Địa Ngục Trần Gian

Chương 68: Đêm Tối





Lời của Ngọc Dương sư bá khiến những người đang xôn xao bàn tán xung quanh đều im bặt, ông tiếp tục lạnh lùng nhìn Thanh Long và Hắc Long: "Được, nếu nói xong rồi, các người cút đi được chưa."
"Đi!" Mặt Thanh Long liền biến sắc, trực tiếp xoay người ngồi vào trong xe, còn Hắc Long quay sang nhìn tôi một cái, hắn cười gằn một tiếng hướng tôi làm động tác cắt cổ rồi mới xoay người rời đi.
Sau khi bọn họ đi, bầu không khí giương cung bạt kiếm khi nãy mới biến mất, Long Đồ đại sư huynh đứng cạnh tôi cắn răng: "Thật là ức hiếp người quá đáng! Đám Vĩnh Dạ bọn họ thật sự cho rằng đây là thế giới của chúng sao?"
Nhưng tôi không lên tiếng, mà chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ, cảm giác ấm áp kia khiến tôi càng thêm tin tưởng một điều, đó chính là tôi thật sự đã có nhà, loại cảm giác này thật ấm áp, thật khiến cho người ta an tâm!
Bởi vì hai kẻ Vĩnh Dạ kia đến, tang lễ cũng nhanh chóng kết thúc, tôi, Long Đồ đại sư huynh cùng Long Linh sư tỷ, ba người đi theo Ngọc Dương sư bá, bắt đầu tiễn những bạn bè tới đưa tang.
Cả đám người hầu hết đều đi phía sau, tôi cũng cảm thấy, biểu cảm của mọi người ở đây có chút khác thường, nói thế nào đây, họ dường như đều mang một tia cảnh giác.
Tôi hiểu rõ, cho dù vừa rồi Ngọc Dương sư bá nói mấy câu đó, đối với Thanh Long hay là với bọn họ đều không có mấy tác dụng, cuộc sống sau này của tôi ở Trương gia sẽ không dễ dàng.
Nhưng thế thì đã sao? Nếu trong lòng tôi đã nhận định mình là người Trương gia thì cho dù thế nào tôi cũng sẽ không rời khỏi nơi này.
Tôi mím môi một cái, cùng Long Đồ sư huynh hướng phía đỉnh núi đi lên.
Sau khi quay lại trên núi, đại sư huynh lấy cho tôi mấy bộ quần áo để tôi đi tắm nước nóng, nếu không có thể sẽ bị cảm.
Sau khi đi tắm về tôi phát hiện đại sư huynh cũng đã tắm xong, đang ngồi một chỗ chờ tôi, thấy tôi đi ra huynh ấy mới lên tiếng: "Không nên quá để ý đến những lời đó, cũng không cần để ý đến một số người.
Nơi này là nhà của đệ, vĩnh viễn sẽ là nhà đệ, chỉ cần đệ không muốn rời đi, sẽ không có ai đuổi đệ!"
Tôi gật đầu một cái, biết đại sư huynh đang lo lắng cho tôi liền mở miệng nói: "Huynh yên tâm, đệ sẽ không khiến sư phụ phải thất vọng."
Đại sư huynh gật đầu nói: "Bây giờ tang lễ của sư phụ đã kết thúc, ta cũng nên nói với đệ vài chuyện.
Có một số thứ đệ nhất định phải biết."
Tôi gật đầu.
"Đệ muốn biết chuyện gì trước? Trước hết ta sẽ trả lời những câu hỏi của đệ, như vậy đệ mới có thể yên tâm." Đại sư huynh mỉm cười.
"Vĩnh Dạ, rốt cuộc là loại tổ chức gì? Kết cấu bên trong như thế nào?" Tôi tò mò hỏi.
Không sai, tôi cảm thấy tò mò nhất chính là Vĩnh Dạ, nói thật, trừ việc hồi sinh Giang Tiểu Thơ và Hồng Dược ra, tôi nghĩ chuyện cần làm nhất chính là tiêu diệt bọn Vĩnh Dạ một mực muốn cướp đi đồ từ trên người tôi.
"Vĩnh Dạ? Có thể nói đó là một tổ chức, là một tổ chức tán tu, chắc đệ biết tán tu chứ." Long Đồ đại sư huynh mở miệng nói.
Tôi lắc đầu.
"Được rồi." đại sư huynh có chút hơi ngập ngừng nói: "Giới huyền học chúng ta chia làm hai phái lớn, theo thứ tự là Long Hổ Sơn chúng ta, Võ Đang, Hoa Sơn, Toàn Chân giáo đứng đầu tu sĩ chính thống, hệ phái chúng ta trên căn bản chính là được truyền lại từ những tổ sư gia của các môn phái truyền lại, phái còn lại kia chính là tán tu."
Đại sư huynh dừng một chút, uống một ngụm nước rồi nói tiếp: "Tán tu này, tên như ý nghĩa, chính là những người không theo một gia tộc nào, mà dựa vào bản thân tự tìm tòi tu đạo, bọn họ không có quan niệm về hệ phái, chỉ cần thấy có lợi đối với mình thì sẽ học, cho nên mặc dù lúc đầu tán tu không có những tu sĩ lợi hại như chúng ta nhưng theo thời gian trôi qua, dần dần bọn họ cũng bắt đầu bắt kịp chúng ta, dù sao bọn họ cũng trao đổi đạo thuật lẫn nhau, học tập lẫn nhau, bởi vì bọn họ không có sẵn những gia phổ được truyền thừa lại."
Tôi gật đầu một cái, thì ra đó gọi là tán tu.
"Mà tán tu theo sự phát triển, dần dần bắt đầu không hài lòng với việc một số long mạch bị chính phái chúng ta nắm giữ, cho nên họ đã dựng nên một tổ chức chính là Vĩnh Dạ, như vậy cũng coi như có đối thủ cạnh tranh, chúng ta cũng vui vẻ với cục diện này.

Nhưng tất cả đều thay đổi khi Thiên sư của Vĩnh Dạ có khả năng sắp chết." đại sư huynh nói.
"Vĩnh Dạ Thiên sư?" Tôi nhíu mày, đối với từ này đặc biệt nhạy cảm, bởi vì tôi biết rõ một chuyện, đó là đám người Vĩnh Dạ này dây dưa không dứt với tôi, chính là vì hình như trong Vĩnh Dạ có Thiên sư gì đó sắp chết, cần cơ thể của tôi.
Cho nên nghe được từ này tôi liền nghi hoặc hỏi.
Đại sư huynh cười một tiếng.
"Đó là người mạnh nhất trong Vĩnh Dạ, toàn bộ mọi người trong tổ chức đều phải nghe theo, gọi là Thiên sư, dưới Thiên sư là bốn Đại đường chủ, theo thứ tự là Thanh Long đường, Hắc Long đường, Hỏa Long đường và Băng Long đường, ngoài ra phía dưới mỗi đường chủ sẽ có hai trưởng lão, một người trong đó chính là kẻ mà đệ đã gặp ở đông ba thần quốc."
"Triệu Thừa Nguyên!" trong con ngươi tôi mang đầy lửa giận, chính là tên Triệu Thừa Nguyên này đã thiêu hủy hoàn toàn ý thức của Hồng Dược.
Đại sư huynh cười nhẹ nói tiếp: "Xem ra đệ còn nhớ hắn.
Phía dưới trưởng lão chính là hộ pháp, dưới hộ pháp là chấp sự, còn lại dưới chấp sự mới là những thành viên bình thường của tổ chức.
Toàn bộ thành viên của Vĩnh Dạ có xấp xỉ một vạn người, mặc dù phân bố không đều, nhưng cũng là một lực lượng vô cùng lớn.
Bất luận là Long Hổ Sơn chúng ta hay Hoa Sơn, Toàn Chân giáo, Võ Đang, một phái đơn độc đều không thể đánh bại Vĩnh Dạ, nhưng các phái không liên thủ lại với nhau bởi vì giữa chúng ta có chút khúc mắc.
Chính vì giữa các phái có ân oán, nghi kỵ lẫn nhau nên Vĩnh Dạ mới chưa bị tiêu diệt, còn có thể tồn tại đến ngày nay."
Nghe đại sư huynh nói vậy tôi mới hiểu ra một chút, mở miệng dò hỏi: "Đúng rồi, sư huynh, đệ thấy huynh đánh bại tên Triệu Thừa Nguyên đó không hề tốn nhiều công sức, nếu như ở Vĩnh Dạ thực lực của huynh tương đương với cấp bậc gì?"
Đại sư huynh hơi ngẩn người, cười khẽ một cái: "Nếu không có gì bất thường xảy ra thì ta so với trưởng lão mạnh hơn một chút, nhưng so với đường chủ thì yếu hơn."
"Vậy còn Ngọc Dương sư bá?" Tôi vội vàng hỏi.
"Trừ vị Thiên sư của Vĩnh Dạ trước giờ không lộ diện kia, Ngọc Dương sư bá có thể đánh bại bất kỳ người nào trong Vĩnh Dạ." Đại sư huynh mở miệng nói.
Tôi gật đầu, đây là đại sư huynh nói hơi khiêm tốn rồi, dẫu sao cái người Vĩnh Dạ Thiên sư đó cũng không có lộ diện, Ngọc Dương sư bá không đánh tất nhiên cũng không thể biết thắng bại.
"Đúng rồi đại sư huynh, lần trước đệ nghe huynh nhắc tới thượng đỉnh tam hoa, vậy thượng đỉnh tam hoa là như thế nào?" Tôi nhớ lần trước đại sư huynh nói chỉ cần tôi đạt đến cảnh giới thượng đỉnh tam hoa là có thể giúp Hồng Dược tỉnh lại, vậy thượng đỉnh tam hoa rốt cuộc là gì, tôi nhất định phải hỏi cho rõ.
"Thượng đỉnh tam hoa là cảnh giới mà những người nghiên cứu huyền học như chúng ta nhất định phải vượt qua, trong huyền học có cảnh giới tiên thiên và cao hơn, nhưng điểm mấu chốt để có thể bước vào tiên thiên chính là phải ngưng tụ được tới thượng đỉnh tam hoa trước.
Thượng đỉnh tam hoa chính là chỉ tinh khí thần ba hoa, sau khi ngưng tụ đủ ba hoa, tinh khí thần viên mãn, sẽ có thể đạt tới đại viên mãn, chỉ cần tiến thêm một bước, là có thể trở thành cấp tiên thiên.
Nếu đạt tới tiên thiên có thể kéo dài tuổi thọ một trăm năm.
Ví dụ như đệ chỉ có thể sống một trăm tuổi, một khi tu luyện đến tiên thiên, thì có thể sống đến hai trăm tuổi." đại sư huynh giải thích.
Tôi gật đầu coi như đã hiểu rõ.

"Vậy phải làm thế nào mới có thể ngưng tụ được thượng đỉnh tam hoa?"
"Đầu tiên nhất định phải đả thông đại tiểu chu thiên, cũng chính là tương đương với đả thông hai mạch nhâm đốc mà trong các tiểu thuyết kiếm hiệp của bọn đệ hay nói.
Sau đó có thể ngưng tụ ra năm luồng khí trong ngực, bắt đầu luyện khí, luyện khí chia thành chín giai đoạn, đến giai đoạn thứ chín mới có thể ngưng tụ được tam hoa." Đại sư huynh trả lời.
Tôi lại gật đầu.
"Đại sư huynh vậy giờ huynh là cảnh giới gì?"
"Ta?" đại sư huynh cười.
"Coi như là một nửa tiên thiên, đây cũng là lí do tại sao ta có thể lấn áp Triệu Thừa Nguyên, hắn chẳng qua chỉ là cao thủ trong thượng đỉnh tam hoa thôi, cái đó ta đã vượt qua quá nửa, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể đạt tới cao thủ tiên thiên rồi."
Tôi coi như đã hiểu rồi, xem ra chỉ có sau khi trở thành cao thủ tiên thiên mới có tư cách làm đường chủ của Vĩnh Dạ, nói cách khác, Thanh Long cùng Hắc Long đó tối thiểu cũng phải là cao thủ tiên thiên, bọn họ so với đại sư huynh còn mạnh hơn rất nhiều.
Mà trong Vĩnh Dạ có bốn người như vậy, lại còn thêm một Thiên sư thực lực không thể lường trước.
Tôi không kiềm được hít sâu một hơi.
Tôi bây giờ căn bản chỉ tương đương với một tên lâu la cái gì cũng không biết.
Nếu như không phải do Tiểu Phật Gia thì lúc ở mộc gia trại tôi đã bị mấy tên thành viên thấp nhất của Vĩnh Dạ bắt đi rồi.
"Đúng rồi đại sư huynh, huynh có nghe tới cái Long bảng gì đó không?" Tôi bỗng mở miệng hỏi, bởi vì tôi nhớ trước kia lúc còn ở Giang Kỵ thôn, lão bà cùng Giang Tiểu Thơ hình như có nói Bạch Hồ là người đệ nhất Long bảng gì đó, nên tôi có chút tò mò về thực lực của hắn.
"Long bảng?" đại sư huynh nhíu mày, sau đó nói: "Ta nhớ rồi, đó là từ trăm năm trước, do một cao thủ không rõ tên tuổi lập ra, có thể coi là bảng xếp hạng các cao thủ từ trăm năm trước đi.
Tên cao thủ kia là thiên hạ vô địch, trong giới huyền học không ai là đối thủ của hắn, sau đó hắn căn cứ vào thực lực của những người đánh với mình mà xếp hạng, tạo thành Long bảng.
Ngoài những người trong Long bảng, hắn chính là người mạnh nhất tồn tại."
Tôi ngạc nhiên, Bạch Hồ là đệ nhất? Nói cách khác, trăm năm trước chỉ trừ cao thủ không biết tên đó là Bạch Hồ không đánh lại, còn lại toàn bộ giới huyền học đều không phải đối thủ của hắn?
Không thể nào.
Đầu tiên là lúc ở Đông Ba thần quốc, chẳng qua là chút bất lợi đã có thể ép Bạch Hồ cùng Trần Phá Quân rút lui, nhưng thế cục đó lại bị sư huynh phá giải dễ như trở bàn tay.

Nếu đúng như bảng xếp hạng trăm năm trước, thì thật vô lý, nói thế nào thì Bạch Hồ ít nhất cũng phải có thực lực cỡ Ngọc Dương sư bá mới đúng.
Bỗng nhiên tôi phát hiện ra, nhất định là khi đó Bạch Hồ có thứ khiến hắn kiêng kỵ không thể vận dụng thực lực.
Đây là lý do vì sao lão bà cùng Giang Tiểu Thơ giả đó lúc ở Giang Kỵ thôn yếu như vậy mà cũng dám đối đầu với hắn.
Nhớ tới cái chết khó hiểu của Giang Lưu, chuyển thế vì tôi, lại nghĩ tới đám Giang Tiểu Thơ, có vẻ chỉ mạnh hơn người bình thường một chút.
Nhớ đến Vương Mân đó bị Triệu Thừa Nguyên đánh chết, tôi cảm thấy, năm ấy nhất định đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, mới dẫn đến nhóm người này người thì chuyển thế, người thì chết, người thì bị thương, lại có người thực lực không còn như cũ.
Nghĩ đến đây không biết tại sao đầu tôi bắt đầu đau dữ dội, khiến tôi không tự chủ ôm chặt lấy đầu mình, cả người nằm co quắp trên mặt đất.
Loại cảm giác đó giống như có vật gì muốn chui vào đầu tôi vậy.
Chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì!
Ngay vào lúc này, miếng ngọc đeo trên cổ tôi tản ra một luồng khí ấm áp, từ từ truyền tới chỗ đau, xoa dịu nó.
Đại sư huynh thấy dáng vẻ bất thường của tôi cũng đứng dậy lo lắng hỏi có chuyện gì.
Lúc này tôi đã đỡ nhiều, mặc dù vẫn rất đau nhưng không còn khó chịu như vừa nãy, nên tôi nhợt nhạt ngồi dậy, hướng phía đại sư huynh lắc đầu một cái nói: "Không sao, đệ thường xuyên bị như vậy, hễ nhớ được chút gì đó thì sẽ nhức đầu."
Đại sư huynh có vẻ lo lắng nhìn tôi, cuối cùng nặng nề thở dài một cái: "Xem ra là bệnh cũ tái phát, hôm nay dầm mưa đã khiến cơ thể đệ yếu đi nhiều.
Trước tiên đệ hãy nghỉ ngơi mấy ngày đi, chờ sức khỏe đệ hồi phục tốt ta sẽ giúp đệ đả thông đại tiểu chu thiên, sau đó dạy đệ cách luyện khí."
Tôi gật đầu, lục tục từ dưới đất đứng lên, đại sư huynh vội vàng đỡ tôi, dìu vào trong phòng, nằm yên lặng, tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Khoảng thời gian này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi tôi không thể thích ứng kịp.
Tôi chìa tay ra, giơ bàn tay lên nhìn một cái rồi thở dài.
Mọi thứ đè trên vai càng ngày càng nặng.
Tôi không biết rốt cuộc mình có thể chịu đựng được bao nhiêu thứ nữa, ân tình, thù hận, những thứ này đã ép tôi tới sắp vỡ ra.
Nghĩ tới tổ chức Vĩnh Dạ khổng lồ kia trong lòng lại càng thêm phiền muộn.
Loại cuộc sống này, khi nào mới kết thúc.
Tôi nhắm mắt lại, càng giác bất lực càng rõ rệt.
...
Lúc này mưa đã dần nhỏ xuống, sau cơn mưa chạng vạng tối, bầu không khí thoảng thoảng mùi bùn đất, khiến người ta hít vào liền thấy tâm thần sảng khoái.
Trên đỉnh Hổ Phong, Trương Ngọc Dương ngồi ngay ngắn trong đình nghỉ, trên bàn đá giữa đình để một thanh kiếm màu đen, chính là Bát Diện Hán kiếm, hắn nhìn thanh kiếm kia cười khổ: "Sư đệ, không ngờ đệ lại thật sự làm ra chuyện như vậy, khiến cho ta cũng không kịp chuẩn bị."
Thanh kiếm màu đen như nghe hiểu được lời Trương Ngọc Dương nói, bỗng phát ra chấn động nhè nhẹ, trên thân kiếm phát ra mấy tiếng kêu.
Trương Ngọc Dương tiếp tục thở dài một cái nói: "Ngươi với ta quen biết cũng gần một trăm năm, nói thật, lúc ngươi mới nhập môn, ta thật sự không ưa ngươi, dựa vào đâu mà ngươi có được sự ưu ái của sư phụ như vậy, tới sau khi người lâm chung người tiếp quản Trương gia cũng là ngươi, ta mới là đại đệ tử của sư phụ."
Vừa nói giọt nước mắt vừa chảy xuống khuôn mặt già nua của Trương Ngọc Dương.
"Nhưng suy nghĩ lại một chút, giữa hai người chúng ta quả thật có hiểu lầm quá lớn, chủ yếu là bởi vì sự ích kỷ của ta.
Ta đố kỵ ngươi, vì vậy dù ở đâu ta cũng đều nhắm vào ngươi.

Đệ tử, ta nhận nhiều hơn người, tất cả tới bái sư ta đều thu nhận, ngươi không nửa câu oán hận, không có đệ tử liền tự mình đi xuống núi tìm học trò.
Thực ra, ngươi mới xứng là sư huynh, bởi vì ngươi luôn nhường nhịn ta, so với ngươi, ta mới là một tiểu sư đệ không hiểu chuyện."
"Cũng chính bởi vì ta đố kỵ nên mười năm trước ngươi mới xảy ra chuyện như vậy.
Thực ra suốt mười năm nay ta vẫn luôn muốn nói câu xin lỗi với ngươi.
Nếu như không phải vì sự ích kỷ của ta, ngươi đã không xuống núi tìm học trò, cũng không gặp phải người đó, càng sẽ không lập lời thề như vậy.
Như thế, hôm nay ngươi cũng sẽ không bị trời phạt.
Tất cả đều trách ta, vậy mà cho đến khi ngươi đi, tiếng xin lỗi kia ta vẫn chưa kịp nói."
Âm thanh của thanh kiếm kia cũng trở nên buồn bã.
"Ta biết ngươi nghĩ gì, chẳng qua là, ngươi muốn ta đem vật này giao cho tiểu tử đó, nói thật là ta không làm được.
Ta vĩnh viễn không thể quên bảy mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như không phải do hắn, sư phụ sẽ không chết.
Có thể nói hắn là khắc tinh của Trương gia chúng ta, ta không hiểu tại sao ngươi tình nguyện bị trời phạt, cũng phải đưa tay ra giúp hắn." Trương Ngọc Dương càng nói ánh mắt càng mê mang, tựa như trong khoảnh khắc này hắn đã trở lại thời điểm của bảy mươi năm trước.
Hắn cùng Trương Ngọc Tề, hai người đều là thanh niên trẻ tuổi, hùng tâm tráng khí khắp người, còn ở phía sau lưng là một ông lão luôn hiền hòa nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều...
"Sư phụ!" Trương Ngọc Dương hít sâu một hơi.
"Người đi, giao Trương gia cho con và sư đệ, hai người lo liệu, nhưng bây giờ, sư đệ cũng đã đi, cả Trương gia này giờ chỉ còn mình con gánh vác, con không biết mình có thể cố gắng đến khi nào."
Sau một khắc mềm yếu, vẻ mặt Trương Ngọc Dương rất nhanh đã khôi phục, lại biến thành một Trương Ngọc Dương mạnh mẽ, không hề sợ hãi trước sóng to gió lớn, người khiến cả giới huyền học đều run sợ gọi một tiếng Kiếm thần Trương Ngọc Dương.
Hắn mím môi một cái, đặt tay lên mặt bàn gõ nhẹ, âm thanh móng tay gõ lên bàn đá rất dễ nghe.
Qua rất lâu, rất lâu, ngày cũng từ từ tối, lúc này Trương Ngọc Dương mới dừng lại.
"Mặc dù ta không biết tại sao đệ phải thu nhận người như vậy làm đồ đệ, nhưng sư đệ, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã chọn hắn là người cầm kiếm, vậy ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn thật tốt."
Dứt lời, Trương Ngọc Dương thu lại thanh kiếm trên bàn, nhẹ giọng cười: "Nhưng không phải là bây giờ, hắn hiện tại, không xứng với thanh kiếm này!"
Trương Ngọc Dương đứng lên, nhìn bầu trời vì mây mù mà như đêm tối mở miệng: "Cho dù, hắn là người lập bảng năm đó."
Đêm, đã tối, bóng tối giống như con thú nuốt chửng tất cả.
Nhưng đêm nay đã định trước sẽ có những người không thể ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.