Địa Ngục Trần Gian

Chương 116: Nguy Cơ





Mạch lôi kiếm vừa thông, tôi đã cảm giác được những ngũ lôi đang đánh trên người, đều bị mạch lôi kiếm hấp thu hết vào trong cơ thể.
Lôi quang hiện ra, đợi đến khi lôi quang tắt dần, tất cả mọi người nhìn thấy có người bị ngũ lôi phủ xuống đầu mà không hề bị thương tổn chút nào, ai nấy đều há hốc miệng...
Cái này, là thế nào?
Bị sét đánh, mà không xảy ra chuyện gì?
Lúc này Tiểu Phật Gia cũng mở miệng nói, "Tốt lắm, trước tiên thu lại Hồng tuyết tả văn tự của ngươi đi, còn thêm một tia sét nữa, Hồng tuyết của ngươi cũng sẽ không chịu nổi đâu!".
Tôi gật nhẹ đầu, vươn tay gọi Hồng tuyết tả văn tự đang lơ lửng giữa không trung quay về, lúc này trên thân kiếm đã phủ đầy ánh sét, sau khi được rèn ở Cửu thiên huyền lôi, Hồng tuyết tả văn tự này còn có thêm một tia chính khí của trời đất.
Lúc này thanh niên mặc quần áo cứng cáp màu đen kia cũng bối rối.
Liên tục không thể tin nổi nhìn tôi, mở miệng tự lẩm bẩm, "Không, điều này không thể nào, ngươi cùng lắm mới chỉ là ngũ trọng thiên, dựa vào cái gì có thể ngăn được ngũ lôi của ta chứ!".
Tôi nhàn nhạt liếc hắn đang cắn loạn như chó, "Ngươi đánh xong rồi hả?".
"Cái gì?".
Thanh niên mặc đồ đen tạm thời không phản ứng kịp.
"Không chơi với ngươi!".
Tôi mím môi, ngón tay gảy nhẹ, Lôi kiếm lập tức vạch ra một tia sét rực rỡ đánh thanh niên áo đen kia ngã xuống đài.
Chỉ chốc lát, ánh chớp lóe lên, đợi khi mọi người cùng phản ứng lại, thanh niên áo đen kia đã bị Lôi kiếm của tôi đánh cho toàn thân bùng cháy.
Ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Chỉ đơn giản như vậy?
Trong đầu mỗi người đều hiện lên câu nói này, rõ ràng, cũng bị một kiếm đơn giản của tôi làm cho chấn động, phải biết, trước đó, tôi vẫn luôn bị thanh niên mặc áo đen áp đảo.
Kết quả nói ra một câu không chơi với ngươi, thì đã đơn giản đánh đối phương ngã xuống đài rồi!
"Tiểu tử này!".
Sư huynh Long Chính cười cười cay đắng.
Giờ phút này, cho dù là Trương Long Kiếm vẫn luôn sắc mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười.
Thắng thì thắng, còn nói cái gì không chơi với ngươi, tức là trước đó ngươi vẫn luôn đùa giỡn với người ta sao? Đây chính là một chuyện rất nghiêm túc, sự việc sao lại thành ra chơi giỡn rồi.
Tất cả mọi người từ trong khiếp sợ phản ứng lại, tất cả đều cười ầm lên.
Người Huyền Môn bên này cùng giơ ngón tay cái lên với Vĩnh Dạ bên kia, sau đó cũng bắt đầu kêu lên.
"Không chơi với ngươi!".

Sắc mặt tất cả người Vĩnh Dạ bên kia tái nhợt đến mức trắng xanh.
Bị người ta một mình thắng ba người, còn nói thêm câu không chơi với ngươi, loại sỉ nhục này quả thật quá sâu, quả thật có thể phủi sạch tất cả thành tích kh ủng bố mà Vĩnh Dạ đạt được trước đó.
Phải biết, đây chính là đội mạnh thứ ba của Vĩnh Dạ, đội mạnh như vậy còn bị người ta lấy một địch ba, thật sự là quá sỉ nhục.
Tôi làm sao quan tâm được suy nghĩ của người Vĩnh Dạ, mục tiêu của tôi cũng chỉ là đánh nát âm mưu của Vĩnh Dạ, sau khi hoàn thành một địch ba, tôi trực tiếp nhảy từ trên đài xuống.
Sau khi xuống đến nơi, sư huynh Long Chính cũng không nhịn được đến vỗ vỗ bả vai của tôi, cười khổ sở lên tiếng, "Ngươi đó, ngươi, cũng không biết nói gì với ngươi nữa rồi.".
Tôi mím môi một cái, "Cười người chớ vội cười lâu, dáng vẻ Vĩnh Dạ trước đó quá phách lối, hẳn phải đè ép lại.".
"Quả thật phải như vậy, quá hả giận.".
Sư huynh Long Chính cười cười, chợt chuyển đề tài, nhìn tôi, mở miệng nói, "Có điều tiểu tử ngươi rốt cuộc là thứ quỷ gì, thực lực tiến bộ cũng quá nhanh rồi, ngươi đã bước vào Lục trọng thiên rồi hả?".
Tôi gật nhẹ đầu, "Vừa nãy đánh qua đánh lại, không để ý đã đột phá.".
"Ta nhổ.".
Cho dù là sư huynh Long Chính tốt tính cũng không nhịn được mắng một câu, "Ngươi biết ta tốn bao nhiêu thời gian mới đột phá đến bây giờ không? Ba năm đó, ròng rã ba năm, ta mới đột phá được từ cảnh giới của Đại chu thiên đến Bát trọng thiên, hiện tại còn kẹt ở đỉnh phong của Bát trọng thiên, không lên được Cửu trọng thiên, ngươi ngược lại hay lắm, mới mấy ngày, đã trực tiếp từ Đại chu thiên vượt đến Lục trọng thiên, mà lực chiến đấu thậm chí còn vượt qua Bát trọng thiên, xấp xỉ Cửu trọng thiên, ngươi như vậy tính là cái gì? Lên cổng trời cũng vẫn phải bước qua bậc thang chứ!".
Tôi cũng không biết nên giải thích với sư huynh Long Chính như thế nào, không thể nói cho anh ấy biết là tôi tu luyện Vô thượng kiếm thể được, có điều nói thật ra, cho dù tôi tu luyện Vô thượng kiếm thể, tốc độ tu luyện này cũng quá mức kinh khủng rồi.
Lúc này, Trương Long Kiếm cũng liếc nhìn tôi một cái, cảm thấy như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không mở miệng, qua một lúc lâu, lúc này mới nghe anh ta mở miệng nói ra, "Ngươi rất lợi hại.".
Khiến một người vẫn luôn kiêu ngạo như Trương Long Kiếm nói ra lời này, thậm chí tôi còn hơi sợ hãi vì được sủng ái.
Tôi vội vàng cười cười, ngồi xuống, bắt đầu nhìn xem luận bàn tiếp theo.
Dường như vì muốn rửa sạch sỉ nhục trước đó, tiếp đó là Cao Thiên Vũ nhóm một ra sân, trận đầu tiên cũng là hắn, đối đầu với đội ngũ của Toàn Chân nhà họ Vương.
Căn bản không thấy Cao Thiên Vũ ra tay như thế nào, đã trực tiếp một người đánh lại cả ba rồi.
Sau khi đánh bại người thứ ba của nhà họ Vương, Cao Thiên Vũ cũng lạnh như băng nhìn về phía tôi, tôi nhếch môi, làm một động tác cắt cổ với hắn.
Rõ ràng cảm giác được sắc mặt Cao Thiên Vũ thay đổi, hừ lạnh một tiếng đi xuống.
Có điều tuy Cao Thiên Vũ cũng là một đánh ba, nhưng lại không thể gây nên được náo động như tôi, dù sao tôi lấy cảnh giới Ngũ trọng thiên liên tục đánh ngã Thất trọng thiên, Lục trọng thiên và Bát trọng thiên.
Mỗi trận đều là chiến đấu vượt cấp, loại chiến đấu vượt cấp này nếu thắng được đã có thể gây nên chấn động, quan trọng là, tôi còn thắng liên tiếp ba người.
Lần trước ra sân cũng thế, cũng là vượt cấp thắng liên tục ba trận.
Đây mới là người mê vượt cấp một đấu ba, Cao Thiên Vũ dưới hào quang này, ngay cả vầng sáng của cao thủ số một Đại chu thiên cũng ảm đạm đi nhiều.
Mà sau khi Cao Thiên Vũ đi xuống, trận đấu của chùa Lưu Ly với đội thứ hai của Vĩnh Dạ cũng bắt đầu, tuy hai bên đánh qua đánh lại, nhưng đợi đến khi đội mạnh thứ hai của Vĩnh Dạ lên đài, cơ bản là dùng tốc độ nghiền nát trực tiếp hành hạ chùa Lưu Ly đến chết!
Đến bước này, ba vị trí đứng đầu, Vĩnh Dạ tổng cộng có hai đội, nhà họ Trương ở Long Hổ sơn chúng tôi có một đội!

Thứ tự cũng được định ra rất nhanh, ba đội ngũ đứng đầu, đầu tiên là tổ của Cao Thiên Vũ, đội chúng tôi thứ hai, tổ còn lại thứ ba, nếu không hài lòng với vị trí của mình, thì có thể khiêu chiến với một người đứng đầu.
Đội thứ hai khiêu chiến với đội thứ nhất trước, nếu có thể thắng được, đội thứ hai này sẽ thành đội đứng đầu, sau đó đội thứ ba nếu muốn thăng lên một cấp, nhất định phải đánh bại đội thứ hai vốn là đội đứng đầu trước đó, sau khi thắng được đội đứng thứ hai, thì có thể khiêu chiến đội đôi đứng đầu lần nữa.
Đương nhiên, nếu đội thứ hai khiêu chiến không thành công đội đứng đầu, thì không cần nói nữa.
Lúc đầu, đợt luận bàn này chính là không có bất kỳ ý nghĩa gì khi định ra đội thứ nhất, thứ hai và thứ ba, mà chúng tôi là đội thứ hai, nói cách khác, chỉ cần thua, sẽ chứng minh Vĩnh Dạ thắng lợi, những trận chiến tiếp theo sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Có điều tôi nắm chặt nắm tay, tôi chắc chắn sẽ không để cho tình hình đó xảy ra!
Nếu tôi đã đến đây, như vậy, vinh quang của đội đứng đầu kia, để tôi lấy xuống đi.
Cũng nên có một người thắng, vậy tại sao không thể là tôi?
Lúc này Tiểu Phật Gia cũng cảm khái cười cười, mở miệng nói, "Mấy ngày trước ta còn bảo ngươi nói chuyện viển vông, mơ mộng hão huyền đòi đấu với những người này, kết quả mới mấy ngày, ngươi đã đánh lên mặt ta rồi, ngươi bây giờ, so với Cao Thiên Vũ kia, có lẽ cũng không kém bao nhiêu."
Tôi cảm nhận một chút, gật nhẹ đầu, mở miệng nói, "Quả thật như vậy, tôi có thể cảm giác được, nếu là Cửu trọng thiên, tôi có lẽ có thể địch lại được."
"Thật kh ủng bố, Vô thượng kiếm thể này thật sự không hổ với dang xưng kiếm quyết số một thượng cổ, quả nhiên đủ mạnh!".
Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười, "Lúc này chỉ mới bắt đầu, càng về sau, chênh lệch càng lớn, đợi đến sau này khi Vô thượng kiếm thể thành công, có lẽ ngươi thật sự có thể càn quét Huyền Môn rồi."
"Chẳng lẽ sau này Vô thượng kiếm thể sẽ càng kinh khủng hơn?".
Tôi giật mình, mở miệng dò hỏi.
"Không phải ngươi đang nói nhảm sao?".
Tiểu Phật Gia trợn mắt nhìn tôi, mở miệng nói, "Lấy ví dụ cho ngươi, một ngày kiếm lời một trăm đồng tiền, với một trăm năm mươi đồng, có phải cũng không khác biệt lắm không, dù sao năm mươi đồng tiền cũng chẳng đáng là bao, ăn bữa cơm là hết."
Tôi gật nhẹ đầu, "Tuy lúc này chênh lệch năm mươi đồng tiền, tương đương với một nửa của một trăm, nhưng quả thật, năm mươi đồng tiền cũng không đáng gì."
"Một tháng thì sao?".
Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Tôi giật mình, một tháng, chênh lệch rất lớn rồi, chính là một nghìn rưỡi.
"Một năm thì sao?" Tiểu Phật Gia tiếp tục mở miệng nói.
Lúc này tôi không nói, một năm là một vạn tám, đây chính là số lượng lớn.
"Mười năm sẽ là mười tám vạn.

Đây chính là số tiền mà người kiếm một ngày một trăm đồng phải mất năm năm mới kiếm ra được, tương đương với phấn đấu kém ngươi năm năm, nếu hai người cùng làm ăn, năm năm này sẽ có chênh lệch rất lớn.
Sau khi buôn bán, thu nhập sẽ càng tăng lên, thời gian năm năm này, chênh lệch từ lúc bắt đầu là năm mươi đồng, cũng rất có thể tăng lên gấp mười lần, đợi đến khi người thu nhập một trăm đồng kia bắt đầu làm ăn, người thu được một trăm năm mươi đồng kia đã làm ăn lớn hơn rồi, chênh lệch thu nhập giữa hai người chỉ có thể càng ngày càng lớn!".
Tiểu Phật Gia nhẹ nhàng mở miệng nói, "Ngươi bây giờ tương đương với người kiếm một trăm năm mươi đồng kia, mà bước vào Tiên thiên, cũng là bắt đầu làm ăn."
Tôi tính toán một chút là hiểu.
"Cho nên kẻ địch của ngươi bây giờ, cũng không phải những người trước mặt này, mà chính là những người hoàn toàn ngự trị bên trên ngươi.".
Tiểu Phật Gia sâu sắc khó dò nói.
"Tôi đương nhiên hiểu, Diệp Kiếm Nhất, Vĩnh Dạ thiên sư, đều là mục tiêu của tôi!".
Không biết vì sao, trong đầu tôi bỗng hiện lên giấc mơ trước đây.
Đó là mơ sao?
Hay là sự thật?
Tôi không biết, nếu đó là thật, những gia tộc nửa thần đó...!lại là thứ gì, trước đó từng nghe thấy Tiểu Phật Gia nhắc đến một lần, có điều không hề nói chuyện.
Nghĩ tới chuyện này, tôi mở miệng nghi ngờ nói, "Đúng rồi, Tiểu Phật Gia, những gia tộc nửa thần đó là thứ gì vậy.".
"Gia tộc nửa thần, sao ngươi đột nhiên lại hỏi đến đám lão bất tử kia, mục tiêu của ngươi là gia tộc nửa thần đó? Vẫn nên đừng nghĩ đến đi, những lão bất tử kia thật sự là quá kinh khủng!".
Tiểu Phật Gia vội vàng mở miệng nói.
"Tôi tò mò nên hỏi một chút thôi.".
Tôi vội vàng mở miệng nói.
"Trước đó không phải ta đã nói rồi sao? Từ sau khi các thần suy bại, thần và tiên không còn tồn tại trong trời đất nữa, nhưng con nối dõi của họ vẫn còn, cho nên mới có gia tộc nửa thần này.
Có điều ngược lại cũng không thể vơ đũa cả nắm được, trong gia tộc nửa thần có một gia tộc không phải con nối dõi của thần tiên.".
Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
"Gia tộc gì?".
Tôi giật mình.
"Nhà họ Ngao ở Đông Hải.
Tuy họ Ngao, nhưng không giống với Đông Hải long cung mà ngươi biết, trong nhà họ Ngao ở Đông Hải này, cũng đều là quái vật, trước đây không phải ngươi có người bạn tên là Bạch Hồ sao?".

Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Tôi ngẩn ra, Bạch Hồ, nhà họ Ngao!
Trong giấc mơ kia của tôi, Bạch Hồ cũng không phải tên là Bạch Hồ, hình như tên là Ngao Bạch gì đó, hơn nữa, còn là một cô gái giả trai...
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được hít sâu một hơi, "Bạch Hồ là nữ?".
Không thể nào!
Tiểu Phật Gia cũng không phát hiện ra tôi thất thần, mà tiếp tục nói, "Trước đó chúng ta ở trong địa cung của thôn Giang Kỵ, không phải đã phát hiện ra không ít trứng người sao?".
"Ừ." Tôi gật nhẹ đầu, "Ngươi đã nói, những thứ đó là cầu trường sinh, rất nhiều nơi đều có."
"Đúng, loại này thật ra xét về mặt ý nghĩa chặt chẽ mà nói thì không tính là người, lợi dụng đặc trưng ngủ đông của bò sát, để cho mình trường sinh, thật ra trong cơ thể đã pha tạp vô số tế bào của động vật, vì căn bản là từ động vật mà chế tạo ra người.
Những người này trực tiếp để mình mang họ Ngao, ngụ ý là rồng!".
Tiểu Phật Gia mở miệng nói, "Người bạn tên Bạch Hồ kia của ngươi, cũng coi như là loại người này, chẳng qua không biết hắn có thù gì với nhà họ Ngao, nhìn thấy những trứng người kia, trực tiếp giết sạch luôn rồi!"
Tôi hít sâu một hơi, cũng nhớ đến trước đó, trong địa cung của thôn Giang Kỵ, Bạch Hồ hình như ra tay giết sạch tất cả trứng người!
Khi đó tôi còn khó hiểu, nhưng bây giờ, tôi lại lờ mờ hiểu được cái gì rồi.
Nếu như nói, giấc mơ kia của tôi là thật, Bạch Hồ là Ngao Bạch kia, thì tất cả đều có thể giải thích rõ ràng, nhà họ Ngao biến Bạch Hồ thành hung khí của nhân gian, mà Bạch Hồ lại trở thành bạn tốt của Giang Lưu.
Sau đó nhà họ Ngao lại muốn giết Giang Lưu.
Không hận mới là lạ.
Nếu giấc mơ kia, là thật, thì có thể hiểu được rồi.
Nhưng còn một chuyện chưa giải thích được, đó là vì trong mơ, Ngao Bạch vì Giang Lưu mà chết, nếu nói Giang Lưu là kiếp trước của tôi, thì không thể hiểu được.
Người chết là Ngao Bạch, cũng không phải Giang Lưu...
Mà sau này chắc chắn còn xảy ra chuyện gì đó, chỉ là tôi không nhớ ra được mà thôi!
Tôi lắc đầu, để mình không nghĩ nhiều nữa, dù sao tôi là tôi, Giang Lưu là Giang Lưu, tôi cũng không muốn trở thành hắn.
Cũng không muốn biết thêm nhiều chuyện kiếp trước.
Tôi chỉ muốn làm chính mình.
Tôi hít sâu một hơi, thu lại hết những cảm xúc ngổn ngang, bỗng nhiên nhớ đến một việc, "Đúng rồi, Tiểu Phật Gia, ngươi nói xem, nếu việc tôi có được Hồng hoang sinh tử kinh bị lộ ra ngoài, có thể bị đuổi giết không, ví dụ như những bán thần thế gia ngấp nghé muốn có được Hồng hoang sinh tử kinh của tôi.".
"Không phải ngươi đang nói nhảm sao, cho dù các thần còn ở đây, sự tồn tại của Hồng hoang sinh tử kinh cũng có thể gây nên tranh cướp, nếu gia tộc bán thần biết Hồng hoang sinh tử kinh đã ở trong tay ngươi, khẳng định sẽ đến tìm ngươi!" Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Tôi giật mình, lờ mờ cảm giác được có gì đó không bình thường, ngay cả người của Vĩnh Dạ, nhà họ Trương, Huyền Môn cũng biết tôi là kiếp sau của Giang Lưu, những gia tộc bán thần đó cho dù hiện tại không biết, cũng sẽ biết nhanh thôi.
Giang Lưu kiếp trước cũng vì Hồng hoang sinh tử kinh này mà bị những bán thần thế gia kia đuổi giết, nếu để họ điều tra ra được tôi là Giang Lưu, sau đó lại căn cứ vào dấu vết để lại, phát hiện tiến độ tu vi và chiêu thức của tôi, rất có thể dễ dàng suy đoán ra chuyện Hồng hoang sinh tử kinh.
Đến lúc đó, không phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao!
Sau khi Tiểu Phật Gia nói xong, cũng cảm giác được ý tứ của tôi, im lặng rất lâu, mới mở miệng nói ra, "Tiên sư nó, ngủ say nhiều năm như vậy, ta ngủ đến ngu người luôn rồi, sao ta lại quên mất những bán thần thế gia luôn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm kia rồi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.