Địa Ngục Thời Gian

Chương 27: Thiến




- Ai?
Thư Lệ thấy Rocky sợ đến mất mật như vậy thì nhướn mày chạy vội ra, vừa lúc gặp Hoàng và Sterling lấp ló ngoài cửa.
Kẻ thù gặp nhau, mắt nổ lửa.
Nói thế cũng không chính xác cho lắm, bởi vì lúc này sở hữu ánh mắt ấy chỉ có Thư lệ thôi, còn Hoàng thì hoàn toàn ngược lại, thậm chí hắn còn thấy hơi ngài ngại. Nói gì thì nói, mới cách đây có mấy tiếng thôi, hắn còn thấy "mình" và "Quan Tài Đen" thân mật bên nhau, rất là khăng khít, bây giờ chạm mặt, biết rằng mình và đối phương hiện tại vẫn "chưa có gì", song mất tự nhiên là điều khó tránh khỏi.
Đó là hắn YY vậy thôi, chứ sự thật thì sao mà...phũ phàng quá.
- Mày tới gây sự à?
Thư Lệ hầm hừ nhìn Hoàng bằng ánh mắt bất thiện. Mặc dù vậy, trông cô vẫn đẹp lạ lùng.
- Tất nhiên là..không rồi.
Hoàng ngắc ngứ đáp, tay phải vô thức đưa lên sau ót gãi gãi. Quả thực, hắn vẫn chưa quen lắm với thái độ của "Quan Tài Đen", mặc dù xét về mặt logic, điều đó là hoàn toàn hợp lý. Xong sự khó xử ấy cũng chỉ tồn tại có ba giây, và được gương mặt du côn đặc trưng của hắn che giấu rất hoàn hảo.
- Tôi đến là để hợp tác, vì chuyện của Linh Chi.
- Cái gì?
Thư Lệ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trận sống mái, song may mắn kìm lại được. Cô hỏi lại, như vẫn chưa tin vào đôi tai.
-----------------------------------
Gươm đã tra vào vỏ, súng đã giắt lại lưng, cuộc chiến ấy chưa bắt đầu đã bị dập tắt. Hai con người vốn chẳng ưa gì nhau, ít ra là ở hiện tại, bây giờ đang ngồi chung một bàn, trên tinh thần "hợp tác".
- Xin giới thiệu, đây là Sterling, cộng tác của tôi. E hèm...thật là không ngờ, chúng ta lại có ngày phải gặp nhau trong hoàn cảnh này..à ờ..xin lỗi, ý tôi không phải thế. Thật trùng hợp, cô cũng tới Hà Nội làm nhiệm vụ à?
-Câu này tôi hỏi mới phải chứ. Thư Lệ bẻ sườn gã: - Tại sao anh biết tôi ở đây mà tới? Mà tại sao anh biết chuyện của Linh Chi? Anh lấy thông tin từ ai? Nói rồi liếc xéo qua Rocky đang đứng cạnh đấy, song chỉ nhận được cái lắc đầu quầy quậy của gã đàn em.
-Khụ...Hoàng khẽ ho, thay cho cười trừ, tất nhiên hắn chẳng thể thành thật mà khai ra, chỉ có thể nói lấp lửng: - Cũng là tình cờ thôi...theo như tôi biết, cô cũng đang dò tìm tung tích của người em họ đã mất tích, mà có tin đồn cho rằng đã chuyển về Vân Canh, Hà Nội sinh sống một thời gian, đúng không? Vậy thì chúng ta có thể nói là cùng chung một mục đích rồi, bởi vì đối tượng của tôi hiện giờ cũng chính là cô ta, em họ cô - Linh Chi. Tôi hiện đang có trong tay một số thông tin về cô bé ấy, chúng ta có thể trao đổi, ok chứ?
- Trao đổi? Thư Lệ nhìn Hoàng bằng ánh mắt nghi ngờ, cô hiện đang có rất nhiều nghi ngờ về mục đích của đối phương, càng nghi ngờ hơn khi mối quan hệ giữa cả hai vốn chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Sterling nhìn rõ điều này.
- Thư Lệ à, cho tôi được phép nói thẳng vào vấn đề. Cô không còn nhiều lựa chọn, bởi vì chúng ta chỉ còn tối đa ba mươi tiếng đồng hồ. Tối mai chúng tôi sẽ dịch chuyển về trần gian, và chẳng biết tới năm nào mới lại có một chuyến công tác ở Hà Nội, tôi tin cô cũng vậy. Điều đó cũng có nghĩa là, cơ hội cho cô tìm lại em gái chỉ có một lần này mà thôi.
Thư Lệ im lặng, trầm tư. Hoàng cũng không vội vàng gì, hắn cầm ấm trà, tự rót tự uống. Phải tầm sáu, bảy phút sau, "Quan Tài Đen" mới lên tiếng:
- Được, hợp tác thì hợp tác. Chỉ một lần cũng không hại gì. Bây giờ thì hãy trả lời tôi, các người rốt cục biết những gì?
Sterling nhìn Hoàng, Hoàng khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói:
- Được, hợp tác vui vẻ. Vậy trước hết, để chứng tỏ thành ý, tôi sẽ kể những gì mình biết...
-----------------------
Hoàng kể lại một lượt, về tất cả những gì mình biết xung quanh cái chết kỳ bí của một nhà bốn người nọ, cách đây ba năm, và sự mất tích của người được nghi là em họ của Thư Lệ.
- Thực ra nói là em họ, song tôi cũng chỉ mới gặp nó có đúng một lần. Thư Lệ xoa đầu: - Đó là khi tôi mười lăm tuổi. Tuy vậy, tôi vẫn có ấn tượng khá sâu đậm về nó. Nó có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài chấm vai, khi cười có má lúm đồng tiền rất duyên. Nó vốn ở với một bà dì của tôi..nhưng sau khi sang Việt Nam định cư thì mất tích không rõ nguyên nhân. Tôi đã từng bỏ nhiều công sức để tìm kiếm nó, vì nó chính là người thân duy nhất của tôi có hy vọng còn sống trên đời. Vì lý do đó, tôi đã tới Việt Nam...
- Người thân duy nhất, chẳng lẽ nhà cô...
Thư Lệ không trả lời câu hỏi của hắn, Hoàng cũng tự biết, mình đã hỏi một câu không nên hỏi. Chuyện riêng tư của người ta, tất nhiên là không tới lượt hắn quan tâm. Song ít ra thì qua đó, hắn cũng biết thêm một chút về hoàn cảnh của Thư Lệ, chưa đầy hai mươi tuổi mà đã tứ cố vô thân, không người thân thích. Hoàn cảnh như vậy, cô có sa ngã, phạm tội để rồi bị xung xuống địa ngục tầng mười chín làm quỷ sai cũng không thể hoàn toàn trách được...
- Đó là tất cả những gì cô biết?
Nhớ lại mục đích của mình, Hoàng nóng ruột hỏi dồn. Nếu chỉ đơn thuần sử dụng vũ lực, với thực lực hiện giờ, hắn chẳng cần phải tới đây cầu cạnh Thư Lệ làm gì. Bởi Hoàng vẫn còn nhớ, "hắn" trong tương lai kia trước khi rời đi có nhấn mạnh một câu rất quan trọng, bắt hắn không được quên:
" Sức của cậu hiện giờ tuy chưa thể sánh được với bất kỳ ai trong số Thất Diệu khi đã giải khai phong ấn, song những Mar cao cấp như Thất Thủy Đơn, Ninh Sạn Yêu Nhiên, Marie đã không phải là đối thủ đồng cấp nữa rồi. Nếu chân chính coi là đối thủ, nhìn xuyên suốt địa ngục tầng mười chín, kẻ đáng để vào mắt cậu ngoại trừ Thất Diệu ra thì số lượng tối đa không quá một bàn tay. Tất nhiên, đó là khi cậu đã hoàn toàn làm chủ được sức mạnh bản thân. Thêm nữa, cậu bây giờ đã liệt vào bình cảnh( chỗ trũng), nếu như không có kỳ ngộ thì không sao đột phá thêm được.
Với sức mạnh hiện giờ, dẫu có vài Mar trung cấp như Linh Chi cũng chẳng đáng để cậu bận tâm. Thế nhưng nếu chỉ có sức mạnh không thôi thì chưa đủ. Thật ra nếu xét về sức mạnh, Linh Chi không thể so được với Oha, một trong bảy truyền nhân của Thất Diệu, thế nhưng cô ấy có một chiêu rất " độc ", có thể trói buộc và khống chế kẻ địch theo ý muốn cho dù sức mạnh vượt trội mình. Sở dĩ Oha đợt trước bị "bắt" cũng chính là vì chiêu đó. Cách khắc chế cũng không có gì khó khăn, cậu chỉ cần tránh không cho những sợi tóc của cô ấy chạm vào người là được...
Chốt lại, nếu muốn giải quyết dứt điểm mọi chuyện thì hãy tới gặp Thư Lệ. Nhớ nhé, chúc hợp tác vui vẻ! À, cho tôi gửi lời thăm Linh Chi nhé! "
Hắn kết thúc tất cả những gợi ý bằng một câu bỏ lửng, và cho dù Hoàng đã mở miệng hỏi hai lần, gã vẫn chỉ mỉm cười không đáp. Trong nụ cười lấp lửng ấy, Hoàng nhận ra chút gì đó không hợp lý cho lắm, nó gần như là một sự bông đùa, song tới giờ hắn vẫn chưa hiểu đó là gì.
-..Vậy thì biến cố nhất định đã xảy ra với cô bé trong quãng thời gian định cư ở Việt Nam. Sterling kết luận: - Thế cô có thông tin gì về bà dì kia không? Lý do bà ta nhập cư sang Việt Nam chẳng hạn? Và có thể nào, cái chết của một nhà bốn người đó, có liên quan tới..cô bé ấy?
- Không thể có chuyện đó. Thư Lệ gạt phắt đi, song giọng điệu lại không mấy kiên quyết: -..Em gái tôi không phải là người xấu. Nó nhất định không làm mấy chuyện đó.
"Không phải mới là lạ đó." Hoàng nghĩ thầm. Hắn vẫn còn nhớ như in hình ảnh cái xác của Rahma Yannek bị cắt thành nhiều mảnh, ấn tượng đó là không thể xóa nhòa.
- Vậy thì phải giải thích mọi chuyện ra sao?
- Cô có biết chút gì sâu hơn về đặc điểm em gái mình không? Ví dụ như tính cách, sở trường...cô ấy có phải là rất thích..may vá không? Hoàng đặt vấn đề.
- Không...thực ra..thời gian tôi tiếp xúc với nó cũng không nhiều, nên cũng không rõ cho lắm. Nó là một người ghét sự phản bội. Ừm, đó là do hoàn cảnh gia đình. May vá à...sao cậu biết? Cái này thì tôi biết rất rõ, từ nhỏ nó đã có sở thích là may vá, lúc nào cũng dính lấy cuộn chỉ và cái kim khâu...nhưng mấy cái này thì có liên quan gì?
- Đợi đã...may vá à? Sterling nhíu mày: - Mấy người có để ý không? Về hiện trường cái chết của một nhà bốn người họ đấy. Sau khi chết, xác của họ bị cắt ra làm nhiều mảnh.
Thư Lệ sầm mặt xuống:
- Ý cô em gái tôi là thủ phạm?
- Không, cô hiểu nhầm rồi...Sterling lắc đầu: - Ý tôi nói là cách thức hành động...hãy chú ý tới từ "cắt". Nếu muốn chia nhỏ cái xác ra thì rõ ràng dùng dao sẽ thuật tiện hơn nhiều, đúng chứ? và người ta sẽ dùng từ "chặt". Vậy thì tại sao lại là "cắt"? Mọi người có thấy chỗ này có điều gì bất thường không? Ý tôi là cái kéo. Cái kéo! Kéo! Mọi người có biết nó có ý nghĩa là gì không?
- Kéo? Không phải là dụng cụ để may vá sao?
- Đúng, nhưng chưa đủ. Sterling nói: - Ý tôi là vấn đề tâm thần học. Mặc dù bệnh tâm thần là do tâm lý có vấn đề gây ra, nhưng loại tâm bệnh này tồn tại sâu trong tiềm thức của chúng ta. Không dễ để phát hiện ra. Cái kéo ngoài là dụng cụ ra, thì nó còn có một ý nghĩa tượng trưng khác, đó là "Thiến".
- "Thiến"? Hoàng lợm giọng.
- Ngăn chặn sự sinh sôi nẩy nở, điều kiện tối quan trọng cho sự tồn tại của mọi loài sinh vật trên thế giới này. Kết hợp với chi tiết mà Thư Lệ cung cấp, dị ứng với sự phản bội, tôi nghĩ, đây nhất định là một mảnh ghép quan trọng trong vụ án dã man ba năm trước. Vấn đề ở đây là...
Cô ấy muốn "thiến" ai?
- Không xong rồi. Thư Lệ nhìn đồng hồ: - Tạm dừng lại ở đây nhé, bây giờ tôi còn phải lo chuẩn bị...hội nghị sắp diễn ra rồi.
------------
Hà Nội Horison Số 40 Cát Linh - Giảng Võ.
Là một khách sạn lớn gần khu ngoại giao có không gian thoáng mát, yên tĩnh rất phù hợp cho du khách trong, ngoài nước đến lưu trú, tham quan, nghiên cứu, hội thảo, hội nghị…cách sân bay Nội Bài 40 phút đi bằng taxi. Với quy mô hơn 250 phòng nghỉ sạch đẹp với đầy đủ tiện nghi hiện đại, phòng hội thảo với sự tham dự gần một nghìn người, nơi đây đã được chọn làm địa điểm diễn ra cuộc họp bất kỳ tay ba Q-x.
- Còn chưa tới giờ, vậy mà đã đông như vậy rồi.
Đứng ở phòng massage, một cô gái than thở. Cô mặc bộ trang phục màu trắng tinh khiết của bác sĩ. Đứng bên cạnh cô lúc này là nam đồng nghiệp, Leo.
- Anh đã bảo rồi mà em không nghe. Không phải ai cũng có thể đặt chân vào đây đâu. Mấy tên quỷ sai mạt hạng ở thị trấn Một Sừng, nếu tối nay xuất hiện ở đây cho dù chỉ một tên thôi, anh thề sẽ thoát y chạy một vòng quanh Hồ Tây cho em coi. Thế nào, Arteta, anh không nói sai chứ? Chỉ tính riêng đội ngũ nhân viên y tế phục vụ hội nghị cũng đã lên tới năm mươi người! Nhân cơ hội này, anh sẽ giới thiệu em với một vài người quen của anh. Họ sẽ giúp ích nhiều cho em sau này đấy.
- Ừm, cám ơn anh, Leo. Em chỉ lo, không biết tối nay có xảy ra chuyện gì không.
Arteta nhìn quanh, khẽ gật đầu. Cô đưa tay nhìn đồng hồ. Đã tám giờ kém mười lăm phút tối. Khoác lên bờ vai ấy, cô chợt nhớ tới một gương mặt quen thuộc, nó như đám mây, cứ lẩn khuất đâu đó, thi thoảng lại vụt thoáng qua đầu cô...
..trước khi ra đi mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.