Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 30: Phạt không thành Tiết Nhã vào phủ




Trong khoảng thời gian này Tần lão phu nhân muốn chiếu cố Tần Minh Hi và Tần Khả Cầm, thời gian cũng trở nên bận rộn hơn, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn chỉ là tuổi bà lớn, thân thể cũng càng ngày càng mệt mỏi.
Cho nên giờ phút này cũng có chút ít mệt mỏi, liền phất phất tay nói: "Dao Nhi, bây giờ cháu mang nàng đi dạo đi!"
Tần Thư Dao hơi cúi người chào, nói với Tiết Nhã: "Đi thôi!"
Tiết Nhã hơi cúi đầu, đứng sau lưng Tần Thư Dao.
Kiếp trước Tần Thư Dao bị chính bề ngoài yếu đuối này của Tiết Nhã mê hoặc, bởi vì hai người bọn họ ở gần nhau, Tần Thư Dao lại cảm thấy hai người các nàng đồng bệnh tương liên, cho nên càng thân thiết hơn Tần Khả Cầm.
Chỉ là không nghĩ tới Tiết Nhã thực ra là một con bọ cạp độc!
Thật ra Tần Thư Dao đã biết người Ngô gia sớm viết thư để Tiết Nhã chuyển đến ở Ngô gia, chỉ là Tiết Nhã càng yêu thích Tần gia có quyền thế, cho nên cố ý ở lại Tiết gia không chịu đi. Sau đó lại chờ thúc bá của nàng ta đến khi dễ mình, để cho Ngô thị tới cứu nàng ta.
Nàng ta cũng đang đánh cược, đánh cược tình cảm của Ngô thị có thâm hậu với tỷ tỷ hay không, chỉ là Tiết Nhã đánh cược thắng, quả nhiên nàng ta được lập tức đưa đến Tần gia. Lúc này trong lòng Tiết Nhã rất vui mừng, chỉ là trên mặt nàng ta cũng không lộ ra chút gì.
Nếu như không có một lần trọng sinh này, có lẽ Tần Thư Dao vẫn sẽ bị vẻ bề ngoài yếu đuối của Tiết Nhã lừa gạt. Nếu không phải là mình trong lúc vô tình nghe được, Tần Thư Dao đều vĩnh viễn không biết việc đến Tần gia cũng là do chính Tiết Nhã tỉ mỉ sắp đặt.
"Biểu tỷ, đa tạ tỷ. Nếu không tỷ dẫn muội đi một vòng, không thì muội sẽ lạc đường mất!"
Trạch viện của Tần gia đã cũ trăm năm, mấy năm trước có bố trí lại một lần, cho nên cảnh sắc diễm lệ, lúc này lại là mùa hoa nở, khắp nơi đều là hoa tươi và lá cây xanh ngắt đủ loại màu sắc, càng thêm tao nhã cùng mới lạ.
Trong lòng Tiết Nhã vui mừng, trên mặt cũng càng thêm dè dặt cẩn trọng.
Trên mặt Tần Thư Dao mang theo một chút cười yếu ớt: "Nhã Nhi, không cần khách khí. Muội và ta cũng là biểu tỷ muội, lại ở gần nhau như vậy. Nếu có gì cần giúp đỡ, thì tới tìm tỷ. Ta thấy một thân quần áo của muội có chút cũ nát, lại thấy muội còn trong thời gian để tang, màu sắc sặc sỡ cũng không thích hợp với muội, vừa vặn ở chỗ ta có vài món màu sắc nhạt, đợi lát nữa ta phái người đưa qua cho muội!"
"Cái này sao được chứ? Nhã Nhi đã làm phiền biểu tỷ, sao không biết xấu hổ lại lấy đồ của biểu tỷ chứ?" Tiết Nhã hơi cúi đầu, che giấu vui mừng trong hai mắt.
Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, trên mặt vẫn thân thiết như trước: "Muội nói cái gì vậy, hai ta là biểu tỷ muội, cần gì phải khách khí như thế. Đợi lát nữa ta bảo Lục Chi đưa tới cho muội."
Cuối cùng Tiết Nhã vẫn có chút xấu hổ gật gật đầu, hai người lại hàn huyên một lát, Tiết Nhã liền lấy cớ thân thể không thoải mái trở lại Thủy Vân lâu nghỉ ngơi.
Thực ra Tần Thư Dao biết rõ, đây là Tiết Nhã tránh nghi ngờ. Nàng ta muốn sống yên ổn ở Tần gia, nên nịnh bợ không phải là Tần Thư Dao nàng, mà là Tần Tuyết Như.
Tiết Nhã vừa mới vào cửa ngày thứ hai, nếu thân thiết với Tần Thư Dao quá, sợ Tần Tuyết Như sẽ mất hứng.
Tần Thư Dao thấy nàng ta như vậy, càng lôi kéo tay nàng ta nói: "Muội không thoải mái chỗ nào, muốn mời đại phu đến bắt mạch một chút hay không?"
Tiết Nhã vội vàng lắc đầu: "Muội không sao, chẳng qua có chút choáng váng đầu thôi! Biểu tỷ không cần lo lắng, muội trở về ngủ một giấc sẽ không sao!" Nói xong lập tức mang theo nha hoàn đi về trước.
Xem ra giờ phút này Tiết Nhã không có ý muốn kết giao với nàng, chỉ là sau này vì sao bỗng nhiên muốn tiếp cận nàng nhỉ? Chẳng lẽ là Tần Tuyết Như cố ý sai sử? Hay là Ngô thị ám chỉ cái gì?
Mặc kệ như thế nào kiếp này nàng sẽ không để cho bọn họ đắc ý, nàng sẽ làm cho Tiết Nhã sống đau khổ ở Tần gia.
Sau khi về tới Hinh Hương Viện, Ngụy Tử vội vã chạy vào, thấy trong phòng cũng chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt, lập tức vui mừng nói: "Tiểu thư, quả nhiên như người sở liệu. Trà Hương kia thật sự cấu kết với gã sai vặt ngoại viện, hiện bọn họ đang ở tây viện, cần phải dẫn người đi bắt!"
Nghe vậy khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch lên, xem ra Trà Hương thực sự không phải là một người an phận. Chỉ cần chứng cứ phạm tội này cũng không chỉ Tần Lương chán ghét Ngô thị, mà còn phải liên lụy ra lớn hơn nữa mới đúng.
Tần Thư Dao lắc đầu nói: "Không cần sốt ruột như thế, hai người kia lui tới sợ cũng đã sớm được một thời gian." Sau đó lại nói với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi đi lục soát trong phòng Trà Hương, nhìn xem có cái gì khả nghi, lập tức lấy tới cho ta!"
Tĩnh Nguyệt lập tức cúi người thi lễ, đi ra khỏi phòng.
Ngụy Tử có chút thất vọng, vội vàng nói: "Tiểu thư, cơ hội tốt như vậy cứ bỏ lỡ sao? Nếu như bị Trà Hương phát hiện điều gì, muốn bắt được nhược điểm của hai người bọn họ sợ sẽ không đơn giản như vậy!"
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngụy Tử, cười lạnh nói: "Chủ tử làm việc, đến phiên ngươi một nô tài xen mồm vào sao!"
Ngụy Tử không nghĩ tới bản thân vừa rồi còn lập công lao, lúc này lại bị quở trách, hai mắt nàng đỏ ửng cũng không dám nói thêm câu phản bác nào nữa!
Sau một lúc lâu, Tĩnh Nguyệt đi ra từ trong phòng Trà Hương, trong tay đã thêm một phong thư, nàng đưa phong thư cho Tần Thư Dao xem.
Tần Thư Dao mở phong thư ra tinh tế nhìn một lần, sắc mặt hơi chút phiếm hồng, một cô nương còn chưa lấy chồng, mà giữ thơ dâm. Xem ra Trà Hương này thật sự không phải là người tốt, chỉ là cũng muốn cám ơn phong thư này của nàng ta.
Nàng gấp lại tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc:diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn "Việc hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, các ngươi đã hiểu chưa!"
Hai người Ngụy Tử và Tĩnh Nguyệt đều nhao nhao gật đầu.
Ngày hôm đó sau khi tới trễ bữa cơm chiều, Tần Thư Dao mang theo nha hoàn đến hồ sen ngắm hoa sen, vừa vặn nhìn thấy Tần Tuyết Như đang ngồi ngắm cảnh ở đình hóng mát bên cạnh.
Lúc này đúng là giữa hè, sắc trời màu da cam dần dần chìm về phía Tây, mặt đất giống như là bị bao phủ một tầng hào quang màu quýt nhàn nhạt.
Tần Thư Dao cũng đuổi bọn hạ nhân đi, sau đó một mình đến trước mặt Tần Tuyết Như, cười nói: "Hôm nay tam muội thật hăng hái, sao một mình ngồi ngắm cảnh ở chỗ này vậy!"
"Không cần ngươi quản, cút ngay cho ta!" Không có người ngoài, Tần Tuyết Như cũng không che giấu oán hận với Tần Thư Dao.
Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một thoáng cười lạnh, thời điểm đang muốn ngồi xuống, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng khóc của trẻ con. Tần Thư Dao kích động đứng thẳng thân mình, vội vàng nói: "Ai nha, không phải tiếng khóc này truyền đến từ chỗ núi giả sao! Vừa rồi ta còn thấy tứ đệ chơi đùa ở chỗ núi giả đó!" Nói xong liền vội vã chạy đến chỗ núi giả kia.
Có lẽ lâu rồi Tần Tuyết Như chưa thấy Tần Minh Hi, vừa nghe Tần Minh Hi xảy ra chuyện, liền vội vội vàng vàng đi theo Tần Thư Dao chạy đến chỗ núi giả kia.
Nhưng sau khi đến núi giả, hoàn toàn không nhìn thấy đứa trẻ nào, mà bởi vì Tần Thư Dao phía trước đi cực nhanh, đợi đến khi Tần Tuyết Như đuổi tới đã hoàn toàn không nhìn thấy Tần Thư Dao đâu.
Chính trong lúc này bỗng nhiên một bóng dáng vọt ra, sau đó ôm lấy Tần Tuyết Như. Nhất thời Tần Tuyết Như không có phòng bị, bị ôm lấy gắt gao, Tần Tuyết Như lập tức kinh hoảng kêu to, nhưng miệng lập tức bị ngăn lại.
Tần Tuyết Như ghê tởm một trận, lại khó chịu, nàng kinh hoảng vừa đá vừa đạp, nhưng lúc này sức lực nàng quá nhỏ, hoàn toàn không thể động đậy.
"Tiểu thư... Tiểu thư, người ở đâu..."
Giờ phút này giọng nói Ngọc Bích truyền đến cách đó không xa, mà tên nam tử kia vội vàng buông Tần Tuyết Như ra, sau đó vội vàng chạy qua hướng núi giả.
Thời điểm Ngọc Bích đuổi tới, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vừa vặn nhìn thấy bóng lưng tên nam tử kia. Vẻ mặt nàng ta nghi hoặc nhìn Tần Tuyết Như, hỏi: "Tiểu thư, sao ngài ở trong này vậy?"
Chỉ thấy vẻ mặt Tần Tuyết Như đỏ bừng, nàng kinh hoảng nhìn thoáng qua Ngọc Bích, hốt ha hốt hoảng nói: "Không... Không có việc gì..."
Vẻ mặt Ngọc Bích nghi hoặc, nhưng dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nàng một hạ nhân không dám xen mồm vào, cho nên liền đi theo Tần Tuyết Như trở về Như Ý Uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.