói: "Lớn mật, dám nói ta như vậy, quy củ của ngươi là do ai dạy? Quả nhiên là thứ nữ, còn không đi xuống cho ta, sau này không cho phép các ngươi đến viện của Thần Nhi mà náo loạn!
Bạch Vân Hề bị Lão phu nhân trách cứ như vậy lập tức đáng thương khóc, lại bị mụ mụ bên cạnh kéo xuống, ghé vào bên tai nói thầm vài câu Bạch Vân Hề mới thu hồi bộ dạng tức giận bất bình, quỳ trên mặt đất nói : "Tổ mẫu, Hề Nhi sai rồi, thỉnh tổ mẫu không nên tức giận!"
"Muội muội như vậy mới đúng nha, tổ mẫu cùng phụ thân đều là người biết phân biệt phải trái không hề oan uổng ai, nếu muội náo loạn thì chính là không tuân theo sự dạy dỗ của phụ thân, bất kính với tổ mẫu, truyền ra ngoài người khác đều cho rằng Phủ Quốc Công ta không có giáo dưỡng!" Bạch Mộc Cận đi qua đi kéo kéo Bạch Vân Hề, vẻ mặt thành ý khuyên giải.
Lời này rơi vào lổ tai Bạch Vân Hề hì lại biến thành lời trào phúng, nàng tức giận hất tay Bạch Mộc Cận trợn mắt nhìn nàng (BMC), nói : "Không cần đại tỷ ở đây giả nhân giả nghĩa!"
Bạch Mộc Cận tựa như bị kinh sợ liền lui ra sau vẻ mặt ủy khuất nhìn Bạch lão phu nhân, tỏ ý bản thân mình thật không biết phải làm sao, thở dài một tiếng thối lui đến bên cạnh.
Bạch lão phu nhân vốn dĩ bởi vì Bạch Vân Hề nhận sai mà bình ổn lại lửa giận, nay vì lời này mà lửa giận bỗng chốc tăng vọt, đứng bật dậy nói : "Cận nhi nói rất đúng, ngươi thật không biết lớn nhỏ trong mắt không hề có trưởng bối, đối với Trưởng tỷ cùng Phụ thân cũng không kính trọng, sẽ chỉ làm mặt mũi Phủ Quốc Công ta mất hết, công lao mà tổ tiên Ninh Quốc Công dùng tánh mạng đánh đổi cũng không thể bị hủy trong tay con cháu bất tài vô dụng như ngươi, phạt ngươi cấm túc một tháng nghiền ngẫm lỗi lầm của mình!"
"Tổ mẫu. . . . . ." Bạch Vân Hề còn muốn tranh cãi lại bị Lan mụ mụ bên cạnh ngăn lại, nàng biết đây là mưu kế của Bạch Mộc Cận nhưng lại vô năng phản khán.
Lan mụ mụ mang theo Bạch Vân Hề lui xuống , trong lòng Bạch Mộc Cận thầm nghĩ Bạch Vân Hề hiện tại chỉ là đứa nhỏ mười tuổi có chỉnh nàng như thế nào cũng không thấy thú vị, đợi vài năm nữa sẽ cho nàng nếm thử đau khổ lúc trước của mình cũng không tệ.
Những kẻ này nàng muốn từng bước từng bước tra tấn chúng từng chút một, đau bỡn cho hả hê đến cuối cùng sẽ tiễn tất cả xuống Địa ngục mới có thể trút hết mối hận trong lòng nàng.
"Tổ mẫu, ngài uống một ngụm trà đi, đừng tức giận làm ảnh hưởng đến thân thể, gần đây hài nhi có học qua trà nghệ ngài nếm thử xem thế nào!" Bạch Mộc Cận đem trà ngon mình vừa ngâm xong cung kính đưa cho Tôn mụ mụ để nàng chuyển đến Bạch lão phu nhân.
Lão phu nhân luôn là người đa nghi toàn bộ ăn mặc chi tiêu đều phải qua tay Tôn mụ mụ mới có thể yên tâm, Tôn mụ mụ cười đem nước trà đưa cho Lão thái thái, nói : " Trà này vừa cầm là hương thơm liền xông vào mũi, lão thái thái người xem, thế nhưng còn có cánh hoa, thủ nghệ của Đại tiểu thư quả thật rất tốt!"
Lão thái thái nhẹ nhàng ngửi một chút, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, nhịn không được nhấp một ngụm, hương trà và hương hoa hòa quyện với nhau làm cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác lưu luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.