Địa Ngục Nhân Gian

Chương 87: Núi đao




Nội khí vận chuyển thuận lợi qua kinh mạch của đại tiểu châu thiên, tìm lại được chân khí đã lâu không thấy, tôi cười khổ: “Cuối cùng cũng thông rồi.”
“Không chỉ là thông rồi, ngươi xem lại kỹ đi.” Tiểu Phật Gia có chút thần bí nói.
“Ừm?” nghe Tiểu Phật Gia nói vậy, tôi không kìm được liền trở về trạng thái nội thị, không xem thì hay rồi, vừa nhìn là thấy có sự thay đổi, nội khí của tôi so với trước đây đã mạnh lên không ít, quan trọng là kinh mạch của đại tiểu châu thiên, cũng không biết có phải do hai ngày nay bị tổn thương hay không mà lại vững chắc hơn trước rất nhiều.
“Đây có lẽ là phá trước xây sau.” Tiểu Phật Gia nói.
Tôi cảm thấy nóng ruột nói: “Thực lực thật sự có tiến bộ, nhưng vẫn chưa đủ, đối đầu với Triệu Thừa Nguyên, ta cảm thấy vẫn sẽ như lúc trước.”
“Đương nhiên, đạo pháp của ngươi quá yếu so với hắn, cái này phải đợi mưa dầm thấm lâu, với lực của ngươi hiện giờ căn bản không thể đối địch với hắn.” Tiểu Phật Gia nói.
“Vậy ý của ngươi là, trong thời gian ngắn, ta không có cách nào cứu Hồng Dược?” tôi siết chặt nắm tay nói: “Nhưng ta không cam tâm, rõ ràng chỉ cần tiến lên thêm vài bước là có thể phục hồi được Hồng Dược rồi, kết quả vì lão già đáng chết Triệu Thừa Nguyên kia!”
‘Cũng không phải là không có cách, nhưng điều này cần ngươi đi theo một con đường khác, từ xưa tới nay có rất nhiều người đi theo con đường này, nhưng người thành công rất ít, chỉ cần thành công, nói là thiên hạ vô địch cũng không quá.” Tiểu Phật Gia nói.
Tôi ngẩn ra hỏi: “Đường nào?”
“Giống như Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, hắn biết pháp thuật gì mà lại có bảy mươi hai phép biến hóa, lại còn có thêm gậy như ý, khi hắn đại náo thiên cung có vị thần nào sống lâu hơn hắn, đạo thuật tích lũy nhiều rồi, hắn dựa vào cái gì mà đánh đến Cửu trùng thiên?” Tiểu Phật Gia nói.
“Cơ thể cứng rắn, không phải đến lò luyện đơn của thái thượng lão quân cũng không thể luyện được hắn sao? Còn cả đài chém thần cũng không chém đứt được đầu hắn.” Tôi nói.
“Đấy là một mặt, nhưng còn có điểm quan trọng hơn mà ngươi không để ý.” Tiểu Phật Gia nói.
“Điểm quan trọng nào cơ?” tôi cau mày hỏi.
“Lúc đó hắn ta tự tin ngút trời, thấy rằng thiện hạ này mình là độc tôn, trên tay một cây côn phá vỡ vạn pháp, đó là một tên có trái tim mạnh mẽ, cho nên nói tại sao hắn bị đè dưới núi ngũ hành sơn, được xuất thế lại đến một vài yêu quái cũng không đánh lại được mà phải gọi cứu binh, vì năm trăm năm bị đè dưới ngũ hành sơn, trái tim mạnh mẽ của hắn đã bị đè tiêu tan rồi.” Tiểu Phật Gia nói: “Tôn Ngộ Không vẫn là Tôn Ngộ Không đó, nhưng lại không còn là Tôn Ngộ Không hành giả trước đây nữa.”
“Ý của ngươi là?” tôi có chút khó hiểu.
“Đúng thế, chính là trái tim mạnh mẽ, nhưng cần phải tự cảm thấy rằng mình vốn dĩ không cần phải học đạo pháp gì, chỉ cần vũ khí trong tay là có thể phá vỡ được vạn pháp, như vậy là được. Lúc đó Tôn Ngộ Không luyện được côn phá vạn pháp, giờ ngươi dùng kiếm, đương nhiên có thể đi theo con đường kiếm phá vạn pháp, chỉ cần đi theo con đường này, ngươi không cần học bất cứ đạo pháp nào, chỉ dùng kiếm, trong tâm ngươi cũng chỉ có một thanh kiếm, ngươi cần phải kiên định và tự tin, coi như chỉ dựa vào thanh kiếm này, ngươi có thể đánh hết những tay kiếm trong thiên hạ.” Tiểu Phật Gia nói.
“Nhưng, ta không có được sự tự tin mạnh mẽ đến vậy.” tôi nói.
“Hoàn toàn không vấn đề gì, hiện giờ ngươi có thiên thần đoạn thể thuật, khi đạt đến trình độ tối thượng, không thấp hơn pháp thiên tượng địa, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, vậy nên ngươi không cần nghĩ tới đạo thuật gì, chỉ cần kiếm trong tay có thể chém người là được rồi, trái tim mạnh mẽ không phải nhất thời mà luyện thành được, cũng cần thời gian tích lũy, khuyết điểm là sau này ngoại trừ kiếm bất kỳ đạo thuật tấn công nào ngươi cũng không được học, vì bắt buộc ngươi phải tự cảm nhận được thanh kiếm trong tay mình là đạo thuật mạnh nhất trong thiên hạ!” Tiểu Phật Gia nói.
Tôi coi như đã hiểu ra ý của Tiểu Phật Gia, đơn thuần là luyện kiếm, giờ tôi học đạo thuật đã quá muộn rồi, không bằng cứ vứt bỏ đạo thuật, chỉ luyện một mình kiếm mà thôi, điểm tốt là sau này chỉ cần đủ mạnh, tự khắc có thể luyện kiếm phá vạn pháp, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, không thể học những đạo pháp tấn công khác, ít nhất, không thể học những đạo pháp mà tôi nhận thấy nó mạnh hơn cây kiếm trong tay, tu hành sau này tất cả đều phải lấy kiếm làm trung tâm.
Đây là con đường thích hợp nhất với tôi, kiếm phá vạn pháp, chắc chắn đủ mạnh.
Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: “thú vị, như vậy đi, ta cũng không có suy nghĩ học mấy thứ đạo thuật lộn xộn đó, vốn dĩ ta cũng không phải người ham học, như vậy là tốt nhất, một thanh kiếm trong tay, phá hết pháp thuật trong thiên hạ! Đủ thuần túy, ta thích!”
“Nếu đã như vậy, ngươi phải thân thiết hơn nữa với kiếm của mình mới được, sau này mỗi ngày đều phải dùng máu của mình để nuôi dưỡng kiếm, để có mức độ hòa hợp giữa ngươi và kiếm cao hơn, linh tính của kiếm cũng mạnh hơn, hiện giờ nội khí của ngươi cũng tương đương với Triệu Thừa Nguyên rồi, kém hơn ở thủ đoạn tấn công mà thôi, ngươi có thể xem trước thiên thần đoạn thể thuật, khai mở thêm một đường kinh mạch, như vậy nội khí của ngươi sẽ cao hơn hắn, đạo pháp của hắn ngươi hoàn toàn có thể dùng thể chất để phá vỡ, như vậy hắn sẽ không thể hại đến ngươi.” Tiểu Phật Gia nói.
Tôi gật đầu, lật mở xem lại thiên thần đoạn thể thuật, kể ra từ sau khi có được thiên thần đoạn thể thuật, tôi chưa từng chăm chỉ xem đến nó.
Nhưng khi tôi mở kinh sinh tử hồng hoang, chuẩn bị lật xem thiên thần đoạn thể thuật thì phát hiện ra nhưng chữ viết trên trang giấy vàng ghi chép về đoạn thể thuật đã dần dần biến mất.
“Chuyện gì đây? Tại sao đoạn thể thuật lại biến mất?” tôi sợ hãi nhanh chóng nói.
Còn chưa kịp hết kinh ngạc, bên trên lại hiện ra một loạt chữ, bốn chữ mở đầu là Vô thượng kiếm thể!
“Vô thượng kiếm thể? Đây là thứ gì?” tôi hỏi.
“Cái gì? Ngươi nói Vô thượng kiếm thể?” Tiểu Phật Gia cũng ngạc nhiên nói: “Ngươi đang nói, kinh sinh tử hồng hoang vốn dĩ ghi chép thiên thần đoạn thể thần đã biến mất, đổi lại thành Vô thượng kiếm thể?”
Tôi gật đầu, “Đúng thế, sao vậy, có vấn đề gì không?”
“Không, không có vấn đề gì hết, không có vấn đề chút nào!” giọng nói của Tiểu Phật Gia run rẩy, “Bà nội ơi, lại còn là Vô thượng kiếm thể, đó không phải là thứ cấm kị thời xưa sao? Sớm đã biến mất rồi, sao lại tái thế chứ?”
Tôi sững lại: “Đây là thứ tốt?”
“Đương nhiên là tốt rồi, Vô thượng kiếm thể rất mạnh, nó có thể khiến cho nội khí trong người ngươi chuyển thành kiếm khí, hơn nữa, nó có chín đường kinh mạch, là chín đường đó, so với thiên thần đoạn thể thuật còn nhiều hơn một đường, quan trọng hơn là, chín đường kinh mạch này, toàn bộ đều là kiếm mạch, có thể nói thế này, chỉ cần luyện được Vô thượng kiếm thể, ngươi chính là thanh kiếm sắc bén nhất trong thiên hạ!” Tiểu Phật Gia giải thích.
Tôi ngẩn ra, thật sự lợi hại như vậy sao?
Tôi bắt đầu lật xem Vô thượng kiếm thể.
Trang đầu tiên viết thế này.
Kiếm được chế tạo ra vào thời Hoàng đế Hiên Viên, theo như ghi chép của Hoàng đế: “Thanh kiếm đồng đầu tiên của Hoàng đế, lấy chữ thiên văn cổ đặt tên.”
Kiếm, thánh phẩm cổ, chí tôn chí quý, người thần đều tôn sùng.
Trên thực tế vì nó xách tay dễ dàng, có thần thái, dùng nhanh nhạy, các đời vương công đế hầu, văn sĩ hiệp khách, thương nhân thứ dân thời xưa, không ai cầm vào mà không thấy vinh dự.
Kiếm và nghệ, từ cổ đã tung hoành sa trường, xưng bá võ lâm, dựng thân lập quốc, hành hiệp trượng nghĩa, lưu truyền cho tới nay, vẫn được người đời yêu thích. Với lịch sự quang vinh, ăn sâu vào lòng người, vì thế lưu truyền tới nay không hề suy kém.
Tôi tiếp tục xem xuống dưới.
Dục luyện thành vô thượng kiếm thể, cần khiến khí toàn thân chuyển thành kiếm khí, do đó, tuyệt đối không được học đạo thuật, phải ghi nhớ điều này.
Đọc đến đây, tôi cũng ngẩn ra hỏi: “Chuyển thành kiếm khí, vậy đến lúc dùng đạo pháp phục hồi Giang Tiểu Thơ, có phải cũng không được dùng không?”
“Ngươi có ngốc không?” Tiểu Phật Gia nói: “Ngươi biết đạo thuật là được rồi, đến được cảnh giới đó, chắc chắn sẽ có bạn bè cùng đẳng cấp với ngươi, đến lúc đó nhờ bạn bè dùng đạo thuật cứu sống Giang Tiểu Thơ là được rồi.”
Nghe Tiểu Phật Gia nói vậy, tôi mới thấy mình đúng là đầu đất, cười cười nói: “Được rồi, vậy ta sẽ luyện vô thượng kiếm thể.”
“Đúng rồi, chỉ cần khiến cho nội khí toàn thân chuyển thành kiếm khí, tên khốn Triệu Thừa Nguyên không thể phá được cơ thể ngươi, chỉ cần hắn dùng đạo thuật, ngươi dùng kiếm khí phá đi là được!” Tiểu Phật Gia nói.
Nghe Tiểu Phật Gia nói vậy, tôi càng nóng ruột, không sai, chỉ cần luyện được kiếm khí thì có thể tấn công Triệu Thừa Nguyên, tôi bắt đầu không thể chờ đợi để biến đổi kiếm khí nữa rồi.
Chỉ là tốc độ chuyển hoàn thành kiếm khí thực sự có chút chậm chạp, ba ngày tiếp theo, tôi cứ ở đó chuyển hoàn kiếm khí, cũng mới chỉ chuyển được ba phần tư, cùng với tiến độ chuyển hóa càng cao, tôi cũng cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi.
Đầu tiên là khí thế đã trở nên mãnh liệt hơn, nói thế nào nhỉ, trước đó tôi có thể xem như là người nhã nhặn, nhưng sau khi bắt đầu chuyển hóa kiếm khí, cả người liền biến đổi không giống trước nữa, đến mức mà giờ Tiểu Liên cũng không dám vui đùa với tôi nữa.
Sau ba ngày, là ngày lễ Ngân Đao của Miêu trại, sáng sớm ngày hôm đó, Tiểu Liên tới tìm tôi, kêu tôi cũng cô ấy và Kim Hoa cùng đi xem hội Ngân Đao, vừa hay mấy hôm nay tôi đều khổ luyện vất vả, không hề ra khỏi cửa, hiện giờ tiến độ đã chậm đi ít nhiều, luyện công cũng cần kết hợp rèn luyện và nghỉ ngơi, cứ mãi bế quan khổ luyện càng dễ lâm vào bế tắc, giờ có lễ hội náo nhiệt để thăm thú tôi cũng vui vẻ thả lỏng một chút.
Tôi thay ra một bộ đồ của người Miêu, nghe Tiểu Liên nói, đây là đồ của cha cô ấy trước đây, đáng tiếc hai năm trước cha cô bé đi bắt cá bị chết đuối rồi, chỉ còn lại hai chị em lương tựa vào nhau sống qua ngày.
Thay đồ xong tôi cùng hai người họ ra ngoài, năm nay trại của Kim Hoa tổ chức lễ hội Ngân Đao, chúng tôi vừa bước ra liền thấy bên ngoài nhộn nhịp tấp nập, rất náo nhiệt, những cô gái người Miêu khoác lên mình những bộ đồ đẹp nhất, trên quần áo đeo đầy đồ trang sức bằng bạc, sáng lấp lánh, cùng với những gương mặt tươi như hoa, khiến người ta động lòng, còn những chàng trai người Miêu lại lộ ra cơ ngực rám nắng tráng kiện, muốn chứng tỏ mình là người mạnh mẽ nhất.
Tiết mục khai mạc rất long trọng, có một thầy phù thủy trên mặt bôi đầy màu nhuộm, mặc bộ quần áo rất kỳ quái, nhảy giữa đám đông, trên tay là một ngọn lửa, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu rồi phun ra thành luồng lửa, thu hút mọi người xung quanh!
Tôi cưỡi ngựa xem hoa một hồi, nghe Tiểu Liên bên cạnh giải thích, cảm thấy cuộc sống phải thoải mái như vậy mới đúng.
Sau khi khai mạc kết thúc, nhanh chóng có người khiêng đến một miếng gỗ cắm đầy dao và một lò lửa đang cháy rực, bên trong lò có đặt một vài miếng sắt.
Thấy đám con gái xung quanh đều thích thú, những người đàn ông háo hức di chuyển, tôi biết sự kiện chính, núi đao biển lửa tới rồi!
Cùng với Tiểu Liên và Kim Hoa tìm được một vị trí tốt, cho Tiểu Liên ngồi trên vai, chúng tôi cùng theo dõi.
Bước qua núi đao rồi băng qua biển lửa, người có thành tích ưu tú cuối cùng sẽ là chủ nhân của lễ hội Ngân Đao năm nay!
Quy tắc rất đơn giản, rất rõ ràng để nói với người khác, muốn đạt được Ngân Đao, cứ đem bản lĩnh ra chứng tỏ!
Mọi người xung quanh đều cảm thấy hồi hộp.
Nhanh chóng những thanh niên người Miêu không kiềm được bắt đầu bước lên, tôi để ý thấy A Ngưu người tới nhà Kim Hoa hôm trước cũng lên đó, sau cùng muốn trải qua núi đao biển lửa có tổng cộng hai mươi mốt người, tất cả mọi người đều vỗ tay cổ vũ hai mốt người họ.
Bao gồm cả Tiểu Liên đang ngồi trên vai tôi cũng hứng thú hét lên.
Hai mươi mốt người họ chia thành bảy đội, mỗi đội ba người trèo lên núi đao, người của đội thứ nhất leo cao nhất được năm tầng thì không leo lên được nữa, điều này cần sức lực và sức tập trung cực lớn mới có thể làm được!
Những người có mặt đều vỗ tay nhiệt liệt.
Những đội sau đó thành tích cũng tương tự, thành tích cao nhất là leo lên được bảy tầng, cuối cùng cũng đến lượt đội của A Ngưu, Tiểu Liên bắt đầu gào lên cổ vũ, tôi hỏi cô ấy sao lại hưng phấn như vậy.
“Năm ngoái anh A Ngưu đạt hạng hai, leo lên mười bốn tầng núi dao, đạt hạng nhất năm nay kết hôn rồi nên không được tham gia nữa, em nghĩ năm nay chắc chắn anh A Ngưu sẽ đạt được hạng nhất.” Tiểu Liên nói.
Tôi gật đầu tiếp tục xem.
Đúng lúc tôi đang mong đợi xem A Ngưu có thể leo cao bao nhiêu thì A Ngưu đột nhiên đi tới chỗ tôi, không chờ tôi phản ứng liền chỉ vào tôi nói: “Người Hán, ngươi có bản lĩnh so tài leo núi dao với ta không, nếu như ngươi thắng, ta sẽ không tranh Kim Hoa với ngươi! Nếu như ta thắng, ngươi phải đồng ý với ta sau này không được gặp Kim Hoa nữa.”
Dứt lời, những người có mặt đều vỗ tay không ngừng, ngạc nhiên nhìn tôi, không ngờ tôi lại có tiếng khắp nơi như vậy, thậm chí đến A Ngưu cũng ghen tức.
Tôi ngẩn ra, sau đó nói: “Đầu tiên, cậu theo đuổi Kim Hoa hay không là việc của cậu, tiếp theo tôi với Kim Hoa chỉ là bạn, tôi gặp cô ấy hay không là chuyện của tôi, lời đánh cược của cậu với tôi không có ý nghĩa gì hết, vậy nên tôi từ chối.”
“Ngươi sợ rồi sao, ta sớm đã nghe nói đàn ông người Hán đều ham sống sợ chết, quả nhiên đúng là như vậy.” A Ngưu khích bác nói. (Truyện cập nhật nhanh nhất tại dembuon.vn)
Lúc này Kim Hoa cũng không nhịn được nữa liền lên tiếng: “A Ngưu, anh bày trò đủ chưa, A Tâm là bạn tôi, anh không phải làm như vậy.”
A Ngưu bị Kim Hoa nói vậy, mắt đỏ ngầu: “Em vì một người ngoài như hắn ta mà nói vậy với tôi.”
Kim Hoa cũng sững lại, không biết phải nói gì.
A Ngưu lại nói tiếp, “Hai ngươi chắc chắn có quan hệ, ta không tin cô nam quả nữ ở cùng nhau mười mấy ngày lại không phát sinh ra chuyện gì!”
“Anh A Ngưu, sao anh lại nói chị tôi như vậy!” ở Miêu trại, sự trinh trắng của người con gái là vô cùng quan trọng, lời nói của A Ngưu đã vô ý đụng đến sự trong sạch của Kim Hoa, Tiểu Liên không nhịn được tức giận nói.
Tôi nhìn A Ngưu, chau mày nói: “Được, tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng điều kiện thay đổi chút, nếu tôi thắng, cậu phải xin lỗi Kim Hoa, nếu tôi thua, tôi sẽ tự biết không gặp lại cô ấy nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.