Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 20: Thân phận thật của nàng




Editor: Lãnh Hàn Tử Băng
“Lên xe đi!”
Thấy Dung Noãn Tâm đi ra, Thiên Mộ Ly khẽ xoay người cố giấu đi sự phức tạp trong đáy mắt.
Chuyến đi này hắn cũng nhận sự ủy thác của người khác, suy cho cùng hắn cũng không thể xác định được người đó có thể gây bất lợi với Dung Noãn Tâm hay không, cho nên hắn nhất định phải đi cùng để đảm bảo an toàn cho nàng.
Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn hắn một cái, tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của hắn, để cho Lương Thần Mỹ Cảnh hầu hạ lên xe.
Vừa mới ngồi xuống, Dung Noãn Tâm cảm giác rèm xe của mình bị người khác vén lên rồi lại nhẹ nhàng thả xuống, nàng cố ý nhắm mắt lại lười đối mặt với Thiên Mộ Ly.
Nếu không như thế, nàng chắc chắn sẽ không nhịn được mà muốn bóp chết hắn.
“Đi!” Thiên Mộ Ly quát nhẹ một tiếng, phu xe ở bên ngoài vội vàng bắt đầu kéo xe, cẩn thận vững vàng xuất phát đến chỗ cần đến.
Lương Thần cảnh giác nhìn kỹ lộ tuyến nếu thấy có gì đó không ổn sẽ lập tức báo ngay cho Dung Noãn Tâm, dù sao thì tiểu thư cũng vô cùng chán ghét người đàn ông này, nếu như không có nguyên nhân thì tiểu thư cũng sẽ không chán ghét một người đến như vậy.
Đi theo bên người Dung Noãn Tâm lâu như vậy rồi, ngay cả Lương Thần Mỹ Cảnh cũng học thành người tinh tế thông minh.
Bánh xe của chiếc xe ngựa vô cùng có tiết tấu mà quay vòng trên mặt đất phát ra từng tiếng vang nặng nề, mặc dù nó không quá rõ ràng nhưng nó lại làm cho bầu không khí giữa hai người càng thêm quỷ dị hơn.
“Dung tiểu thư không nghi ngờ Bản điện hạ sẽ gây bất lợi với nàng sao?” Có lẽ là đã suy nghĩ rất lâu, Thiên Mộ Ly mới khẽ đặt câu hỏi.
Vừa nói ra xong, hắn lập tức cảm thấy có chút hối hận.LãnhHànTửBăng.
Bầu không khí giữa hai người bây giờ làm hắn thật sự không thể nào nhịn được nữa, hắn muốn tìm một đề tài để đánh vỡ cái cục diện bế tắc này, nhưng không ngờ vừa nói ra xong mình lại cảm thấy nó quá dư thừa.
Nếu không có bức họa kia, e rằng có đánh chết nàng cũng sẽ không một mình xuất phủ cùng hắn đi?
Dung Noãn Tâm từ từ mở mắt ra, cũng không nhìn Thiên Mộ Ly mà nhếch môi lạnh lùng nói: “Thần nữ tin tưởng bức họa kia chứ không phải là người, Điện hạ nên hiểu rõ mới phải chứ!”
Sư phụ đã nhiều năm chưa từng ra mặt rồi, lần này mời nàng qua chắc chắn là có việc cần nói.
Nói đến Xuất Trần đại sư của chùa Thanh Liêm cũng thật sự rất thần bí, những người đã từng gặp người này cũng không nhiều, bà ấy từ trước đến nay luôn  ẩn nấp trốn tránh rất sâu.
Lại không biết vì sao lúc Dung Noãn Tâm ba tuổi Xuất Trần đại sư lại vào thôn của nàng chỉ đích danh muốn nhận nàng làm đồ đệ, Tần thị cảm thấy không yên tâm, chờ một thời gian sau Dung Noãn Tâm lớn hơn một chút mới để cho nàng ở trong chùa giúp làm một ít việc nặng.
Lại nói, Xuất Trần đại sư chính là một đại ân nhân của Dung Noãn Tâm.
Nếu không có Xuất Trần đại sư thì sẽ không có Dung Noãn Tâm của ngày hôm nay.
Thiên Mộ Ly đã sớm đoán được nàng sẽ vô tình như vậy, cũng không để ý thậm chí trong lòng còn cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, thầm nghĩ không lẽ mình có khuynh hướng thích bị ngược.
Mày khẽ nhếch lên, khuôn mặt nhíu lại nhưng cũng không nói ra được tâm tình của mình: “Hử? Không biết Xuất Trần đại sư và tiểu thư có quan hệ gì?”
Dứt lời, hắn nghiêng người nằm xuống, một tay chống cằm rất có hứng thú chờ đợi câu trả lời của Dung Noãn Tâm.
Nhìn nàng từ góc độ này lại càng cảm thấy nàng vô cùng linh động đáng yêu, khuôn mặt trái xoan trong trẻo lạnh lùng, một đôi mắt đẹp phiếm ánh sáng lạnh, cánh môi đỏ hồng đẹp đến mức khiến cho người khác chỉ muốn cắn một cái…
Đang suy nghĩ, Thiên Mộ Ly cảm thấy máu huyết trên người dường như đang chảy ngược lên, ngay sau đó hình như có thứ gì đó đang chảy ra từ trong mũi, đưa lưỡi ra thử một một cái…
Tanh tanh ngọt ngọt, mẹ nó...Hắn vậy mà lại chảy máu mũi.
Dung Noãn Tâm thấy hắn bị xấu mặt như vậy trong lòng lại có cảm giác vô cùng vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên vài tia giễu cợt, không ngờ đường đường là Thất hoàng tử lại là Đế Vương của một kiếp cũng có một ngày chảy máu mũi như vậy…
Ý thức được vì sao mình bị chảy máu mũi, Thiên Mộ Ly quẫn bách lúng túng đỏ mặt lên, vội vàng quay người lại ngẩng đầu cao lên nhanh chóng cầm máu.
Dọc đường đi cũng không dám đi gây sự nữa, chỉ cảm thấy đôi mắt Dung Noãn Tâm trong trẻo lạnh lùng như vậy cũng sẽ có lúc châm chọc bêu xấu hắn như vậy.
Khoảng chừng hai canh giờ sau, cuối cùng thì Thanh Liêm tự ở ngoại ô cũng xuất hiện trước mặt rồi, đây là một ngôi chùa cổ đã trên trăm năm tuổi rồi, vào mấy trăm năm trước tiền triều đã xây dựng lên ở chỗ này.
Vốn là quốc tự của tiền triều, lại bởi vì thay đổi triều đại mà những người đến đây xuống dốc không phanh.
Tân đế của Đại Tề lại rất có lòng nhân ái, tuy nói là đã xây một quốc tự khác nhưng lại không cho người đi dỡ bỏ nó, những người tới nơi này dâng hương đa phần đều là những dân chúng nghèo khổ hoặc là gặp phải thời tiết không tốt thì mới có người đến đây.
Còn những ngày thường đều vô cùng lạnh lẽo.
Dung Noãn Tâm xuống ngựa, giữ một khoảng cách với Thiên Mộ Ly vào trong tự, chỗ này e rằng trên trăm năm nữa cũng sẽ không thay đổi, có rất nhiều nơi bị hư hại nhưng vẫn giữ lại chút phong cách của tiền triều, vài tiểu ni đang trầm mặc quét bụi trong sân thấy có người đi vào đều dùng cách lễ phật để chào hỏi.
“Noãn Tâm tới rồi à?” Một vị lão ni trong chùa tiến lên đón.
Lập tức Dung Noãn Tâm cười nói: “Tuyệt Trần sư thái gần đây có khỏe không?”
Lão ni kia cúi nhẹ đầu xuống: “Rất tốt, Noãn Tâm mời đi theo ta!” Sau khi nói xong thì lập tức dẫn Dung Noãn Tâm vào trong thiền phòng của Xuất Trần đại sư.
Thiên Mộ Ly cũng muốn đi theo vào, nhưng lại bị lão ni kia ngăn lại.LãnhHànTửBăng.
Mở cửa phòng ra, chỉ thấy một lão ni đang ngồi xếp bằng trên chiếc đệm thiền, cả người mặc một bộ thanh y bao lấy thân hình gầy gò của bà, bộ y phục này mặc vào khiến cho thân hình bà lộ ra chút nhỏ gầy không giống như những tin đồn của bên ngoài.
Xuất hiện phía trước Xuất Trần đại sư là một chữ ‘Phật’ cực lớn, nàng lập tức đến ngay trung tâm chữ Phật ngồi xếp bằng xuống, khiến cho người ta sinh ra cảm giác vô cùng trang nghiêm.
Trong phòng này, không chỉ có một người là Xuất Trần đại sư mà còn có thêm một vị cẩm y nam tử cũng đang chắp tay trước ngực, mặt thì hướng về phía chữ Phật yên lặng lĩnh hội.
Dung Noãn Tâm kinh ngạc, từ trước đến giờ Xuất Trần đại sư không gặp người ngoài, vị nam tử này là ai?
Đang suy nghĩ thì truyền tới giọng nói thản nhiên của Xuất Trần đại sư: “Noãn Tâm, mau mau tới đây bái kiến cữu cữu của con đi!” Dứt lời bà đọc một câu phật hiệu rồi từ từ đứng dậy.
Vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của nàng đã sớm lạnh lẽo trắng bệch, vẻ mặt lạnh lùng, trong đôi mắt kia cũng không gợn sóng một tí nào.
“Cữu cữu?” Dung Noãn Tâm hơi ngạc nhiên nhìn Xuất Trần đại sư, kiếp trước nàng cũng chưa từng gặp người cữu cữu nào cả? Người này lòi ra từ chỗ nào.
Dường như nhận thấy ánh mắt dò xét của Dung Noãn Tâm, hàng lông mi thon dài của nam tử kia chớp chớp vài cái rồi sau đó nhẹ nhàng mở hai mắt ra, bên môi lộ ra một vẻ vô cùng thoải mái quay đầu lại: “Noãn Tâm, chúng ta lại gặp mặt rồi!”
Là hắn ta…
Dung Noãn Tâm nhìn người nam nhân trước mắt kinh ngạc một hồi lâu cũng không thể nói được lời nào, nàng không bao giờ nghĩ tới việc giữa mình và Thiên Dận Huyền sẽ có quan hệ với nhau, cho dù là xa cũng không thể nào là thân thích xa đến như vậy…
Xuất Trần đại sư lại nói hắn ta là cữu cữu của nàng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Những nghi vấn cứ liên tiếp không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, mắt hạnh nàng trợn tròn lên, thật sự không thể nào tin nổi mà!
“Noãn Tâm, là sư phụ giấu con đó là lỗi của sư phụ, thật ra năm đó không phải ta trong lúc vô tình nhận làm đồ đệ đâu, ta vẫn luôn âm thầm quan tâm đến mẫu tử các con, mẫu thân của con đã mất trí nhớ mười sáu năm, lúc gả cha cha con bà ấy giống như một tờ giấy trắng cho nên bà ấy mới có thể không biết chuyện gì cả!”
Xuất Trần đại sư thở dài một cái, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cuối cùng cũng có một vết rách.
Ngực Dung Noãn Tâm khẽ phập phồng cuối cùng cũng trở lại bình thường, chỉ là trong mắt cũng lóe lên ánh sáng phức tạp.
Hành động lúc trước của Thiên Dận Huyền cũng từng khiến cho nàng nghi ngờ, nhưng cuối cùng đây lại là chuyện không bằng không chứng thì làm sao mà chứng minh được chuyện hắn ta chính là cữu cữu của nàng chứ?
“Sư phụ, không bằng không chứng người kêu con làm sao mà tin tưởng được đây?” Quả thật, tất cả mọi việc đều cần chứng cứ bây giờ dựa vào việc bọn họ nói suông bằng miệng thì lập tức muốn nàng nhận thân, quả thật là lời nói vô căn cứ mà.
Xuất Trần đại sư thở dài một cái, cũng chậm rãi mở ra mấy cơ quan ở phía sau chữ Phật thì thấy một bên giá sách đột nhiên từ từ di chuyển cho đến khi xuất hiện một lối đi rộng rãi trước mặt Dung Noãn Tâm.
Lúc này bà ấy mới thu tay lại, thản nhiên nói: “Theo ta vào trong, con sẽ biết hết tất cả!”
Trong lòng Dung Noãn Tâm không biết có cảm giác suy nghĩ gì, nhưng trực giác nói cho nàng biết Xuất Trần đại sư nhất định sẽ không lừa gạt nàng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tốt hơn là theo Xuất Trần đại sư và Thiên Dận Huyền vào trong mật đạo.
Bên trong này vậy mà lại không tối đen giống như trong tưởng tượng, mà là do bốn viên dạ minh châu to bằng nắm tay được đặt ở bốn góc trong mật đạo làm cho cả mật đạo u ám sáng trưng không khác gì bên ngoài.
“Chuyện này…”
Đợi nhìn thấy rõ ràng cách bày biện bên trong cùng với mấy bức bích họa thì Dung Noãn Tâm không nhịn được thấp giọng hô nhỏ một tiếng.
Bức họa lớn nhất kia dường như hơi ố vàng cũng mặc một thân long bào, không phải tiên đế cũng không phải đương kim bệ hạ mà phía dưới bức họa có viết một chữ ‘Tần’, Dung Noãn Tâm kinh hãi che miệng lại, người thông minh sáng suốt như nàng dĩ nhiên là đã đoán ra người trong bức họa này hẳn là hoàng đế của tiền triều, Tần đế.
Giấu riêng di vật tướng mạo của đế vương tiền triều đó chính là tử tội, Xuất Trần đại sư nhất định là người của tiền triều?
Tần...Vừa đọc chữ cái này lên theo bản năng nàng ý thức được, mẫu thân của mình cũng họ Tần.
Chẳng lẽ...Chẳng lẽ…
Một suy nghĩ rối loạn cứ xung đột với nhau quanh quẩn trong đầu nàng, rối đến mức làm cho Dung Noãn Tâm Tâm tâm thần không yên.
Tựa như nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, Xuất Trần đại sư đột nhiên quỳ xuống trước bức họa kia chân thực dồn sức lạy một cái, thấp giọng nói nhỏ: “Chân Long bệ hạ của ta, tiểu Quận chúa đến thăm ngài.”
Thiên Dận Thường có vẻ rất bình thường, rất hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn ta tới đây.
“Noãn Tâm, chúng ta đều là đời sau của tiền triều, phụ vương mạo phạm khuôn phép quy củ lén lút cưới công chúa tiền triều sinh ra mẫu thân ngươi và ta, nhưng không ngờ thân phận của mẫu thân lại bị tặc nhân vạch trần vì vậy bị bí mật xử tử, tỷ tỷ thì trong quá trình chạy trốn đã không rõ tung tích, mà ta lại bị phụ thân cho làm con thừa tự của Bình Tây Vương phi mới may mắn thoát khỏi trận tai họa này…”
Vẻ mặt Thiên Dận Huyền bị thống khổ đau đớn bao phủ, năm đó hắn ta mới có năm tuổi đã hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào, trơ mắt nhìn mẫu thân chết thảm lại bất lực vô năng khiến cho những năm này của hắn ta chìm thật sâu trong cơn ác mộng vô biên.
Sau khi mẫu thân chết, phụ thân vì bảo vệ hắn ta mà lập một Vương phi khác, từ đó khuôn mặt ông lúc nào cũng u sầu chưa từng vui vẻ.
Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, trong lòng Thiên Dận Huyền đều đau giống như bị dao cắt.
Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, trong lòng vẫn không thể tin tưởng...Những chuyện này quả thật là quá không thể tưởng tượng nổi nữa rồi, kêu nàng tin tưởng thế nào đây?Truyện chỉ được đăng trên Diễn đàn, những chỗ khác đều là ăn cắp.
Thiên Dận Thường biết nàng nhất định sẽ không tin, cắn răng một cái cuối cùng cởi một góc của áo bào ra lộ ra hơn nữa bả vai rắn chắc, nghiêm túc nói: “Từ lúc mới ra đời, mẫu thân đã khắc ấn ký lên bả vai của ta và tỷ tỷ hợp lại là một chữ Tần thị!”
Dung Noãn Tâm nhìn nửa bên chữ kia, tâm loạn như ma.
Trên bả vai của mẫu thân hình như cũng có một ấn ký như vậy, lúc còn bé mẫu thân chỉ nói là lúc lên núi đốn củi bị té nên bị thương, bây giờ nghĩ lại quả thật là rất giống với nửa kia của chữ Tần…
“Chuyện này, mẫu thân biết không?” Ấn ký trên người là vô cùng bí mật, nếu Thiên Dận Thường có thể nói ra những thứ này vậy thì những lời mà bọn họ vừa mới nói đúng là có chín phần thật rồi.
Nghĩ tới đời này, người mà Dung Noãn Tâm lo lắng nhất vẫn là Tần thị.
Lúc nãy sư phụ nói mẫu thân đã mất trí nhớ, nói như vậy thì chắc chắn là bà không biết chuyện này, nhưng hôm nay bọn họ tự nói với mình vậy không lẽ mẫu thân đã biết chuyện này rồi?”
Nhưng mà lại không giống, nếu thật sự như thế thì vì sao bà ấy không đi tìm Bình Tây Vương, không đi tìm Thiên Dận Huyền?
“Trước mắt ta sợ tặc nhân biết thân phận của mẹ ngươi rồi dựa vào đó để hãm hại ngoại tổ phụ ngươi, tạm thời ngươi không cần cho mẫu thân ngươi biết chuyện này để cho cuộc sống của tỷ ấy trôi qua an toàn bình thản một chút, ta sẽ phái thêm người vào Dung phủ để trông chừng!”
Nghĩ đến người tỷ tỷ số khổ kia của hắn ta trái tim vô cùng đau xót, nước mắt ẩn ẩn đảo quanh trong hốc mắt, hôm nay hắn ta điều tra được thân phận của tỷ ấy nhưng lại phải coi như không hề quen biết nhau, thật sự là thống khổ đến cực điểm.
“Xin nghe theo thế tử!” Xuất Trần đại sư lẳng lặng nhìn Dung Noãn Tâm, đã trôi qua nhiều năm như vậy nàng ẩn giấu sự sắc sảo của mình đến cùng là nàng muốn làm gì?
Nghe lời của Xuất Trần đại sư, trong lòng lẫn vẻ mặt đều như cũ kinh ngạc lẫn mờ mịt, rốt cuộc thì mẫu thân đã gặp phải những chuyện gì mà trí nhớ lại bị biến mất hết như thế?
Tầng tầng lớp lớp nghi ngờ nhưng cũng bị chấn động kinh ngạc liên tiếp.
Đang muốn hỏi thêm, Xuất Trần đã chậm rãi khởi động cơ quan mở cánh cửa mật đạo ra.
“Sau này nhớ cẩn thận một chút, nhớ lấy con không nên tin bất cứ kẻ nào cả!” Nói xong câu này, Xuất Trần đại sư đã đẩy cửa ra ngoài.
Sắc mặt Thiên Dận Huyền vô cùng nặng nề, không biết từ lúc nào Thiên Dận Huyền đã nắm nửa khối ngọc trong tay, nhưng không phải là nửa khối mà lúc trước hắn ta cho Dung Noãn Tâm nhìn thấy mà là nửa khối khác.
“Đây là đồ của mẫu thân ngươi, Xuất Trần đại sư luôn bảo quản nó nhưng hôm nay vật trả về cho chủ, con hãy đem về cho tỷ tỷ đi!” Nói xong thì giao miếng ngọc vào tay Dung Noãn Tâm.
Một cỗ cảm giác mát lạnh nhàn nhạt trong nháy mắt thấm vào trong xương thịt.
Thì ra đó cũng không phải là một khối ngọc bình thường mà là một một khối Tuyết Ngọc ở vùng địa cực, xác thật là một vật thế gian hiếm thấy, Dung Noãn Tâm cầm nó trong tay rõ ràng là một vật vô cùng nhẹ nhưng lại có cảm giác nặng nề giống như đang nắm ngàn vàng trong tay.
“Tiểu thư, chúng ta nên đi rồi!” Lương Thần thấy nàng rất lâu không nói câu nào, lo lắng tiến lên nhắc nhở.
Dung Noãn Tâm hồi hồn ngước lên, không ngờ nàng đã ra khỏi Thanh Liêm tự rồi, lúc này đang chuẩn bị lên một chiếc xe ngựa cực kỳ bình thường, cũng không phải là chiếc xe ngựa nàng ngồi lúc nãy.
Cũng không biết Thiên Mộ Ly đã đi đâu mà lúc này mới sải bước từ đằng xa tới.
“Lên xe!”  Bọn họ đã ra ngoài quá lâu nếu còn chậm trễ thêm nữa nói không chừng sẽ gây ra tai họa.
Dung Noãn Tâm hốt hoảng lên xe, lại phát hiện bên trong xe quá hẹp hai người ngồi chung có vẻ vô cùng nhỏ hẹp, chỗ ngồi của Thiên Mộ Ly ở bên cạnh nàng lúc xe ngựa lắc lư thỉnh thoảng sẽ đụng nhẹ vào người của nàng.
Cũng không biết là hắn đang cố ý hay là vô ý nữa, lại đi tìm chiếc xe ngựa nhỏ như vậy.
Thấy Dung Noãn Tâm đưa mắt dò xét trên người hắn, Thiên Mộ Ly cố làm ra vẻ kinh ngạc nghiêng đầu, bên môi cong lên một cái vui vẻ cười một cái dịu dàng như ngọc: “Thế nào? Mặt ta bị dơ sao?”
Nói xong, giơ tay lên trên mặt sờ một cái.
Giả vờ, ngươi cứ giả vờ tiếp đi, ta xem ngươi có thể giả vờ tới khi nào…
Dung Noãn Tâm tức giận trợn mắt lên nhìn hắn một cái, nghiêng người sang chỗ khác nhắm mắt lại, môi anh đào khẽ mở lạnh lùng không hề bị dao động: “Ngươi và Thiên Dận Huyền có quan hệ gì?”
“Dĩ nhiên là đường huynh rồi!” Thiên Mộ Ly cười lắc đầu, trên người nữ nhân đều là gai không chỉ giấu châm trong tay áo mà trên người còn giấu gai, thật là làm cho người khác không tài nào đến gần được.
Đương nhiên hắn biết không phải nàng đang hỏi cái này, nhìn sắc mặt Dung Noãn Tâm thì e rằng chuyện mà Thiên Dận Huyền nói với nàng là chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu không với sự kiên cường vượt mức người thường của nữ nhân này thì nhất định nàng sẽ không thể nào rối loạn tâm trí được.
Lúc nãy từ đằng xa đi tới hắn đã thấy sắc mặt nàng hết sức khó coi rồi, đôi mắt không còn giống như ngày thường lạnh lùng cứng cỏi mà thay vào đó là sự mê mang rời rạc hoảng hốt.
Dung Noãn Tâm bực bội, rốt cuộc là người đàn ông này vẫn còn muốn giả bộ!
Xe ngựa quẹo chỗ ngoặt một cái đến một con đường nhỏ hơi vắng vẻ, Thiên Mộ Ly kéo Dung Noãn Tâm xuống xe lập tức có một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy tới.
“Chủ tử, mời lên xe!” Người đánh xe là Truy Phong một trong tứ đại người hầu đi theo Thiên Mộ Ly.
Vẻ mặt Dung Noãn Tâm đông cứng lại, hắn...Vì sao hắn phải làm như vậy? Đổi liên tục ba chiếc xe ngựa như vậy là vì che giấu tai mắt với người khác sao, hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ đến chuyện gì?
Lần này lên xe, xe ngựa cũng chạy nhanh về phía hoàng cung.
Lương Thần lập tức phát hiện ra chỗ nào đó không đúng ngay lập tức đi vào trong xe báo lại: “Tiểu thư, đây không phải là đường trở về phủ!”
Thiên Mộ Ly khẽ mỉm cười, trong giọng nói ẩn chứa vài tia vui vẻ như ý: “Chẳng lẽ bản Điện hạ còn có thể nói láo sao, vốn dĩ ta đã nói hôm nay Thái Hậu mời Huyện chủ vào cung để vẽ tranh rồi mà!”
Quả đúng là xe ngựa chạy về phía hoàng cung, Thiên Mộ Ly dẫn Dung Noãn Tâm một mạch đến Từ Ninh Cung.
Vốn tưởng rằng Thái Hậu chẳng qua chỉ muốn vẽ một bức tranh, lại phát hiện hôm nay Từ Ninh cung vô cùng náo nhiệt.
Đảo mắt nhìn quanh, những phi tần hậu cung đều đến đây đầy đủ hết trừ vị Thái tử điện hạ kia còn lại mấy vị hoàng tử công chúa đều ở đây cả, Đức Hinh quận chúa cũng có mặt làm bạn ở bên cạnh Thái Hậu.
Dung Noãn Tâm lặng lẽ trợn mắt nhìn Thiên Mộ Ly một cái, trong lòng thầm oán cái tên này sao hắn không chịu nói sớm với nàng, lại thấy ánh mắt của Thiên Mộ Ly cũng đang nhìn sang bên này nàng vội vàng rũ mắt xuống, quy củ hành lễ với từng người một.
“Noãn Tâm, hôm nay hoa viên nhỏ này của ai gia nở vô cùng tươi, ai gia liền nhớ tới bức họa muôn hoa đua thắm khoe hồng kia của ngươi ta liền lập tức sai Ly nhi đi đón ngươi vào cung, ngươi có thể vì ai gia mà vẽ một bức cũng là cho ai gia được mở rộng tầm mắt không?”
Hôm nay có vẻ Thái Hậu hết sức vui vẻ, chắc có lẽ là có nhiều người trái phải làm bạn như vậy, hay là do có chuyện vui khác…
Dung Noãn Tâm cẩn thận hành lễ, cười lên tiếng: “Thần nữ tuân chỉ!”
Nói xong nàng lập tức sai người mang giấy và bút mực chu sa lên, dựa theo cảnh trí tiểu hoa viên lưu loát phác họa một bộ xuân phong mỹ mãn đồ.
Bức tranh vừa dứt bút xong, Khánh phi liền kêu lên: “Dung tiểu thư, rõ ràng là Thái Hậu bảo ngươi vẽ một bức muôn hoa đua thắm khoe hồng đồ vì sao ngươi lại chỉ vẽ một ít cỏ thôi vậy?”
Đương nhiên ai nấy cũng đều nhìn thấy, nhưng Thái Hậu chưa lên tiếng bọn họ cũng không dám nhận xét bừa thêm.
Cửu điện hạ hung hăng trợn mắt nhìn Khánh phi một cái: “Chỉ có ngươi là nhiều chuyện, cũng khó trách ngày đó tổ chức yến tiệc ngươi không có tư cách tham gia đương nhiên là ngươi không hiểu được dụng ý tuyệt diệu mà sư phó ta vẽ ra rồi!”
Nói xong, Thiên Mộ Hàn cầm ly trà trong tay đưa tới tay cho Dung Noãn Tâm.
Dung Noãn Tâm nhận lấy ly trà, cảm giác lòng bàn tay hơi lạnh Thiên Mộ Hàn vậy mà lại dùng nước trà viết chữ nổi lên ở trên tay nàng.
Dung Noãn Tâm cười nhạt, sắc mặt như thường cất giọng nói: “Tạ Cửu điện hạ!”
Thiên Mộ Ly khoát tay áo một cái, “Cám ơn cái gì, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, sư phụ vẫn là mau mau biến pháp thuật, Hoàng tổ mẫu mà cao hứng nói không chừng còn thưởng cho người vạn lượng hoàng kim.”  Nói xong hắn cười hì hì quay đầu lại nhìn Thái Hậu nghịch ngợm trừng mắt nhìn: “Hoàng tổ mẫu, người nói có đúng không?”
Thái Hậu vô cùng yêu thích Cửu điện hạ ngày thường hầu như là xin gì được nấy, huống chi chẳng qua chỉ là cầu xin một lần ban thưởng bà cũng không có ý kiến gì, liền gật đầu quở trách nói: “Ngươi có thể nói rồi!”
Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười động tác tay cương cứng một cái, vốn nên tạ ơn thì nàng lại quỳ xuống thỉnh cầu trách phạt: “Thái Hậu nương, thần nữ mới vừa đi vào chùa xin xăm nhưng không ngờ lại xin được một quẻ hung quái, dọc đường đi trong lòng thần nữ thật sự là vô cùng bất an không được yên lòng!”
“Hả? Trên quẻ đó nói cái gì?” Thái Hậu nhíu mày, chắc hẳn cũng biết rõ lúc nãy ở bên ngoài nàng mới đi Thanh Liêm tự.
“Thần nữ không dám nói…” Dung Noãn Tâm sợ hãi khấu đầu thật mạnh, giọng nói run rẩy.
“Nói! Ai gia thứ cho ngươi vô tội!” Thái Hậu nghĩ thầm chẳng qua chỉ là sợ bị trách tội mà thôi.
Lúc này Dung Noãn Tâm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt thì lại vương đầy nước mắt: “Thần nữ đi giải quẻ xăm thì cao nhân chỉ tặng cho tám chữ họa phúc nguyên nhân, mọi sự giai không!”
“Thần nữ nghĩ tới nghĩ lui chỉ cảm thấy mình mệnh khổ, vì vậy mới có thể mặt buồn u sầu quét sạch hết nhã hứng của Thái Hậu, kính xin Thái Hậu thứ tội!”
Tám chữ này, bốn chữ trước có lẽ sẽ có người không hiểu nhưng bốn chữ sau ‘mọi sự giai không’ thì ai nấy đều có thể hiểu được một cách dễ dàng, là nhìn rõ trần thế có ý xuất gia.
Gương mặt Thái Hậu nhanh chóng trầm xuống.LãnhHànTửBăng.
Bàn tay ở trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, Dung Noãn Tâm thật to gan lại dám công khai khiêu chiến với bà ta, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua một cái rồi dừng lại trên mặt Thiên Mộ Ly một lát.
Không sai, hôm nay bà ta cho mời Thiên Dận Thường  là có dụng ý, đem Dung Noãn Tâm chỉ hôn cho Thiên Dận Thường thuận tiện cũng đem người mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng ra Đức Hinh Quận chúa cùng nhau cho phép ra ngoài.
Dung Noãn Tâm xứng với Thiên Dận Thường, Đức Hinh thì xứng với Thiên Mộ Ly, nhu vậy cũng coi như là cho Hoàng hậu một chướng ngại vật lớn.
Những lời Dung Noãn Tâm nói ai nấy đều nghe hết vào tai, chuyện xuất giá cả đời cô nương nào lại đi lấy danh dự của chính mình ra để nói bậy như vậy được, ánh mắt mọi người nhìn Dung Noãn Tâm một lần nữa đã hiện lên một vẻ đồng tình thật sâu sắc.
Thường công công lau mồ hôi hột, không biết thánh chỉ trong tay có nên tuyên hay không đây, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì không phải tất cả mọi người sẽ truyền tai nhau nói rằng Thái Hậu nương nương ác độc bà ấy muốn chỉ hôn một họa nữ cho Trấn Nam Vương sao?
Trán Dung Noãn Tâm đã rịn ra một tầng mồ hôi hột, lúc nãy Thiên Mộ Hàn đã viết chữ ‘Chỉ’ trên tay nàng, lúc đó nàng đã hiểu được mục đích mà hôm nay Thái Hậu triệu nàng vào cung là gì rồi.
Vẻ mặt Thiên Dận Thường lập tức biến sắc, hai lần tứ hôn đều không được khiến cho lòng hắn ta càng thêm có ham muốn muốn chiếm lấy mãnh liệt hơn, quyết tâm muốn lấy được cô gái trước mặt càng thêm không thể thu lại được.
“Thú vị, Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi cũng không nóng nảy, đợi đến lúc Tôn nhi vì Dung tiểu thư tìm được thế ngoại cao nhân gặp dữ hóa lành thì lúc đó chúng ta bàn lại chuyện này cũng không muộn.”
Hắn ta vô cùng biết điều cho Thái Hậu một bậc thang đi xuống, phía bên kia lại giải trừ rối ren khẩn cấp cho Dung Noãn Tâm.
Hắn ta thích cô gái này thì đương nhiên hắn ta không nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ.
Thiên Dận Thường cười nói như thường, vẻ mặt cũng không thể phân được vui hay không, tự mình tiến lên đỡ Dung Noãn Tâm đứng dậy cười nói: “Tiếp tuc vẽ tranh đi, Bổn Vương cũng muốn mở rộng tầm mắt!”
Lòng của người này sâu như biển, Dung Noãn Tâm nhìn hắn ta một cái lập tức cô làm ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía Thái Hậu, thấy Thái Hậu gật đầu lúc này mới cầm ly trà mà lúc nãy Thiên Mộ Hàn đưa cho, nước trà trong tay phẩy xa xa tới trong bức họa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, một bãi cỏ xanh mơn mởn liền giống như ảo thuật xuất hiện rất nhiều đóa hoa nhỏ từ đỏ hồng, đỏ nhạt, từ ngoài đến trong từ cạn đến sâu…
Thật sự là không cách nào để có thể diễn tả bằng lời được.
Bức tranh này thật ra là là một bản vẽ thất bại của Dung Noãn Tâm, hôm nay tâm trạng của Dung Noãn Tâm vô cùng phiền não, cho nên cảnh vật bên trong cũng ít đi một chút.
Nhưng rất dễ nhận thấy là mọi người chỉ muốn xem ảo thuật.
Lúc tất cả bọn họ còn đang đắm chìm trong tiếng tán thưởng, gương mặt Thiên Mộ Ly lại lạnh lẽo bước qua đoạt lấy bút vẽ trong tay Dung Noãn Tâm, nghiêm túc nói: “Sao lại không biết yêu thương bản thân mình như vậy, rõ ràng tay đã bị thương lại còn ra sức vẽ như vậy, ngươi không muốn đôi tay này nữa rồi hả?”
Dứt lời, hắn giống như đang cầm trân bảo của thế gian này, cầm cánh tay trắng trẻo nhỏ bé đặt bên môi thổi thổi…
Giống như đời trước hắn cũng đã từng che chở nàng như vậy.
Ánh mắt Dung Noãn Tâm chợt lóe, không biết tư vị đang len lỏi trong tim nàng là tư vị gì, không phải yêu cũng không phải hận…
Vừa rồi lúc nàng đang vẽ tay nàng đụng cái bàn một cái, quả thật là xanh tím một mảng nhưng cũng không có ai chú ý tới, hắn chú ý từ lúc nào vậy?
Sắc mặt Thái Hậu càng thêm đen xuống, trong lòng bà ta muốn chỉ hôn Dung Noãn Tâm cho Trấn Nam Vương, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Thiên Mộ Ly trước con mắt của nhiều người như vậy lại làm ra loại hành động này, nếu thánh chỉ thật sự tuyên xuống thì chẳng phải là đang đánh vào mặt Trấn Nam Vương hay sao?
Thường công công đã cơ trí lui xuống, chắc là đã đến chỗ Hoàng thượng để hồi báo.
“Tốt lắm, hội ngắm hoa hôm nay đến đây thì chấm dứt đi, tất cả giải tán!” Thái Hậu giơ tay lên, không còn tâm trạng đi thưởng thức bức tranh hiếm thấy kia, sai cung nhân đỡ về tẩm cung của mình.
Mọi người tản đi, hoặc chỉ chỉ chỏ chỏ hoặc là có bộ mặt khinh bỉ giống như giữa nàng và Thiên Mộ Ly  đã làm chuyện gì đó bất chính.
Thiên Dận Thường miễn cưỡng đi qua bên cạnh hai người, bước chân có chút dừng lại, khóe môi cong lên một cái, nụ cười tà tứ kia thực sự là không nói nên lời: “Tâm nhi của ta, ngươi thật là làm cho Bổn Vương vừa yêu vừa hận, Bổn Vương nên đoạt lấy ngươi như thế nào cho phải đây?”
Lời hắn ta vừa nói ra con ngươi Thiên Mộ Ly ngày càng trầm xuống, lời này...Hết sức chói tai!
Nói xong Thiên Dận Thường cười lớn rồi rời đi theo đám người.
“Thiên Mộ Ly, ngươi cũng đã diễn đủ rồi phải không?” Chờ bọn họ tản đi, cuối cùng Dung Noãn Tâm cũng nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.