Địa Ngục Biến Tướng

Chương 184: Điên Cuồng (9)




Nhan Phi lang thang giữa một khu rừng rậm quái lạ. Tuy nói là rừng rậm, nhưng lại không hề nhìn thấy cành lá cây cối, bao vây xung quanh đều là những bụi gai tráng kiện quấn kết vặn vẹo vào nhau như xúc tu loạn xà. Nọc độc nhỏ xuống từ những cái gai nhọn hoắt lập lòe ánh sáng. Y híp mắt lại, cẩn thận nhận biết con đường nhỏ ẩn khuất giữa loài thực vật tỏa ra ánh huỳnh quang như những con sứa, hi vọng có thể tìm được lối thoát rời khỏi nơi này, đi hoài đi mãi mà làm thế nào cũng không đi được đến cuối đường. Y thậm chí còn nghi ngờ rằng thực ra mình luôn đi vòng quanh tại chỗ.
Y quên mất mình đã đi tới nơi này bằng cách nào. Chỉ biết rằng mình phải rời đi nơi này, mau chóng rời khỏi.
Tà áo đỏ của y bị xé rách, da cũng chảy máu. Những đường vân mảnh màu đen lan từ vết thương ra bốn phía. Y luôn mơ hồ cảm thấy, vào lúc những đường vân nho nhỏ màu đen đó bò lên não bộ, y sẽ không bao giờ rời khỏi nơi này được nữa.
Bỗng nhiên, y nhìn thấy bên trong bóng tối của bụi gai đan kết phía trước có ánh sáng màu xanh lam và trắng bạc chợt lóe lên. Y nóng ruột, lập tức vội vàng đuổi theo, cũng không đoái hoài tới bị càng nhiều bụi gai cắt cho bị thương hơn. Nhưng khi y tới gần, bóng người kia lại đi ra xa, đứng quay lưng về phía y. Tóc trắng vảy xanh, thân cao vai rộng, vốn phải là hai cái sừng lại bị gãy đứt mất một bên, chỉ còn sót lại mặt cắt ngang.
“Sư phụ!” Y lớn tiếng gọi.
Bóng lưng kia chậm rãi quay lại, nhưng trên khuôn mặt lạnh lẽo như tượng băng, nơi vốn nên là đôi mắt giờ chỉ còn lại hai cái lỗ đen ngòm, còn có thể lờ mờ nhìn thấy những mạch máu và dây thần kinh đứt lìa, vằn máu đỏ sậm quấn kết với những hoa văn màu xanh ban đầu, biến khuôn mặt càng trở nên quỷ quyệt thê thảm hơn.
Nhan Phi hít một hơi lạnh, “Sư phụ! Sư phụ, người làm sao vậy!”
Sư phụ không nói gì, cả người bỗng nhiên bắt đầu tan chảy ra như một cây nến. Nhan Phi lao tới như điên, cổ bị bụi gai rạch ra một vết thương sâu hoắm đáng sợ. Nhưng khi y nhào tới trước mặt, lại chỉ nhìn thấy sư phụ đã hóa thành một vũng vật chất sền sệt màu xanh, bên trên còn trôi nổi một vài thứ giống như móng tay và hàm răng. Nhan Phi không dám tin, duỗi hai tay run rẩy đi chạm vào thứ chất lỏng đặc quánh đó, xúc cảm ẩm ướt mềm mịn làm người buồn nôn, nhưng đây là những thứ cuối cùng còn sót lại của sư phụ.
“Không không không không…” Y lẩm bẩm hết lần này tới lần khác, lấy tay vò tóc mình, cả người lay động trước sau, trên người y bắt đầu thoáng hiện ra ánh sáng trắng quá nóng rực, mà vẫn còn đang không ngừng tăng cường.
Lại vào đúng lúc này, một bàn tay đặt nhẹ lên đầu y, xoa xoa đầu y, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp, “Nhan Phi? Nhan Phi? Con còn đứng đó làm gì nữa?”
Nhan Phi bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện sư phụ mặc nhân thân đang rũ mắt xuống nhìn y, người mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần, lưng đeo Trảm Nghiệp Kiếm. Mà Nhan Phi cảm giác thân thể của mình dường như cũng đã bị thu nhỏ đi không ít, tựa như đã trở về với thời niên thiếu, mỗi khi ngước nhìn sư phụ đều sẽ có ảo giác như đang ngước nhìn một vị thần linh không gì không làm được.
Nhan Phi bổ nhào vào lồng ngực Đàn Dương Tử, hai tay ôm chặt lấy eo sư phụ, “Sư phụ không được chết!”
Đàn Dương Tử cau mày, nhìn y như không hiểu nổi, “Sư phụ đang sống yên lành, tại sao lại muốn chết? Vừa nãy con luyện công lười biếng ngủ gật đúng không?”
Nhan Phi vội vàng nói, “Vừa nãy con thật sự đã nhìn thấy người chết! Hơn nữa còn không chỉ nhìn thấy một lần! Dù con có cố gắng thế nào cũng không thể cứu được người…”
Đàn Dương Tử nhìn bộ dạng đáng thương như sắp òa khóc của y, bèn lấy ngón tay day thái dương như đau đầu, “Sư phụ đang sống rất tốt, không cần con tới cứu. Thôi, lần này tạm thời không truy cứu chuyện con luyện công lười biếng, nhanh chóng đi vào nhà thay quần áo đi, chốc nữa chúng ta đi ra ngoài.”
Nhan Phi ngẩng đầu lên nhìn sư phụ như lấy làm lạ, “Đi ra ngoài? Trời sắp tối rồi mà vẫn ra ngoài ạ?”
Đàn Dương Tử chậc một tiếng, “Không phải con làm ầm đòi đi dạo chợ đêm xem pháo hoa tối nay sao?”
À phải rồi, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu mà. Tết Nguyên Tiêu mọi năm, bọn họ đều hoặc đến nơi khác bắt quỷ, hoặc là sư phụ trở về địa ngục, vẫn chưa có lần nào đi chợ đêm Châu Kiều Biện Lương. Năm nay sư phụ không biết làm sao mà bỗng nhiên đồng ý không trở về địa ngục, dẫn y vào trong thành chơi, ăn Tết đàng hoàng một lần.
Nhan Phi háo hức chạy vào trong phòng mình, lau lau mồ hôi trên người, tìm ra bộ đồ mùa đông mới mà trước Tết sư phụ đã thuê thợ may làm cho y, đắc ý khoác lên người, rồi đi ra ngoài cho sư phụ xem. Khóe miệng Đàn Dương Tử thoáng nhếch lên, sắc mặt cũng nhu hòa đi, gật đầu nói, “Ừm, hợp lắm.”
Sư phụ không hay khen y, thế này đã coi như là tán thưởng cực kỳ hiếm hoi rồi. Cả đường Nhan Phi đều như mở cờ trong bụng, tít mắt đi theo sau lưng sư phụ. Lúc này trời chiều đã ngả về Tây, đường phố lên đèn rực rỡ. Bởi tối nay không có lệnh cấm đi lại, mọi con đường lớn trong cả thành Biện Lương đều là người tới tấp nập, chen vai sát cánh. Trên các quán ăn quán rượu đều treo đầy những ngọn đèn màu hình thù khác nhau, ánh đèn nhuộm đẫm lúm đồng tiền muôn màu muôn sắc. Trên phố hoa, vị hoa khôi dung nhan tuyệt sắc đang đứng trên xe hoa chạy khinh ca mạn vũ, giữa mùa đông giá lạnh lại vẫn chỉ mặc một bộ thanh la bạc sa, trầm bổng như sương như khói theo điệu múa của nàng.
Tất cả những người đàn ông xung quanh bất kể già trẻ đều nhìn hai mắt đăm đăm, chỉ có mình Nhan Phi là vẫn đang bận ăn sơn tra ướp đường sư phụ mới vừa đưa cho y, miệng bị nhét cho phình to. Sư phụ nhếch miệng nhìn y, khẽ cười lắc đầu một cái, “Xem ra con vẫn chưa lớn rồi.”
Nhan Phi ghét nhất sư phụ nói rằng y chưa lớn, “Sao con lại chưa lớn được? Con dậy thì tốt như vậy cơ mà!”
“Trước mặt bao người, vẫn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.” Đàn Dương Tử quát khẽ.
Nhan Phi mới vừa định phản bác, lực chú ý lại bị ánh đèn lồng xán lạn huy hoàng khắp chốn thu hút. Không ít người cầm vòng ném trong tay, cố gắng ném vào bầu rượu đặt dưới đất. Ném trúng được năm cái là có thể cầm về một đóa hoa đăng, ném trúng mười cái có thể cầm về một chiếc đèn lồng mỹ nhân, nhưng nếu như có thể ném trúng mười lăm vòng thì sẽ có thể thắng được cái đèn cá chép đỏ hồng đan xen tỏa ra ánh vàng chói lọi treo trên cao. Nhan Phi liếc mắt một cái đã nhắm trúng cái đèn cá chép kia, y xoa xoa tay vào nhau nóng lòng muốn thử. Đàn Dương Tử liền đưa mấy đồng tiền cho tiểu thương kia, tiểu thương đưa cho Nhan Phi mười lăm cái vòng.
Kết quả là Nhan Phi chỉ ném trúng được tám cái… chẳng thể làm gì khác hơn là cúi đầu ủ ê nhận một chiếc đèn hoa đăng, vừa muốn đi, lại nghe thấy sư phụ nói, “Chờ đã.”
Vừa quay đầu, đã thấy sư phụ cho tiểu thương kia thêm mấy đồng tiền nữa, sau đó tự mình nhận lấy vòng. Nhan Phi há hốc miệng.
Một cái, hai cái, ba cái… Chẳng mấy chốc, xung quanh Đàn Dương Tử đã có cả một đám đông người tụ tập vây xem tặc lưỡi ngợi khen. Động tác của sư phụ thoạt nhìn tùy ý thoải mái, thế nhưng mấy cái vòng lại như thể tự mọc mắt, từng cái chính xác bay đến bên trên bầu rượu. Đến cuối cùng cả một đám người vậy mà lại đồng thanh đếm to, “Mười một, mười hai, mười ba…” Giây phút cái vòng thứ mười lăm cũng chính xác rơi xuống bên trên bầu rượu, mọi người reo hò mừng rỡ như thể chính mình trúng thưởng.
Bản thân Đàn Dương Tử lại chỉ khẽ mỉm cười, hờ hững như mây gió. Tiểu thương kia dùng vẻ mặt gần như là sùng bái đưa đèn cá chép cho gã. Nhận lấy xong, Đàn Dương Tử nói câu cảm ơn, quay đầu lại liền đưa đèn cá chép cho Nhan Phi.
Miệng Nhan Phi há hốc càng to hơn, y chỉ vào mũi mình hỏi, “Cho con?”
Đàn Dương Tử nói, “Không cho con thì ta lấy nó làm gì?”
Khoảnh khắc ấy Nhan Phi đã hạnh phúc xiết bao, trong mắt y, sư phụ lúc đưa đèn cá chép cho y cao lớn anh tuấn như vậy, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên mê người như vậy, đẹp gấp một ngàn lần hoa khôi kia. Y nhận lấy đèn cá chép, cười cho miệng sắp ngoác tới tận mang tai.
Lại vào đúng lúc này, một thanh trường kiếm chiếu rọi thánh quang thiên giới bất thình lình xuyên ra trước lồng ngực Đàn Dương Tử, làm máu bắn lên mặt Nhan Phi.
Nhan Phi ngây người, hai mắt Đàn Dương Tử cũng hơi trợn to, chậm rãi cúi đầu, tựa như vẫn chưa xác định đã xảy ra chuyện gì.
“Không…”
Nhan Phi còn chưa nói xong, bỗng nhiên Đàn Dương Tử đã phát ra một tiếng kêu thê thảm, làm người ta dựng tóc gáy. Thánh hỏa thiên đình bốc cháy từ mũi kiếm, trong nháy mắt đã thiêu sư phụ y, ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh y thành tro tàn.
Hạnh phúc tới đột ngột bị rơi vỡ nát tan, biến thành vực thẳm tuyệt vọng sâu không thấy đáy. Cảnh tượng sư phụ chết thảm trước kia còn là mộng giữa ban ngày, lần này lại thành sự thật… Sư phụ thật sự đã chết rồi…
“Không!!!!!!”
Cùng với tiếng kêu thảm thiết đột nhiên bùng nổ của Ba Tuần, A Y Đáp cũng bất thình lình mở hai mắt, cúi đầu nôn ra một ngụm máu tươi. Mà thần lực trên người Ba Tuần lại một lần nữa bắn ra. Trước khi thần lực triệt để mất khống chế. Khiên Na đã lập tức xông tới, ôm chặt lấy Ba Tuần, ghé vào tai y lớn tiếng gọi tên y. Gọi đến hai mươi mấy lần, Nhan Phi mới cuối cùng cũng tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch, thất kinh.
Trấn an xong Ba Tuần, Khiên Na cũng không đoái hoài tới xử lý thương tổn bị Nhan Phi thiêu bỏng trên mặt mình nữa, mà vội vàng đi dò hỏi tình hình của A Y Đáp. A Tu Vân đã chữa trị cho hắn, sau khi đút cho hắn một viên tiên đan, sắc mặt của Hồng Vô Thường đã tốt hơn rất nhiều.
Khiên Na thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi, “Có tra ra được mấu chốt gì không?”
A Y Đáp cười khẩy nói, “Mấu chốt? Mấu chốt chính là ngươi.”
Khiên Na ngây người.
A Y Đáp tiếp tục nói, “Tử Vi Thượng Đế không biết đã dùng phương pháp gì, gieo một ý niệm xuống nơi sâu xa trong ý thức của y, làm cho y nghĩ rằng ngươi nhất định sẽ bị y hại chết, đã vậy còn là bằng phương thức thê thảm nhất. Có lẽ Thượng Đế đã nhận ra được đây là chuyện Ba Tuần sợ hãi nhất, cho nên mới hạ xuống lời nguyền rủa như vậy. Vừa nãy ta đã nỗ lực dùng một vài ký ức y thích nhất để sửa lại ám thị đó, kết quả là ám thị kia quá mạnh, lần này vẫn chưa thành công. E rằng phải trải qua mấy lần thử nghiệm nữa mới có cơ hội.”
Thì ra lại là bởi vì mình…
Bởi vì chấp niệm của Ba Tuần đối với mình… Chấp niệm vốn không thuộc về y…
Đã có một quãng thời gian Khiên Na không còn nghĩ tới chuyện xóa bỏ ảnh hưởng của Shiva lên Ba Tuần nữa, có lẽ là vì sâu trong nội tâm gã cũng không hi vọng Ba Tuần sẽ lãng quên mất mình. Coi như đó không phải tình cảm chân thật, coi như đây không phải là lựa chọn của Ba Tuần, coi như chấp niệm này có thể sẽ sản sinh ra ảnh hưởng cực kỳ bất lợi cho Ba Tuần, gã vẫn hi vọng mình không phải mất đi Nhan Phi.
Nhưng nếu như những chuyện tương tự lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác thì sao? Nếu như Tử Vi Thượng Đế dùng gã để khống chế Ba Tuần thì sao? Nếu như mình thật sự chết trước mặt Ba Tuần thì sao?
Lẽ nào sẽ triệt để phá hủy y…
Trên mặt Khiên Na vẫn chưa biểu lộ quá nhiều cảm xúc, sau lưng, bàn tay lại lặng lẽ siết chặt lại, móng vuốt sắc nhọn cắm vào da thịt, “Còn cần khoảng bao nhiêu lần nữa?”
“Mãi đến khi ta nghĩ ra biện pháp khiến cho cái chết của ngươi không còn là chuyện y sợ nữa mới được. Nếu như trước lúc đó ta vẫn chưa bị y giết chết.” A Y Đáp dùng giọng điệu như không để ý đến tính mạng của mình nói.
Lúc này, bỗng nhiên có một tên ma binh đến bẩm báo, Diêm Ma Vương và Mạnh Bà của Phong Đô giá lâm địa ngục Cô Độc, yêu cầu gặp mặt Ba Tuần. A Tu Vân nhân tiện nói, “Lúc này Thượng thần chỉ sợ vẫn chưa khôi phục, cứ để ta tiếp đón thay đi.”
Nhưng tấm mành bên trong điện lại bị vén lên, Ba Tuần khoác áo đơn, sắc đỏ hung tợn trong mắt chưa lặn đi, mà y vẫn nói, “Không cần, nếu để cho Diêm Ma Vương biết đến ngay cả gặp mặt bọn họ mà ta cũng không làm được, sẽ dao động minh ước và lòng quân.” Y nói xong, nhìn về phía Khiên Na, “Sư phụ, người đi cùng con đi.”
Khiên Na gật đầu, sai người tìm bộ quần áo thích hợp tới, hầu hạ Ba Tuần ăn mặc chỉnh tề xong thì rời đi theo y. Gã quay đầu liếc mắt nhìn A Lê Đa yên lặng đứng trong góc, rồi nhìn A Tu Vân đang cúi đầu đứng yên và A Y Đáp đang nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, nghĩ thầm có A Lê Đa và A Tu Vân kiềm chế canh chừng nhau, A Y Đáp tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Khi rời khỏi tẩm cung, gã sai người đi gọi Đạt Tát Ma La đến trông coi A Y Đáp, bấy giờ mới yên tâm rời đi.
Chính giữa Vô Minh thần điện, trong ao nước màu xanh lam khổng tước hình tròn không ngừng chảy trôi ánh sao u huyễn như mộng, dưới đáy ao chìm chín tảng đá ngũ sắc mà Oa Hoàng (Nữ Oa) đã từng dùng để xây nên bình phong giữa các đạo. Diêm Ma Vương chắp tay đứng bên cạnh ao, khuôn mặt trang nghiêm nghiêm túc chau mày, không giận tự uy, làm ai nhìn thấy cũng sẽ lòng sinh ra sợ hãi. Còn Mạnh Bà thì lại nằm quỳ cạnh sạp bên sườn đại điện, lẳng lặng nhâm nhi tách trà mà người hầu dâng lên.
Ba Tuần vừa lộ diện, Diêm Ma Vương cũng không hàn huyên gì nữa, vào thẳng vấn đề, “Ly Hận Thiên đổi chủ, Trường Canh tiên quân “tạm nắm thay” vị trí Thượng Đế, hiện giờ đã đang tập kết binh lực ngay lập tức sẽ chuẩn bị tấn công Phong Đô trên quy mô lớn. Ngươi dự định ứng đối ra sao?”
Câu này vừa được nói ra, Khiên Na và Ba Tuần đều lặng lẽ hoảng sợ.
Đổi chủ?
Trường Canh tiên quân đã tranh thủ lúc Tử Vi Thượng Đế và Ba Tuần lưỡng bại câu thương, soán vị?
Chẳng trách mấy ngày này thiên đình vẫn chẳng hề có động tĩnh gì. Đến ngay cả chuyện xá lợi não Phật của Bích Chi Giác Phái mất trộm cũng không gây nên sóng gió.
Cho tới nay Khiên Na vẫn luôn cho rằng Trường Canh tiên quân trung thành hết mực với Tử Vi Thượng Đế, thậm chí vì giữ gìn hoàng quyền của hắn mà không tiếc tự mình giám sát luyện chế anh cổ. Bây giờ xem ra, trong này lại có âm mưu.
Nếu như trước khi Ba Tuần hoàn thành Lục Hợp Quy Nhất trận mà bọn họ đã tấn công, vậy thì những ma binh và quỷ sai Phong Đô đó hầu như đều không phải đối thủ của thiên binh, chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt. Cố tình ngay lúc này tinh thần của Ba Tuần lại đang hỗn loạn, thực sự không thích hợp thôi thúc đại trận.
Ba Tuần lập tức hạ lệnh cho người hầu cạnh đó, “Bảo tướng quân tám bộ lập tức đến tập kết ở Vô Danh thần điện. Còn nữa, mời cả A Tu Vân tiên quân đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.