Địa Ngục Thời Gian

Chương 38: Gặp lại "Bá Tước""(3)




Vân Canh, Hoài Đức, Hà Nội - 0 giờ sáng.
Không biết là do ai, song tin tức có một Mar siêu cấp đang ẩn náu tại Hà Nội đã lập tức được lan truyền ra với tốc độ chóng mặt. Rằng ác linh lẩn trốn - mục tiêu truy quét của cuộc họp Q-x thật ra chính là một Mar hình người - thứ tưởng chừng như đã tuyệt chủng hẳn dưới địa ngục tầng 19.
Tin động trời này giống như một quả bom nguyên tử, chỉ trong mười mấy phút kéo theo hàng loạt quỷ sai có máu mặt tham gia vào trận truy lùng, vốn lúc đầu chỉ có một vài tiểu đội quỷ sai tham gia theo kiểu phong trào- bởi mặt ngoài, đây chính là lý do tổ chức cuộc họp Q - x tại Hà Nội, thực chất là phục vụ cho mục đích chính trị giữa Đảng Cầm Quyền và Đảng Tự Do.
Ngôi nhà số mười ba bị vây kín bởi cả trăm quỷ sai. Họ đi lại, họ lục tung tất cả mọi thứ, họ cãi cọ, họ động thủ với nhau. Trật tự vô cùng hỗn loạn, tới lúc này thì người dân đã không thể tiếp tục an giấc và thậm chí đã có sự can thiệp của chính quyền, song đó không phải là sự bận tâm của họ - những quỷ sai đang bị tin tức Mar siêu cấp xuất hiện kia làm mờ mắt.
Cứ một lát lại có thêm vài quỷ sai dùng thiết bị dịch chuyển(*) tới. Họ tới từ đâu, không ai biết, chỉ biết rằng, họ có chung một mục đích. Mặc dù chỉ là lời đồn chưa kiểm chứng, thế nhưng nó cũng đủ để kéo cả trăm quỷ sai ở các khu vực, quốc gia lân cận nghe hơi tìm đến bằng mọi cách có thể. Điều đó là quá đủ để cho thấy sức nóng của ba chữ "Mar siêu cấp" tại địa ngục tầng mười chín là khủng khiếp như thế nào.
Theo thống kê của cục thống kê liên hiệp quốc, tính ở riêng địa ngục tầng mười chín hiện tại có gần mười lăm nghìn Mar sơ cấp các loại, một con số không phải là ít song cũng là ước mơ của đại đa số giới quỷ sai bình dân. Giá niêm yết trung bình của một Mar sơ cấp vào khoảng năm chục đến một trăm nghìn $ âm phủ.
Mar trung cấp thì khan hiếm hơn, xấp xỉ con số 1000, là thứ mà chỉ có đại gia, những người có tài lực nhất định mới có thể sở hữu riêng được cho mình. Giá niêm yết trung bình của mỗi Mar trung cấp là từ ba mươi đến một trăm triệu $ âm phủ.
Mar cao cấp không có tri giác thì chỉ có số lượng chưa đầy một trăm, giá niêm yết của nó là dương vô cùng (vô giá)
Ngoài ra còn đó một ngoại lệ - đó là Mar cao cấp hình người, loại Mar độc nhất có nhận thức và trí thông minh nhân tạo, còn gọi là Mar siêu cấp. Đó là những Mar có tuổi đời hàng trăm triệu năm hoặc cao hơn, được sinh ra và lớn lên bên cạnh những God of time từ thời nguyên thủy, hoặc là những Mar cao cấp vô tri, vốn là vật tùy thân của thần, sau một thời gian dài tiếp xúc dần dần có được sự sống. Người ta dự đoán vẫn còn gần ba mươi Mar siêu cấp tồn tại, song được biết đến thì chỉ vỏn vẹn có bảy.
Mar Hỏa Tinh Linh của Thủ Tướng Đảng Tự Do - "Công Nương" Catherine.
O-Dash, Park Kim Hee và truyền nhân của Tạo Thần - Alice. Sở hữu: Thiên sứ Pop.
Nguyễn Thị Hương và Chu Tuyết - Sở hữu: "Người Sắt " Trịnh Khải.
Mar hệ âm nhạc, Ninh Sạn Yêu Nhiên - vô chủ.
Truyền nhân của Chiến Thần - Athena - vô chủ.
99% Mar siêu cấp là nữ. Mar cao cấp vô tri giác đã là vô giá! Cho nên giá trị của những Mar siêu cấp nhân thể lại càng không phải bàn tới.
Lúc này, một số lượng không nhỏ quỷ sai đã đánh hơi được tung tích của "kẻ đi trước", lũ lượt kéo nhau tìm về phía đồng Kim Hoàng. Thế nhưng tại đó, họ lại mắc phải một trở ngại không nhỏ. Bời có một kẻ ở đó ngăn họ lại.
Đối phương chỉ có một người, thế nhưng lại có thể ngăn chặn cả ngàn quân vạn mã. Và thật là bách nhục cho những người từ phương xa cất công tới đây, những quỷ sai không ngán gì đời, kẻ mà họ không thể vượg qua đó lại là một đứa con gái.
Đã có rất nhiều người lựa chọn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Song tất cả số đó không ít thì nhiều cũng đã phải trả giá.
Đêm đã khuya mà cánh đồng rực lửa sáng như ban ngày.
Con rồng lửa to lớn gầm thét trên không trung. Luồng ánh sáng đó vụt hóa thành muôn ngàn tia sáng bắn xuống đất, giống như cặp cánh phượng hoàng to lớn giang rộng giữa không trung. Chùm lửa trên trời từ từ tản ra, cảnh tượng đẹp đẽ song lại lại mang tới nỗi chết chóc tuyệt vọng!
- Fuck!
Ulias vừa nhìn thấy dị trạng đã không dám khinh thường, kéo gã to con đồng bọn lướt đi. Trước khi hắn kịp định thần lại, vô số lưỡi lửa đã phủ ngập mặt đất.
"Bùng Bùng Bùng Bùng..!"
Từ trên không nhìn xuống, trên mặt đất hàng loạt đốm sáng đỏ rực bùng lên. Tất cả mọi thứ trong phạm vi đó từ đất đá , gỗ tới sắt thép gặp phải nó hết thảy đều bị tan chảy, tạo thành vô số hố nhỏ chi chít liền kề nhau, số lượng phải tới hàng mấy chục.
Trên không trung lúc này đang có năm bóng người đang giao chiến, song cứ một lát lại có kẻ ngã xuống. Dần dà chỉ còn lại hai người, một tất nhiên là Oha, kẻ còn lại là một gã đàn ông mặt sẹo sử dụng một cây búa khổng lồ.
Một tên ăn mặc theo kiểu bồi bàn, đeo nơ, thắt caravat, bộ ghile lúc này đã cháy lổ chỗ, loạn choạng rơi xuống đất. Một nhóm người quan chiến gần đó vội chạy tới đỡ hắn ta, ai nấy sắc mặt đều vô cùng khó coi.
- Không sao chứ? Không làm sao chứ?
- Mẹ kiếp! Gã đàn ông nôn ra một búng máu: -Quái vật...nó là cái thứ quái vật gì vậy ?
- Chắc chắn là người của phe phái nào đó, muốn chặn đám đông tại đây để độc chiếm Mar siêu cấp kia. Xét thực lực thì chắc cũng không dưới Danh ác bậc hai đâu, chúng ta nên làm sao đây? Cứ nhìn kiểu này thì chắc Quỷ Kiếm Voza cũng không phải đối thủ của nó rồi...
- Ồ..ồ...ồ...
Tiếng ồ ồ vang lên. Lúc này ở trên không, gã mặt sẹo đang bị dồn vào thế bí, trong lúc đường cùng đưa cây búa khổng lồ chắn trước mặt. Liền đó, một lớp băng mỏng phảng phất như lồng phòng hộ, bùng lên quanh cơ thể gã. Thế nhưng khi tiếp xúc với ngọn lửa của cô gái kia, nó rất nhanh lập tức bị thiêu đến bốc hơi, có thể thấy nhiệt độ ngọn lửa đó kinh khủng đến mức nào, chưa nói gã mặt sẹo nãy giờ vẫn hoàn toàn chìm trong ngọn lửa ấy….
- A..A...Aaaaaaaaaaaaa!!
Gã mặt sẹo gào lên thảm thiết, rơi xuống như cây chuối, rồi cứ thế giãy dụa trên mặt đất với vẻ đau khổ. Nhìn tấm gương ấy, gương mặt của đại đa số quỷ sai ở đây lập tức xám như tro tàn! Bắt đầu có không ít người chọn cách rút lui hoặc kiếm đường tắt, bởi lý do đơn giản: tất cả hy vọng họ gửi gắm lên cá nhân kiệt xuất nhất giờ đã tan thành bụi khói theo ngọn lửa điên cuồng kia rồi.
- Xong rồi...nó chính là hỏa thần. Một gã quỷ sai rên rỉ: - Chịu thua thôi, ở đây không có ai là đối thủ của nó đâu.
- Thử tìm xem có đường tắt không?
- Còn phải xem nó có cho chúng ta đi hay không...Xem ra...dẫu Bá Tước tới đây cũng vị tất là đối thủ của ả. Mẹ kiếp...
Gã quỷ sai xấu số cất tiếng chửi thề, không biết rằng có một bóng đen đang lao tới chỗ mình với vận tốc chóng mặt.
- Mày nói cái gì?
Đây là câu nói cuối cùng của đời gã, cũng không biết người đứng sau hắn dùng phương pháp gì, không ngờ lại có thể hóa thành một luồng huyết quang từ cực xa lao tới, chớp mắt đã xuất hiện ngay sau gã. Tiếp đó, cái miệng của hắn mở to, để lộ hai chiếc răng cửa vừa dài vừa sắc nhọn, không thua bá tước Dracula trong bộ phim kinh dị cùng tên chút nào, cắn ngập vào bả vai gã.
Gã quỷ sai thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thì đã gục xuống, gương mặt thoáng chốc già đi cả chục tuổi!
- "Bá..bá tước!"
Kẻ mới tới là một gã đàn ông có đôi môi tím tái, vận trang phục kiểu bá tước cực kỳ kinh điển, giống như quỷ hút máu châu Âu, sau lưng còn có một chiếc áo choàng nhung màu đỏ máu, da trắng bệch như người chết. Vừa chứng kiến sự xuất hiện của hắn ta, lập tức toàn bộ số quỷ sai đứng gần đấy đều lập tức đứng dạt ra.
- Đi mòn gót giày không gặp, không ngờ lại thấy mày ở đây.
"Bá Tước" nhìn Oha đang đứng vắt vẻo trên bờ ruộng, đôi môi khẽ nhếch lên, để lộ cặp răng cửa dài nhọn hoắt.
- Hóa ra là mi. Oha tròn mắt đáp lại: - Bại tướng, còn dám vác mặt tới đây à? Lần này Oha sẽ cho mi không còn răng mà ăn chuối.
Mặt sầm xuống, song Bá Tước vẫn cười. Nụ cười đầy sát khí.
-------------------
Trong khi đó cách nơi Oha đang tử thủ chừng bốn cây số...đường từ Canh ra Sơn Đồng, tại một thửa ruộng vắng vẻ khác là trận chiến của "Mar siêu cấp" - mục tiêu đêm nay của hàng trăm người... với những quỷ sai đủ gan lì bám theo tới nó tới tận đây.
Cho tới lúc này, kết cục của trận chiến đã ngã ngũ. Mặc dù đối phương chỉ có một, và vẫn còn tới năm quỷ sai, song đó là không đủ để niềm tin chiến thắng đã tàn lụi trong họ sáng lên dù chỉ một ít, đó là nếu bạn biết trước đó năm phút, số quỷ sai đứng tại đây là ba mươi mốt người.
Máu, giờ đã trở thành quá đỗi bình thường. Bởi vì bây giờ đó là thứ dễ đập vào mắt nhất.
- Ha ha, đánh hay lắm, Linh Chi! Dám phá rối chúng tao, bọn mày to gan thật. Giờ thì biết sợ chưa hả các con?
Đứng phía sau kẻ sát nhân không gớm tay là một người phụ nữ tóc vàng ăn mặc diêm dúa, nói chất giọng đặc sệt dân xứ Nghệ.
- Còn chờ gì nữa, làm cỏ nốt mấy thằng này đi.
-....!!!
Năm quỷ sai còn lại, không hẹn mà cùng lùi bước. Mắt dáo dác nhìn nhau, mặt ai nấy giờ đều ướt đẫm mồ hôi. Lúc này đã không còn ai có ý muốn xa vời là bắt sống đối phương nữa, mà chỉ muốn tránh xa con quỷ này càng xa càng tốt!
Thế nhưng chuyện đi hay ở đối với bọn họ bây giờ cũng đã không thể tự quyết định được nữa rồi.
- Chết đi.
Nhìn năm con mồi cuối cùng bằng ánh mắt vô hồn, những lọn tóc trên đầu Linh Chi như những cánh tay mọc thẳng lên cao, tiếng kéo cắt gió vang lên lách cách.
- Xin...xin hãy tha cho chúng tôi! Một gã quỷ sai đã không thể kìm nén được cơn khủng hoảng, quỳ xuống lớn giọng van xin trong nước mắt. Nước mắt chày giàn dụa trên mặt gã, lúc này đang quỳ sát sạt xuống đất như một con chó. Song điều đó chẳng khiến hắn thấy xấu hổ. Giữ mạng là trên hết.
Song kẻ cầm trong tay sinh mạng của hắn lúc này lại chỉ im lặng.
- Mi. Mi nữa. Tất cả bọn mi...đều phải chết.
Linh Chi chỉ tay về phía năm người, lần lượt từng tên một. Rồi cánh tay nhỏ nhắn của cô bé khẽ dời đi, chỉ vào một bụi rậm cách đó chừng hai chục mét trong sự ngỡ ngàng của người phụ nữ đứng đằng sau.
- Vẫn còn chuột à? Người phụ nữ nghiến răng cười: - Bước ra đi. Ta đếm đến ba, một....
Nấp trong bụi rậm nhìn ra, Ebisu toát mồ hôi hột. Lúc này cô có thể cảm nhận được rõ từng cái da gà đang nổi lên sau lưng. Thôi chết rồi, xem ra lần này không còn mạng mà về nữa rồi...biết thế nghe lời chú Ulias từ sớm thì có phải tốt không. Thế nhưng hối hận lúc này..chính Ebisu cũng cảm thấy đã quá muộn rồi.
- Hai...
Ngồi xổm lắng nghe tiếng trống ngực đánh thình thình, Ebisu trợn mắt, miệng mở lớn vì thiếu không khí để hô hấp. Lần đầu tiên trong đời, tiếng đếm số đối với cô lại rùng rợn đến như thế.
"Soạt"
- Ba......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.