Địa Ngục Biến Tướng

Chương 147: Ngục Tù Cựu Thần (7)




Ngay cả năm đó khi bị ba đạo thiên đình, nhân đạo và tu la đạo vây quét, đối mặt với thiên quân vạn mã như núi như bể, Ba Tuần cũng không sứt đầu mẻ trán như bây giờ.
Khiên Na một lòng muốn chết, cả người đã chết lặng, không ăn không uống cũng không nói năng gì, tựa như đã hạ quyết tâm ép Ma Thần phát điên. Dù Nhan Phi nghĩ ra biện pháp gì, khuyên bảo như thế nào, Khiên Na cũng như đã biến thành một người vừa điếc vừa câm, không hề cho y bất cứ đáp lại nào. Sau mấy ngày, hai người đều đã tâm lực quá mệt mỏi. Giờ phút này, Nhan Phi đang khoanh chân ngồi đối diện Khiên Na, tựa lên cây cột trụ phía sau chẳng khác nào đã kiệt sức. Mà Khiên Na thì bởi không ăn không uống hơn nữa còn không có lòng muốn sống, làn da khỏe mạnh màu xanh đã hiện lên một lớp tử khí trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mày cũng nhíu chặt, trên mái tóc bạc vẫn còn lưu lại vết máu khi tự hại mình vài ngày trước.
Nhan Phi biết y không thể ở lại đây quá lâu. Bây giờ trên dưới lục đạo đều biết Ba Tuần đã sống lại, thiên đình cũng đang trắng trợn lùng bắt y. Lối vào của địa ngục Cô Độc tuy không cố định, không phải tất cả mọi người đều có thể tìm tới, nhưng dưới chiến thuật tấn công bằng biển người, luôn sẽ có người biết đến nơi này. Mà y lại không biết mình có thể đi tới nơi nào, y không muốn tiếp tục đi tìm kiếm sự trợ giúp từ A Tu Vân, nhưng nếu như nghĩ cách báo tin với vài người quen cũ ở Tha Hóa Tự Tại Thiên, thì lại sợ sẽ liên lụy đến bọn họ.
Huống hồ Khiên Na giờ lại đang là tình trạng như vậy.
Nhan Phi không biết nên làm thế nào cho phải, đã có lúc y từng nghiêm túc cân nhắc lời Mạnh Bà nói.
Còn tiếp tục như vậy nữa, rất có thể sẽ dẫn đến kết cục là cả hai người bọn họ đều đồng thời bị hủy diệt. Nhưng Nhan Phi lại không thể nào từ bỏ Khiên Na được.
Bọn họ đều nói tình cảm của y đến từ chính Shiva Ma La, nhưng trong tình cảm và chấp niệm mà Shiva để lại cho y chỉ có thâm tình và bi thương vô tận, chứ không hề có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Có thể là tình cảm của y không bình thường, loại dục vọng độc chiếm đen tối, sền sệt, thậm chí còn hơi vặn vẹo đã bắt đầu nhen nhóm mọc rễ nảy mầm từ khi Nhan Phi vẫn còn đang rất nhỏ. Không chỉ một lần, y đã làm ra những chuyện rất quá đáng với Khiên Na trong giấc mộng khiến cho y tỉnh lại trong sợ hãi và xấu hổ, mà cố tình phản ứng của thân thể lại tỏ rõ y khát vọng làm những chuyện ấy với Khiên Na như thế nào.
Có lẽ là vì trong cuộc đời làm thần của mình, y chưa bao giờ rung động trước bất kỳ sinh linh nào, nên một khi động tình, chấp nhất sôi trào mãnh liệt ấy không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng. Dục vọng mà y đè nén mất đi sự ức chế từ thần tính, đã chậm rãi mọc ra cành lá bên trong nhân thân của y, nở thành một đóa hoa quỷ lệ khởi diễm. Nhưng lúc này y vẫn đang đè nén, vì y biết một khi con thú hoang trong lòng mình được thả ra, sẽ không thể nào cứu vãn, sẽ làm sư phụ bị thương. Y không muốn Khiên Na phải khó chịu một chút nào cả.
Nhưng bây giờ, bất kể y có làm như thế nào, Khiên Na cũng sẽ không còn nhìn y giống như trước nữa, cũng sẽ không bao giờ nở nụ cười mỉm đầy hiền từ trào ra từ đáy lòng nữa. Sư phụ của y cố chấp bền bỉ như vậy, người đã quyết định căm hận mình rời bỏ mình, thì sẽ không thay đổi tâm ý…
Nhan Phi cảm giác mình đang từ từ mất đi khống chế, một cảm giác không cam lòng cùng với hoang mang phẫn nộ dâng lên trong tim y, thúc giục y phóng hết những thứ đang bị kìm nén ra ngoài.
Tại sao… Tại sao sư phụ lại mắt toét như vậy?
Tại sao không thể tin tưởng mình, tại sao không chịu nhìn thẳng vào sự thực mình chính là Nhan Phi, chưa bao giờ thay đổi cả?
Chỉ nhiều thêm một mệnh hồn mà thôi, quan trọng đến vậy sao? Tình cảm của mình với sư phụ rõ ràng đâu hề thay đổi?
Từ nhỏ, y đã luôn đuổi theo sau sư phụ, cố gắng như vậy mới có thể làm cho sư phụ quay đầu lại liếc y một lần, dừng lại bước chân trong chốc lát. Y còn nhớ năm mười ba tuổi, có một lần thời gian sư phụ trở về địa ngục dài hơn quá khứ, y một mình ở nhân gian, ngày qua ngày nằm nhoài bên giường nhìn nhân thân của sư phụ, mong đợi sáng sớm một ngày nào đó tỉnh lại sẽ được nhìn thấy sư phụ đang luyện kiếm trong sân. Nhưng rồi y cứ chờ một ngày lại một ngày, vẫn chẳng hề đợi được sư phụ tỉnh lại. Sư phụ chưa bao giờ rời đi lâu như vậy cả, y bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ, bắt đầu lo âu liệu có phải là sư phụ đã gặp phải chuyện gì đó ở địa ngục rồi không, y nóng ruột như con kiến trên chảo nóng, một mình nôn nóng đi tới đi lui trong nhà, không làm được việc gì. Y căm hận mình không thể nào cùng sư phụ đến địa ngục, vĩnh viễn không thể nào hiểu được một mặt khác trong cuộc sống của sư phụ.
Sau đó, y lại bắt đầu sợ sệt, liệu có khi nào sư phụ sẽ không trở về nữa không? Có khi nào Phong Đô đã điều sư phụ đến một ty khác rồi không? Có khi nào sư phụ đã tìm được Hồng Vô Thường mới? Nhưng sư phụ cũng nên trở về nói với mình một câu chứ. Những suy nghĩ miên man của y tăng lên một tầm cao mới, nhưng lại vẫn bó tay hết cách. Dần dà, y bắt đầu cảm thấy phẫn nộ.
Tại sao lại rời đi lâu như vậy? Tại sao không hề bảo ai nhắn một câu cho mình?
Cho nên, sau đó khi sư phụ trở về, đã vậy còn không hề giải thích một câu nào, lần đầu tiên trong đời y bắt đầu cáu kỉnh. Y không nói chuyện với Đàn Dương Tử, chỉ lặng lẽ nấu cơm lặng lẽ ăn. Sư phụ hiển nhiên đã nhận ra rằng tâm trạng y không đúng lắm, gặng hỏi y mấy lần rốt cuộc là làm sao. Mà Nhan Phi đang giận dỗi lại chỉ cảm thấy sư phụ biết rõ rồi còn hỏi, thế là càng lạnh nhạt hơn.
Kết quả là sư phụ phiền lòng, dưới cơn nóng giận lập tức trở về địa ngục.
Lần trở về đó là liền một tháng.
Sư phụ không biết trong một tháng đó Nhan Phi đã hối hận như thế nào, sợ hãi như thế nào, đã một mình vừa dọn dẹp vườn rau vừa khóc lóc chùi nước mắt như thế nào.
Đó là lần đầu tiên y ý thức được rằng, nếu như sư phụ lựa chọn rời bỏ mình, y sẽ không có cách nào ngăn cản nổi. Sư phụ có thể rời bỏ y bất cứ lúc nào, đi đến một nơi mà y vĩnh viễn không thể nào tìm được.
Hoặc giả như sư phụ chán ghét y, dù sao nuôi dưỡng y năm năm cũng đã có thể xem như tận tâm giúp đỡ. Y không hiểu chuyện, cáu kỉnh không đâu, ai lại thích y cơ chứ? Hoặc giả như sư phụ đã tìm được Hồng Vô Thường mới ở địa ngục, có lẽ hiện giờ bọn họ đang cùng nhau sinh sống vui vẻ ở địa ngục, hoặc có lẽ sư phụ đã quên mất mình.
Nhan Phi thời niên thiếu cứ nghĩ đến những tình cảnh đối với y lúc đó mà nói thì hết sức có khả năng, là lại cảm thấy tim như bị đao cứa. Y hối hận, hối hận xiết bao. Y thật sự không nên cáu kỉnh với sư phụ. Y không biết rằng ở độ tuổi đó của mình, có một vài hành vi phản nghịch là chuyện hết sức bình thường, y chỉ biết cầu khẩn ngày qua ngày, nếu như sư phụ trở về, y tuyệt đối sẽ không tái phạm cùng một lỗi lầm đó nữa.
Sau đó có một ngày, sư phụ thật sự trở lại.
Sư phụ không biết rằng, khoảnh khắc ấy Nhan Phi đã có cảm giác cạn kiệt sức lực đến mức chỉ muốn ngã oặt xuống, có cảm giác người chết đuối sắp chết cuối cùng cũng được thở một hơi.
Kể từ đó về sau, ở trước mặt sư phụ, Nhan Phi luôn luôn mỉm cười, hiểu chuyện, không đòi hỏi bất cứ điều gì. Y dằn hết mọi tâm tư tăm tối của mình xuống tận đáy lòng, dùng mấy lớp khoá nặng nề trói kín lại. Nơi đó là một khu vực kịch độc, một khu vực sẽ khiến cho sư phụ y phải khiếp sợ, rồi chán ghét.
Mà hiện tại, y cuối cùng cũng có đủ sức mạnh, không chỉ có thể đuổi theo bước chân của sư phụ, mà còn có thể bảo vệ sư phụ. Nhưng sư phụ lại một lần nữa bỏ mặc y.
Nhưng y đã không còn dự định tiếp tục ấm ức cầu toàn nữa. Y muốn Khiên Na Ma La, muốn hoàn toàn nắm giữ sư phụ. Kể cả sư phụ sẽ không tha thứ cho mình, sẽ không đối xử với mình như trước đi nữa, y cũng không quan tâm. Y chỉ biết rằng y tuyệt đối sẽ không thả Khiên Na đi, thà rằng cả hai người đều cùng bị hủy diệt cũng sẽ không buông tay.
Dù sao chúng sinh cũng gọi y là Thiên Ma, không làm vài việc tà ác, sao xứng đáng với cái tên này được?
Thế là y đứng lên, đi đến trước mặt Khiên Na, nhìn sư phụ mình từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi thật sự không muốn sống nữa?”
Khiên Na không cử động, nếu như không phải khoang ngực vẫn còn hơi chập trùng, y gần như đã cho rằng sư phụ đã chết.
“Đã như vậy, nếu như ta đến địa ngục Thanh Liên, dẫn lửa thiên đình xuống dưới thiêu sạch sành sanh tộc nhân của ngươi, chắc ngươi cũng không thiết gì đúng không?”
Khiên Na bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn vào y chằm chằm tựa như có vài phần không dám tin.
Nhan Phi hơi nhếch miệng, y chưa bao giờ dùng vẻ mặt như vậy để nói chuyện với sư phụ, mà vào giờ phút này, nhìn thấy ngọn lửa phẫn nộ hừng hực trong mắt Khiên Na, không ngờ y lại cảm thấy sung sướng vô cùng, “Còn cả ma gia quỷ tên là A Lê Đa kia nữa, hình như hắn đã bị A Tu Vân bắt đi rồi, chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể như bóp chết hắn như bóp chết một con rệp. Ý của ngươi thế nào?”
Khiên Na mở đôi môi khô khốc, dùng giọng khàn khàn nói, “Ngươi sẽ không làm vậy.”
“Ta sẽ không làm vậy?” Nhan Phi ngồi xổm xuống, cố ý dùng tư thái ngả ngớn nắm lấy cằm Khiên Na nâng lên, “Ngươi cũng đã nói rồi mà, ta là Ma Vương cõi trời thứ sáu, không phải đồ đệ Nhan Phi của ngươi, làm sao ngươi biết ta sẽ không làm?”
Khiên Na muốn hất tay y ra, nhưng tay Nhan Phi lại kiên cố như sắt thép, gã căn bản không có cách lay động nổi, “Cho dù là Ba Tuần, cũng sẽ không giết hại sinh linh vô tội bừa bãi.”
“Đừng tâng bốc ta quá. Ta đã chết một lần rồi, hiểu ra được rất nhiều chuyện. Có lúc càng lương thiện hiểu chuyện, thì lại càng không thể nào giành được thứ mình muốn. Chẳng bằng dứt khoát tùy ý làm bậy một phen, chết cũng chết sảng khoái.” Nhan Phi càng rướn lại gần, rõ ràng là khuôn mặt giống y hệt như trước đây, chẳng hiểu vì sao lại mang đến cho Khiên Na một cảm giác uy thế nặng nề, làm cho gã muốn co người lại theo bản năng.
Trước kia, khi Ba Tuần vẫn còn là Ba Tuần, Khiên Na chưa bao giờ trực tiếp đối mặt với vị thần này, chưa được lĩnh hội sự mạnh mẽ và đáng sợ của y.
“Ta biết thanh lân quỷ các ngươi dẫu có không ăn không uống, cũng vẫn có thể sống được một quãng thời gian rất dài. Có lẽ ngươi sẽ sống được đến ngày trông thấy địa ngục Thanh Liên bị thiêu cháy giữa ngọn lửa của Ly Hận Thiên. Nghĩ đến chuyện xem băng đá cứng vạn năm cũng bị hòa tan sôi trào, hẳn cũng sẽ là một khung cảnh rất đẹp.”
Khiên Na cắn răng cả giận nói, “Ngươi rốt cuộc còn muốn thứ gì từ người ta nữa!”
“Rất đơn giản, ta muốn ngươi thuộc về ta. Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi phải làm đó.” Nhan Phi nói một cách lạnh lùng, “Không được phép làm bất cứ việc gì thương tổn tới mình, không được phép từ chối yêu cầu của ta.”
Khiên Na cười lạnh, “Ngươi muốn ta làm nô lệ của ngươi?”
Nhan Phi vậy mà lại gật đầu nói, “Đúng.”
“Ngươi điên rồi.”
“Dù sao ngươi cũng không muốn sống nữa mà, cần gì phải quan tâm xem chuyện gì sẽ xảy ra với thân thể của ngươi?” Giờ phút này, Nhan Phi đang cách gã gần như vậy, mỗi lần cử động, đôi môi y đều sẽ sượt qua bờ môi Khiên Na, ám muội vô cùng, mê hoặc tột độ. Khiên Na lại không hề bị lay động, thậm chí còn ngưng cả nhịp thở mình lại. Nhan Phi yên lặng nhìn chăm chú vào đôi môi của gã, bỗng nhiên cắn mạnh lấy như một con thú hoang. Khiên Na ra sức giãy giụa, hai tay dùng hết sức đẩy bờ vai y ra. Nhưng thân thể của Nhan Phi vẫn cứ sừng sững bất động, hai tay vây gã lại giữa người mình và bức tường.
Khiên Na cảm giác mình sắp bị nuốt chửng, gã liều mạng cắn xuống cái lưỡi đang khuấy đảo giữa răng môi. Răng nanh đâm vào thịt, Nhan Phi cảm nhận được cơn đau buốt nhói. Y tiếp nhận lấy cơn đau này, thậm chí còn hoài niệm cảm giác tiếp xúc thân mật với Khiên Na. Y vẫn cứ tham lam hôn lên Khiên Na, nồng nặc mà mang theo mùi tanh của máu.
Hai người vẫn còn đang giằng co không xong, bỗng nhiên trong không khí lại có một thay đổi lặng lẽ nào đó. Một cơn lạnh lẽo thâm trầm lan tới từ dưới lòng đất, đột nhiên, hết thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên trầm trọng uy nghiêm hơn trước đó. Nhan Phi thả Khiên Na ra, thở dài khe khẽ, rồi dùng ngón tay cái lau đi vết máu bên môi Khiên Na.
“Thực sự là không được yên bình.” Y lẩm nhẩm trong miệng, rồi đứng dậy hóa thành một tia sáng đỏ, bay vụt ra khỏi cung điện của Cựu Thần.
Ngoài điện từ lâu đã là một khung cảnh khác, trên vòm trời của biển hoa bỉ ngạn đang bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc màu xanh lam đậm, khí tức ảm đạm rồi lại nghiêm nghị hùng hồn đang âm thầm lặng lẽ cắn nuốt tất cả. Trong sương mù, một bóng người cao lớn thâm trầm mơ hồ hiện lên, sừng sững như một pho tượng.
Người Nhan Phi phóng ra ánh sáng nhiệt liệt như kiêu dương, tựa những thanh kiếm xé rách u ám lộ ra hơi thở chết chóc. Y hơi ngẩng đầu lên, giữa thong dong là vẻ kiêu ngạo, đi về hướng bóng đen nồng nặc. Mỗi một bước đi, đám sương mù thâm trầm đó sẽ lùi đi một phần, dần dà, đường viền của bóng người màu đen cũng càng thêm rõ ràng.
Nếu như nói trên người Nữ Bạt tỏa ra một luồng khí tử vong và hủy diệt hung tàn, thì thứ tỏa ra từ trên người vị thần này lại là hư vô đã tồn tại từ thuở sơ khai của vũ trụ, cổ kính mà lạnh lùng, không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Màu da hắn ngăm đen, khuôn mặt tuấn mỹ kinh người, một bộ thần bào đen tuyền hoa lệ với những hoa văn sợi vàng bao chặt lấy thân thể bưng nghiêm cao lớn. Cặp mắt đỏ chứa đựng một tia tà khí tựa như ngọn đèn tỏ giữa đêm đen, vừa lạnh lùng, vừa tựa như mang theo ác ý vô tận.
Vị thần này chính là chủ nhân hiếm khi lộ diện, vô cùng thần bí của Dạ Ma Thiên và Phong Đô — Diêm Ma Vương.
Nhan Phi nói, “Ta không ngờ ngươi thật sự sẽ đến gặp ta.”
Diêm Ma cũng nhàn nhạt mở miệng, giọng nói của hắn uy nghi mà lạnh lẽo, “Ta cũng không ngờ ngươi còn dám trở về địa ngục, Ba Tuần.”
Nhan Phi cười nhạt, “Ngươi không đưa thiên binh tới, xem ra ngươi cũng giống như Mạnh Bà, vẫn thích ta hơn vị nào đó trên Ly Hận Thiên đúng không?”
Diêm Ma im lặng, dần dần trôi về hướng Nhan Phi như một đám sương mù đen.
“Lần trước, ta không giúp ngươi, hơn nữa còn phái cả Thanh Hồng Vô Thường ra tham dự vào trận đại chiến. Ngươi không sợ lần này là ta tự tới lùng bắt ngươi sao?”
“Nếu ngươi thật sự muốn giúp Thượng Đế, thì sao ta có được cơ hội sống lại ở nhân gian?” Đối mặt với vị tử thần cổ xưa hơn khủng khiếp hơn mình, Nhan Phi lại vẫn có thể mặt không đổi sắc như trước, “Ta biết trước kia ngươi không muốn giúp ta, là bởi vì ngươi không nghĩ rằng biện pháp của ta có thể giải cứu chúng sinh địa ngục, ngươi không cảm thấy ta có thể thắng. Thế nhưng hiện tại thì sao?”
Hai mắt của Diêm Ma giống như hai ngọn lửa, âm thầm lặng lẽ đánh giá Nhan Phi.
“Hiện giờ thân thể của ngươi là thân thể của nhân loại, kể cả được Mạnh Bà cố ý chọn lựa, cũng mạnh mẽ kém xa thân thể thần linh.”
“Muốn lật đổ trật tự hiện hữu, cũng không nhất định phải có thân thể hoặc thần lực mạnh mẽ nhất lục đạo, mà phải có đồng minh thích hợp.” Nhan Phi chuyển đề tài, “Giao dịch giữa Tử Vi Thượng Đế và Quỷ Vương địa ngục A Tì, ngươi tất phải biết đúng không? Ngươi thật sự muốn nuốt hận vào bụng, nhìn bọn họ luyện ra một thứ tội lỗi như anh cổ ở Dạ Ma Thiên của ngươi? Ngươi thật sự có thể trơ mắt nhìn tất cả địa khí của Dạ Ma Thiên đều bị hút sạch không còn? Ngươi bằng lòng nhìn quốc gia ngươi đã thống trị hơn một nghìn kiếp cứ hóa thành vùng đất chết như vậy? Huống hồ… đến ngay cả địa khí của Phong Đô cũng đã bắt đầu chịu ảnh hưởng, bệnh tình của Diêm Mật chỉ e cũng đang chuyển biến xấu phải…”
“Câm miệng!” Cơn phẫn nộ khiến cho Diêm Ma trông càng cao lớn khủng bố hơn, đám sương mù màu lam đậm đó đã gần như biến thành màu đen.
Nhưng Nhan Phi không hề lùi mà lại vẫn tiến tới, “Ngươi ta đều hiểu rõ trong lòng, bây giờ Tử Vi Thượng Đế đã hiện Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng, không còn nhiều thời gian. Hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì để kéo dài tuổi thọ cho mình. Ngươi thật sự muốn cống hiến cho một thượng đế như vậy? Ngươi trung thành với hắn, hắn căn bản khinh thường nhìn, cho ngươi chưởng quản một thiên cằn cỗi tối tăm nhất, nói êm tai là cho ngươi trông giữ Cựu Thần, nhưng Cựu Thần đã chết đi cả ngàn kiếp rồi. Hắn thậm chí còn chẳng muốn nhường nửa phần địa khí cho ngươi!”
Diêm Ma lại im lặng một lần nữa. Hắn vốn dĩ cũng không phải là một vị thần thích nói chuyện, kể cả trong những buổi thịnh yến bàn đào trước kia mà hắn cố gắng tham gia, hắn cũng sẽ chỉ ngồi tại chỗ giống như một pho tượng, những thần tiên khác đều không dám tới chúc rượu hắn, chỉ dám lén lút bàn tán.
Nhan Phi cũng không ép hắn. Y tin rằng Diêm Ma tới gặp mình, còn không mang theo bất cứ tùy tùng nào, tỏ rõ hắn đã đưa ra lựa chọn.
Cuối cùng, Diêm Ma lên tiếng.
“Ta tới là để nói cho ngươi, thiên binh sắp đến. Trường Canh tiên quân đã bày thiên la địa võng xuống các đại địa ngục, chỉ còn chờ ngươi ló đầu ra nữa thôi. Nơi này cũng sẽ không an toàn nữa, ngươi tự lo liệu đi.”
Nói xong, Diêm Ma Vương vung tay áo, vung lên một đám bóng đêm nồng nặc đủ để nuốt chửng bất kỳ tia sáng nào. Cảm giác âm trầm ngột ngạt xung quanh cũng đang nhanh chóng rút đi, lặng lẽ tựa như lúc hắn đến
Nhan Phi thở phào một hơi.
Thực ra nói chuyện với Diêm Ma Vương, ngay đến Thiên Ma cõi trời thứ sáu như y cũng vẫn sẽ thấy căng thẳng… Dù sao thì độ khủng bố âm trầm của Diêm Ma Vương còn trên cả Nữ Bạt…
Không ai biết thực lực của Diêm Ma Vương rốt cuộc ra sao. Từ khi Vương phi Diêm Mật của hắn “đổ bệnh”, hắn đã rất ít khi rời khỏi thành Diêm Ma.
Nhưng Ba Tuần biết, là thiên tiên, Diêm Mật căn bản không thể đổ bệnh, bệnh duy nhất có thể mắc phải, cũng là một lần đổ bệnh duy nhất trong cõi đời của tất cả thiên nhân, chỉ có một cái tên — Thiên Nhân Ngũ Suy.
Bệnh này có lúc rất ngắn, có lúc thì lại kéo trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, nhưng điểm cuối của căn bệnh này chỉ có đúng một kết cục — tử vong.
Ngay đến cả Diêm Ma Vương trông giữ bến phà luân hồi bên cầu Nại Hà cũng không thể ngăn cản tất cả những điều này xảy ra.
Thế nên Nhan Phi mới nghĩ rằng y là thần linh có thể thấu hiểu rõ nhất tâm trạng của Diêm Ma vào giờ khắc này, dù sao y cũng từng mất đi mẫu thần mà y yêu tha thiết, cũng từng lo sợ không biết người thân yêu nhất của y kiếp sau sẽ phải lưu lạc tới nơi nào.
Y thở dài một tiếng, quay người đi trở về, trong lòng vẫn đang suy tư xem phải đưa sư phụ đi trốn ở nơi nào.
Nhưng rất nhanh, y đã phát hiện mình không cần phải suy tính chuyện này nữa.
Dây xích vốn đang khóa Khiên Na Ma La bị cắt đứt, mà thanh lân quỷ kia cũng đã sớm mất tăm tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.