Địa Ngục Nhân Gian

Chương 53: Tàn sát




Lời nói của Tiểu Phật Gia vừa dứt, tôi liền cảm thấy một ký ức vô cùng hỗn tạp trào dâng, trong ký ức đó là một màu đỏ máu, sự hung hăng tàn bạo bao phủ hoàn toàn tâm trí, vết thương trên người cũng nhanh chóng hồi phục.
Lúc đó tôi đã không quan tâm nhiều đến vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm.
Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!
Tôi đỏ ngầu mắt nhìn đám dân làng, cảm thấy một luồng sức mạnh cuồn cuộn trong cơ thể, cảm giác tràn đầy sức mạnh đó quả thật rất đã.
“Nhanh, hắn ta phát điên rồi, mọi người cùng tiến lên, gϊếŧ chết hắn!” lão trưởng thôn lúc đó cũng để ý thấy điều không đúng, nói với đám dân làng đang cầm vũ khí trong tay.
Ký ức vẫn không ngừng cuộn lên. Cơ thể tôi giống như nhập vào một người khác, nói thế nào đây, cảm giác đó dường như tôi có song song hai ký ức.
Đó là một ký ức vô cùng đau thương, tôi có thể thấy được trong ký ức đó là sự tuyệt vọng, điên cuồng. Cảm xúc kích động, nhưng muốn nghĩ ngợi cho rõ ràng thì lại không thể suy nghĩ ra được điều gì, ký ức đó như bị một chiếc khóa đồng to lớn khóa chặt lại rồi, cần một chiếc chìa khóa mới có thể mở ra.
Lúc đó, đám dân làng cũng nhằm tôi mà xông vào, nhưng khi tới cách tôi chừng hai mét thì bị một nguồn lực vô hình chặn lại, không thể tiến lên được nữa.
“Rốt cuộc đây là sức mạnh gì?” một người sợ hãi lên tiếng.
“Chạy, chạy, chạy!” có người hoảng lên, vứt vũ khí bỏ chạy.
Một người chạy đi, tất nhiên sẽ có người thứ hai, người thứ ba.
Ngày càng nhiều người bắt đầu sợ hãi bỏ chạy, tôi chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng tôi biết rõ, những người có mặt tại đây, không ai có thể thoát được, tôi sẽ từng chút từng chút gϊếŧ hết bọn họ!
“Hồng Dược!” tôi lạnh giọng gọi.
Hồng Dược nhanh chóng chui từ trong chiếc trống ra ngoài, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, hiển nhiên cũng bị sốc với trạng thái hiện giờ của tôi.
Tôi của bây giờ so với trước đây không thể vơ đũa cả nắm, tôi của bây giờ, xem ra giống như một con ác quỷ điên loạn vừa thoát ra từ núi thây biển máu.
“Người nào bỏ chạy, gϊếŧ hết!” tôi lạnh lùng cất tiếng.
“Ta không thể ra tay với người thường, có lời của vật chủ, ra tay với người thường thì vật chủ sẽ phải gánh nghiệp chướng.” Hồng Dược có phần kinh hãi nhìn tôi.
“Gϊếŧ! Tôi không quan tâm nghiệp chướng hay không, bọn họ, tất cả đều đáng chết!” Tôi nghiến răng.
Lúc đó Hồng Dược nhìn thấy Giang Tiểu Thơ đang nằm dưới đất, ánh mắt như đã hiểu ra tất cả, nhanh chóng đuổi theo những kẻ đang bỏ chạy.
Những kẻ bỏ chạy nhanh chóng bị Hồng Dược đuổi kịp, chớp mắt bị cô ấy hút sạch trở thành người khô, những người còn lại, tất cả đều nhìn tôi sợ hãi, không dám bỏ chạy nữa.
Trưởng thôn và chị dâu còn trực tiếp quỳ xuống, nói với tôi: “Giang Lưu, chúng tôi biết sai rồi, cậu tha cho chúng tôi!”
Tôi cười khinh bỉ, nhíu mắt lại nhìn: “Đảo lộn mọi thứ từ đầu đến cuối, kẻ phụ ta, đứng phải chết, quỳ cũng phải chết!”
Nói rồi, tôi rút con dao găm trong túi ra, tiến tới một người trong thôn. Trong đôi mắt tràn đầy kinh hãi, tôi trực tiếp đâm vào cổ họng hắn, lạnh lùng nhìn hắn ôm lấy cổ họng mình từng chút một gục xuống!
“Ngươi muốn gϊếŧ ta, vậy ta sẽ gϊếŧ người!”
Không ngừng có người xông lên, nhưng chỉ cần tiến tới trước mặt tôi, liền bị một nguồn lực vô hình chặn lại, sau đó bị Hồng Dược hút cạn.
“Loại tạp chủng không bằng loài chó lợn, chết không đáng tiếc!” tôi lạnh lùng nói.
Đúng lúc tôi định tiếp tục ra tay thì có một bàn tay kéo cánh tay tôi lại, tôi quay đầu lại nhìn, là Tiết Dương.
Tiết Dương nhìn tôi lắc đầu nói: “Anh không thể tiếp tục nữa, gϊếŧ thêm nữa, anh không thể quay lại được đâu.”
Tôi nhìn Tiết Dương cười cười hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy, tôi hiện giờ có thể quay lại được sao.”
Tiết Dương sững người, đứng nghệt ra, đôi mắt không biết đang suy nghĩ điều gì, sau cùng thở dài một tiếng rồi nói: “Anh có còn là Giang Lưu mà tôi biết hay không?”
“Chết rồi.” tôi chẳng hề do dự mà trả lời, “Giang Lưu của trước đây đã chết rồi!”
Vừa dứt lời, tôi vùng ra khỏi tay của Tiết Dương, quay đầu nhìn lại Giang Tiểu Thơ.
Tiểu Thơ, chờ anh. Chờ anh thêm chút nữa.
Anh sẽ gϊếŧ hết lũ tạp chủng không bằng chó lợn này để báo thù cho em.
Rồi sau đó, anh sẽ đi theo em.
Tôi cười lên thảm thiết, nhíu mắt lại, sát khí trong mắt càng tăng thêm.
“Không sai, gϊếŧ hết lũ tạp chủng lòng lang dạ thú!” Tiểu Phật Gia lúc này khoanh tay đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Gϊếŧ đi, gϊếŧ hết đi, ta đã sớm nói với ngươi rồi, thế gian này không có người tốt, cái gọi là người tốt chỉ là để người ta bắt nạt mà thôi, người lương thiện thì bị ức hiếp, lúc cần cứng rắn thì phải cứng rắn!”
Người lương thiện ắt bị ức hiếp, ngựa lành thì bị người ta cưỡi!
Tôi cười lên dữ tợn, tiến lên trước một bước, lúc này Tiết Dương cũng không kìm được thốt lên: “Giang Lưu, nếu như Giang Tiểu Thơ còn sống, cô ấy không muốn nhìn thấy anh biến thành như vậy đâu.”
“Cậu không phải là Giang Tiểu Thơ.” Tôi lạnh lùng nói rồi lại đi tiếp.
Trong tâm trí chỉ có ý muốn gϊếŧ người, Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!
Chỉ có tàn sát mới khiến cho trái tim đau thương vỡ nát này của tôi cảm thấy dễ chịu.
“Anh có biết từ sau khi ra khỏi đó, Giang Tiểu Thơ luôn nói điều gì với tôi không? Cô ấy nói anh là một người tốt, chúng tôi không nên đối xử với anh như vậy. Cô ấy nói thay vì gϊếŧ đi một người tốt để cứu cố nhân, thà rằng để cho người tốt đó được sống.” Tiết Dương nói.
“Người tốt?” tôi dừng lại, có chút châm biếm nhìn Tiết Dương nói: “Cậu nói tôi là người tốt?”
“Lẽ nào không phải sao?” Tiết Dương hỏi ngược lại.
Tôi càng cười lớn hơn, “Đúng vậy, tôi là người tốt.”
Nói rồi giọng tôi bắt đầu lạnh lẽo hơn: “cho nên bố mẹ tôi mới phải chết, đến thi thể cũng bị người ta ăn mất.”
“Đúng vậy, tôi là người tốt.”
“Cho nên cậu nhìn xem, người tôi yêu nhất, giờ đang nằm trong vũng máu kia.”
“Đúng vậy, tôi là người tốt.”
“Cho nên những người này, họ đều muốn gϊếŧ tôi, bởi vì tôi là người tốt.”
Tiết Dương nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì.
Tôi tiếp tục cười gằn: “Nếu nói tôi là một ác nhân, cậu hỏi bọn họ xem, dám làm như vậy với tôi không, chỉ vì tôi là người tốt, nên bọn họ mới vô lương tâm, không hề đắn đo mà ra tay với tôi.”
“Đổi lại một câu.” Ánh mắt tôi càng thêm đỏ quạch, “Nếu như nói, tôi tiếp tục làm người tốt, có thể khiến cho bố mẹ tôi, Giang Tiểu Thơ sống lại, thì tôi sẽ tiếp tục làm người tốt.”
“Nhưng, không thể.”
Tôi quay đầu lại nhìn, giống như một đao phủ đang nhìn tên tội phạm chờ hành quyết, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, “Vậy nên…”
“Tôi cứ làm người xấu cho rồi!”
Dứt lời, một cái đầu người bay lên, đôi mắt đầy kinh hãi!
Còn tôi thì như một con hổ lao vào đàn cừu, không ngần ngại bắt đầu tàn sát, điên cuồng gϊếŧ chóc.
Hàng trăm dân làng bị cắt chết như ngả rạ.
Còn tôi, thì lại như một tử thần vung vẩy chiếc lưỡi liềm trên tay.
Không hề động lòng.
Giống như đang gϊếŧ từng con gà, tiếp tục vung dao găm trên tay.
Máu tươi bắn lên người tôi, khiến cả người nhuộm màu máu đỏ.
Còn tôi, lại tiếp tục tiến lên phía trước!
Sau đó, dao găm cũng bị cùn đi, tôi tự ra tay, dùng bàn tay của mình cắt đứt yết hầu, hưởng thụ thú gϊếŧ người.
Nỗi hận thù trào lên mãnh liệt.
Bố, mẹ.
Hai người nhìn thấy không, đám súc sinh gϊếŧ chết hai người, con đã gϊếŧ hết chúng để báo thù, bố mẹ hãy yên nghỉ.
Giang Tiểu Thơ.
Em có nhìn thấy không? Anh cũng giúp em báo thù rồi!
Đến cuối cùng, trước mắt tôi chỉ còn lại chị dâu, ngọn nguồn của mọi tội ác, tôi lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta sớm đã bị tôi dọa đến thất kinh, to mồm hét lên: “Ngươi không được gϊếŧ ta, biến thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi!”
“Ngươi sống ta còn không sợ, biến thành quỷ tới tìm ta, ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách tán!” tôi cười khỉnh bỉ một tiếng, đưa tay ra cắt đứt cổ họng của cô ta.
Cùng lúc đó, mặt trăng máu chầm chậm lên cao theo ánh hoàng hôn đang dần khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.