Địa Ngục Trần Gian

Chương 120: Song Sát





Lời vừa nói ra, vốn trong lòng hai người còn đang run sợ lúc này cũng giật mình, hai người trố mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt đối phương từng tia ngạc nhiên mừng rỡ! Cuối cùng, Phùng Lâm thở dài một hơi, vốn còn muốn phí chút lời nói, rồi xem xem có thể để Bằng Huy lên tiêu hao trước hay không, bây giờ đối phương lại không biết sống chết nói muốn một đánh hai, điều này quả thật quá buồn cười, cho dù là người tự phụ như Cao Thiên Vũ cũng chưa từng nói muốn một mình đánh hai người đấy! Nếu ngươi muốn chịu chết, vậy không có cách nào rồi, nếu là hai đánh một mà ta còn không dám lên tiếng, sau khi trở về, nhất định sẽ bị Vĩnh Dạ thiên sư xử gọn!
Nghĩ tới đây, Phùng Lâm không nói hai lời, nâng cách tay trái lên.
Miệng khạc ra một thanh kiếm, gào rít vọt thẳng về phía tôi, sau đó Bằng Huy cũng kịp phản ứng, nhanh chóng há miệng phun một cái, một hồ lô màu xanh đen xuất hiện trong tay, từ miệng hồ lô b ắn ra năm sáu quả cầu đen sì, theo sát phía sau kiếm!
Làm xong tất cả những thứ này Phùng Lâm cũng không dừng tay, tay trái còn trống của hắn vẽ trong hư không, chỉ chốc lát mấy hỏa cầu màu đỏ đã hiện ra, tay áo hơi động cuốn những quả cầu này vào, sau đó hất một cái về phía tôi, miệng nhả ra một chữ "Đi".
Nhất thời, hỏa cầu mang theo nhiệt khí như ong vỡ tổ tản ra bốn phía, từ những góc độ khác nhau đập về phía tôi.
Phen này ra tay, hai người Phùng Lâm và Bằng Huy gần như dùng khí lực toàn thân, trước kia hai người thường hợp thành một đội làm nhiệm vụ cho nên rất hiểu chiêu thức của đối phương, phối hợp tự nhiên cũng vô cùng ăn ý.
Chiêu thức của hai người đó căn bản chẳng phân biệt được trước sau vọt về phía tôi.
Lúc hai người họ ra tay, đương nhiên tôi cũng chẳng rảnh rỗi, thấy thế công lớn như vậy lao đến, hai tay tôi trực tiếp lộn một cái, Hồng Tuyết Tả Văn Tự xuất hiện trước mặt, sát kiếm, quỷ kiếm, tâm kiếm, thương kiếm, dũng kiếm! Năm kiếm hợp nhất, diệt hết quỷ thần!
Hồng Tuyết Tả Văn Tự bộc phát khí tức mạnh mẽ xông thẳng vào thế tiến công đang đến cùng lao đến kia.
Ầm một tiếng thật lớn, nội khí b ắn ra khắp nơi.
Năm kiếm hợp nhất đã trực tiếp hóa giải hoàn toàn thế công của hai người Phùng Lâm và Bằng Huy, nhìn thấy vậy cả hai người bọn họ không khỏi tức giận.
Không nghĩ tới một kích toàn lực của cả hai người cuối cùng lại bị đối phương làm biến mất đơn giản như thế.
Mà đệ tử huyền môn có mặt ở đó vốn dĩ vì tôi một đánh hai mà nơm nớp lo sợ, giờ phút này cũng hoàn toàn yên lòng.
"Ta tưởng Vĩnh Dạ mạnh lắm, hai người cùng đánh cũng không lại một!"
"Đúng vậy, đúng vậy, xem ra vừa rồi bọn họ co đầu rụt cổ là đúng rồi, thật muốn một đánh một, hai người đều phải khai tử ở đây rồi!"
"Không sai, người của Vĩnh Dạ bất quá chỉ như vậy thôi, một lục trọng thiên bên chúng ta cũng có thể đánh ngã hai bát trọng thiên bọn họ!"
Nghe được tiếng nghị luận ầm ĩ xung quanh, hai người Phùng Lâm, Bằng Huy mới vừa khiếp chiến cũng cảm thấy xấu hổ, bây giờ sự xấu hổ này còn thêm việc chiêu thức bị hóa giải lại càng thêm xấu hổ.
"Xem ra không dùng ác chiêu, tiểu tử này cũng không để chúng ta yên, chúng ta cũng không thể trở về Vĩnh Dạ, trở về là tự rước lấy họa." Phùng Lâm mở miệng nói.
Bằng Huy gật đầu một cái, đối với lời nói của Phùng Lâm cũng rung động sâu sắc, đúng như lời Phùng Lâm nói, hai người đánh không thắng một người, dù còn sống cũng chỉ sợ không còn mặt mũi nào nữa!
"Hợp lại!" Bằng Huy có chút đau lòng cầm ra năm tấm vàng phù, năm tấm vàng phù sau khi ra ngoài liền phóng thẳng về phía hồ lô lớn ở giữa không trung rồi nhanh chóng dính vào.
Sau khi dán lên, hồ lô lớn kia đã xảy ra dị biến, hình dáng vốn bằng phẳng, giờ phút này lại hiện ra một con ác giao màu xanh!

Ác giao kia không giống như được khắc ở trên, hình dáng con rồng sống động như thật, càng giống như chính nó chiếm giữ trên hồ lô kia vậy!
"Thanh Giao Lệnh!"
Gào!
Ác giao kia phát ra một tiếng gào, cuối cùng trực tiếp đi đến, hóa thành một con giao long to lớn chiều dài hơn mười thước, gào to bung ra từng đợt sóng âm.
"Đây là đạo thuật huyền cấp phá cấp trung, Nam Hải Thanh Giao Lệnh!" Có người nhận ra.
"Lần này nguy hiểm rồi, một bát trọng thiên dùng đến Thanh Giao Lệnh, uy lực đã sắp đạt đến Thanh Giao Lệnh hoàn chỉnh rồi!"
Thanh Giao kia quanh quẩn trên không trung, phát ra tiếng gào không ngừng.
Mà khí tức hồ lô tỏa ra cũng cuồn cuộn khiến cho khí thế của thanh giao tăng thêm.
Cùng lúc đó, Phùng Lâm cắn răng, lấy ra một miếng gỗ rồi bóp vỡ, ngay lúc tấm gỗ bị bóp vỡ, trước mặt hắn lại vọt ra một con hổ to lớn sặc sỡ!
Con cự hổ này cao ba thước, thân dài hơn bảy tám thước, cơ thể khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trên lôi đài, lập tức khiến lôi đài vốn rộng rãi trở nên hơi chật chội.
"Bạch Hổ Lệnh!" Phùng Lâm nhìn tôi, hét lớn một tiếng, trên người bắt đầu từ từ chảy máu.
"Đây là..." Có người hít sâu một hơi.
"Cùng Thanh Giao Lệnh là nhất thể, đây là tuyệt học của Nam Hải, Tứ Tượng Lệnh.
Tứ Tượng Lệnh gọi ra Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, uy lực có thể thẳng đến đạo pháp huyền cấp cao cấp, chỉ riêng Bạch Hổ cũng đã là đạo pháp huyền cấp trung cấp rồi!"
"Huyền cấp trung cấp đấy, một bát trọng thiên sao có thể dùng được vậy!"
"Không thấy hắn dùng tấm gỗ à, thêm Bằng Huy dùng Thanh Giao Lệnh đó là Thanh Giao Lệnh không trọn vẹn, chuyện đó liền giải thích được rồi, khẳng định hai người này trước đây có kỳ ngộ.
Lấy được Tứ Tượng lệnh trong truyền thuyết bên trong có Thanh Long Lệnh và Bạch Hổ Lệnh!"
"Đúng vậy, máu trên người Phùng Lâm đều chảy ra, hiển nhiên là dùng đạo thuật huyền cấp trung cấp hắn cũng không chịu nổi, lần này, hai người này chính là liều mạng!"
Tôi nghe tiếng bàn tán xung quanh, sắc mặt dần lạnh xuống, không ngờ đã khinh thường bọn họ.
Hai người này lại có chiêu thức như vậy.
Bất quá, hắn sử dụng đạo pháp vạn thiên, tôi cũng sẽ một kiếm phá tan!
Nhìn rồng gầm hổ gào trên lôi đài, tôi xem thường, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích, nếu các ngươi đã lộ con át chủ bài mà ta không dùng một ít thực lực thì thật là có lỗi với các ngươi!
Một kiếm ngang trời chấn Cửu Châu, giết hết người nghịch ta trong thiên hạ!

Hai kiếm xuất thế quỷ thần khóc, mười vạn kiếm khí chém Diêm La!
Ba kiếm ý từ tâm phát, trảm hồn trục phách diệt tâm người!
Bốn kiếm vừa ra bi lòng người, khắp thế gian đều là thương tâm!
Năm kiếm anh dũng địch ba quân, chiến ý ngút trời ai địch nổi!
Sáu kiếm khí chạy nhanh như điện, Bắc cực Nam đẩu tùy ý rong ruổi.
Ầm ầm!
Trên trời ngưng kết một đạo sấm sét, Hồng Tuyết Tả Văn Tự nhanh chóng tránh được, tia sét lửa và kiếm khí khắp trời kia cuốn Thanh Long Bạch Hổ đi.
"Không cần biết ngươi là rồng hay hổ.
Là rồng, gặp kiếm của ta, thì nằm bò, là hổ thì nằm sấp cho lão tử!" Tôi cười lạnh một tiếng, bàn tay đ è xuống dưới một cái!
"Ta trái lại xem ngươi có thể hàng long phục hổ hay không! Thanh Giao cửu biến, hóa thành Thanh Long!" Bằng Huy hét lớn một tiếng, cắn đứt ngón tay của mình.
Một đạo máu tươi bay về phía Thanh Giao trong không trung, nhanh chóng xông vào trong cơ thể của Thanh Giao.
Ầm!
Tiếng xương cốt kêu vang lên, bốn móng của Thanh Giao trong không trung lại miễn cưỡng dài ra tới năm móng, giao long lột xác thành rồng!
Lần này thật sự là Thanh Long Bạch Hổ rồi.
Tứ tượng tề tụ tương đương với đạo pháp huyền cấp cao cấp, mà bây giờ chỉ có hai người, mặc dù không đạt đến đạo pháp huyền cấp cao cấp mạnh như vậy nhưng cũng không phải là đạo pháp huyền cấp trung cấp!
Phía đối diện thổi đến huyền khí chập chờn.
Khiến tôi có cảm giác khó mà phát lực!
Nhưng rất nhanh, Vô Địch Đạo Tâm trong lòng tôi run một cái, trực tiếp thổi những huyền khí này đi, bàn tay gắt gao nắm chặt lại thành nắm đấm.
"Phá vỡ bọn chúng!"
"Leng keng!"
Hồng Tuyết Tả Văn Tự bộc phát kiếm ý mạnh mẽ, tựa như đất trời chỉ có một thanh kiếm này vậy, Thanh Long Bạch Hổ khổng lồ ở trước mặt Hồng Tuyết Tả Văn Tự lại bị đoạt mất hào quang.
"Sáu kiếm hợp nhất, vô địch thiên hạ.

Chém!" Ngón tay tôi kéo một cái, Hồng Tuyết Tả Văn Tự tựa như biến thành một thanh lôi kiếm dài mười thước, kéo theo thiên địa ý ầm ầm, chém về phía Thanh Long Bạch Hổ.
Chỉ trong nháy mắt đã khiến chúng thành tro bụi!
"Không, chuyện này không thể nào!" Hai người Phùng Lâm, Bằng Huy nhìn Thanh Long Bạch Hổ đã hóa thành tro bụi, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Mình dùng huyền cấp đạo pháp trung cấp, hơn nữa còn là sự hợp nhất hai huyền cấp đạo pháp cấp trung, uy lực đã áp đảo đạo pháp huyền cấp trung cấp thông thường rồi!
Làm sao lại như vậy, làm sao lại bị thanh kiếm này chém hết chứ!
Lúc này tôi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phùng Lâm, Bằng Huy, hé miệng cười một tiếng: "Các ngươi còn chiêu nào nữa không?"
"Không thể nào, không thể nào!" Hai người Phùng Lâm, Bằng Huy ngơ ngác nhìn lôi đài vắng vẻ, mặt đầy vẻ kinh hoảng nổi!
"Xem ra là không còn, đã như vậy..."
Lời tôi mới nói đến một nửa, tất cả đệ tử huyền môn đều ngẩng cổ, mặt đỏ tới mang tai rống to...
"Vậy thì không chơi với các ngươi nữa!"
Gần ngàn người đồng loạt hét lớn, tiếng hét tựa như hóa thành một một bàn tay khổng lồ cao chót vót, trực tiếp phun trào lên, từng đợt lại từng đợt!
Tôi hé miệng cười một tiếng, híp mắt lại nhìn Phùng Lâm, Bằng Huy đã thất hồn lạc phách trước mặt, hít sâu một hơi, Hồng Tuyết Tả Văn Tự trong không trung bộc phát chiến ý mạnh mẽ.
"Chờ một chút, chúng ta nhận..."
Lúc này hai người Phùng Lâm, Bằng Huy mới phản ứng lại, vội vàng kêu to.
Nhưng ta căn bản mặc kệ bọn họ, "Chậm rồi!"
Kiếm ý vừa ra, bọn họ đã bị Hồng Tuyết Tả Văn Tự chém ngang lưng, máu tươi rơi đầy đất, giờ phút này Hồng Tuyết Tả Văn Tự đã bay đến bên cạnh tôi, ngoan ngoãn lay động ở bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, ba người nữa!
Còn ba người nữa!
Tôi chưa bao giờ gọi hắn một câu sư huynh.
Sáu mạng này xem như là lễ ra mắt tôi tặng hắn, là nhận lỗi trước kia tôi đã không lễ phép!
Chợt, tôi nghiêng đầu nhìn về phía trọng tài, nhẹ giọng cười một tiếng, mở miệng nói: "Bây giờ, ta có tư cách khiêu chiến hạng nhất rồi chứ?"
Trọng tài vẫn còn đang đắm chìm trong chấn động vừa rồi.
Hắn căn bản không ngờ hai bát trọng thiên thật sự lại không đánh lại được một lục trọng thiên.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi, sao lại có thể chứ? Nếu lúc trước có người nói như vậy với hắn, hắn nhất định sẽ cười to ba tiếng, điều này thật sự là trò đùa kệch cỡm nhất thế gian mà.
Nhưng bây giờ, loại chuyện tức cười này lại cứ nhất định xảy ra trước mắt mình.
Không tưởng tượng nổi, thật sự không tưởng tượng nổi, đây rốt cuộc là thế nào, cho dù là Diệp Kiếm Nhất năm đó cũng không có thiên phú kinh người như vậy nữa!
Hơn nữa nghe nói, hắn vừa mới bước vào tu hành chỉ ba bốn tháng mà thôi, đây là cái gì vậy chứ.
Làm sao có thể như vậy được!
Tôi thấy trọng tài vẫn đang ngẩn ra, lại một lần nữa mở miệng nói: "Này, ta hỏi một chút, có phải ta có tư cách khiêu chiến hạng nhất rồi không?!"

Lúc này, trọng tài mới phản ứng được, vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng vậy, có chứ, một giờ nữa có thể khiêu chiến."
Một giờ nữa à?
Tôi nhìn Cao Thiên Vũ một cái.
Vậy thì để ngươi sống thêm một giờ nữa cũng được.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lúc tôi nhìn sang, Cao Thiên Vũ đúng lúc nhìn về phía tôi bên này, tôi có thể cảm giác được trong đôi mắt hắn đã không còn sự cao ngạo trước kia nữa, lần này, hắn thật sự xem tôi là đối thủ.
Tôi siết chặt nắm tay, tôi đã nói rồi, thù hận hôm nay, sẽ trả lại gấp trăm lần, sự sỉ nhục hắn mang đến cho tôi ngày đó, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho hắn!
Thực ra từ lúc sát ý bùng nổ đến bây giờ, tôi cảm giác giờ nó đã tiêu tán đi không ít, ít nhất cũng không có chuyện mất bình tĩnh như lúc trước, ít nhất bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo.
Lúc trở lại bên này, Long Chính sư huynh đi đến xoa đầu tôi, mở miệng cười nói: "Ở chung một đội với tiểu tử đệ thật sự quá an nhàn, lại là một chuỗi ba, ngay cả tư cách ra sân chúng ta cũng không có sao?"
Những đệ tử huyền môn bên cạnh sau khi nghe được đều bừng tỉnh hiểu ra.
Chỉ biết bị một kiếm vừa rồi làm cho chấn kinh mà hồn nhiên quên mất một chuyện rất quan trọng, đó chính là.
Lại là một chuỗi ba!
Đây là cái gì vậy, trên đó chính là một chuỗi ba sao?
Tiểu tử này ra sân tổng cộng ba lần, lần đầu tiên dùng tu vi của nhị trọng thiên, đánh bại liên tiếp tam tứ ngũ trọng thiên, hoàn thành một chuỗi ba, lần thứ hai chính là dùng tu vi của ngũ trọng thiên, đánh bại liên tiếp lục thất bát trọng thiên hoàn thành một chuỗi ba, lần này ác hơn, dùng tu vi của lục trọng thiên, đánh bại thất trọng thiên, một mình đấu với hai tên bát trọng thiên cường giả, lại hoàn thành một chuỗi ba.
Người khác một chuỗi ba đã rất kinh diễm rồi, chỉ như vậy, hay là thực lực to lớn đè ép mới có thể, nếu nói lực lượng ngang nhau đạt tới một chuỗi ba thì đơn giản có thể nói là kỳ tích.
Mà tiểu tử này, cái gì mà đè ép một chuỗi ba, lực lượng ngang nhau một chuỗi ba, tiểu tử này căn bản là vượt cấp một chuỗi ba!
Chuyện người khác xem là kì tích, ở trước mặt tiểu tử này lại đơn giản như ăn cơm uống nước vậy!
Thứ quỷ gì mà kinh khủng như vậy!
Trên đài cao, trưởng môn của Toàn Chân lúc này cũng hít sâu một hơi.
Cứng rắn ép mình ngồi xuống, kiềm chế không biến chiếc ghế gỗ lim thành mảnh vụn.
Không thể để tên tiểu tử này trưởng thành hơn nữa, kế hoạch kia phải tiến hành trước thời hạn rồi, nếu tiếp tục như vậy thì huyền môn sẽ thật sự trở thành thiên hạ của Trương gia mất!
Chỉ là, nhìn những đệ tử của mình đều đang kêu gào tên của tiểu tử đó, Chưởng môn Toàn Chân không khỏi có chút tức giận, đám người này, chẳng lẽ không có chút cảm giác nguy cơ cần phòng bị chút nào sao?
Tôi nhìn Long Chính sư huynh cười một tiếng, mở miệng nói: "Lần này bởi vì đệ bị kích động dẫn đến hậu quả như vậy, thật ra suy nghĩ trong lòng cũng có chút nghĩ lo lắng, nếu như thua thì cố gắng trước đó xem như uổng phí cả, dù sao đây cũng không phải ân oán của riêng đệ, mà là chuyện liên quan đến Trương gia, chuyện liên quan đến toàn bộ huyền môn, đệ xử trí cảm tính quá rồi."
"Cũng không thể nói như vậy được, không phải cuối cùng đệ cũng làm được rồi sao? Lúc này đến phiên Vĩnh Dạ bọn chúng đau lòng rồi, một thất trọng thiên, hai bát trọng thiên, mấu chốt là hai bát trọng thiên này là kiểu hợp tác chặt chẽ, đạo pháp của bọn họ đều hỗ trợ nhau, Nam Hải Tứ Tượng Lệnh đấy, loại chiêu thức này cho dù là cấp bậc tiên thiên cũng rất khó dùng được!" Long Chính sư huynh mở miệng nói.
Tôi nhẹ giọng cười một tiếng, mở miệng nói, "Nghe sư huynh nói như vậy đệ yên tâm rồi."
"Được rồi, kịch hay vừa mới bắt đầu thôi, lúc nãy chỉ là đội hạng nhì, tảng đá cứng thật sư còn đang chờ chúng ta ở phía trước kìa, hơn nữa ta có cảm giác, nhóm Đại Chu Thiên sẽ không đơn giản như vậy, Vĩnh Dạ chắc chắn vẫn giữ lại chiêu cuối, vẫn cần cẩn thận một chút." Trương Long Kiếm mở miệng nói.
Tôi gật đầu một cái, quả nhiên là vậy, còn dư lại nhóm đó, không chỉ có Cao Thiên Vũ mà còn hai người nữa, nhất là tên béo kia khiến tôi có cảm giác rất nguy hiểm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.