Địa Ngục Biến Tướng

Chương 66: Hồng Vô Thường (21)




Nhan Phi bước hai ba bước đã đuổi kịp Khiên Na, kéo cánh tay Khiên Na lại. Khiên Na bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhan Phi, mà cũng không mở miệng ra.
Bên trong hành lang gấp khúc chỉ có hai người họ, ánh hoàng hôn từ chân trời xa xôi nhuộm lên tóc đen trên thái dương Nhan Phi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ những ngọn đèn lồng dưới mái hiên. Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.
Nhan Phi mở miệng, “Sư phụ, sao người lại đến đây?”
Khiên Na đáp, “Ta không thể tới sao?”
“Đương nhiên là có thể tới! Con chỉ ước gì ngày nào người cũng tới! Không, tốt nhất là ở luôn chỗ con, hoặc là con tới ở chỗ sư phụ cũng được!” Nhan Phi đùa giỡn, Khiên Na nhìn y như vậy, cơn giận không hiểu ra sao vừa nãy cũng bay lên chín tầng mây. Thế nên, gã xoay người lại, nhìn Nhan Phi nói, “Ta đến là muốn hỏi con, con thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Vòng thí luyện thứ ba không giống với hai vòng trước đó, ta không có cách nào che chở cho con được.”
Nhan Phi nói, “Sư phụ, đã đến bước này rồi, người vẫn chưa tin quyết tâm của con sao?”
Khiên Na nhìn đồ đệ của mình. Thực ra gã cũng biết mình có nói gì thì Nhan Phi cũng sẽ không thay đổi chủ ý, nếu tới tận giờ mà gã vẫn không rõ, vậy thì gã cũng quá hồ đồ.
Gã nghiêm túc nhìn Nhan Phi, qua nhiều năm như vậy, dường như lần đầu tiên gã cảm nhận được, đứa bé năm đó cuối cùng cũng lớn rồi, trở thành một chàng thanh niên dũng cảm, cố chấp mà cũng rất có mị lực. Nhan Phi chỉ cần lẳng lặng đứng tại đây, trên người sẽ phảng phất như tỏa ra ánh sáng, hấp dẫn mọi sinh linh xung quanh.
Có thể nghĩ tới, tương lai, Nhan Phi sẽ là một nhân vật nổi bật, xuất chúng tới nhường nào.
Một đứa trẻ như vậy, lại vì mình mà xông vào địa ngục như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Một ác quỷ như gã, một ác quỷ không có mệnh hồn, đến ngay cả Hồng Vô Thường của mình cũng không giữ nổi, một sinh mệnh không được bất cứ ai mong đợi như gã, sao có thể xứng với một linh hồn nóng bỏng như lửa vậy đây? Nếu như không phải vì mình nhặt được y, sao y có thể nhìn trúng mình?
Đau thương nhàn nhạt và bàng hoàng thấp thoáng dưới vẻ mặt bình tĩnh của sư phụ không giấu được cặp mắt Nhan Phi, dù sao y cũng hiểu rất rõ sư phụ mình, “Sư phụ, người làm sao vậy?”
Khiên Na thở dài, “Ta đang nghĩ, nếu như có một ngày con hối hận, nên làm gì đây.”
“Hối hận? Sao con có thể hối hận được? Sư phụ, người quả nhiên vẫn không tin tưởng con sao?” Nhan Phi vội vàng đi về phía trước một bước, biểu cảm trên mặt như đã bị tổn thương.
Khiên Na đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Nhan Phi, dịu dàng hiếm thấy như vậy khiến cho Nhan Phi thoáng mở to hai mắt.
“Đương nhiên là ta tin tưởng con. Nhưng tự ta biết, ta không đáng để con làm vậy.”
“Sư phụ, ở trong lòng con, người đáng giá mọi thứ tốt nhất trên đời.” Nhan Phi chuyên chú ngắm nhìn gã. Y muốn nắm lấy tay sư phụ, muốn hôn lên cặp mắt cô đơn kia, nhưng y cũng không dám vượt quá giới hạn. Y sợ sư phụ sẽ bỏ lại mình thêm một lần nữa.
Khiên Na hạ thấp giọng hỏi một câu, “Con không tò mò tại sao ta phải xuống địa ngục sao?”
Nhan Phi quả thật đã từng nghĩ tới, sư phụ vì sao lại phải xuống địa ngục. Nhưng xưa nay y chưa bao giờ dám hỏi. Y biết chuyện này là đề tài nhạy cảm với Thanh Hồng Vô Thường. Người không để ý sẽ lấy kiếp trước mình ra đùa giỡn, người để ý sẽ lại trở mặt vì tùy tiện nhắc tới đề tài như vậy.
“Lúc muốn nói người sẽ nói cho con.” Nhan Phi nói, “Hơn nữa, kiếp trước người đã làm gì, có quan hệ gì với kiếp này đâu. Sư phụ mà con biết, chỉ là sư phụ trong kiếp này.”
“Ta đã giết một toà thành.” Khiên Na lẳng lặng nói.
Nhan Phi lập tức sững sờ.
“Phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, thậm chí là trẻ sơ sinh chưa tới một tháng, ta không hề buông tha cho một ai. Số người ta giết kiếp trước còn nhiều gấp mười lần người bạn tên Đan Chúc của con.” Giọng Khiên Na trầm thấp khô khốc, bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
Nhan Phi tức khắc nói không nên lời, y quanh co nửa ngày, mới hỏi, “Tại… tại sao?”
“Có lẽ là không có tại sao cả, có lẽ kiếp trước ta chính là một ác ma khát máu, cho nên kiếp này ta mới phải bị dày vò trong địa ngục. Mà ta lại không chịu nổi, cho nên hiến tế mệnh hồn mình làm “chó săn” cho Thiên Đình. Nhan Phi, xưa nay ta chưa bao giờ là một người tốt, kiếp này còn không bằng được một quỷ tốt.”
Nhan Phi mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được. Y cố hết sức nghiền ngẫm lời Khiên Na nói cho y, dù thế nào y cũng không thể liên hệ Khiên Na với một ác ma sẽ tàn sát hàng trăm hàng ngàn mạng người nổi.
Nhìn Nhan Phi kinh ngạc đến mức sững sờ, cơn đau quen thuộc, âm ỉ mà dai dẳng lại tiếp tục thấm ra trong lòng Khiên Na. Đúng, đây mới thực sự là bản thân mình, một ác ma giết người không chớp mắt. Lúc hiến tế mệnh hồn nhìn thấy mệnh hồn đáng sợ của chính mình bên trong Nghiệt Kính, nhìn thấy dáng dấp dữ tợn đầy máu tươi của bản thân, chính Khiên Na cũng không thể nào tin nổi đó thực sự là mình. Tội ác như vậy, ngay cả ở địa ngục cũng là hiếm thấy.
Khiên Na nghĩ, tuổi thọ trong địa ngục của mình hẳn phải là năm ngàn năm chứ không phải chỉ ngắn ngủi mỗi năm trăm năm như vậy. Không, gã cần phải mục nát hoàn toàn trong địa ngục, vì bất cứ nguyên nhân gì.
Người khó chấp nhận nhất, thì ra lại là chính gã.
Kiếp trước Khiên Na có nghề nghiệp giống với Liễu Ngọc Sinh, là một thầy thuốc, tên là Tần Tang. Khi đó, giấc mộng của gã là luyện ra được thuốc trường sinh bất lão, giải thoát con người khỏi nỗi sợ hãi đối với tử vong.
Sau đó tuy không thành công luyện được thuốc trường sinh bất lão, nhưng cũng nghiên cứu ra được không ít tiên đan thần dược có thể cường thân kiện thể, thậm chí kéo dài tính mạng con người, nổi danh khắp một vùng núi Đồng Lư.
Từ nhỏ, gã đã đi du lịch khắp nơi, hành y tế thế, mấy năm sau đó thì tạm thời định cư trong ngôi nhà tranh trên núi Đồng Lư, dưới chân núi là một toà thành nhỏ rất phồn hoa, tên là thành Đồng Lư. Những năm tháng ấy là thời loạn, vương thất suy thoái, quân phiệt hỗn chiến. Lão thái thú thành Đồng Lư lại bệnh nặng qua đời vào đúng lúc này, kế thừa vị trí của ông chính là người con trai cả — Đậu Luân. Thành Đồng Lư ba mặt là núi, một mặt là nước, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, cho nên tuy thế gian bên ngoài đã loạn như tơ vò, nơi này lại vẫn được yên bình.
Tần Tang ngao du giang hồ lâu, cũng học được chút ít võ công phòng thân. Mà đến khi gặp phải sơn tặc lẩn trốn từ nơi khác tới, gã vẫn sẽ hơi chật vật. Tần Tang cũng có thể xem như mạng cứng, gặp được Đậu Luân lúc đó nghe tin trong núi xuất hiện sơn tặc nên tự mình mang binh đi bắt, rồi ra tay cứu gã.
Đó là lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy vị thái thú mới nhậm chức, cần cù chính sự yêu dân như con trong lời đồn. Tư thái Đậu Luân phi thân xuống ngựa đẹp tựa cầu vồng khiến cho gã xem mà sững sờ, Tần Tang không ngờ thì ra thái thú lại trẻ tuổi, anh tuấn như vậy.
Tư thế oai hùng thân hình hiên ngang, phối với một khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc.
Đậu Luân trừng trị xong đám sơn tặc giặc cỏ, liền quay đầu nhìn về phía Tần Tang, thấy gã vẫn cứ lẳng lặng nhìn mình, còn tưởng rằng gã quá kinh ngạc hoảng sợ, bèn nở nụ cười thân thiết, hỏi gã có bị thương không.
Tần Tang thường ngày thực ra cũng không hay nói, người cũng hơi kín đáo, thái độ đối xử với bệnh nhân cũng không phải quá dịu dàng. Cho nên đối mặt với nụ cười như vậy, tuy tim đập nhanh hơn, gã cũng chỉ thoáng đỏ mặt, rồi nói cảm ơn một cách cứng nhắc mà thôi.
Lần thứ hai nhìn thấy Đậu Luân, là bởi vì Đậu Luân bị thương, gã tới hỗ trợ điều trị.
Chiến hỏa đã dần dần lan tới gần thành Đồng Lư, đặc biệt là những ngày gần đây, vị hoàng đế kia đã tuyên bố nhường ngôi cho thừa tướng đương triều, kết thúc vương triều chỉ còn trên danh nghĩa này, không ít quân phiệt đều công khai phản lại triều đình. Mấy ngày trước, một đội quân phản tặc tràn tới, kẻ cầm đầu hình như cũng vốn là tướng quân trong triều, dùng binh khác hẳn với những tên sơn tặc giặc cỏ trước đó. Đậu Luân thiếu kinh nghiệm trên chiến trường, trúng bẫy, đùi trúng mũi tên độc.
Đối với Tần Tang, chất độc này dễ giải quyết như trở bàn tay, nhưng gã vẫn tự mình dốc lòng chăm sóc Đậu Luân mấy ngày, bảo rằng muốn báo đáp ân cứu mạng của thái thú ngày đó. Đậu Luân tỉnh lại, nhìn thấy là gã, liền một lần nữa nở nụ cười đẹp đẽ tựa ánh mặt trời như lần trước.
“Lại gặp mặt rồi.”
Vậy là, Tần Tang và Đậu Luân trở thành bạn tốt của nhau, hai người thường xuyên hẹn nhau uống rượu tán gẫu, có lúc Đậu Luân ở nhà gã quá muộn, sẽ dứt khoát qua đêm luôn tại đó. Tần Tang phát hiện vốn hiểu biết của Đậu Luân uyên bác vô cùng, bọn họ có nhiều chủ đề chung tới mức nói mãi không hết, có lúc bản thân mới nói tới nửa câu, Đậu Luân đã biết nửa câu sau gã muốn nói gì. Chong đèn tâm sự, thanh mai chử tửu, phảng phất như chém giết hỗn loạn bên ngoài đều không tồn tại.
Sau đó, trong Đồng Lư bùng lên dịch bệnh.
Tần Tang không chợp mắt mấy ngày mấy đêm nghiên cứu chế ra phương thuốc cứu mạng, mà Đậu Luân cũng đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi. Bọn họ một mặt phải động viên trăm dân, một mặt lại phải thu xếp những bệnh nhân xuất hiện dấu hiệu nhiễm bệnh tới khu vực đặc biệt để khống chế truyền nhiễm. Trong thành một lần nữa lại bạo phát khủng hoảng, có vài người xuất hiện triệu chứng bệnh còn bị người nhà lo sợ lây nhiễm giết hại. Còn có một vài người dân nhiễm bệnh lo sợ bị ném vào khu vực cách ly chờ chết, nên đã bỏ chạy suốt đêm khỏi thành Đồng Lư. Cũng may binh lính của Đậu Luân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng mấy chốc đã khống chế được cục diện.
Vì không để đám đông làm ra chuyện ngu xuẩn trong cơn khủng hoảng, Tần Tang cam kết nhất định sẽ tìm tới phương thuốc giải cứu trong vòng năm ngày.
Kể từ sau mười tám tuổi, gã chưa bao giờ liều mình đến vậy, đầu óc như thể không ngừng suy nghĩ dù chỉ một khắc, quên cả ăn. Mà Đậu Luân cũng không ăn không uống cùng gã, gã cần thứ thảo dược gì, Đậu Luân đều sẽ lập tức sai người đi tìm. Cứ như vậy đến ngày thứ năm, phương thuốc của gã cuối cùng cũng làm bệnh tình của một bệnh nhân ổn định lại. Khoảnh khắc đó, trái tim gã như được buông lỏng, hai mắt tối sầm lại, lập tức ngã gục vào lồng ngực Đậu Luân.
Sau đó gã được cả thành Đồng Lư coi thành thần y, mỗi ngày sau đó, đều sẽ có dân chúng tới đưa quà cáp cảm tạ, mãi như vậy chừng một năm.
Mà gã và Đậu Luân yêu nhau, cũng là trong khoảng thời gian này.
Phảng phất như mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức những ngày tháng sống một thân một mình trong hai mươi mấy năm đầu đời đều đã trở thành một giấc mộng xa xôi. Gã không hiểu nổi tại sao trước đây mình lại có thể chịu đựng được cô độc lâu như vậy, không thể tưởng tượng được cõi đời không có Đậu Luân sẽ ra sao. Cả thế gian đều tràn đầy những sắc thái mỹ lệ kỳ diệu, đến ngay cả một đóa hoa dại trên núi cũng đủ để gã thấy hạnh phúc.
Nhưng mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác từ lúc nào?
Đầu tiên là không hiểu tại sao, quan hệ của bọn họ bị lan truyền ra ngoài, có lẽ là bọn họ đã quá không cẩn thận. Lời đồn thái thú vậy mà lại dính dáng với một gã đàn ông khác càng lúc càng trở nên kịch liệt, chẳng mấy chốc đã như chuyện ly kỳ lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Đột nhiên, từ một vị thần y trong miệng dân chúng, gã đã biến thành người thích bị đàn ông dâm loạn.
Gã vào thành mua thịt mua gạo, lại phát hiện người bán gạo cho gã lặng lẽ nhổ nước miếng vào túi gạo. Gã vào quán rượu ven đường ăn cơm, sẽ bị tiểu nhị đuổi ra ngoài, nói rằng bọn họ không tiếp đãi yêu nhân nam không ra nam nữ không ra nữ. Đi trên đường, cho dù không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được có người đang chỉ trỏ sau lưng, cùng những tiếng cười trộm không che giấu của cả nam lẫn nữ.
Danh vọng của Đậu Luân cũng đột ngột trở nên xấu đi, trong thành xuất hiện không ít lưu manh không nghe quản giáo.
Hai hàng lông mày của Đậu Luân vẫn luôn nhíu lại không giãn ra, hắn cảm thấy mình đã để cho Tần Tang phải chịu tủi nhục, không đành lòng, mà cũng lại không làm thế nào được. Tần Tang lại cảm thấy, từ khi biết mình yêu thích nam hơn nữ, gã cũng đã chuẩn bị tinh thần tiếp nhận những ác ý như vậy rồi, cho nên cũng không quá để ý.
Chỉ là tình hình càng ngày càng khó khăn, bắt đầu có người vứt xác quạ chết vào sân nhà gã, hoặc là giội nước bẩn lên cửa nhà gã. Đám trẻ con không hiểu chuyện chế ra những bài ca khó nghe, hát vang khắp cả thành, vừa nhìn thấy gã là sẽ vây quanh hát hò không ngừng. Không có ai tới tìm gã khám bệnh nữa, kể cả tới lúc bệnh tình quá trầm trọng không thể không tới tìm gã đi nữa, cũng sẽ mang theo khuôn mặt ghét bỏ, như thể tới tìm gã khám bệnh là đang bố thí gì đó cho gã.
Nếu không phải vì Đậu Luân, chỉ e gã đã sớm rời đi.
Có điều vào lúc ấy, gã cũng chỉ cảm thấy phiền lòng, mà cũng không hề hận những người đó.
Lần đầu tiên gã cảm thấy phẫn nộ, đó là khi lão quản gia đã nuôi nấng Đậu Luân từ nhỏ tới lớn bị mấy tên lưu manh đầu đường đánh chết. Bị đánh trên đường nhiều người qua lại như vậy, lại không một ai đứng ra ngăn cản. Đến ngay cả vị quan binh tuần tra trên đường cũng không hề ra tay giúp đỡ.
Đó là lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy Đậu Luân khóc.
Đậu Luân kiên cường đến vậy, lại gục vào lồng ngực gã khóc như một đứa trẻ.
Đậu Luân có thể trừng trị mấy tên lưu manh động thủ cùng với quan binh ngoảnh mặt làm ngơ, mà hắn lại không thể trừng phạt những người dân lạnh lùng đứng xem đó.
Tần Tang không hiểu, bọn họ chỉ yêu nhau mà thôi, tại sao những người này lại có thể yên tâm thản nhiên đứng xem mấy người đánh chết một người già tay không tấc sắt như vậy? Rốt cuộc là hai người đàn ông như bọn họ yêu nhau tội lỗi hơn, hay là những khán giả lạnh lùng đứng xem đó tội lỗi hơn?
Chỉ là không giống mọi người, sẽ đáng phải chịu tội sao?
Sau đó, có một đội quân khổng lồ vây về phía thành Đồng Lư.
Nguy cơ lần này khác hẳn với dĩ vãng. Kẻ dẫn quân là một tên tướng quân họ Trương, nghe đâu hắn hết sức tàn bạo, uống rượu vô độ, thường xuyên ngược đãi tàn sát thuộc hạ, đối với thành trì chiếm lĩnh được lại càng gian dâm cướp giật không hề kiêng kị, là một nhân vật khiến người ta nghe tiếng đã mặt biến sắc. Đã vậy, hắn lại là hãn tướng đắc lực nhất của đế vương vùng Tây Nam, có đủ thực lực chống lại vị vua mới, cho nên dù hắn đã nhiều lần làm ra hành vi tàn sát thành hết sức tàn bạo, nhưng vẫn được trao binh quyền hết lần này tới lần khác, chiếm lấy nhiều giang sơn hơn cho vị hoàng đế kia.
Đậu Luân giao chiến ngoài thành, rồi đại bại trở về, trên người còn trúng một nhát đao, bị thương rất nặng. Tần Tang nhìn vết thương dữ tợn vắt ngang trên làn da trắng nõn của hắn, tay cũng run rẩy.
“Lấy cứng đối cứng sẽ không thắng được, ta chỉ có thể tử thủ, chờ viện binh của triều đình.” Giọng nói của Đậu Luân rất nặng nề, giọng điệu vui vẻ dù đang đối diện với nguy cơ nhưng vẫn nắm chắc phần thắng của năm đó đã không còn nữa.
Tần Tang im lặng nắm chặt lấy tay hắn.
Thành Đồng Lư bị bao vây nước chảy không lọt, đến một con ruồi cũng không bay vào được.
Ngày qua ngày, lương thực trong thành bị tiêu hao nhanh chóng, chẳng mấy chốc cả thành đã đều phải chịu đói, mà vẫn không thấy bóng dáng viện binh đâu.
Dưới cơn khủng hoảng tột độ, dân chúng trong thành bắt đầu gây rối. Có mấy người bắt đầu đến nhà khác cướp đoạt lương thực, thậm chí còn xảy ra rất nhiều vụ án cướp bóc giết người. Trong thành, người người cảm thấy bất an, tâm trạng mọi người đều căng lên như dây cung.
Thực ra Đậu Luân đã nghĩ tới chuyện mở cổng thành đầu hàng, nhưng hắn vừa nghĩ tới hành vi tàn bạo khát máu của tên tướng quân kia, là đã biết chỉ cần vừa mở cổng thành, tất sẽ là một hồi chém giết khốc liệt. Thế nên, hắn dằn ý nghĩ này xuống đáy lòng rất nhanh.
Ngày rồi lại đêm, cũng không biết viện binh đã trên đường tới chưa, Đậu Luân biết mình không thể chờ đợi thêm nữa.
“Tần Tang, ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện.”
Hắn cần Tần Tang đi báo tin. Tần Tang hết sức quen thuộc địa hình núi sông nơi này, là người có khả năng đi ra ngoài nhất.
Tần Tang không nói hai lời đã đáp ứng, hơn nữa còn từ chối Đậu Luân phái hộ vệ đi theo mình. Dù sao thì càng nhiều người, mục tiêu sẽ càng lớn.
Giây phút chia ly, Đậu Luân hôn nhẹ lên môi gã, nói với gã rằng, “Ta chờ ngươi trở lại.”
Tần Tang gật mạnh đầu.
Mấy ngày mấy đêm, gã vượt qua mọi gian nguy, dựa vào cây rừng um tùm yểm trợ chạy trốn dưới mí mắt kẻ địch ra ngoài, tìm được viện quân triều đình phái tới cách đó năm mươi dặm. Nói tỉ mỉ tình hình nguy cấp trong thành xong, đại quân chạy gấp rút cả ngày lẫn đêm, ba ngày đã tới thành Đồng Lư.
Thế nhưng, thứ đang chờ đợi Tần Tang lại là một cơn ác mộng.
Thì ra từ mấy ngày trước, kẻ địch đã phái mật thám lẩn vào trong thành, lan truyền lời đồn khắp nơi. Đồn đại gì mà Đậu Luân có kế hoạch cướp lương thực của bách tính cho binh lính của mình ăn, còn nói thực ra Trương tướng quân là người nhân từ thiện lương, xưa nay luôn bảo vệ bách tính, nếu bọn họ đầu hàng, nhất định cũng sẽ đối đãi bọn họ tử tế, là Đậu Luân không muốn mất chức thái thú, cho nên mới lấy tính mạng của dân chúng ra đùa giỡn.
Vốn là một lời đồn không hề đáng tin, thế nhưng quan hệ của gã và Đậu Luân đã khiến cho dân chúng nảy sinh chán ghét với Đậu Luân, giờ lại bị nỗi sợ hãi cạn kiệt lương thực bao phủ. Chẳng mấy chốc, đã bắt đầu có dân chúng tạo phản, tụ tập bên ngoài phủ thái thú hô hào Đậu Luân mở cổng thành đầu hàng.
Đậu Luân đương nhiên sẽ không thể đồng ý. Hắn nỗ lực nói rõ tình hình với mọi người, mà căn bản không một ai muốn nghe lời hắn nói. Bọn họ chỉ liên tục mắng chửi, nói rằng Đậu Luân là tham quan ác lại ức hiếp bách tính, nói rằng Đậu Luân đáng chết.
Sau đó đã có mấy người muốn ám sát Đậu Luân.
Cuối cùng, dân chúng cả thành đều làm phản. Bọn họ như thể bị trúng tà, xách công cụ nhà nông của nhà mình đi đánh quan quân thủ thành, mở cổng thành. Kẻ địch tràn vào thành như thủy triều, bắt đầu giết chóc trắng trợn.
Trong một đêm, cả thành Đồng Lư đã đọa thành địa ngục giữa trần gian.
Đậu Luân bị loạn đao chém chết, thi thể bị vứt vào rừng sâu núi thẳm nuôi bụng sói. Lúc Tần Tang tìm thấy hắn, nội tạng của hắn đã bị ăn hết, mặt cũng bị ăn mất một nửa.
Tần Tang không khóc, gã không khóc nổi.
Gã chỉ im lặng, cuối cùng hôn lên đôi môi đã tàn tạ lạnh ngắt, sau đó chôn người yêu mình xuống dưới tán một cây phong đỏ.
Đậu Luân từng nói, hắn thích nhất ngắm nhìn cảnh tượng lá phong bay đầy trời thu.
Sau đó, Tần Tang chủ động xin đi giết giặc, lẻn vào trong thành, làm tan rã quân địch từ bên trong.
Tần Tang đã thành công, gã đi tới trước cái giếng chính của thành, lấy từ trong lồng ngực mình ra một lọ sứ.
Thế nhân đều nói gã là thần y, có thể cải tử hồi sinh con người, mà không biết rằng gã ban tặng mạng sống cho con người được, tự nhiên cũng sẽ có thể tước đoạt sinh mạng của những người này.
Là thuốc hay là độc, chẳng qua cũng chỉ cách nhau có một li.
Đêm hôm đó, gã đi tới mọi miệng giếng trong thành. Sau đó, trong vòng ba ngày, bất kể là quân địch hay dân chúng may mắn còn sống sót, tất cả đều bắt đầu thất khiếu xuất huyết. Nội tạng của bọn họ bị thiêu cháy, hòa tan, chết đi giữa những tiếng rít gào thống khổ.
Những kẻ đó lăn lộn giữa đất vì đau đớn, không ngừng ộc máu ra khỏi miệng. Bọn họ nhìn thấy Tần Tang lẳng lặng đi qua giữa bọn họ, đều duỗi cánh tay nhuốm máu ôm lấy chân gã, cầu xin gã cứu lấy bọn họ.
Mà Tần Tang chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó giơ trường đao trong tay lên, tàn nhẫn chém xuống hết lần này tới lần khác.
Khi đó gã đã không còn nhân tính nữa, mà chỉ còn là một bộ xác bị phẫn nộ lấp đầy. Máu me tung tóe nhuộm đỏ tà áo trắng, chảy dọc xuống theo khuôn mặt, làm cho gã thoáng chốc đã trở nên giống như ác quỷ địa ngục.
Gã đã mất đi lòng thương hại, mặc cho người già hay đứa trẻ nằm dưới đất cầu xin ra sao, gã cũng có thể không chớp mắt xuống tay. Nhìn những người đã từng mang tới đau đớn cho mình bị chém cho hoàn toàn biến dạng, gã lại càng nở nụ cười.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng khóc.
Sau đó, thành Đồng Lư bị xóa sổ khỏi bản đồ, tòa thành này như thể chưa từng tồn tại trên đời. Thi thoảng có người đi ngang qua, sẽ kể rằng sâu trong núi rừng, vẫn thường có thể nghe thấy tiếng ác quỷ khóc lóc.
Hiện giờ, đã cách kiếp trước xa xôi đó những một ngàn năm, Khiên Na đã không còn cảm nhận được cảm xúc điên cuồng lúc đó nữa. Nếu như gã cũng uống rượu chấp niệm như Khố Mã Ma La… nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ.
Gã không có ý định kể đầu đuôi câu chuyện cho Nhan Phi, dù sao thì những điều đó cũng đều không quan trọng.
Quan trọng là… gã thực sự đã làm.
Gã thực sự là một ác quỷ chỉ thuộc về địa ngục, một ác quỷ không xứng đáng được bất cứ người nào yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.