Địa Ngục Thời Gian

Chương 47: Hiệp một




Thật không ngờ, hai tên này mặc dù đã công khai chọn đối thủ cho mình mà ngay sau đó lại hành động hoàn toàn trái ngược! Vẫn nói binh bất yếm trá, song rõ ràng là Thư Lệ và Kyo vẫn quá coi thường sự xảo quyệt của đối phương, để rồi phải trả một cái giá vô cùng đắt!
Thư Lệ mặc dù bị thương nhưng bản tính của một trong những con "sói đầu đàn" vẫn không vì thế mà thui chột đi tí nào, thậm chí còn càng hung tợn hơn. Lambert lè lưỡi hù một tiếng lớn, sau đó hai tay nắm lại thành đấm, cụng mạnh cùng lúc vào hai bên đầu Thư Lệ. Bình một tiếng khô khốc, Thư Lệ trúng một đòn độc, đầu mặc dù chưa nổ tung song máu tràn ra từ khắp mũi, miệng, nhuộm đỏ cả hai bên má. Lambert thấy vậy thì cười he he, song còn chưa kịp đắc ý thì đôi mắt ti hí bỗng trợn trừng, hét thảm một tiếng.
Thì ra trong lúc đắc ý, hắn đã lơ là mà để cho Thư Lệ đạp một cú vào thẳng chỗ "yếu hại" nhất của mình. Đáng lẽ ra nếu như hắn mở Bản Năng Sinh Tồn thì Thư Lệ cho dù mọc thêm hai cái chân nữa cũng đừng hòng "chạm" vào người Lambert, chứ đừng nói là "chỗ kia". Song do quá chủ quan, Lambert mặc dù đã khai mở 29% đã phải trả một cái giá khá là "đắt", nên biết cú đá đó của Thư Lệ là...không hề nhẹ chút nào.
-Mày chết đê!
Thư Lệ gầm lên một tiếng, nhân lúc đối phương đang nằm "ôm bi" vớ đâu ra một hòn gạch to tướng, dồn sức đập thẳng vào đầu Lambert. Song mới hạ xuống nửa đường thì cổ tay của cô đã bị gã nắm chặt lại. Bàn tay của Thư Lệ như bị một cái gông bằng thép đặc kẹp lấy vậy, khiến cô không thể nào nhúc nhích được chứ đừng nói là thoát ra. Thư Lệ lạnh người, nhìn gã đàn ông này cơ thể gầy gò như vậy, sức lực khủng khiếp đó là lấy từ đâu mà ra? Nên biết, với sức của Thư Lệ, việc bứng một gốc cây cổ thụ ba người ôm chỉ là tập thể dục buổi sáng, thế mà giờ đây cô bị người ta nắm tay mà không làm cách nào thoát ra được.
Lambert ngẩng đầu nhìn lên, Thư Lệ chỉ thấy đôi mắt của hắn như hai hố sâu đen kịt, vô hồn, giống như là người máy vậy. Trong đầu Thư Lệ bỗng "ầm" một tiếng. Chẳng lẽ đây chính là...
..là "Bản Năng Sinh Tồn" mà mình vẫn cố gắng vươn tới bấy lâu nay?
Thư Lệ nhất thời phân tâm, cho tới khi cô hoàn hồn lại thì cả người đã nhẹ bỗng, sau đó đập mạnh xuống nền gạch lạnh ngắt. Lambert sau khi quăng Thư Lệ xuống đất thì lạnh lùng giáng một đấm vào đầu cô. Hành động nhanh gọn mà dứt khoát. Một tiếng nổ trầm đục khô rang vang lên, nền nhà dưới lưng Thư Lệ vỡ toác, còn đầu của "Quan Tài Đen" thì lún sâu xuống, chỉ còn lại thân thể đang run rẩy. Cơ thể cô run rẩy được mấy giây rồi dừng lại.
Chênh lệch quá lớn!
Đến giờ thì Thư Lệ mới nhận thức được, khoảng cách giữa người chưa khai mở Bản Năng Sinh Tồn và đã khai mở nó lớn tới mức nào! Thứ sức mạnh này...Thư Lệ bỗng liên tưởng tới người phụ nữ có nước da đen bóng đi cùng với Lê Minh Hoàng gặp cách đây hơn tuần. "Họ thực sự mạnh hơn mình rất nhiều"Cô nghĩ.
Mặc dù vậy,Thư Lệ tự tin, nếu như không ngừng trui rèn, nhất định sẽ có một ngày cô đạt được tới đẳng cấp ấy. Đúng vậy, chỉ cần cố gắng, không ngừng cố gắng...
Chỉ là.."Quan Tài Đen" có lẽ đã chẳng còn cơ hội để mà cố gắng nữa rồi.
-Mẹ kiếp, con phò này!
Lambert phẩy phẩy tay tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Thư Lệ không hiểu đã chết hay chưa, im lìm không nhúc nhích, đầu vẫn thụt sâu xuống nền không ngẩng lên. Song nhìn uy lực một đòn vừa rồi của Lambert, lại cộng với thương tích có sẵn, "Quan Tài Đen" nếu may mắn giữ được mạng thì cũng trở thành người thực vật, bán thân bất toại.
Lambert dường như vẫn chưa hết tức, bàn chân phải giẫm mạnh xuống, giẫm nát một xương bánh chè bên đùi trái của Thư Lệ. "Rốp", một tiếng khô khốc, có lẽ là muốn trả thù "cái chân trái" vừa mới đá trúng thằng em bên dưới của gã.
Lambert nhìn lại lầu một, nơi đây giờ đã tan tác như chiến trường, máu vương khắp nơi, đồ đạc bị phá tan tành. Trên nền nhà rải rác là ba, bốn gã đàn em của Sơn "khùng" đang lê lết, Jaky Trương xấu số đã bị đánh nát đầu, nằm gục trong đống máu. Tôn Nam và Tiêu Lệ thì hôn mê bất tỉnh. Lambert cười cười nhìn Sơn "khùng" đang sợ đến đái cả ra quần, nghĩ nghĩ gì đó rồi chạy thẳng lên lầu. Sau đó không bao lâu, trên lầu ba phát ra cái giọng the thé như heo bị chọc tiết.
-Mẹ nó, đâu rồi, đâu mất rồi! FUCKKKKKK!!!!
Lúc này dưới lầu một, một bóng người cao lớn cũng vừa mới đi lên, đó là Mathieu. Ngoài việc cái áo pull giờ đã rách chút ít ra thì trên người gã to con này không có lấy một vết thương. Điều đó chứng tỏ trận đấu ở ngoài nhà nghỉ khách sạn cũng đã kết thúc, và Kyo bây giờ cũng đã....
-Chết rồi, Mathieu! Không xong rồi, toi rồi!
-La cái mẹ gì?
Mathieu bực mình hét lên. Mặc dù chung một đội song hắn không thích cái giọng the thé của cái thằng đực chẳng ra đực, cái chẳng ra cái này tí nào.
- Thằng kia, thằng kia.. cùng con ma xó..chúng nó trốn rồi!
-Cái gì? mẹ mày!!!
Mathieu nghe mà rụng rời tay chân, vội vã phóng như bay lên lầu hai. Rất nhanh, phía trên lại có thêm một tiếng gầm giận dữ nữa, xen lẫn với tiếng the thé của Lambert.
-Mẹ kiếp! Tao nhớ là đã đập nó gục rồi cơ mà! Tìm kỹ lại xem sao!
Mathieu vừa nói vừa giận dữ lục tung cả lầu hai. Thì ra ban nãy, Mathieu và Lambert phục ở khách sạn sau khi phát hiện ra Kadako trong tay Phúc thì liền lập tức khống chế cả hai. Sau khi cho Phúc chầu trời, chúng vứt kadako ra một xó rồi quay sang quan sát trận chiến của Hoàng với Thư Lệ để giải trí, sau đó thì ai cũng biết. Vốn dĩ chúng nghĩ Kadako đã bị Gông Bắt Quỷ cùm giữ thì chẳng cần canh chừng làm gì, song bây giờ lên kiểm tra mới tá hỏa rằng cả ma xó lẫn người đều đã...không cánh mà bay.
-Làm thế nào bây giờ. Lambert ôm đầu, mặt tái mét, run rẩy nói: -...Nếu..không bắt được Kadako thì ăn nói sao với con đàn bà điên ấy, còn cả đội trưởng nữa...nếu con mụ Vivian đó hay chúng ta toi là chắc..làm thế nào bây giờ...!
- Đi xuống dưới hỏi xem, có thể có đứa biết nó chạy đâu!
Mathieu chạy hùng hục xuống lầu. Hắn nhìn mấy kẻ đang nằm sóng xoài trên nền nhà rồi chạy tới xách cổ Sơn "khùng" lên gào thẳng vào mặt gã: - Đm, mày có biết thằng đeo kính vừa nãy chạy đâu không, nói?
-Thằng..thằng đeo kính nào? Sơn "khùng" lắp bắp, giờ hắn đã mềm nhũn cả người, nào còn suy nghĩ được gì. Mathieu phải tả tới lần thứ ba thì Sơn "khùng" mới hiểu ra được vấn đề.
-Là..là người của bọn chúng. Sơn "khùng" chỉ tay xuống mấy người Tôn Nam, Tiêu Lệ cách đó không xa run giọng nói. Mathieu lập tức vứt Sơn "khùng" đi như vứt cái bị thịt, quay sang. Lúc này ngoài Jaky Trương đã tắt thở, Thư Lệ chưa biết sống chết ra sao thì chỉ có Tiêu Lệ là tương đối tỉnh táo, còn Tôn Nam không hiểu hôn mê thật hay giả nữa.
- Con kia, thằng đeo kính đó là người của bọn mày đúng không? Nó đi đâu rồi?
Mathieu tóm cổ Tiêu Lệ lên gào lớn. Tiêu Lệ bị dọa đến mặt mũi tái xanh, nước mắt nước mũi thi nhau chảy. Cô vừa tận mắt chứng kiến hai tên này giết mấy người bằng thủ đoạn vô cùng tàn ác, bảo sao không sợ cho được.
-Tôi..tôi..
Tiêu Lệ sụt sịt nói không thành tiếng. Lúc này Melly đang ngồi dán vào một góc, tay ôm lấy Hoàng đang bất tỉnh như ôm lấy cái phao cứu sinh vậy, tuy sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu song vẫn láo liên nhìn khắp nơi tìm đường thoát. Và cô phát hiện ra, có thêm hai bóng người nữa xuất hiện ở cửa.
- Công việc đến đâu rồi?
Kẻ tới là một nam và hai nữ. Nữ là một người đàn bà tóc che nửa mặt đi xe lăn, người mặc một bộ đầm tuyền một màu đen, đi đằng sau bà ta là một cô gái trẻ ăn mặc sặc sỡ, trang điểm đậm. Nam mặc trang phục kiểu bá tước cực kỳ kinh điển, sau lưng là áo choàng nhung màu đỏ, hai hốc mắt phù thũng, sâu hoắm do hậu quả của lối sống buông thả.
Đó chính là "Bá Tước xứ Lyon" Hanks Richard.
- Đội phó...đội trưởng, bọn em...
Gã hề Lambert vừa nhác thấy mặt hai người này thì lập tức quỳ sụp xuống, run rẩy. Mathieu cũng chẳng khá hơn, gã to con này đã buông Tiêu Lệ ra từ lâu, quỳ mọp xuống đất, trán túa mồ hôi. Có thể thấy hai người này khiến cho họ sợ hãi đến nhường nào.
-Sao hả? đã xong việc chưa?
Người đàn bà đi xe lăn kia chỉ nói hai tiếng nhẹ nhàng, thế nhưng Mathieu và Lambert thì như đang ở trong hầm băng, cả hai đều có cảm giác như chờ đợi phía trước là vực sâu vạn trượng, chỉ sợ đối phương có chỗ nào đó không hài lòng..lúc ấy, ác mộng sẽ đến với họ.
Vivian khẽ di động chiếc xe lăn tiến lại gần. Mathieu và Lambert lập tức rùng mình, một cỗ hơi thở nồng nặc mùi tử vong cũng theo đó mà choán lấy cơ thể hai người, khiến họ thậm chí còn không có cả niềm tin để phản kháng…hai người đàn ông to cao đều đã khai mở Bản Năng Sinh Tồn, chỉ một quyền đã đánh chết "Quàn Tài Đen" giờ lại run sợ trước một mụ đàn bà tật nguyền...chuyện tưởng chừng như nực cười ấy giờ lại trở thành sự thật.
-Lambert?
Gã hề nghe thấy mụ nhắc đến tên mình thì cả người run bắn. Hắn vụng trộm liếc nhìn Mathieu, song đối phương giờ cũng nào dám ngẩng đầu lên. Mặc dù Vivian không có hành động gì khác, song quả tim của hắn vẫn cứ đập mạnh, thậm chí còn ngày càng kịch liệt hơn. Lambert không còn cách nào, chỉ đành cố gắng nở nụ cười tươi nhất, và cũng là gượng gạo nhất có thể.
-Dạ..em...em...
- Được rồi, Vivian, chỗ này nặng mùi quá. Ta không muốn ở lại đây thêm nữa.
Gã đàn ông mặc áo choàng nhung đằng sau cất tiếng nói. Chiếc xe lăn của mụ đàn bà tật nguyền cũng theo đó mà dừng lại.
-May cho các anh đấy. Cô gái diêm dúa đứng đằng sau Vivian bước ra, từ đâu lôi ra một con ma xó bị trói chặt ném ra trước mặt Lambert và Mathieu, nói: - Có mỗi một việc đơn giản thế mà cũng làm không xong. Nếu không phải đội phó tình cờ bắt gặp chúng trên đường tháo chạy thì có phải chuyến này về tay không rồi ư?
Lambert thấy Kadako đã bị bắt lại thì khẽ thở phào, vụng trộm liếc nhìn Mathieu, song thấy gã cũng chẳng dám ngước mắt lên. Hắn cũng thấy vững dạ hơn, bởi từ khi Vivian lê chiếc xe lăn kỳ quái màu đen tuyền kia rời đi, cỗ áp lực chết chóc bao quanh cả hai cũng đã tan biến không chút dấu vết.
Uy thế của một Danh Ác bậc hai, đúng là điều mà không phải Danh Ác bậc bốn như chúng có thể so sánh được!
- Đi thôi.
Gã đàn ông mặc áo choàng quay lưng đi, người đàn bà đi xe lăn tên Vivian cũng đi theo, trước khi đi còn nói với lại:
-Giải quyết nhanh đi.
-Dạ!
Lambert và Mathieu lúc này đều đã đứng dậy, dùng đôi mắt bực tức nhìn những người còn sống sót. Bọn chúng đang cần tắm máu cái gì đó để nguôi đi nỗi sợ hãi và cân bằng tâm lý.
-Chúng mày dám trở trò với bọn ông, lũ khốn nạn!
Mathieu mặt mày hung ác đi về phía Tiêu lệ và Tôn Nam. Vừa rồi chỉ vì đồng bọn của hai tên này mà bọn chúng suýt bị mụ đàn bà điên và cũng là đội phó kia trừng phạt, tội này dẫu có phanh thây xẻ thịt thì vẫn còn là nhẹ chán. Tiêu Lệ thấy hai tên sát nhân kia đang tiến về phía mình với ánh mắt chẳng có chút hảo ý nào thì đầu "ùng" lên một tiếng, nước mắt nước mũi vừa mới khô nay lại chảy ràn rụa trên mặt.
"Rầm"
Đúng lúc này, cửa nhà nghỉ, một bóng người hùng hổ bước từ ngoài vào. "Bá Tước" Hanks, người đàn bà đi xe lăn tên Vivian và cô gái diêm dúa kia còn chưa kịp đi thì đã bị người này chặn lối. Đó là một cô gái.
-Đi đâu, ai cho đi mà đi?
Ninh Sạn Yêu Nhiên tay xách một cái túi to tướng chứa toàn đồ ăn, hai mắt sáng quắc hào hứng nói. Sau khi nhìn thấy chiến trường đẫm máu bên trong, đôi mắt nâu huyền của cô liền rạng rỡ hẳn lên, nhẹ nhàng đặt túi nilon trong tay xuống, bẻ tay răng rắc.
-Mày là ai? Cô gái diêm dúa bước ra hất hàm hỏi, trước khi bị Ninh Sạn Yêu Nhiên vung tay tát cho một phát vào mặt, cả người bắn thẳng về phía Mathieu và Lambert.
Trận chiến thực sự giờ mới chỉ bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.