Địa Ngục Biến Tướng

Chương 192: Lục Đạo Phần Tịch (3)




ATu Vân đã nhận ra Ba Tuần không ổn.
Thời khắc thần lực của Ba Tuần bạo phát, trừ hắn ra, không một ai có thể tiến vào cung Vô Minh. Hắn vẫn luôn canh giữ hộ pháp bên ngoài cung, chuyên tâm cảm nhận dao động sức mạnh của Ba Tuần.
Ngay mới vừa nãy, thần lực của Ba Tuần đã một lần nữa gián đoạn và rối loạn trong thoáng chốc.
Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay, càng tới gần ngày cuối cùng, thì lại càng nguy hiểm đối với Ba Tuần, chỉ cần một quấy nhiễu nhỏ nhất cũng có thể làm y bị đại trận đang không ngừng hấp thu sức mạnh của y phản phệ. Mà lời nguyền rủa Tử Vi Thượng Đế hạ xuống trong tinh thần của Ba Tuần trước đó rốt cuộc đã được triệt để hóa giải hay chưa, hắn cũng không dám chắc.
Lúc này, một tu la kinh hoàng chạy tới, nói với hắn rằng thiên binh đã đột phá địa ngục A Tì, Trường Canh đã xông về hướng núi Hắc Toa.
Hắn rùng mình trong lòng, biết rằng đây chính là thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Nếu như Ba Tuần không thể hoàn thành khởi động đại trận trước khi Trường Canh ăn được hồn kết, bọn họ sẽ bị con quái vật sau khi ăn hồn kết kia dùng thiên hỏa đốt thành tro bụi.
“Phái toàn bộ binh lực còn lại đến núi Hắc Toa, nhất định phải ngăn được hắn!” A Tu Vân trầm ngâm chốc lát rồi nói, “Phái cả huyền giao đi luôn.”
“Vâng!”
Còn ở đầu kia, Trường Canh đã càng ngày càng tới gần núi Hắc Toa. Chỉ thấy lấy núi Hắc Toa làm trung tâm, phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đã đều bị hồn kết sắc đỏ huỳnh quang bao trùm, bên trên vùng đất bị hút cạn chất dinh dưỡng và sinh mệnh vốn cũng đã chẳng còn bao nhiêu, đến con kiến cũng đã chết sạch không còn, chỉ còn dư lại những chồng xương trắng âm u cùng mặt đất cứng rắn nứt nẻ.
Hạt nhân sức mạnh đã gần trong gang tấc, nhưng ngay khi hắn muốn lao xuống, lại bỗng có hai luồng hào quang nhỏ bé một đen một trắng thăng từ dưới tới, chặn lại trước mặt hắn. Thì ra lại là một đôi Hắc Bạch Vô Thường không biết tự lượng sức mình.
Trường Canh buông tiếng cười nhạo, lười phí lời với bọn họ, trong lòng bàn tay dấy lên một ngọn thánh hỏa tích tụ sức mạnh thuần túy nhất trên thế gian.
Chỉ thấy áo bào đen quanh người Phạm Chương bay phấp phới, mặt mũi hắn dần dần thay đổi, sắc mặt càng trở nên xanh đen, lớp vảy màu đen như thủy triều bao trùm lên toàn thân hắn, trên tay cũng mọc ra móng vuốt cứng rắn. Còn trên người Tạ Vũ Thành thì đang tỏa ra quang minh trắng ngần rực rỡ, da dẻ cũng dần bị những phiến lông chim nhỏ nhắn trắng muốt bao phủ, hai tay của hắn cũng đang không ngừng biến hóa, thậm chí đã hóa thành một cặp cánh.
Hai người không nhằm về phía Trường Canh tiên quân, mà nhằm thẳng về phía đối phương. Một vầng sáng cường liệt tựa như pháo hoa bung nở, lại vượt xa ánh sáng mà đa số địa tiên có khả năng phóng ra.
Trường Canh nảy sinh nghi ngờ trong lòng, hắn nheo mắt, lại đột nhiên nhìn thấy một cái bóng khổng lồ vọt ra khỏi quầng sáng này.
Đó là một loài cự thú có cái đầu như chim ưng, mọc vảy giáp màu đen khắp người, lại có cặp cánh trắng như tuyết, một đôi mắt cháy ánh sáng vàng rực, hàm răng màu bạc sắc bén cùng với những móng vuốt vạm vỡ cường tráng, chính là loài thần thú địa ngục mà đa số thiên nhân chỉ mới nghe nói song lại chưa bao giờ được trông thấy tận mắt — Đế Thính.
Truyền thuyết kể rằng nếu như một đôi Hắc Bạch Vô Thường tâm linh tương thông, vào lúc gặp phải cường địch, bọn họ sẽ có thể hai hợp làm một, hóa thành thần thú Đế Thính thần thông quảng đại, có thể hiểu rõ tâm linh tâm tư mà lại có sức mạnh cường hãn. Đây là một trong số không nhiều bí pháp mà Địa Tạng Vương Bồ Tát đã để lại cho địa ngục. Nhưng đã rất nhiều năm, không hề nghe nói có một đôi Hắc Bạch Vô Thường nào có thể tu thành phương pháp này.
Lại không nghĩ rằng đôi Hắc Bạch Vô Thường này có thể làm được.
Thế nhưng địa tiên dẫu sao cũng là chỉ là địa tiên, đứng trước thiên tiên, bọn họ chỉ như nô bộc hạ đẳng, coi như bọn họ có thể tu thành phương pháp này đi nữa, thì làm sao có thể lay động được mình?
Thánh hỏa trong tay hắn bắn ra như trường xà, mà lạ thay, con Đế Thính kia lại có thể hoàn hảo tránh thoát mọi công kích từ hắn, phảng phất như có thể biết được kế tiếp hắn muốn làm gì. Đâu những vậy, bọn họ còn vững vàng chặn kín đường đi của hắn, đến ngay cả kim long cũng bắt đầu rống giận. Trường Canh ý thức được rằng đối phương có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng mình, cho nên cũng có thể biết được ngay sau đó hắn muốn làm gì.
Xem ra hắn vẫn đã khinh địch, đôi Hắc Bạch Vô Thường này còn cực kỳ khó chơi. Từ bên trong hai con mắt màu xanh lam bắn ra luồng sát khí hừng hực đáng sợ, hắn tế khởi trượng Thấp Bà, những tia chớp vờn quanh giữa hai tay, bỗng nhiên những tia chớp doạ người đó lao nhanh ra bốn phía như xúc tu. Đế Thính không thể tránh khỏi, rít cao một tiếng, cả người bị tia chớp quấn lấy, bao bọc, nuốt chửng, rơi xuống từ giữa không trung. Trường Canh hừ nhẹ một tiếng, đang muốn tiếp tục lao về phía trước, lại đột nhiên cảm thấy trên đùi đau đớn.
Quay đầu nhìn lại, không biết con Đế Thính kia đã giãy giụa như thế nào mà vẫn có thể tiếp tục vỗ cánh, trên người rõ ràng vẫn còn đang không ngừng lập loè những tia chớp đáng sợ, mùi khét khi da thịt bị thiêu cháy rõ ràng vẫn còn đang thoang thoảng trong không khí. Nhưng nó vẫn như không muốn sống cắn chặt lấy đùi phải của hắn, hàm răng cắn ngập vào bên trong da thịt.
Trường Canh nổi giận, bổ một chưởng xuống, từ hai mắt, lỗ mũi và miệng của Đế Thính đều trào ra máu tươi, lại vẫn cứ cắn chết không chịu nhả.
Lại vào đúng lúc này, chỉ thấy vô số tu la bỗng nhiên mỗi người cưỡi một con phổ an điểu khổng lồ, sáu cánh tay quơ sáu món pháp khí khác nhau bay thẳng về phía hắn. Trường Canh càng phẫn nộ hơn, hét lớn một tiếng, tiên khí quanh người bạo phát, xung kích đáng sợ cuối cùng cũng khiến cho Đế Thính thả lỏng miệng, rơi về hướng mảnh đất đỏ như máu bị hồn kết bao trùm.
Thời khắc cuối cùng, bọn họ lại phân hóa thành hai, ôm thật chặt lấy nhau. Bọn họ biết đây đã là kết thúc, hai người bọn họ không ai còn sức để bay lên nữa, chỉ cần sa vào sắc đỏ huỳnh quang đó, bọn họ sẽ bị nuốt chửng bằng sạch.
Kỳ quái chính là, không một ai trong bọn họ cảm thấy sợ sệt, đều chỉ biết ôm thật chặt, thật chặt lấy đối phương.
Lại vào đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng kêu thê thảm vang lên, một đôi vuốt chim khổng lồ bắt được hông Tạ Vũ Thành. Hai người ngừng rơi, ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy vậy mà lại là một cô hoạch điểu.
Những tiếng kêu thê thảm của cô hoạch điểu bỗng nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng, vô số những cái bóng xanh tím nhỏ gầy dồn dập hiện lên từ chân trời, bên trong đôi mắt luôn trống rỗng của bọn họ, giờ phút này lại cháy rực sinh cơ mãnh liệt, dồn dập như thiêu thân đánh về phía Trường Canh. Chỉ thấy A Lê Đa cưỡi trên lưng một con phổ an điểu tiếp cận bọn họ, khẽ mỉm cười, tiện đà dẫn dắt đại quân tạo thành từ cô hoạch điểu bao vây lấy cường địch.
Bọn họ tranh thủ thời gian cho nhân mã của A Tu Vân, đây cũng là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm.
Cô hoạch điểu chở Hắc Bạch Vô Thường tới một mảnh đất vẫn chưa bị hồn kết bao trùm, rồi hí dài một tiếng rời đi.
Hai người chịu trọng thương gân mỏi lực kiệt, ai cũng không thể cựa quậy nổi nữa. Sinh mệnh vẫn đang không ngừng chảy ra từ thân thể tàn tạ theo dòng máu tươi. Tạ Vũ Thành lại vẫn cứ nắm thật chặt lấy tay Phạm Chương, cùng vọng về phía bầu trời đang bị đủ mọi sắc sáng bao phủ.
Bầu trời địa ngục chưa bao giờ mỹ lệ đến vậy, gần như có thể sánh được với ráng màu vạn cổ bất diệt ở thiên giới.
Thân là thiên nhân, mà bọn họ lại vẫn chưa được trông thấy hào quang mỹ lệ đó bao lần.
Tạ Vũ Thành ho ra một búng máu, thở sâu một hơi, bỗng nhiên nói với Phạm Chương, “Lần này, nếu như chúng ta có thể sống sót, thì cùng đến nhân gian đi.”
Nửa bên mặt Phạm Chương đã bị thiêu cho đỏ bừng, giọng nói cũng hơi suy yếu, trước mắt của hắn đã biến thành một màu đen kịt, nhưng hắn vẫn gắng gượng hỏi, “Nhân gian… có gì hay để đi?”
“Bờ biển ở nhân gian có mặt trời mọc và mặt trời lặn để ngắm, còn đẹp hơn cả ráng màu ở nơi này.” Tạ Vũ Thành chật vật ngoảnh mặt sang, mỉm cười dịu dàng, “Ta muốn dẫn ngươi đi xem.”
Phạm Chương ngây ngốc nhìn hắn, rồi sau đó cũng chậm rãi nở nụ cười.
Hai người từng người di chuyển thân thể, nhích lại gần nhau thêm một chút, rồi lại thêm một chút nữa. Hai đôi môi nhuốm máu ấn nhẹ vào nhau.
…………………………
Trường Canh bị vô số “con bọ xít” quấn lấy, khó có thể thoát thân, rồi lại thấy một cái bóng đen khổng lồ giữa bầu trời đang giáng xuống, chính là huyền giao – vật cưỡi của Ba Tuần chặn lại đường đi của hắn như một dãy núi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn biết bọn họ đang kéo dài thời gian của mình.
Hắn không thể nhịn nổi nữa, giơ cao trượng Thấp Bà, thả ra toàn bộ sức mạnh trong đó. Hắn vốn dĩ không muốn dùng tới một chiêu này, dù sao chiêu này cũng sẽ gây hại cho chính hắn. Sức mạnh của cả một vị sinh thiên bên trong trượng Thấp Bà đều được bộc phát ra, như một ngôi sao nổ tung, trong nháy mắt đã khí hóa toàn bộ những tu la và ác quỷ gần hắn nhất. Mấy người A Lê Đa đều bị trọng thương hất bay ra ngoài, huyền giao cũng bị đẩy mạnh lên cao va vào núi Hắc Toa, hồn kết đỏ rực trong nháy mắt đã quấn quanh khắp người nó, khiến cho nó không thể động đậy. Đến ngay cả chính Trường Canh cũng bị trọng thương, miệng hộc ra máu tươi. Thú cưỡi kim long của hắn còn bị đánh ngất đi, rớt xuống dưới.
Trường Canh ổn định nội tức rối loạn, cấp tốc nhằm về phía trước mặt đã không còn chướng ngại, tựa như một mũi tên tỏa sáng vàng rực đâm thẳng vào bên trong đám màu đỏ huỳnh quang kia.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy màu đỏ chết chốc vốn còn lan tràn ra trăm dặm lại nhanh chóng co về một hướng nào đó, để lộ ra cả một vùng đất khô cằn tĩnh mịch.
Đám màu đỏ kia càng lúc càng đậm đặc, quả thực như thể sao Hỏa dần dần lóa mắt giữa trời hạ về đêm. Cuối cùng, toàn bộ màu đỏ đọng lại thành một điểm, con quái vật được luyện chế từ năm ngàn mệnh hồn oán hận vì bị người thân yêu nhất giết chết, con quái vật hấp thu vô số sinh linh địa ngục và thiên đình cuối cùng cũng được chủ nhân dưỡng dục ra nó nuốt chửng trọn vẹn.
Sau một phút chốc vắng lặng, bỗng nhiên, chỉ thấy thân hình của Trường Canh tinh quân bắt đầu lớn vọt lên. Hắn tựa như đang cực kỳ thống khổ, rồi lại cực kỳ vui sướng. Hoa văn có hình dạng như những sợi tơ màu đỏ cấp tốc lan tràn ra toàn thân, khiến cho cặp con ngươi vốn dĩ là màu u lam cũng hóa thành màu đỏ lòm quỷ dị, đến ngay cả tròng trắng mắt cũng biến mất. Thân hình của hắn trở nên to lớn đến vậy, ngay cả Nữ Bạt so sánh với đó cũng như thể bỗng biến thành người lùn, tiếng thét không biết là đau đớn hay là sung sướng của hắn rung chuyển toàn bộ địa ngục, ngay cả núi đá cũng bị chấn động đến mức nứt toác ra.
Thanh âm kia cũng vọng vào địa ngục Cô Độc. A Tu Vân run lên trong lòng, thầm nói không ổn rồi.
Trường Canh tinh quân chung quy vẫn đã chiếm được hồn kết.
Hắn có thể nghĩ đến, sau khi Trường Canh chiếm được sức mạnh, chuyện đầu tiên tất nhiên sẽ là đến giết chết Ba Tuần, phá hủy đại trận.
Cũng may là hắn đã sớm chuẩn bị, bất chợt xuyên hai tay xuống lòng đất, gốc rễ Kiến Mộc lập tức từ đầu ngón tay hắn lặng lẽ đâm xuống lòng đất, cấp tốc kéo dài về phía vết nứt duy nhất ở địa ngục Cô Độc. Ở nơi đó, nó tìm được trận hình mà A Tu Vân đã bố trí từ trước, bên dưới trận hình chôn vô số hài cốt được vận chuyển từ địa lao trong địa ngục A Tì tới, đó là chất dinh dưỡng hoàn mỹ nhất cho Kiến Mộc.
Kiến Mộc vụt lên khỏi mặt đất, chỉ mất một nháy mắt để hình thành nên một gốc đại thụ thông thiên xuyên địa, thân cây cứng rắn không thể phá vỡ hoàn toàn chắn kín vết nứt, những nhánh rễ phụ cường tráng tỉ mẩn vá vết nứt lại như chỉ khâu.
Quả nhiên, không lâu sau, toàn bộ địa ngục Cô Độc bỗng nhiên bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
Trường Canh đang va mạnh vào gốc đại thụ kia.
Thực lực của hắn sau khi triệt để hấp thu hồn kết còn mạnh hơn trong tưởng tượng của A Tu Vân. Rõ ràng là Kiến Mộc vua của vạn cây, thần mộc kiên cố nhất cứng rắn nhất trên thế gian, có thể dùng để kiến tạo nên trụ trời, lại lung lay sắp đổ giữa sức mạnh hủy diệt kinh khủng này. Vô số những phiến lá vàng rụng xuống như mưa sa, kèm theo âm thanh mảnh gỗ bị đánh gãy không ngơi nghỉ. A Tu Vân biết, hắn không chặn được Trường Canh lâu nữa.
Trường Canh đã biến thành quái vật, một con quái vật bất lão bất tử.
A Tu Vân quay đầu nhìn về phía trong cung Vô Minh. Một người luôn luôn nắm trọn thế sự trong lòng bàn tay như hắn, tại thời khắc cuối cùng này lại biết rằng mình đã triệt để mất đi khống chế. Hắn chỉ có thể cầu khẩn, cầu khẩn Ba Tuần hoàn thành đại trận nhanh hết mức, ra đây nhanh hết sức, mà rồi vẫn còn có thể gắng gượng chiến một trận với Trường Canh.
Là hắn đã tính nhầm, hắn không ngờ rằng Trường Canh lại sẽ soán vị trí Thượng Đế, vốn cho rằng vì nghỉ ngơi lấy sức, Tử Vi sẽ không thể tấn công địa ngục nhanh như vậy.
Hắn đã rời đi thiên đình quá lâu, quả thật vẫn không tài nào thăm dò được mọi chuyện. Thêm vào, Trường Canh cũng giấu mình quá sâu.
Dựa vào mình hắn, đứng trước mặt Trường Canh chỉ yếu đuối như con bọ xít. Nếu như Trường Canh thật sự tấn công vào đây, mà Ba Tuần vẫn còn chưa xuất quan, hắn nên làm gì đây?
Lưu lại đây coi như có thể ngăn cản được Trường Canh trong một khắc đi nữa, nhưng có thể tạo nên khác biệt gì? Song nếu như lúc này hắn lại chạy thoát thân, chẳng lẽ muốn để cho một mình Ba Tuần đối mặt với Trường Canh
Ba trăm năm trước, khi Ba Tuần bị Tam thánh bao vây lần thứ hai, rơi vào ranh giới sinh tử, hắn đã lựa chọn không đi tiếp viện, mà ẩn náu tất cả những tướng lĩnh quan trọng bao gồm cả mình, nghĩ cách thu lấy thiên hồn địa hồn của Ba Tuần. Dù sao thì bồi thêm một cái mạng của mình cũng không có ý nghĩa, hắn còn sống sót mới có cơ hội mưu tính tương lai, mới có cơ hội cứu Ba Tuần thêm một lần nữa. Sự thực đã chứng minh, quyết định của hắn là đúng. Nếu như lúc đó hắn không màng tất thảy dẫn người đi liều mạng, chỉ sợ hiện giờ tất cả bọn họ, bao gồm cả Ba Tuần đều sẽ không còn tồn tại.
Nhưng lần này, lần này Trường Canh sẽ không tái phạm sai lầm của Tử Vi Thượng Đế. Hắn nhất định sẽ nghĩ cách xác định thiên hồn địa hồn của Ba Tuần đã triệt để tản đi, rồi một lần nữa phong ấn mệnh hồn của y lại. Làm như vậy, cho dù A Tu Vân có thể giải phóng mệnh hồn của Ba Tuần đi nữa, Ba Tuần đầu thai một lần cũng chưa chắc sẽ có được sức mạnh lớn như bây giờ, thậm chí còn chưa chắc sẽ trở về thiên đạo. Mà hắn cũng rất khó xác định được ai mới là kiếp sau của Ba Tuần.
Những tâm tư này cấp tốc xẹt qua đầu óc hắn, làm hắn tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng vào đúng lúc này, kèm theo một tiếng nổ vang như vạn lôi cùng đánh và một trận lay động kịch liệt, vô số cung điện đều sụp đổ giữa rung chuyển này. A Tu Vân không đứng thẳng được, ngã nhào xuống mặt đất. Hắn lập tức dựng lên phòng hộ quanh người, mới không bị ngói vụn đá tảng rơi xuống đầy trời làm bị thương. Chỉ thấy cảnh sắc vốn nối liền đằng xa bỗng nhiên duỗi vào một bàn tay phủ kín những đường vằn đỏ, bất chợt xé toạc toàn bộ không gian ra. Bầu trời như bị xé ra một lỗ hổng lớn, những cơn gió cuồng bạo mãnh liệt thổi vào.
Ngay sau đó, một cái bóng cao lớn đến mức làm người kinh hãi đã chui qua vết nứt vốn đã bị giằng ra quá lớn song vẫn còn đang không ngừng nở rộng. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Trường Canh giờ khắc này đã bị những đường vân đỏ đó ăn mòn cho hơi vặn vẹo, cặp mắt xanh lam trở nên đỏ lòm như máu, tỏa ra từ trên người hắn không còn là thần quang thanh thánh nữa, mà là một loại khí tức hắc ám ô uế trầm trọng dọa người, tà ác thuần túy hóa thành ánh sáng đỏ rực hiển hiện, như ngọn lửa thiêu đốt trên dưới trái phải người hắn.
Mỗi một bước đi của hắn, mạn châu sa hoa nở rộ trên mặt đất xung quanh sẽ cấp tốc nối đuôi nhau khô héo, phảng phất như mọi sinh mệnh đều bị hút đi bằng sạch. Hắn như thể hóa thân của hỗn độn, chỉ cần bị hắn nhìn vào, sẽ cảm thấy cả người cứng ngắc, không thể động đậy.
A Tu Vân lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi thuần túy như vậy. Chỉ đúng một cái nhìn này, hắn đã hiểu rõ rằng lần này e rằng mình sẽ chỉ có đúng một con đường chết.
Trường Canh phát ra tiếng hít thở nặng nề, gần như là khát máu, bước nhanh vọt tới. Miệng của hắn mở ra to tướng, bên trong không ngừng cuồn cuộn tử khí màu đen như dịch nhầy, nhất thời gầm gào đánh tới như sóng thần.
A Tu Vân nhắm hai mắt lại, chờ đợi bị hóa thân của kinh khủng xé nát.
Nhưng vào đúng lúc này, bên trong cung Vô Minh lại đột nhiên nổi lên thánh quang màu vàng, một đóa hoa sen ngàn cánh khổng lồ bung nở bên dưới cột trụ trời. Cùng lúc đó, một bóng người màu trắng cũng nhảy ra từ bên trong đóa sen, hai cánh tay giang rộng, lập tức dựng lên một bức bình phong kim sắc trước mặt mình và A Tu Vân. Luồng khí chết chóc đen kịt kia va vào bức bình phong màu vàng, lại như tiếng vọng biển nộ, nhất thời không thể nào đột phá qua nổi.
A Tu Vân mở mắt ra, chỉ thấy Ba Tuần tóc mực bay lượn, bạch y như múa đang ngăn cản cơn sóng dữ trước mặt mình.
Lục Hợp Quy Nhất đại trận đã được triệt để khởi động!
Chỉ là A Tu Vân không nhìn thấy, khóe môi Ba Tuần tràn ra một luồng máu tươi. Vừa nãy khi Trường Canh xông tới, chính là thời khắc sống còn, khẩn khiết nhất để thôi thúc đại trận, nhưng những tiếng vang ầm ầm cùng với cơn động đất đã làm tâm thần y loạn nhịp, vô số ác mộng tựa như ác quỷ che ngợp bầu trời ăn mòn hết ý thức của y. Ngũ tạng y như thiêu như đốt, đau nhức làm y gần như ngất đi, thế nhưng y vẫn kiên cường cầm cự một hơi, mạnh mẽ hoàn thành khởi động đại trận.
Cho nên hiện tại, y biết rằng chỉ e mình sẽ khó mà chống lại được con quái vật mới vừa ăn hồn kết trước mặt.
Nhưng y nhất định phải liều mình quyết chiến một trận, bằng mọi giá, không thể để cho Trường Canh hủy diệt Lục Hợp Quy Nhất trận trong vòng ba ngày này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.