Địa Ngục Biến Tướng

Chương 61: Hồng Vô Thường (16)




Quỷ bình thường cả đời chỉ có đúng một cơ hội được cô hoạch điểu quắp mang đi, sau khi lớn lên, coi như ký ức về lần đó đã hết sức mơ hồ, nhưng cũng đều sẽ ân ẩn cảm nhận được khó chịu và sợ hãi.
Nhan Phi thừa nhận, cảm giác này thực sự không hề hay.
Vuốt chim cứng như sắt thép siết chặt lấy bờ vai y, móng vuốt sắn bén lún vào da thịt, thậm chí còn rỉ ra máu. Cô hoạch điểu bay cực nhanh, gió thổi vào mặt sắc nhọn như những con dao nhỏ, tước lên mặt y, làm y không thở nồi. Thân thể đều đông cứng, mà lại luôn có loại ảo giác tứ chi có thể tan vỡ bất cứ lúc nào. Nhưng y lại không thể oán giận, dù sao đây cũng là chủ ý của y, đã vậy Đan Chúc phía sau bị y ép chơi liều mạng còn vẫn chưa oán giận câu nào.
Hai người bị hai con cô hoạch điểu thân hình to lớn nặng nề quắp lấy bay vụt về phía con sông dài đổ ra Huyết Trì. Biển máu rộng lớn vô bờ dần dần trải rộng ra trong tầm mắt. Chân trời xa xôi có mười mấy cột trụ trời màu đỏ như máu cắm thẳng từ trong tầng mây xuống dưới, tựa như những đường vân to nhỏ khác nhau màu đỏ rũ xuống giữa đất trời mê man hỗn độn. Đó là những con sông máu chảy thông từ tám địa ngục lạnh xuống tám địa ngục nóng, đang không ngừng nghỉ dẫn dắt mỗi một quả trứng được chúng sinh trong địa ngục đẻ ra vào trong Huyết Trì. Từ xa nhìn lại, khung cảnh này vừa tráng lệ lại vừa rực rỡ.
Bọn họ không cần băng qua toàn bộ Huyết Trì. Địa ngục Đẳng Hoạt nằm gần Phong Đô nhất, chỉ cần từ xuyên từ mép Huyết Trì qua là được rồi.
Nhan Phi cúi đầu nhìn mặt biển diễm lệ tựa hồng ngục, từ lâu y đã nghe sư phụ kể rằng Huyết Trì là nơi tất cả các con quỷ, ngoại trừ con cháu vương tộc, ra đời, nhưng từ góc độ này lại không nhìn thấy đám trứng nhung nhúc bên trong. Không ít cô hoạch điểu đang đứng gần bờ tìm kiếm quanh đó, thi thoảng lấy từ dưới biển ra một vài thứ gì đó hồng hồng không ngừng cựa quậy,  có một vài thứ có hình người, có vài cái thì không phải vậy. Chúng nó phát ra từng tràng tiếng khóc nỉ non thê thảm, mà rất khoái đã bị cô hoạch điểu dùng móng vuốt bóp nát đầu, mang thi thể tàn tạ về trong động nhấm nháp. Cũng có một vài cô hoạch điểu đang quẩn quanh gần bờ, bắt những con quỷ lớn hơn bị dạt lên bờ, mang chúng trở về hang động dọc dòng sông máu tại những địa ngục khác nhau, coi đó là con mình nuôi nấng một thời gian, chờ bọn chúng lớn lên thì đuổi chúng đi. Bọn họ là kiếp nạn đầu tiên của tất cả ác quỷ, cũng là sinh cơ đầu tiên của chúng quỷ. Mà đối với quỷ sơ sinh, sống hay chết đều dựa vào vận may. Cô hoạch điểu sẽ dùng nội tạng vỡ vụn của quỷ anh bị giết để nuôi ăn những quỷ anh được bọn họ lựa chọn, cho nên, mỗi một con quỷ mới sinh ra đều đã từng ăn thi thể của quỷ khác. Từ lúc lọt lòng, bọn họ đã phải giết lẫn nhau, không có một giây ngừng lại.
Đến bờ Huyết Trì, dưới chân Đại Thiết Vi Sơn, cô hoạch điểu nhanh chóng hạ độ cao. Móng vuốt buông lỏng, Nhan Phi và Đan Chúc cùng rơi xuống mặt đất, chật vật lăn đi mấy vòng. Hai cô hoạch điểu đưa bọn họ qua Huyết Trì chao liệng trên không trung hai vòng, kêu chói tai, tiếng kêu thê thảm như tiếng khóc, sau đó cùng với những cô hoạch điểu khác bay vào trong Huyết Trì kiếm ăn.
Nhan Phi ôm cái vai đang nhói lên từng cơn đau như bị xé rách, chật vật đứng lên, Đan Chúc chạy tới, đỡ lấy cánh tay y. Nhan Phi ngạc nhiên nhìn bờ vai còn chảy máu thê thảm hơn cả y của Đan Chúc, “Ngươi không đau sao?”
“Vết thương nhỏ thôi, không là gì cả.”
Suýt nữa quên mất năng lực chịu đau của những quỷ này đều cao gấp mấy lần nhân loại…
Bọn họ thực sự đã tiết kiệm được không ít thời gian, chỉ e hiện giờ phần lớn quỷ đều đang giãy giụa giữa sông máu biển máu. Nhan Phi biết hi vọng mình giành được vị trí đầu rất lớn, mà trước mặt vẫn còn một thử thách rất nghiêm túc.
Núi Đại Thiết Vi đứng sừng sững trước mặt bọn họ, cao tới vạn trượng, không nhìn thấy đỉnh, chìm vào giữa mây mù dày đặc. Núi non trùng điệp được đúc hoàn toàn từ nham thạch sắt cứng rắn cằn cỗi, bên dưới chân còn có một vài quái thụ quái thú, mà đến giữa thì chỉ còn sót lại nham thạch, đến trên cùng thì chỉ có hàn thiết kiên băng lạnh giá thấu xương. Ngoại trừ Thanh Hồng Vô Thường có thể ngự kiếm hoặc bám vào dù bay qua, những con quỷ khác rất khó vượt qua được.
Hiện giờ, Thanh Vô Thường có Khoa Nga thuật trợ giúp, có lẽ sẽ làm được dễ dàng hơn, thế nhưng đối với Hồng Vô Thường dự bị có thể năng hơi kém hơn như y, hoàn thành khiêu chiến này hoàn toàn không dễ chút nào, muốn đánh bại Thanh Vô Thường đoạt lấy chức quán quân, càng gần như là chuyện không thế.
Tuy rằng hiện tại y đang nắm ưu thế hơn rất nhiều Thanh Vô Thường, thế nhưng y cũng không biết có quỷ nào khác cũng nghĩ tới cách lợi dụng cô hoạch điểu vượt biển hay không, cũng không biết những con quỷ phía sau rốt cuộc cách y bao xa. Nhan Phi ngước đầu nhìn lên ngọn núi cao vút kia, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Đừng lo lắng.” Đan Chúc ở bên cạnh nói, “Núi này trông cao thôi. Ở địa ngục Đại Hồng Liên, ta còn đã từng leo núi cao hơn cả nó rồi. Có ta ở đây, chắc chắn sẽ mang được ngươi tới.”
Nhan Phi nhìn hắn đầy cảm kích, “Ngươi làm vậy thực sự là quá tốt, lần này coi như ta nợ ngươi một ân huệ lớn.”
“Nếu là không có ngươi hỗ trợ, ta cũng sẽ không thể lấy được lệnh bài nhanh như vậy, cũng không thể vượt biển nhanh được như vậy. Coi như hòa nhau đi.” Đan Chu không nói gì thêm nữa, treo kiếm ra sau lưng, rồi lập tức nhảy vào vùng rừng rậm phía trước mặt.
Bốn mươi dự bị đã dần dần tiến vào bên trong Huyết Trì. Khiên Na liền bay thẳng tới Huyết Trì, vừa khéo nhìn thấy Nhan Phi và Đan Chúc nhảy vào cánh rừng dưới chân núi.
Chỉ có điều, cách không xa sau lưng Nhan Phi, một tật hành quỷ lợi dụng mấy quả trứng quỷ vớt từ dưới Huyết Hà, “hối lộ” một cô hoạch điểu giúp hắn vượt biển. Tật hành quỷ này có vẻ chính là tên đã đoạt lệnh bài từ tay Nhan Phi.
Vừa hạ xuống đất, tật hành quỷ không hề làm lỡ thời gian, lập tức đuổi theo. Tật hành quỷ đều có tốc độ rất nhanh, Nhan Phi chưa chắc đã thắng được hắn.
Khiên Na không nhận ra mình vậy mà lại lau mồ hôi vì Nhan Phi.
Quãng đường còn lại, bọn họ đã diệt trừ phần lớn mãnh thú rắn độc, thử thách chỉ còn thể lực. Đây là điểm yếu của Hồng Vô Thường, cần đến Thanh Vô Thường trợ giúp mới có thể thuận lợi hoàn thành được vòng thí luyện cuối cùng. Hai mắt Khiên Na theo sát điểm nhỏ màu đỏ, nhìn đứa trẻ kia lảo đảo đi giữa rừng núi, nhìn tốc độ của y dần dần chậm đi, thời gian dừng lại thở dốc càng ngày càng nhiều. Hồng lân quỷ kia luôn đi bên cạnh Nhan Phi, kéo y lôi y đi, thậm chí còn cõng lấy y leo trên một đoạn vách đá dựng thẳng đứng.
Khiên Na nhớ tới lần thí luyện năm đó, mình cũng không hề trợ giúp bất cứ ai. Lúc đó gã chỉ biết mình nhất định phải thông qua được thí luyện, nhất định phải rời khỏi nơi lạnh giá mà tàn khốc đó. Nhìn từ góc độ này, hồng lân quỷ kia có lẽ vẫn ôn nhu hơn mình nhiều.
Hắn tận tâm tận lực giúp đỡ Nhan Phi như vậy, chắc là đã coi Nhan Phi thành Hồng Vô Thường của hắn.
Chẳng hiểu tại sao, một cảm giác không vui lại dâng đầy trong lồng ngực. Nhưng vừa nghĩ tới Nhan Phi đã thở hồng hộc mà vẫn cố hết sức cũng là vì mình, lại cảm giác có chút đắc ý ấu trĩ.
Khiên Na thầm mắng mình sống bao năm như vậy, chuyển sinh bao lần như vậy, sao còn có thể có cảm xúc trẻ con như thế đây…
Giai đoạn cuối cùng của vòng thí luyện cuối cùng lúc nào cũng vô vị khô khan nhất. Cảnh tượng Thanh Hồng Vô Thường giãy giụa leo núi thực sự không có gì để xem, ngay cả phía trước Nghiệt Kính Đài cũng vắng bóng rất nhiều khán giả. Có điều liên tục mấy ngày, Khiên Na vẫn ngày ngày đích thân tới hiện trường, chú ý lộ tuyến của những dự bị đó.
Thực ra cho tới bây giờ, cũng chỉ còn sót lại kiên trì. Núi Đại Thiết Vi tuy cao, hoàn cảnh tuy có ác liệt, song đối với bầy quỷ sớm đã được thử thách qua khắp các địa ngục, cũng không phải là không thể chinh phục. Chỉ cần bọn họ có thể tiếp tục kiên trì, nhất định sẽ qua được ải.
Mà dù vậy, đến ngày thứ ba, vẫn có gần mười dự bị lựa chọn bỏ cuộc. Còn có mấy con quỷ bị những con quỷ đi sau cướp mất lệnh bài.
Còn Nhan Phi và Đan Chúc thì đã tới gần đích đến.
Bọn họ đã ba ngày không ăn không uống, thể lực sắp tiêu hao hết, tốc độ rõ ràng cũng đã chậm lại. Khiên Na nhìn bước chân liêu xiêu cùng với cánh tay đang run lên của Nhan Phi, từng cơn đau đớn âm ỉ lại lan ra trong lòng.
Nhan Phi của gã, đã bao giờ phải chịu khổ như vậy…
Những con quỷ khác đều đã quen với cuộc sống thiếu ăn thiếu uống này, nhưng Nhan Phi sao có thể chịu nổi?
Gã thấy hối hận rồi, đang yên đang lành lại cá cược với Nhan Phi làm gì, vứt thẳng thằng nhóc này về nhân gian chẳng phải là được rồi sao…
Một mặt tự trách, một mặt lại không khống chế được bản thân nhìn y. Đến ngay cả Thanh Vô Thường Gia Á dưới trướng mà Khiên Na khá thân cũng cảm thấy gã kỳ lạ.
“Ngươi có vẻ để tâm tới hai tên quỷ kia nhỉ?”
Khiên Na cả kinh, quay đầu lại liếc mắt nhìn Gia Á, “Hai tên nào?”
“Ngươi đừng giả bộ. Chính là hai tên kia, thanh lân quỷ cùng hồng lân quỷ kia. Ta thấy hai bọn chúng rất xứng, tướng mạo, vóc dáng và thể lực đều rất xứng đôi, tương lai nếu trở thành một đôi Thanh Hồng Vô Thường, có lẽ sẽ không hề thua kém ngươi và Shiva.”
Mới vừa nói xong, dường như lại nhận ra mình lỡ lời nhắc tới người không nên nhắc, Gia Á liền vội vã ngậm miệng. Khiên Na lại phảng phất như không nghe thấy tên Shiva, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào hai tiểu quỷ đang miết mải đi giữa băng tuyết.
Bọn họ đã rất gần dấu ấn tượng trưng qua ải. Vết tích kia là Khiên Na tự mình dùng Trảm Nghiệp Kiếm vạch ra, chỉ cần Nhan Phi là người đầu tiên vượt qua được vạch đó, y coi như thắng cá cược giữa Khiên Na và y.
Vậy mà đúng lúc này, tật hành quỷ kia bỗng nhiên đuổi theo, phút chốc đã vượt qua Nhan Phi và Đan Chúc, xông thẳng về phía đích đến. Nhan Phi có vẻ cuống lên, dùng cả tay cả chân chật vật đuổi theo, nhưng y dùng thân thể tầm hương quỷ, sao có thể đuổi kịp tật hành quỷ có tốc độ chỉ thua kém khánh kỵ trong địa ngục?
Lại đúng khoảnh khắc ấy, Đan Chúc kia bỗng nhiên phát lực, cả người bắn đi như một mũi tên, lập tức đánh gục tật hành quỷ kia, rồi dùng hết sức lực toàn thân áp hắn dưới thân, đồng thời lớn tiếng hô lên với Nhan Phi, “Mau xông đến đi!”
Nhan Phi liền nghiến răng, dồn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, liều mạng lăn lộn về phía dấu ấn kia.
Ngay vào lúc y chỉ còn cách dấu ấn có vài bước chân, Đan Chúc lại bỗng nhiên thét lên hoảng sợ. Tật hành quỷ kia dù sao cũng đã tu tập Khoa Nga thuật, giãy giụa đạp Đan Chúc ra. Bọn họ vốn đã cách mép vực rất gần, một phát đạp này đã đạp cho Đan Chúc tức khắc lăn xuống, nếu như không phải kịp vươn tay bám lấy mép vách núi, chỉ e hắn đã ngã xuống vực.
Chỉ là, khối băng hắn bám lấy lại đang nứt ra.
Nhan Phi quay đầu nhìn lại, trong chớp mắt đã nhận rõ, mình sẽ không lấy được chức quán quân.
Y ngoảnh đầu liếc mắt nhìn dấu ấn cách mình không xa đầy tiếc nuối, bi ai tức giận quát lớn một tiếng, rồi vẫn quay người lao về phía ngược lại.
Tật hành quỷ kia xẹt qua bên người y.
Vào lúc tật hành quỷ lao qua vạch đích, Nhan Phi đang kéo tay Đan Chúc lại, kéo hắn lên khỏi vách núi. Hai người đều im lặng, trong mắt Đan Chúc chứa đầy phẫn nộ lạnh lẽo, mà trên mặt Nhan Phi cũng chỉ có một mảng trống rỗng.
Bọn họ giúp đỡ nhau đi về phía dấu ấn kia.
Khiên Na đã đứng phía sau dấu ấn, nhận lấy lệnh bài tật hành quỷ kia đưa tới. Sau khi kiểm tra qua, gã gật gật đầu, nói với tật hành quỷ, “Chúc mừng ngươi, ngươi đã qua cửa.”
Tật hành quỷ nhếch miệng, cười hết sức đắc ý.
Mà lúc này, Nhan Phi và Đan Chúc cũng bước qua dấu ấn kia. Đan Chúc tức giận chỉ vào tật hành quỷ hô lớn, “Hắn là kẻ gian lận không biết xấu hổ! Lệnh bài của hắn là cướp từ tay Ương Quyết!”
Tật hành quỷ cũng không chịu yếu thế, cười lạnh nói, “Đâu có nói không thể cướp.”
“Ngươi!” Cơn phẫn nộ khiến mái tóc dài của Đan Chúc cũng bắt đầu bay múa như linh xà, gió tuyết cuồn cuộn thổi qua hai con mắt giận dữ của hắn, làm hắn trông càng thêm cao lớn đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm vào Khiên Na nói, “Hắn không xứng làm quán quân, Ương Quyết mới là người thứ nhất. Ương Quyết là vì cứu ta…”
“Ngươi có phiền không, chỉ cần qua ải là tốt rồi, ai quan tâm ai thứ nhất ai thứ hai, không phải các ngươi cũng đã tới rồi sao?” Tật hành quỷ kia không nhịn được nói, nhổ bãi nước bọt xuống đất, “Quỷ ở địa ngục Đại Hồng Liên đều lắm chuyện như ngươi sao?”
“Đúng là ta chưa hề nói không thể cướp lệnh bài, cho nên hắn thực sự được tính qua cửa.” Giọng nói không lẫn cảm xúc của Khiên Na vang lên.
Nhan Phi không hề bất ngờ với kết quả này chút nào. Y đã sớm biết sư phụ sẽ không thiên vị y, sẽ không bảo vệ cho y.
Y cúi đầu, giao lệnh bài vào tay Khiên Na. Bộ áo đỏ trên người y đã tàn tạ xác xơ từ lâu, đâu đâu cũng có thương tổn và vết bẩn. Môi y đã bị đông cứng đến tím tái, trên làn lông mi thật dài cũng đã kết sương hoa, cả người bởi vì cực độ uể oải và bi thương mà trông càng thêm liêu xiêu, như thể sẽ bị gió thổi tan bất cứ lúc nào.
“Con thua, người thắng rồi.” Nhan Phi hạ giọng nói. Giọng nói khàn khàn mà vỡ vụn, tựa như đang cố hết sức đè nén kích động muốn gào khóc.
Nhan Phi vẫn không hề nhìn mình, hẳn là vì không muốn nhìn thấy bộ dạng nó mất mặt?
Khiên Na thở dài, nhẹ nhàng nói, “Ai nói ngươi thua.”
“Con… con không lấy được quán quân, không phải sao?” Nhan Phi ngẩng đầu lên, cặp mắt lúc nào cũng rực sáng linh động, giờ lại chỉ còn một mảng trống rỗng. Giống như thể đến linh hồn y cũng đã chết đi rồi.
Bộ dạng như vậy, thực sự khiến người ta không nỡ lòng nào mà.
Khiên Na rút Trảm Nghiệp Kiếm trên lưng xuống, vòng qua y, đi tới trước dấu chân cuối cùng của Nhan Phi lúc y suýt nữa trở thành người đầu tiên qua ải, rồi đột nhiên bổ kiếm lên giữa không trung. Chỉ thấy ánh xanh lóe lên, trên mặt băng cứng rắn đã hiện lên một dấu ấn sâu hoắm. Sau đó gã liền vạch lung tung vài đường lên trên dấu ấn cũ, làm cho dấu ấn cũ kia mờ đi.
Nhan Phi và Đan Chúc đều sững sờ.
Khiên Na thu kiếm, ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn thẳng vào Nhan Phi, “Hiện tại, ngươi chính là người đầu tiên qua ải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.