Địa Ngục Thời Gian

Chương 36: Oha trở lại (1)




- Hình như có chuyện?
Le Josh nhướn mày. Khi trở về, đập vào mắt hắn ta là một cảnh tượng không mấy yên bình. Chỉ thấy khu trọ nơi hắn thuê tạm ( Nhóm Hoàng sau khi rời băng nguyên Cosh thì tạm trú tại một hòn đảo dọc đường vì tàu ngầm của Le Josh có vấn đề) lúc này dường như đang xảy ra chuyện ầm ĩ gì đó không rõ.
Chỉ thấy trước cửa nhà trọ bây giờ có hơn chục bóng người đang đứng lố nhố. Nhìn qua thì có vẻ là cùng một bọn, không chỉ đồng phục giống nhau mà còn mang theo cả vũ khí.
Lúc này ông lão chủ nhà trọ đang đứng phân bua với một người trong số đó, khi thấy bóng Le Josh từ đằng xa thì mừng như bắt được vàng, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hắn. Le Josh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có ba, bốn người xáp lại gần.
- Tìm tôi sao?
Le Josh gẩy gẩy mắt kính hỏi.
- Anh có quen cô gái này không? Bây giờ cô ta đang ở đâu?
Một gã mặc đồ da giơ tấm ảnh ra hỏi.
Le Josh không buồn nhìn qua tấm ảnh, đáp luôn:
- Tại sao tao phải trả lời mày?
Gã mặc đồ da hất cằm. Ba tên đang quây xung quanh lập tức cùng ra tay. Le Josh nghiêng đầu tránh một đấm lén từ đằng sau lưng, hai tên đứng sau còn chưa kịp hiểu lý do tại sao thì đã lập tức bất tỉnh.
Tên mặc áo da thấy vậy thì thò tay vội vào lưng quần theo bản năng, song còn chưa kịp “rút” gì ra thì đã ăn một đạp vào mặt.
Mấy tên đứng sau thấy thế thì nhanh như cắt rút hàng nóng ra khai hỏa. Tức thì một loạt tiếng súng chát chúa vang lên. Chỉ là khuôn mặt của mấy người này rất nhanh đổi thành màu lá chuối, vì đã qua một lượt đạn mà kẻ đứng trước mặt họ vẫn chẳng mảy may suy suyển.
- Ồn ào quá đấy!
Cửa sổ lầu ba của nhà trọ, Đông Phương Ngân Nguyệt hơi hé đầu ra, sau đó rầm một cái đóng mạnh cửa sổ lại, không quên càu nhàu một câu.
- Bắn xong chưa?
Le Josh vứt một chùm vỏ đạn trong tay xuống đất, môi nở nụ cười nhạt thếch. Nụ cười vừa tắt, hắn đã biến mất tại chỗ. Chỉ nghe liên tiếp mấy tiếng “hự” thống khổ vang lên, cho tới khi bắp tay của hắn bị một cước đá bật ngược lại.
- Ái chà, cũng biết chút võ vẽ đấy. Danh ác bậc mấy?
Le Josh phủi phủi bụi dính ở tay áo, nháy mắt nhìn gã áo đen duy nhất còn đứng vững đến giờ hỏi.
- Bậc bốn.
Chỉ là tên này vừa mới dứt lời thì đã thấy trời đất quay cuồng, sau đó nối gót theo đồng bạn gục xuống như chuối.
- Có bốn mà cũng khoe.
Le Josh phủi tay, đoạn quay đầu nhìn qua nhìn lại trầm ngâm một hồi:
- Này, đứng nhìn lén là không hay đâu nhé. Đã tới rồi còn trốn chui trốn nhủi làm gì? Ra đây đi.
Yên lặng chừng năm giây. Tiếp đó từ một góc cây cối rậm rạp cách đó chừng hai chục mét, một bóng người bước ra. Đó là một gã đàn ông trung niên.
Người này rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn như một lực sĩ vậy. Chỉ là ông ta còn vác theo người nguyên một chiếc quan tài bằng đồng đen, nhìn có phần quái dị.
- Chàng trai, đánh đẹp lắm.
Người đàn ông giơ ngón tay về phía Le Josh tán dương.
- Được rồi, nói nhiều mất thì giờ.. Le Josh giơ tay vẫy vẫy, tự tin nói: - Lên đi, hay là để ta đánh trước?
- Ái chà, cậu có vẻ nóng vội quá đấy, không muốn biết tên của người sắp hạ mình sao?
Người kia đáp lại với giọng hài hước.
- Còn phải xem ông có bản lĩnh đó không.
- Cậu nghi ngờ thực lực của ta sao?Người đàn ông trung niên nhún vai: - Nói cho cậu biết, ta là người đàn ông mạnh nhất địa ngục tầng mười chín đấy.
- Thế thì đã sao? Le Josh vừa lao lên vừa cười khẩy: - Dỏng tai lên mà nghe cho thủng đây, đứng trước mặt ông là con trai của người đàn ông mạnh nhất trái đất đấy!!!
-------------------
Hoàng lúc này đang trên đường trở về nhà trọ sau một ngày một đêm tập luyện không nghỉ. Cũng may là dạo này Linh Chi không bám hắn như trước. Nếu không đừng nói luyện tập, thoát làm bảo mẫu cũng khó.
Chỉ là càng ngày, cái cảm giác bồn chồn không tên kia lại càng cào xé ruột gan. Điều đó khiến hắn không tự chủ được mà rảo bước nhanh hơn. Hắn mơ hồ nhận thấy mình dường như đã trải qua cái cảm giác như thế này ít nhất là một lần rồi, nhưng là lúc nào thì không rõ.
Song khi quay trở về, đập vào mắt hắn đầu tiên lại là một trận ẩu đả một vs một. Mà trận ẩu đả này cũng đã sắp đi tới hồi kết rồi.
Mặc dù Le Josh cũng tham gia, hơn nữa trình độ còn không phải hạng vừa, thế nhưng điều khiến Hoàng ngạc nhiên lại là đối thủ của gã kìa.
Chính là “Thần Quyền”!
Nhìn Park Jong Seok bằng xương bằng thịt trước mặt đang quần nhau với Le Josh, Hoàng cảm thấy đau đầu. Gã cốt đột người Hàn này sao lại có mặt ở hòn đảo hẻo lánh này vậy trời? Chẳng lẽ là tìm hắn?
Mặc dù chưa nghĩ ra câu trả lời, song ánh mắt Hoàng bỗng sáng lên.
Park Jong Seok lúc này cũng đã nhận ra sự có mặt của Hoàng.
- Chàng trai, có lẽ chúng ta phải dừng lại ở đây thôi. Tôi có việc quan trọng hơn cần làm.
Le Josh đang đánh hăng, nghe vậy thì nào có chấp nhận:
- Nằm xuống đã rồi muốn đi đâu thì đi!
Nói rồi gã đang lơ lửng trên không trung bỗng dưng xoay người như đạn bắn lao tới, hoàn toàn bỏ qua các quy luật vật lý thông thường. Người chưa tới thì nắm đấm đã tới trước, một quyền cực kỳ uy lực!
- “Heavy Break”?
Hoàng nhìn Le Josh, ngạc nhiên thốt lên.
Chỉ thấy tay phải của Park Jong Seok đột nhiên biến mất tăm như có ai dùng dao chém. Một cơn địa chấn nhỏ nổ ra, bóng của hai người sau đó bị một màn bụi đất nhấn chìm.
- Soạt, soạt, soạt…!
Le Josh là người đầu tiên lao ra từ màn bụi..chính xác là bị ném đi thì đúng hơn. Lúc đầu có vẻ hơi chật vật, song cuối cùng gã cũng tiếp đất an toàn. Tiếp đó, bóng dáng Hoàng và Park Jong Seok hiện ra ở trung tâm của cơn địa chấn.
- Anh..làm gì vậy?
Le Josh nhìn Hoàng vẻ bực bội.
- Ha ha, chàng trai, nếu không có anh ta kịp ném cậu đi thì lúc này có người đã gãy mất vài cái xương rồi.
- Ngông cuồng lắm!
Le Josh đấm một cái xuống đất, sau đó chồm người lao lên, song bị Hoàng giữ lại.
- Xin chào.
Hoàng nhìn Park Jong Seok nói.
- Chào.
Park Jong Seok lại gần. Le Josh thấy vậy thì sầm mặt tóm áo Hoàng nhắc:
- Cẩn thận, tên này rất nguy hiểm.
- Yên tâm đi.
Hoàng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc quan tài trong tay đối phương.
- Tôi tìm cậu lâu rồi.
Park Jong Seok dừng lại khi còn cách Hoàng chừng nửa mét. Đoạn đưa tay ra bắt, mỉm cười.
-0----------------
- Nào, đừng nghịch chứ.
Hoàng đưa tay bế Linh Chi đang ngồi trên vai xuống, trước khi nó kịp tết cái bím tóc hình trái tim thứ hai cho hắn.
- Ra là hai người quen nhau sao?
Le Josh lúc này đã thay bộ đồ mới, dường như vẫn còn hậm hực với kết quả trận đấu ban nãy, ánh mắt nhìn Park Jong Seok chẳng mấy thân thiện.
- Được rồi, giới thiệu với cậu, đây là Park Jong Seok, có biệt danh là “Thần Quyền”. Hoàng nói: - Đứng trước mặt cậu bây giờ là người đàn ông mạnh nhất địa ngục tầng mười chín đấy. Còn đây là Le Josh, bạn của tôi.
- Cậu lại khen đểu tôi rồi. Park Jong Seok, cười: - Tôi là bại tướng trong tay cậu mà, Judas. Đừng đưa tôi lên mây xanh thế chứ.
- Ông là “Thần Quyền”?
Le Josh nghe vậy thì mặt hơi giãn ra, song vẫn chưa hết ngạc nhiên. Gã quay sang nhìn Hoàng:
- Anh…và ông ta quen nhau? Từ bao giờ vậy, sao tôi không biết?
Hoàng cười khó xử. Này, làm như tôi quen ai cũng phải báo cáo cậu không bằng, cậu từ bao giờ đã thành mẹ tôi rồi? Thế nhưng hắn không nói ra miệng mà từ tốn giải thích:
- Cũng không hẳn là quen. Tôi và Park Jong Seok từng tham dự một giải đấu, và hai chúng tôi chính là hai người cuối cùng có mặt trong trận chung kết.
- Anh, và ông ta? Trận chung kết? Le Josh càng nghe càng thấy mù mờ. Hắn thật sự không hề nhớ chút gì về chuyện này.
Chẳng lẽ…quá khứ đã thay đổi?
- Thật hoài niệm về thời khắc đó. Park Jong Seok cười: - Nếu đấu lại, tôi sẽ không thua cậu đâu, chàng trai.
- Đừng nhắc tới nó nữa. Chẳng có gì hay ho cả. Hoàng xua tay, đoạn đi thẳng vào chủ đề: - Thần Quyền, thứ lỗi vì đã bất lịch sự khi tiếp ông ở ngoài trời thế này. Thế nhưng sự tồn tại của ông thật sự luôn khiến tôi có cảm giác không an toàn. Ông có thể giải thích lý do mình có mặt tại đây không?
- Trung thực mà nói thì tôi tới đây không phải để tìm cậu. Park Jong Seok vừa nói vừa vỗ một tay vào chiếc quan tài dựng bên cạnh: - …Mà là vì nó.
- Vì cái quan tài này? Le Josh gật gù: - Xô liệm của người chết?
- Cậu biết nó?
Cả Hoàng và Park Jong Seok nhất thời đều cùng nhìn chằm chằm Le Josh.
- Tình cờ mà thôi, ha ha…
- Chính nó đã dẫn đường cho tôi. Lúc đầu tôi còn nghĩ là ai đó khác cơ. Park Jong Seok nhìn Hoàng đầy thâm ý: - …Thật không ngờ lại gặp cậu ở chỗ này, bây giờ thì tôi đã hiểu rồi.
Hoàng nhìn chiếc quan tài. Hắn hiện giờ cũng đã nhớ ra rồi. Cái cảm giác bức bách khó chịu vừa rồi..chính là lúc hắn lần đầu tiếp xúc với Oha và Ninh Sạn Yêu Nhiên!
Không thể sai được!
- Vậy là..Oha, cô cuối cùng vẫn ở đây sao?
Hoàng lấy tay vuốt lên bề mặt chiếc quan tài, thở hắt ra một hơi. Mặc dù cách một lớp đồng đen lạnh toát, thế nhưng hắn cũng đã lờ mờ nhận ra một chút hơi ấm quen thuộc. Chính thứ này đã khiến hắn bồn chồn ruột gan từ nãy tới giờ.
- Được rồi, khoan nói đến chuyện này vội. Vậy tại sao hai người lại xảy ra xô xát vậy?
- Cái này thì cậu phải hỏi chàng trai kia mới đúng. Park Jong Seok chỉ tay về phía Le Josh: - Chính cậu chàng này đã nhảy bổ vào tôi trước đấy chứ.
- Hừ, vậy ai là người trốn một góc nghe lén? Le Josh cười lạnh, đoạn đem mọi chuyện xảy ra kể sơ qua một lượt.
- Có người đến gây sự? Là đến tìm người? Tìm ai thế?
Hoàng hỏi.
- Làm sao tôi biết được? Le Josh sực nhớ ra mình thậm chí còn không thèm nhìn qua tấm ảnh đối phương đưa: - …Có gì là khó, bắt một tên đem tra hỏi là ra chứ gì?
- Không cần phải tra nữa.
Một giọng nữ phát ra từ phía sau, khiến cả ba nhất thời đều ngoái đầu lại nhìn. Là một cô gái cao gầy, mặt mũi khá là thanh thoát, đấy là không kể đến cặp mắt xếch làm tôn lên vẻ hung dữ.
- Chúc Tam Mê?
- Người chúng tìm là tôi. Chúc Tam Mê đáp, mắt nhìn Hoàng chằm chằm đầy vẻ hằn thù: - Và anh cũng có liên quan đấy, Judas. Tên khốn kiếp!
- Cô chửi tôi?
Hoàng cảm thấy đầu mỗi lúc một to ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.