Địa Ngục Biến Tướng

Chương 152: Ngục Tù Cựu Thần (12)




Ngắn ngủi mấy ngày nhân gian, trong địa ngục đã bùng nổ hai trận đại chiến. Một lượng lớn tu la đã tràn vào từ thiên trì ở núi Hắc Toa, hơn nữa thần lực của bọn họ tăng mạnh, có vẻ như là được thần uy của Ba Tuần gia trì, dù có gặp phải thiên binh cũng không hề thấy yếu thế, thêm vào do tu la thượng võ, không ham muốn hưởng lạc giống như thiên nhân, cho nên đối đầu trên chiến trường, ở tình huống thần lực thế lực ngang nhau, thiên nhân vậy mà lại hiện ra thế yếu, bất đắc dĩ phải rút khỏi địa ngục A Tì.
Nhưng ba người Khiên Na Tạ Vũ Thành Phạm Chương trốn đằng đông nấp đằng tây mấy ngày liên tục trong rãnh cống ngầm cũng không biết đến những hỗn loạn này, chỉ biết là chân trời luôn có tiếng sấm cuồn cuộn tia chớp lẩn quanh, mặt đất cũng luôn rung chuyển không ngừng.
Đứng trước mặt Ba Tuần, Quỷ Vương của địa ngục A Tì lập tức phản chiến, tuyên thệ nguyện ý cống hiến cho Ba Tuần trợ giúp y hoàn thành đại trận Lục Hợp Quy Nhất. Cho nên, lại có thêm càng nhiều tín đồ của Ba Tuần tràn từ mỗi đạo vào địa ngục A Tì, sau đó tiến vào bên trong địa ngục Cô Độc.
Giữa biển hoa bỉ ngạn đỏ rực, bên trên bãi đổ nát thê lương của những cung điện cũ mà các vị Cựu Thần đã từng cư trú, trong thời gian ngắn đã sừng sững dựng lên một cung điện còn hoa mỹ hùng vĩ hơn. Đó là thánh điện trang nghiêm mà vô số bầy quỷ địa ngục thân thể cường tráng cùng với tu la uy thần lực mạnh mẽ, dưới sự gia trì của rất nhiều thiên nhân giáng lâm từ Tha Hóa Tự Tại Thiên, ngày đêm không ngừng kiến tao nên, dùng đá trên núi Thiết Vi trong địa ngục làm nguyên liệu, xương khôi vực làm cột trụ, dùng tinh chất cánh hoa bỉ ngạn làm sơn. Bãi phế tích khô cằn tỏa ra ánh sáng lóa mắt mỹ lệ, rường cột chạm trổ, cột trụ trên hành lang sừng sững, bảo tháp san sát. Tựa như bản thân Ba Tuần, dục hỏa trùng sinh, bễ nghễ trời cao.
Ba Tuần đặt cho thần cung được dựng lên trên hài cốt của Cựu Thần một cái tên: Cung Vô Minh.
Vô minh, khởi nguồn của mười hai nhân duyên, nguồn cội tất cả nghiệp lực lưu chuyển trên thế gian, nơi căn cứ của mệnh hồn. Y lấy đó làm tên, để cảnh tỉnh bản thân, điều y muốn thay đổi là gì.
Sau khi nhận được tin tức liên quan đến Khiên Na truyền tới từ biên giới địa ngục A Tì, A Tu Vân vẫn luôn đi theo y, Thiên Đông dùng thân phận dược đồng hầu hạ kề cận hắn ở nhân gian nhìn thấy bộ dạng hắn khẽ cau mày, liền hỏi, “Tiên quân, có cần phái người diệt trừ hắn không?”
A Tu Vân lắc đầu nói, “Nếu y đã bảo ta tìm người, mặt ngoài là tín nhiệm, trên thực tế chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để ra uy với ta mà thôi. Nếu như ta dám giở trò gì vào lúc này, quan hệ giữa ta và y sẽ thật sự không còn đường cứu vãn.”
Thiên Đông tức giận bất bình nói, “Lẽ nào cứ để cho hắn quay trở về như vậy? Có hắn ở đây nhất định sẽ hỏng hết chuyện lớn! Chưa biết chừng hắn còn ly gián quan hệ giữa ngài và Thần quân.”
“Tính tình của hắn cũng không phải vậy…” A Tu Vân nhẹ nhàng vò tờ giấy trong tay lại, nó hóa thành tro bụi bay đi, mà con ngươi bên trong cặp mắt trắng đen rõ ràng cũng trở nên càng lạnh lùng sâu thẳm, “Thần quân muốn hắn trở về cũng tốt, lâu dài, luôn sẽ có cách.”
Hắn bẩm báo tin tức này cho Ba Tuần xong, quả nhiên Ba Tuần đã lập tức xuất hành đi tìm người, chưa tới một ngày đã đưa cả Khiên Na, hai địa tiên, cùng với một thanh lân quỷ có tên La Tân trở về.
Trên cổ và hai cổ tay của Khiên Na Ma La đều bị treo cùm làm bằng tế ngân của thiên đình, dây xích sắt mảnh nối liền với ba nơi, một đầu khác được Ba Tuần siết chặt lấy trong tay. Mặc dù là thánh vật thiên đình, song hình như đã được Ba Tuần dùng một phương pháp gì đó làm tản đi không ít tiên khí, nên cũng sẽ không làm bỏng được làn da của gã. Nhưng tư thái bị dắt đi như chó này dù sao cũng khiến gã khó mà nhịn nổi, đặc biệt là khi còn bị người quen biết nhìn, càng cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Hai mắt Tạ Vũ Thành đều đỏ ngầu, mấy lần đã kịch liệt giãy giụa, nhưng hắn tự lo còn không xong thì sao có thể lo được cho Khiên Na. Nhận ra sự kích động của Tạ Vũ Thành, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, Ba Tuần dùng sức giật mạnh sợi xích một cái, kéo cho Khiên Na lảo đảo hai bước, tay thành thạo duỗi tới ôm lấy thắt lưng Khiên Na. Y cảm nhận được cả người Khiên Na đã cứng đờ, lại như thể chẳng hề để ý chút nào, chỉ mỉm cười mang theo vẻ khiêu khích tuyệt sắc, liếc mắt nhìn Tạ Vũ Thành, sau đó kéo lấy tóc Khiên Na, in xuống môi gã một nụ hôn sâu.
Khiên Na không hề chống cự, chỉ nhắm mắt lại mặc cho y muốn gì cứ lấy. Hơi thở thân quen thuộc về Nhan Phi tràn ngập vào trong khoang miệng, không ngừng dây dưa, gã cảm thấy một loại nhiệt độ xa vắng lâu ngày trong thân thể mình hình như đã thoáng có dấu hiệu thức tỉnh. Gã lập tức hoảng loạn, muốn tránh thoát theo phản xạ có điều kiện, đưa tay lên đẩy lồng ngực Ba Tuần ra, cổ tay lại bị y kéo mạnh lại.
“Ta nói rồi, không được phản kháng ta.” Nói xong, Nhan Phi cắn mạnh lên môi gã, một dòng máu đỏ tía chảy dọc theo đường vòng cung dưới cằm xuống dưới.
Trông thấy tình cảnh này, Tạ Vũ Thành chỉ cảm thấy máu trong thân thể mình đều sôi trào. Trên người hắn tỏa ra thánh quang mãnh liệt, khiến cho tu la đang giữ lấy hắn cũng hơi thấy phỏng tay.
Ba Tuần hài lòng liếm khóe miệng, ăn hết vết máu Khiên Na lưu lại trên môi y. Dáng dấp tà khí bức người như cây hoa anh túc còn nồng nặc thêm một phần so với Nhan Phi.
Phảng phất như… đây là dáng vẻ của Nhan Phi sau khi hoàn toàn trưởng thành…
Sau khi tiến vào địa ngục Cô Độc, cảnh tượng trước mắt khiến cho Khiên Na kinh sợ vô cùng. Gã chỉ mới trốn chạy khỏi nơi này khoảng chừng hai tháng, khi trở về vậy mà đã biến thành một cảnh tượng hoàn toàn khác. Giữa bầu trời lưu chuyển hào quang, thiên nhân đạp lên tường vân tiên hạc lúc ẩn lúc hiện, các tu la dựng lên những doanh trướng hoa mỹ giữa biển hoa, cưỡi một loại thú cưỡi giống như ngựa có sừng hươu rong chơi xung quanh, mà vô số yêu tinh hoặc hóa hiện nhân thân, hoặc là giữ nguyên hình, hoặc đang bận bịu tất bận, hoặc là cùng những tu la thậm chí là ác quỷ địa ngục cao giọng trò chuyện cười đùa.
Mà tòa tiên cung huy hoàng thu hút tầm mắt nhất giữa biển hoa đã làm cho gã gần như muốn nghi ngờ nơi này có còn là địa ngục nữa hay không.
“Về sau, nơi này sẽ là nhà của chúng ta.” Ba Tuần nói nhỏ nhẹ bên cạnh gã, xoay đầu lại, nở nụ cười long lanh bức người, cười cho hai bên má xuất hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, “Ngươi thích không?”
Phút chốc ấy, Khiên Na bị lúm đồng tiền xinh đẹp này đầu độc, ngỡ rằng người đang nói chuyện cùng mình vẫn là Nhan Phi, trong lòng cũng tràn ngập nhiệt độ ấm áp đau đớn. Nhưng cũng chỉ có một giây ấy mà thôi, gã đã dời tầm mắt đi nơi khác như muốn trốn tránh, mà không hề trả lời.
Nhưng tâm trạng của Ba Tuần có vẻ đang rất tốt, cũng không hề tính toán với gã. Y kéo xích sắt trên tay Khiên Na, đạp lên cơn mưa hoa màu đỏ tươi bay lượn khắp trời về hướng Cung Vô Minh. Hết thảy sinh linh nhìn thấy y, bất kể thần quỷ nhân ma, đều cung kính vạn phần quỳ xuống hành lễ. Y cũng nở nụ cười mỉm tuyệt diễm khuynh thành với mỗi một người, nụ cười đã từng khiến cho Khiên Na tan chảy, đã từng mỉm cười với mình Khiên Na.
Trước hai cánh cửa khổng lồ đỏ rực, A Tu Vân như một đám mây bay mềm nhẹ hiện thân từ sau cửa, dẫn theo mấy người hầu hạ, nhẹ vén ống tay áo khom người xuống, “Cung nghênh Thần quân.”
Khiên Na đã được lĩnh giáo thủ đoạn của A Tu Vân, đến bây giờ gã vẫn khó có thể tin tưởng được, Liễu Ngọc Sinh rõ ràng trông có vẻ băng thanh ngọc khiết hiền lành văn nhược, lòng dạ lại thâm trầm như vậy, mọi chuyện của mình và Nhan Phi đều nằm trong lòng bàn tay của hắn. Nghĩ đến đây, cơn phẫn nộ quen thuộc lại bắt đầu nhen nhóm cháy âm ỉ trong ngực, xuyên thấu qua con ngươi vàng rực bắn về phía vị thượng tiên mặc bạch y kia.
“Giữa ngươi và ta không cần tới những nghi thức xã giao đó.” Thái độ của Ba Tuần đối với A Tu Vân lại dịu dàng ngoài ý muốn, thậm chí hai tay còn khẽ dìu cánh tay người kia nâng hắn dậy, khiến cho lòng Khiên Na tức thì cũng hơi ảo não.
Cũng phải, Ba Tuần và A Tu Vân đã quen biết nhau tính bằng kiếp, mà mình và y chẳng qua mới chỉ tương thủ có mười năm, đáng là gì đâu?
Dù A Tu Vân có thật sự giết chết mình, chỉ sợ Ba Tuần cũng sẽ tha thứ mất?
Ánh mắt của A Tu Vân lặng lẽ đảo qua Khiên Na Ma La, không để lại dấu vết.
Xích sắt bị giật, Khiên Na không thể không đi theo Ba Tuần tiến vào đại sảnh rộng lớn có hình lục giác. Trên vách tường, trên cột trụ, khắp nơi đều phác hoạ những bức bích họa rực rỡ, vô số ngọn đèn lồng phượng hoàng lơ lửng giữa không trung, chiếu cho toàn bộ không gian đều rạng ngời cao xa. Trên mặt đất chính giữa đại điện, một cái ao được đào lõm xuống, trong ao đổ đầy một loại nước màu xanh lam khổng tước, mà điều kỳ lạ là trong làn nước tựa như có chứa một thứ gì đó mờ ảo tựa như ánh sao, cát chảy, không ngừng dao động quay quanh, biến ảo ra đủ mọi ảo ảnh.
Khiên Na cảm giác mình đã nhìn thấy một thứ tương tự… 300 năm về trước, sau khi gã xông lên tháp Niết Bàn, đã trông thấy cây cột trụ trời màu vàng thông suốt lục đạo, bắt đầu được phun ra từ một ao nước như vậy.
Đây là… mắt trận của đại trận Lục Hợp Quy Nhất…
Y quả nhiên vẫn muốn tiếp tục chí nguyện mà trước kia không thể hoàn thành sao?
Ba Tuần đứng một bên ao nước, thần sắc khó lường, “Không ngờ ngươi lại có thể lấy được nước suối nguồn Vong Xuyên nhanh như vậy, có bị địa tiên Phong Đô chống lại không?”
A Tu Vân cười nói, “Ta cũng lấy làm lạ, khi phái người đi ta cũng đã chuẩn bị cho một trận tử chiến rồi, mà bất ngờ là binh lực ở đó thật sự rất mỏng, chỉ có vài địa tiên, đánh với chúng ta vài lần đã rút lui như tính chất tượng trưng mà thôi, hẳn là vì ngươi đã gặp Diêm Ma Vương rồi?”
Ba Tuần khẽ mỉm cười, “Nếu không phải Tử Vi Thượng Đế tự mình làm ra những chuyện xấu xa đó, hắn cũng sẽ không dễ dàng bị ta thuyết phục như vậy. Đúng rồi, tin tức đã lan rộng ra ngoài chưa.”
“Đương nhiên là đã được thả ra. Chỉ là, ít ngày nữa những câu nói này sẽ truyền vào Ly Hận Thiên, đến khi đó hắn tất sẽ phái thần linh mạnh mẽ hơn Vi Đà, Tham Lang, Phá Quân đến đây… Nếu là một trong tam thánh thì sẽ không dễ xử lí.”
“Tây Vương Mẫu không thích những chuyện đánh đánh giết giết này, Đông Vương Công cũng đã lánh đời không hỏi chuyện phàm tục lâu rồi, không tới đường cùng, hai vị thần này hẳn sẽ không vọng động. Huống hồ hành động của Tử Vi Thượng Đế, bọn họ cũng đã nhìn hết vào mắt, nếu như trong lòng bọn họ vẫn còn có nửa phần nhân thiện, cũng phải biết nên lựa chọn như thế nào. Hiện giờ bọn họ ẩn cư như vậy, hiển nhiên là cũng đã có dị nghị, chỉ không lên tiếng vì giữ gìn cái gọi là ổn định của lục đạo mà thôi. Chỉ cần không phải một trong hai trong bọn họ, phái ai tới ở trong mắt ta cũng đều như nhau.” Ba Tuần nói nhẹ bẫng, kiêu căng rồi cũng thản nhiên, phảng phất như thể sinh ra y đã có tư cách để ngạo mạn như vậy.
A Tu Vân cười gật đầu, rồi liếc mắt nhìn Khiên Na, cẩn thận hỏi, “Có cần phải chuẩn bị thêm một gian phòng nữa không?”
“Không cần, hắn ở cùng với ta.” Ba Tuần liếc mắt nhìn Khiên Na, rồi giật nhẹ dây xích sắt, Khiên Na lập tức cảm thấy một luồng sức mạnh tác động lên cổ tay, gã hơi chật vật bước về phía trước nửa bước.
Tên khốn kiếp này…
Ba Tuần nhếch miệng nở nụ cười, cả một hàm răng trắng bóng, nhìn qua lại hơi đáng sợ…
“A Tu Vân, ngươi dẫn mọi người lui xuống hết đi. Trong vòng một canh giờ đừng tiến vào.”
Vừa nghe thấy lời ấy, nhịp thở của Khiên Na tức khắc ngưng lại, gã trợn trừng mắt nhìn vào khuôn mặt thân thuộc trước mặt mình như không dám tin. Mà A Tu Vân cũng có một nháy mắt kinh ngạc, nhưng hắn khôi phục rất nhanh, lập tức đã đổi lại dáng dấp kính cẩn nghe theo, dẫn mọi người nhanh chân rời đi. Cánh cửa lớn của cung điện ầm ầm đóng lại, rõ ràng là một không gian rộng lớn như vậy, chẳng hiểu sao Khiên Na lại cảm thấy không khí đang xâm lược từ bốn phương tám hướng tới, làm cho gã khó có thể hô hấp.
Ba Tuần chậm rãi xoay người lại, cặp mắt đen như mực nhìn chăm chú vào Khiên Na. Còn Khiên Na lại chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh bỗng nhiên chạy dọc cả người, vảy sau lưng đều dựng đứng cả lên.
Ba Tuần nhấc lên dây xích trong cái tay còn lại, Khiên Na không tự chủ được lại đi về phía trước một bước. Ba Tuần thay phiên dùng hai tay, chầm chậm mà không do dự kéo Khiên Na về phía mình. Khiên Na rõ ràng cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đựng bất kỳ dằn vặt có thể nào, nhưng nước dâng đến chân, gã vẫn sẽ cảm thấy hết sức chống cự, muốn lùi về sau, rồi lại chỉ bị cưỡng ép kéo đến càng gần hơn.
Cuối cùng, Ba Tuần một phát kéo cả xích sắt khóa lại hai cổ tay và cổ gã, kéo khoảng cách giữa hai người ngắn đến cực hạn. Khiên Na có thể ngửi thấy khí tức quen thuộc đến mức làm người ta đau lòng trên người Ba Tuần, khí tức chỉ thuộc về Nhan Phi.
“Người cuối cùng cũng là của con rồi.” Giọng nói của Ba Tuần hơi khàn khàn, tựa như rượu cũ bị chôn sâu mấy trăm năm, đè nén những cảm xúc sắp bạo phát, “Người biết không, đêm nào con cũng sẽ ảo tưởng ra cảnh tượng hiện tại, người thần phục trước mặt con, bị buộc xích sắt, đầy mắt không cam lòng rồi lại chẳng thể làm gì.”.”
Những từ ngữ nóng bỏng mà tà ác của Nhan Phi giống như miếng sắt nóng dán lên tai Khiên Na, rõ ràng đang là lúc ngàn cân treo sợi tóc, mà không hiểu sao gã lại cảm thấy trong thân thể dâng tràn cơn ngứa ngáy.
“Lúc nào con cũng nhẫn nhịn, sợ làm người bị tổn thương. Nhưng rồi con phát hiện ra, bất kể con có làm thế nào đi nữa, ngươi cũng đều sẽ bị tổn thương. Thế là con mới nghĩ, đã như vậy rồi, tội gì con còn phải để mình ấm ức như vậy nữa?” Ba Tuần chậm rãi vòng tới phía sau gã, ngón tay của y nhẹ nhàng vờn qua mái tóc trắng của Khiên Na, “Trước kia, người là thần linh trong mắt con, con nào dám khinh nhờn. Thế nhưng càng không dám, thì sẽ càng muốn…”
Lưng bị một luồng lực đẩy mạnh xuống, Khiên Na mất đi thăng bằng, quỳ rạp xuống bờ ao đổ đầy ánh sao. Gã còn chưa kịp giãy giụa đứng dậy, đã cảm thấy cổ mình bị tay Ba Tuần đè chặt xuống, hai má kề sát lên nền gạch lạnh băng, không thể cựa quậy.
“Dù sao thì hiện giờ đối với con, người cũng chỉ còn lại hận nữa thôi. Con cũng không phải sợ sẽ mất đi thêm thứ gì nữa. Sư phụ à.” Ba Tuần ghé vào tai gã, buông tiếng thở dài khe khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.