Địa Ngục Biến Tướng

Chương 86: Miếu Long Vương (7)




“Sư phụ?” Nhan Phi lớn tiếng đáp lại, thế nhưng rất nhanh, liên hệ mong manh này đã bị thủy lang quân cản trở. Y biết cộng tình giữa mình và sư phụ vẫn còn, chỉ đang bị những con sâu đó quấy nhiễu mà thôi. Nhan Phi thử thăm dò giãy giụa, mà lại như thể bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc, không thể nào động đậy nổi. Y buồn thối ruột, rồi lại nghe thấy giọng nói kia nói rằng, “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì chúng ta sẽ sửa đổi tình huyền của ngươi, làm cho ngươi điên cuồng, sinh ra ảo giác, đi chém giết với sư phụ ngươi.”
Nhan Phi thầm nghĩ mấy con sâu này cũng tự tin thật, biết rõ mình là Hồng Vô Thường rồi mà vẫn có thể nói ra chuyện sửa đổi tình huyền không hề kiêng dè gì như vậy. Y không khỏi buồn bực tại sao mình còn chẳng bằng mấy con sâu, chuyện rất khó đối với Hồng Vô Thường, tại sao với mấy con sâu này lại trở thành dễ dàng như vậy?
Vẫn luôn bị chúng nó nhốt như vậy cũng không phải cách, đã vậy cũng chẳng biết chúng nó đang làm gì với sư phụ. Sư phụ thân là Thanh Vô Thường, dù có một vài biện pháp phòng bị Hồng Vô Thường xâm lấn ý thức, song đối mặt với loài quỷ quái lạ có thể dễ dàng sửa đổi tình huyền này, cũng không biết có thể ngăn cản được hay không.
Chi bằng để cho chúng nó chui vào trong thân thể mình, như vậy mình mới là sân nhà, phần thắng cũng sẽ lớn hơn một chút.
Vì vậy Nhan Phi liền buông lỏng ý thức của mình, nhẹ nhàng nói, “Được, ta chấp nhận đề nghị của ngươi. Dù sao thì ta làm Hồng Vô Thường cũng là vì sư phụ ta.”
Lũ sâu kia rõ ràng đã nhảy nhót tưng bừng, trong thoáng chốc đã hiện ra hình dạng giữa bóng tối vô tận. Nhan Phi thoáng rùng mình, nhiều sâu như vậy, ngập kín toàn bộ không gian, thân thể nửa trong suốt của chúng nó ẩn hiện ánh sáng quái lạ làm người mê muội, dường như đều nối liền với nhau. Chỉ là liên kết đó luôn biến đổi không ngừng, tổ hợp thành những hình vẽ kỳ quái lạ lùng.
“Có điều nếu như muốn đi vào thân thể ta, các ngươi sẽ phải thả mệnh hồn của Bạch Bình Hiên ra.” Nhan Phi yêu cầu.
“Thân thể của hắn đã quá yếu, không thể dùng thêm được nữa. Chúng ta đương nhiên sẽ thả hắn.” Đám sâu kia đồng thanh nói, động tác cũng càng thêm vui vẻ, “Hiện giờ, hãy mở miệng ngươi ra.”
Nhan Phi nhìn vào hàng ngàn, hàng vạn thân thể dạng ống đang không ngừng bò, không khỏi thấy tê da đầu. Mà giờ khắc này y cũng chỉ có thể cố nhịn cảm giác khó chịu, thả lỏng ý thức của mình, làm bộ tiếp nhận.
Còn lũ sâu đó thì lại chụm đầu vào thành một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng áp về phía y, cuối cùng hình thành nên một cái phễu khổng lồ lao thẳng về phía miệng y. Con mắt của y trợn tròn, cảm giác như có vô số thứ gì đó đang không ngừng rót vào trong cuống họng, chèn ép phổi thậm chí là tất cả những bộ phận khác của y, làm y không thể nào hô hấp được. Y cảm giác mình đã biến thành một cái bao cát, đang bị nhanh chóng lấp đầy, cảm giác đáng sợ như bị nuốt chửng khiến y sinh ra hối hận và sợ hãi trong một nháy mắt.
May mà quá trình này cũng kéo dài không lâu. Lũ sâu đầy trời vậy mà đã chui hết vào thân thể y chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Nhan Phi cảm thấy ý thức mình trở nên hoảng loạn, y vội vã niệm đúc hồn chú mới học được ở Phong Đô, cẩn thận dựng lên một lớp bình phong xung quanh địa hồn của mình. Địa hồn là khởi nguồn của tất cả dục vọng và cảm xúc, chỉ cần cách trở nó, ảnh hưởng của những con sâu này lên tình huyền của y sẽ bị hạn chế.
Bấy giờ y mới cảm thấy mình đã thực sự về lại trong thân thể của mình. Y mở mắt ra, nhất thời không nhớ ra được mình vốn đang ở nơi nào. Ngọn đèn tối tăm trên đỉnh đầu lay động, âm thanh của biển cả vang vọng bên tai. Bộ thi thể mục nát tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc sặc người, làm dịch dạ dày cũng cồn cào.
Nhan Phi phát hiện mình đang nằm giữa mặt đất, y vội vã ngồi dậy, lại nhìn thấy Đàn Dương Tử đang quỳ một chân dưới đất, một tay chống lên Trảm Nghiệp Kiếm, một tay khác che mắt lại, trông có vẻ hết sức đau đớn.
“Sư phụ!” Nhan Phi vội vã lao tới, nắm lấy vai sư phụ, “Người không sao chứ!”
Đàn Dương Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt luôn luôn lạnh lùng nghiêm nghị chẳng hiểu sao lại nhuốm thêm cả vẻ mông lung mê man, nhìn ngây ngẩn vào Nhan Phi. Lúc này, một giọng nói, hoặc là một ý nghĩ nói vào trong đầu y, “Cẩn thận hưởng thụ thù lao của người đi.”
Kèm theo giọng nói đó, vẻ mê man trong mắt Đàn Dương Tử dần dần nhuộm thêm hơi ấm kỳ dị, là một loại nhiệt độ mà chính Nhan Phi đã hết sức quen thuộc song lại chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt sư phụ, mang theo mấy phần si mê và động tình. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Nhan Phi nhất thời có cảm giác thác loạn, tim cũng đập loạn nhịp.
“Sư… Sư phụ?”
Đàn Dương Tử ngây ngốc nhìn y, miệng nỉ non, “Cảm giác… rất kỳ quái…”
“Là thủy lang quân, sư phụ, người nhẫn nhịn đi, để con nghĩ cách…” Nhan Phi còn chưa nói xong câu, Đàn Dương Tử đã bỗng nhiên chủ động đổ người về phía trước, lập tức ôm lấy y. Nhan Phi sợ đến mức cả người đều hóa đá, hai mắt trợn tròn, tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi ra, tim đập nhanh như đã phát điên. Hai cánh tay y giơ bất động giữa không trung, thả xuống không được mà không thả cũng không xong. Xem ra lũ sâu kia đã thật sự sửa đổi được tình huyền của sư phụ, chỉ là không thể nào ngờ được sửa đổi tình huyền sẽ có uy lực mạnh mẽ như vậy, thật sự có thể khiến người ta làm ra những chuyện khó mà tin nổi. Người đang sà vào lồng ngực y chính là sư phụ y! Chính là sư phụ mà từ khi biết rõ y là Càn Đạt đã mặt lạnh không cho y chạm vào dù chỉ là một đầu ngón tay!
“Trên người… nóng quá…” Giọng nói vốn trầm thấp của Đàn Dương Tử bất giác có thêm vẻ lười biếng như mèo, khiến Nhan Phi nghe vào mà mềm nhũn tới tận xương tủy. Nhan Phi tự nhủ với bản thân mình hết lần này tới lần khác, phải kiềm chế, không thể thật sự làm ra chuyện gì với sư phụ được, bằng không chỉ e sau đó sẽ bị sư phụ lột da. Y hít sâu một hơi, sau đó nắm lấy vai Đàn Dương Tử tách nhẹ hai người ra, “Sư phụ… người… người bình tĩnh một chút…”
Nhưng Đàn Dương Tử lại nhìn y, rồi chợt nở nụ cười. Nụ cười này cũng không phải là nụ cười hoặc vui mừng hoặc ôn nhu như trong dĩ vãng, mà là nụ cười chứa theo ánh nhìn dụ dỗ mà Nhan Phi chưa bao giờ thấy. Khuôn mặt vốn lạnh lùng mà hơi cứng nhắc qua phút chốc đã như thể bị dục vọng làm mềm đi, trở nên tà khí bức người, mị sắc sinh sôi. Con mắt hẹp dài của người hơi câu lên, sư phụ nhẹ giọng hỏi Nhan Phi, “Trước kia con nói con thích ta, giờ lại không thích nữa sao?”
“Ơ?” Mặt Nhan Phi nóng cho đỏ bừng, trước đây rõ ràng lúc nào cũng là y trêu ghẹo sư phụ, bây giờ lại bị trêu chọc ngược lại, y nhất thời chẳng phản ứng kịp.”Thích… thích chứ! Nhưng chẳng phải sư phụ đã bảo…”
Đàn Dương Tử dùng sức kéo lỏng cổ áo mình như không thể chịu đựng nổi, làn da màu lúa mạch nơi xương quai xanh ánh lên một tầng hồng nhạt dụ người, sư phụ tựa sát vào người Nhan Phi như thể đã mất đi kiên nhẫn, tựa trán lên bả vai y, rủ rỉ, “Không phải con nói con đã lớn rồi sao, còn nghe lời như vậy làm gì nữa!”
“A? Con… con…”
Đàn Dương Tử duỗi tay, rút trâm cài tóc trên đầu xuống. Mái tóc như tuyết trắng nhất thời xõa tung xuống người, dáng vẻ luôn cấm dục cứng nhắc trước kia đã hoàn toàn thay đổi, áo quần xốc xếch, tóc dài tán loạn, ánh mắt mơ màng, gần như là một liều xuân dược dụ dỗ con người ta phạm tội. Lúc này, một luồng dục vọng mạnh mẽ bỗng nhiên dâng lên trong thân thể Nhan Phi như thủy triều, làm y gần như đánh mất lý trí. Y nghe thấy giọng nói trong đầu mình thúc giục, “Cộng tình giữa các ngươi có lẽ sẽ khiến cho ngươi buông thả hơn, không cần phải lo lắng, nhanh kết thúc đi, để còn mang chúng ta lên đất liền.”
Thì ra đám sâu đó chê y quá “thận trọng”, quá rề rà, nên đã thả cộng tình giữa sư phụ và y. Cho nên, chính mình cũng sẽ cảm nhận được dục vọng như nuốt chửng tất cả mà sư phụ cảm nhận được vào giờ khắc này. Dù sao Nhan Phi cũng còn trẻ tuổi, đến giờ phút này, làm thế nào nhịn nổi được nữa. Đương lúc Đàn Dương Tử lại một lần nữa nhích lại gần, duỗi tay tới sờ lên gò má y, y tóm lấy cổ tay sư phụ, cường thế đẩy sư phụ về phía sau. Đàn Dương Tử không hề giãy giụa chút nào, chỉ thuận theo nằm xuống mặt đất. Tóc bạc xõa tung, vạt áo buông lơi không giấu được thân thể đẹp đẽ cường tráng như liệp báo. Cặp mắt nhuộm một lớp ánh nước si ngốc nhìn vào Nhan Phi, đôi môi bị nước miếng thấm ướt, hơi cong lên, phảng phất như mời người tới nếm thử.
Nhan Phi giãy giụa lần cuối, muốn chống cự tình triều đang dâng trào trong cơ thể. Thế nhưng Đàn Dương Tử lại ưỡn người lên, mong chờ nhìn y, duỗi đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm môi một cái.
Lý trí trong đầu Nhan Phi đã hóa thành tro bụi, y lập tức ôm lấy thân thể của Đàn Dương Tử, hôn mạnh xuống bờ môi kia.
Đây quả thật là cái hôn tươi đẹp nhất trong cõi đời này, chẳng khác nào trời hạn lâu ngày gặp mưa sa, chẳng khác nào củi khô gặp được lửa cháy. Y tham lam mút lấy ngọt ngào trong đôi môi kia, gần như muốn hòa tan mình giữa dục vọng vô tận.
Nhưng vào đúng lúc này, biến cố lại đột nhiên xảy ra. Y cảm thấy đầu lưỡi Đàn Dương Tử bỗng nhiên như đang cuốn lấy thứ gì đó, cường thế duỗi vào trong miệng y, đồng thời còn không ngừng duỗi dài, thậm chí vươn vào tận trong cổ họng. Y sặc khù khụ, muốn giãy giụa theo bản năng, song cánh tay của Đàn Dương Tử lại vững vàng khóa chặt lấy bờ vai y, làm cho y không tài nào động đậy nổi. Y mở mắt ra, liền thấy trong cặp mắt vẫn còn sót lại vài phần tình dục của Đàn Dương Tử lại chợt lóe một tia sáng lạnh lẽo.
Một tiếng sấm nổ rền trong đầu, còn chưa kịp suy nghĩ, y đã cảm thấy từ nơi nào đó bên trong ý thức mình đang phát ra tiếng rít gào đinh tai nhức óc. Đó là vô số con sâu đang lăn lê giãy giụa, lại bị hút cuồn cuộn không ngừng vào thứ gì đó mà đầu lưỡi Đàn Dương Tử đang cuốn lấy. Thứ gì đó bị bóc ra từng mảng từ trong linh hồn không ngừng gây nên cơn đau đớn kịch liệt khiến Nhan Phi cũng không nhịn được gào lên đau đớn theo. Thế nhưng Đàn Dương Tử vẫn không hề mềm lòng, gã tiếp tục ôm thật chặt lấy Nhan Phi, thôi thúc nhiếp hồn châu trên đầu lưỡi nuốt chửng lấy thủy lang quân.
Nhưng một phần thủy lang quân vẫn giãy giụa chui ra được từ thất khiếu của Nhan Phi, dùng tốc độ cực nhanh bò về phía thi thể Bạch Bình Hiên cách đó không xa. Đàn Dương Tử lập tức đẩy Nhan Phi ra, rút Trảm Nghiệp Kiếm đi chém lũ sâu dưới đất. Nhưng gã chỉ kịp ghim được một con, khoảng chừng mười mấy con khác vẫn thành công chạy trở về bên trong thi thể của Bạch Bình Hiên.
Đàn Dương Tử mắng một tiếng, quay đầu sang xem Nhan Phi. Nhan Phi vẫn đang mặt mày hoảng hốt, như thể không phản ứng kịp nhìn chằm chằm vào Đàn Dương Tử.
Đàn Dương Tử thu kiếm, tĩnh tọa tại chỗ. Tình dục trong cơ thể gã vẫn chưa biến mất hẳn, gã lập tức niệm an tâm chú, muốn mạnh mẽ đè nén dục vọng bị thủy lang quân khơi lên. Nhan Phi ngây ngẩn nhìn vào Đàn Dương Tử, “Sư phụ… người giả vờ sao?”
Đàn Dương Tử thở dài nói, “Không hoàn toàn là giả vờ, chỉ là thuận thế làm theo… Thủy lang quân đã đánh giá cao ảnh hưởng của tình huyền đối với ta, chuyện này là một cơ hội cho chúng ta. Chỉ khi làm con hoàn toàn thả lỏng tinh thần, mới có thể khiến chúng thả lỏng cảnh giác, buông ra khống chế lên tình huyền của chúng ta, ta mới có biện pháp tróc chúng nó từ thân thể con ra ngoài.”
Tuy tình dục vẫn chưa lắng xuống, mà Nhan Phi lại nhanh chóng trở nên nghiêm túc, “Cho nên… người biết con muốn gì?”
Đàn Dương Tử cảm nhận được sự đau lòng của y, hổ thẹn cùng cảm giác xót thương đồng thời thông qua cộng tình truyền vào lòng Nhan Phi, nhưng đó đều không phải là thứ Nhan Phi muốn.
Đàn Dương Tử dời tầm mắt sang nơi khác, nói hơi chột dạ, “Giờ không phải lúc để nói chuyện này…”
“Sư phụ, người hà tất phải như vậy…” Nhan Phi ôm lấy mặt mình như hơi tuyệt vọng, bỗng nhiên sinh ra cảm giác căm ghét bản thân vô cùng. Y không thể chống lại mê hoặc của thủy lang quân, nếu như sư phụ không giả vờ, e rằng y đã làm ra chuyện khiến sư phụ khó có thể chịu đựng… Biết rõ rằng sư phụ có thể là đang bị thủy lang quân đầu độc cho nên mới làm ra những hành động đó, nhưng mình vẫn không thể nào khống chế lại. Uổng công y còn là Hồng Vô Thường, đến ngay cả chút tự chủ ấy cũng không có.
Y không xứng làm Hồng Vô Thường của sư phụ.
Cảm giác chán ghét bản thân của Nhan Phi truyền đạt vào trong ý thức của Đàn Dương Tử, đau đớn thấu xương khiến Đàn Dương Tử cũng thấy xót xa. Gã đứng lên, đi đến trước mặt Nhan Phi, đưa tay ra muốn chạm vào bờ vai y. Mà Nhan Phi lại tránh đi.
“Sư phụ, sau này, người đừng lại gần con quá.” Nhan Phi ngước khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng lên, cặp mắt trống rỗng đã không còn thấy ánh sáng phản chiếu nữa, “Con cứ nghĩ rằng con sẽ kiềm chế được…”
“Nhan Phi, không phải là lỗi của con.” Đàn Dương Tử thấy hối hận vì đã lựa chọn làm như vậy, “Ta đã đoán được con có thể sẽ muốn dẫn chúng nó ra khỏi thi thể của Bạch Bình Hiên, cho nên mới tương kế tựu kế. Là ta lợi dụng con, con không hề làm sai bất cứ chuyện gì cả.”
“Nhưng nếu như người thật sự bị chúng nó khống chế thì sao? Con sẽ làm ra chuyện gì?” Nhan Phi nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, “Nếu như sư phụ người tỉnh lại, người sẽ cảm thấy buồn nôn tới mức nào cơ chứ?”
Nhìn bộ dạng tự hủy diệt bản thân của Nhan Phi, Đàn Dương Tử nói hơi bất đắc dĩ, “Chưa chắc ta sẽ cảm thấy buồn nôn! Vả lại, ta cũng không hề bị khống chế, không cần phải nghĩ tới nếu như gì đó!”
Nhưng Nhan Phi lại hoàn toàn không nghe lọt tai, vẫn còn đang suy sụp vò lấy tóc mình. Y vẫn luôn biết trong nội tâm mình có chứa một loại dục vọng chiếm hữu gần như là bệnh trạng đối với sư phụ, những khi mình không có cách nào khống chế, sẽ nảy sinh ra vô số những ý nghĩ tội lỗi không dám để cho sư phụ biết. Trong những giấc mộng cấm kỵ đến mức làm người run rẩy, y dùng đủ mọi cách điên cuồng nhất khó mở miệng ra nhất để giữ lấy sư phụ, mỗi một lần tỉnh lại, y đều sẽ vừa ngóng trông rồi lại vừa chán ghét bản thân. Nhưng y không ngờ rằng mình có thể dễ dàng mất khống chế, rồi lại làm ra chuyện thương tổn đến sư phụ như vậy.
Đàn Dương Tử cảm thấy mình đã sắp phát điên rồi. Gã không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm người xuống, hai tay nâng đầu Nhan Phi lên, ép đối phương nhìn thẳng vào mình, “Nhan Phi, ta nói lại một lần nữa, ta không cảm thấy buồn nôn. Nếu như ta là con người, e rằng ta sẽ. Nhưng ta là quỷ, ta không để ý đến luân lý đạo đức nhân gian. Chuyện như vậy không có gì ghê gớm đối với ta cả.”
“Người lừa con. Lần trước… rõ ràng người đã tức giận như vậy…”
“Lần trước là bởi vì con lừa ta, hơn nữa trước đó ta cũng chưa bao giờ nghĩ về con theo hướng đó cả…” Đàn Dương Tử cảm thấy mình càng lúc càng khó nói tiếp. Gã đang nói gì đây? Tại sao nghe lại quái lạ như vậy…
Nhan Phi vừa mới đầu vẫn còn lắc đầu quầy quậy từ chối tin tưởng, nhưng mà càng nghe, hai mắt lại càng trợn tròn.
“Sư phụ… người đang nói gì?”
Đàn Dương Tử lập tức thả y ra, đứng lên ho khan, “Ta không muốn lặp lại lời mình đã nói, ăn năn hối hận xong thì mau đứng dậy đi. Thủy lang quân một khi phân tán ra sẽ rất khó bắt được hết, vẫn còn phải nghĩ cách lấy đám thủy lang quân còn lại ra nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.