Địa Ngục Biến Tướng

Chương 143: Ngục Tù Cựu Thần (3)




Shiva vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được dáng vẻ của Khiên Na khi được hắn tìm thấy sau lần chuyển sinh đầu tiên.
Mười tám tuổi, Khiên Na gầy gò đến mức không ra hình người, xương hai chân và hai tay đều bị bánh xe nghiền nát, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một phần da nào là lành lặn không bị tổn hại, không có vết thương vết sẹo. Gã giống như thể một người gỗ bị chơi hỏng rồi bị vứt qua loa vào khe suối tuyết đọng, rõ ràng vẫn còn một hơi, mà lại không thể nào động đậy. Một con mèo rừng cũng gầy trơ xương y như Khiên Na đã phát hiện gã, còn tưởng rằng gã đã chết, thế là bắt đầu gặm nhấm thân thể của Khiên Na. Thế nhưng lưỡi của Khiên Na đã bị cắt đi từ khi còn rất nhỏ, đến ngay cả chuyện đau đớn kêu khóc cũng không làm nổi.
Lần chuyển sinh này, Khiên Na vừa sinh ra đã là nô lệ, bởi vì “mẹ” của gã chính là một nô lệ. Từ khi gã bắt đầu có ký ức, gã chưa từng được ăn một bữa no, ngủ một giấc ngon. Ngày ngày đều phải tất tả làm việc nhà, không biết vào lúc nào sẽ phải chịu đòn vì một việc gì đó, không biết có thể bị đánh chết tươi luôn hay không. Tính mạng của nô lệ như con kiến hôi hèn hạ, căn bản không một ai sẽ để ý tới sự sống chết của gã. Đến ngay cả người mẹ đẻ cũng không thích gã, chỉ cảm thấy gã là một trói buộc, khi gã còn chưa tới hai tuổi đã chê gã ồn ào, rồi dùng con dao cùn cắt lưỡi gã xuống.
Gã không có tên, cũng không biết cha mình là ai. Gã chỉ biết là phải nghe lời, như vậy mới có thể bớt phải nếm mùi khổ sở. Thế nhưng mặc dù gã đã nghe lời như vậy, đám chủ nhân cũng hầu như có thể tìm ra được cơ hội để trừng phạt gã. Không hiểu tại sao, đám chủ nhân này dường như có vẻ rất ưa thích nhìn bộ dạng gã nhẫn nhịn đau đớn, bọn họ dùng roi quất gã, dùng dây thừng treo gã lên, dùng những miếng sắt đốt nóng dí lên người gã. Gã chỉ có thể kêu gào không ra tiếng, hàm răng gần như đã bị cắn nát, lại vẫn không một ai có thể cho gã nhân từ. Gã phải hứng chịu đủ loại dằn vặt và nhục nhã, cuối cùng bị mắc bệnh lao, rồi bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể lang thang trên đường. Không tìm được thức ăn, cũng không có quần áo che đậy thân thể, chỉ có thể đào tuyết đọng giữa đất lấp bụng. Cuối cùng, gã bị một chiếc xe ngựa đâm phải đằn qua, phu xe kia sợ tội ác của hắn bị phát hiện, liền dùng xe chở gã tới một mảnh đất hoang quăng xác.
Giữa cơn sợ hãi và đau đớn cực độ khi bị mèo rừng gặm nhấm, giữa lạnh giá khi bị tuyết buốt dần dần bao trùm, gã đã thức tỉnh ký ức làm Thanh Vô Thường. Cùng lúc đó, thân thể của gã cũng bắt đầu chậm rãi hồi phục nhờ vào sức mạnh từ quỷ thân. Nhưng tốc độ hồi phục quá chậm, gã chỉ có thể tiếp tục chịu đựng cơn đau đớn bị gặm cắn này.
Không lâu sau, Shiva đã tìm thấy gã.
Shiva đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy người khác chuyển sinh, cũng biết Thanh Hồng Vô Thường vốn dĩ đã rất dễ bị chuyển sinh vào thân thể của những đứa bé sơ sinh không được mong đợi. Nhưng khi hắn nhìn thấy tay chân Khiên Na bị bẻ ngoặt về một hướng không tự nhiên, hai mắt đờ đẫn, nằm bên trong máng mương dơ bẩn, hắn vẫn cảm giác tim mình như bị xé mạnh ra.
Khiên Na của hắn, Khiên Na tính tình hơi xấu nhưng lại rất đáng yêu của hắn, lại bị hành hạ thành dáng vẻ ấy.
Hắn ngồi xổm người xuống ôm lấy Khiên Na, tay lại đang run lên. Trên mặt Khiên Na toàn là tuyết, cặp lông mi ngưng tụ bông tuyết hấp háy mở ra, tầm mắt mệt mỏi rã rời dần dần dừng lại trên mặt hắn, khóe miệng nhếch lên hơi suy nhược, dường như cũng đang thấy hơi vui vẻ.
“Shiva…”
Shiva biết lòng tự tôn của Khiên Na rất mạnh, không muốn mình để lộ ra bất kỳ biểu cảm đau lòng hay thương hại nào. Cho nên hắn cố nhẫn nhịn cơn đau nhức và ngọn lửa phẫn hận trong lòng mình, nở một nụ cười ấm áp, “Tìm thấy ngươi rồi.”
Khiên Na thở ra một hơi thật dài, cả thân thể căng lên vì đau đớn cũng dần dần thả lỏng ra. Gã tựa đầu dựa vào lồng ngực của Shiva, cười khổ nói, “Chuyển sinh đúng là mệt thật đấy…”
Shiva siết thật chặt cánh tay mình, muốn chia cho Khiên Na thêm một chút ấm áp, “Lần này hơi xui xẻo, lần sau chắc sẽ đỡ hơn thôi.”
Nhưng lần sau cũng không hề đỡ hơn.
Lần sau nữa cũng chẳng hề đỡ hơn.
Không hiểu tại sao, vận may của Khiên Na có vẻ còn tệ hơn nhiều các Thanh Hồng Vô Thường thông thường khác. Gần như mỗi một lần chuyển sinh, gã đều phải nếm đủ mọi đau khổ trên nhân gian, nhìn thấy hết thảy những tà ác và tối tăm thâm trầm nhất. Gã đã bị vứt bỏ, bị ngược đãi, bị lừa dối, bị phản bội, bị nhục nhã. Hết lần này tới lần khác, gã như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó nguyền rủa, không ngừng bị một mặt bẩn thỉu nhất của nhân loại nuốt chửng lấy rồi sống lại.
Shiva không rõ vấn đề nằm ở nơi nào, hắn đã từng đi hỏi Hàn phán quan, đối phương cũng chỉ dùng mấy lời lẽ tầm thường vô nghĩa để đối phó qua loa với hắn. Hắn liền đi đến Táng Văn ty tra cứu tất cả những điển tịch mà hắn có quyền hạn mượn đọc, vẫn không hề tìm ra được bất kỳ đáp án nào như cũ. Một Hồng Vô Thường khá thân nói cho hắn biết, cũng từng nghe nói có những Thanh Hồng Vô Thường sẽ gặp phải đủ mọi tình cảnh bất hạnh trong mỗi một lần chuyển sinh, quá nửa là vì ác nghiệp mà những Thanh Hồng Vô Thường đó chế ra trong kiếp trước quá nặng, thời gian chịu khổ trong địa ngục ở kiếp này lại quá ngắn, cho nên những quả báo đó đều được bù vào mười tám năm đầu đời trong mỗi một lần chuyển sinh.
Khoảng thời gian đó, trong lòng Shiva tràn ngập phẫn nộ, lại không biết phẫn nộ này đến cùng phát ra từ hướng nào. Không phải là như vậy, Khiên Na không đáng bị trừng phạt như vậy.
Hơn nữa khi trở thành Thanh Vô Thường, Khiên Na đã một trăm tuổi, một trăm năm chịu khổ lẽ nào vẫn chưa đủ sao?!
Khi đó Khiên Na mới vừa chuyển sinh một lần nữa, Shiva lao đến nhân gian, lùng sục khắp nơi chẳng khác nào đã phát điên. Hắn căn bản không biết lần này Khiên Na sẽ trông như thế nào, tên gọi là gì, nhưng vừa nghĩ tới Khiên Na có thể phải đang hứng chịu cực khổ dơ bẩn nhất thâm trầm nhất của nhân gian tại một nơi nào đó mà hắn không biết, hắn sẽ cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình bị một con dao cùn gỉ sét chầm chậm cắt chém, không cam lòng và phẫn nộ như rượu độc chảy không ngừng nghỉ trong mạch máu của hắn. Hắn không thể không làm gì cả, cho dù hắn biết tất cả những điều này đều chỉ là uổng công.
Cuối cùng hắn vẫn đã tìm thấy Khiên Na vào năm mười tám tuổi, lần chuyển sinh đó Khiên Na vốn là con cả trong nhà, là người thừa kế gia sản giàu có và trù phú, song lại bị người em trai thương yêu nhất tin tưởng nhất phản bội, người em trai kia mời một vu sư từ Miêu Cương hạ cổ cho gã, làm cho toàn thân gã đau nhức không ngừng như bị ngàn con nhện cắn xé, đã vậy từ bên trong lỗ chân lông cũng không ngừng rỉ máu. Thầy thuốc bó tay hết cách, trong nhà, cha mẹ vốn dĩ luôn thương yêu gã lại lo lắng rằng bệnh của gã sẽ lây nhiễm, liền nhốt gã lại trong phòng, không cho những người con khác đến gần. Giữa thống khổ cực độ, sợ hãi và cô độc tột độ, gã đã nghĩ rằng mình sẽ chết đi trong cô đơn như vậy. Cuối cùng, một chút sức mạnh hồi quang phản chiếu làm cho gã giãy giụa bò dậy được, phá tan cánh cửa bị khóa chặt, ngã gục xuống sân. Cả người gã tắm trong máu, đến ngay cả đôi mắt và hai tai cũng đang tuôn máu trào, bộ dạng kinh khủng như ác quỷ, người hầu nào nhìn thấy cũng đều rít gào lên chạy trốn, đến ngay cả người hầu hầu hạ gã từ nhỏ cũng hoảng sợ trốn ra sau hòn non bộ.
Gã lảo đảo, muốn đi gặp cha mẹ một lần, đi liếc mắt nhìn nhị đệ mà gã thương yêu nhất lần cuối. Thế nhưng ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy gã lại xa lạ, tràn đầy sợ hãi và… chán ghét. Bọn họ không ngừng lùi lại, phảng phất như gã là một thứ gì đó dơ bẩn không sạch sẽ. Gã duỗi cánh tay nhầy nhụa máu, dùng hết sức nỉ non, “Mẹ à, con đau quá… cứu con với…” Nhưng người mẹ hiền từ đã từng thích ôm gã vào lòng, thơm lên hai má gã lại tránh gã như tránh rắn rết, không ngừng thét lên. Còn nhị đệ của gã lại cầm một cây gậy thật dài chắn ngang trước mặt mẹ gã, dữ dằn nói, “Đại ca, ngươi mà còn tới đây nữa, đừng trách ta không nể mặt mũi!”
Mắt gã chảy ra nước mắt, nhưng nước mắt và máu đã hòa vào nhau, căn bản không nhận biết được thứ đang chảy ra là gì. Gã nghĩ, có lẽ như vậy cũng tốt, cứ bị đánh chết đi như vậy, là cũng sẽ không cần phải sống mòn như vậy nữa.
Đồng thời, ý thức của gã cũng có một nháy mắt hoảng hốt, phảng phất như rất nhiều ký ức chợt lóe lên trong đầu chỉ trong một nháy mắt. Đau đớn tức khắc bùng nổ, gã rên rỉ, lại đi tiếp một bước về phía trước như muốn cầu cứu.
Gậy hạ xuống.
Nhưng đau đớn trong dự đoán lại không hề xuất hiện, một bóng người màu đỏ giáng từ trên trời xuống, một cước đá văng gậy đi, người nọ không để ý đến những vết máu dính đầy người Khiên Na, chỉ ôm thật chặt gã lại.
Hương thơm xa lạ rồi cũng thân quen khiến cho toàn bộ đau đớn trong đầu bất chợt đều biến mất. Phút chốc, gã đã nhớ ra mình là ai, cũng nhớ ra người con trai mặc áo đỏ mỹ lệ này là ai.
Shiva ôm chặt lấy Khiên Na cả người đẫm máu, ngước cặp mắt mỹ lệ lại tràn ngập sát khí lên, dữ tợn nhìn chằm chằm vào thiếu niên cầm gậy vẫn còn đang sợ hãi không thôi. Trên người hắn toả ra một loại khí tức âm u lạnh lẽo thê lương nào đó, khiến cho những gia đinh bỏ chạy vào trong nhà, những người làm trốn ở bốn phía cùng với cha mẹ huynh đệ đang co rúm lại trước Khiên Na đều cảm nhận được một cơn sợ hãi rỉ ra từ đáy lòng. Bọn họ cảm giác mình đang đối mặt với một con thú hoang căm hận bọn họ thấu xương, có thể bạo phát bất cứ lúc nào, nguy hiểm tột độ khiến cho cả người bọn họ cứng ngắc không thể động đậy.
“Ngươi… Ngươi là ai!” Gia chủ lớn tuổi nỗ lực rút hết dũng khí ra quát một câu.
Shiva lạnh lùng hỏi, “Các ngươi đã làm gì hắn.”
“Ngươi rốt cuộc là ai!” Nhị thiếu gia vô tri không biết sợ gân cổ họng quát, “Người đâu! Còn không mau kéo kẻ điên không biết xuất hiện từ đâu ra này ra ngoài!”
Song vừa mới dứt câu, Nhị thiếu gia đã cảm nhận được một bàn tay lạnh như băng ghìm lấy cổ họng mình. bàn tay ấy lạnh đến vậy, phảng phất như duỗi ra từ lòng đất sâu nhất, móng tay găm sâu vào làn của hắn, sức lực mạnh mẽ ngăn kín mọi cơ hội thở lấy hơi. Hắn phí công giãy giụa, há hốc miệng cũng chẳng thể thở nổi, chỉ phát ra được những âm thanh buồn cười quái lạ. Hắn nghe thấy người áo đỏ như một tên ác ma kia ghé vào tai mình nói, “Các ngươi, đã làm gì, với hắn. Nếu còn không nói, ta sẽ để cho tất cả các ngươi đều phải chôn theo hắn!”
Những gia đinh khác đều xông lên muốn gỡ hắn ra, nhưng một luồng quỷ khí mạnh mẽ mà đáng sợ lại bắn ra từ trên người hắn, hất mọi người văng xa mấy mét.
Hắn đã phá vỡ quá nhiều quy củ của Phạt Ác ty, làm người phàm bị thương, còn sử dụng pháp thuật không hề kiêng dè trước mặt người phàm. Hắn biết rằng sau đó mình sẽ phải đối mặt với những hình phạt hết sức đáng sợ.
Nhưng hắn không quan tâm.
Hắn muốn giết chết những kẻ này, tất cả những kẻ đã làm Khiên Na tổn thương.
Khi hắn cuối cùng cũng thả tay ra, Nhị công tử suýt nữa thì bị bóp chết đã hoảng sợ không nhịn lại được. Nhị công tử tuôn bằng sạch, rằng mình đã đố kỵ địa vị con trưởng, đích tôn của anh trai như thế nào, tìm được vị vu sư Miêu Cương kia ra sao, hạ độc vào cơm canh của anh trai mình thế nào. Cha mẹ kiếp này của Khiên Na nghe thấy vậy thì trợn mắt ngoác mồm, bao nhiêu gia đinh cũng đều sợ ngây người, tuyệt đối không ngờ rằng Nhị công tử thường ngày hiền lành này sẽ làm ra được chuyện như vậy.
Mà người tức giận nhất vẫn là Shiva. Hắn muốn bóp chết tên súc sinh trước mặt. Nhưng hắn biết nếu như làm vậy, mình sẽ phải gánh chịu hình phạt cực kỳ nghiêm khắc từ Phong Đô, thậm chí còn có khả năng bị xử tử. Nếu như vậy, Khiên Na nhất định sẽ đau khổ khôn xiết, đau khổ đến mức sẽ đi theo hắn.
Vì thế hắn ép tên súc sinh kia giao ra thuốc giải, sau đó đánh cho tên súc sinh đó gần chết. Cả quá trình, không có bất kỳ ai dám can đảm tới ngăn hắn lại, bởi vì trong mắt những người đó, hắn đã hóa thân thành ác quỷ phẫn nộ.
Đợi đến lúc nắm đấm cũng đã chảy máu đau đớn, tên tiểu súc sinh kia mặt sưng phù như cái đầu heo, cả người ngất đi, hắn mới dừng tay đứng lên. Hắn êm ái đút thuốc giải vào trong miệng Khiên Na, sau đó ôm Khiên Na lên, không nói một lời quay người đi, rời khỏi “mái nhà” mà Khiên Na đã sinh hoạt mười tám năm, không bao giờ trở về nữa.
Đời đó, Khiên Na vẫn luôn không vui. Ảnh hưởng từ cuộc sống trong mười tám năm đó kéo dài rất lâu tới gã, có lẽ là bởi vì đó là lần đầu tiên gã có được một gia đình hoàn chỉnh ra dáng, lần đầu tiên lĩnh hội cảm giác hạnh phúc khi có gia đình, có người thân, nhưng rồi cuối cùng lại biết rằng, huynh đệ gã yêu thương nhất lại âm thầm đố kị căm hận gã, hận không thể bắt gã chết đi bằng một cách đáng sợ nhất. Cha mẹ mà gã cho rằng sẽ vĩnh viễn yêu thương mình vô điều kiện cũng sẽ từ bỏ gã nhẹ tênh như vậy.
Có một lần, Khiên Na đã nằm nhoài lên đùi Shiva, nói một cách sâu kín, “Có một số việc, cứ mãi mãi không biết thì vẫn tốt hơn. Không có so sánh, sẽ không biết mình thiếu hụt điều gì.”
Lúc đó Shiva đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Khiên Na, tay hắn đã có một nháy mắt run rẩy vào lúc ấy.
Hắn vẫn chưa bao giờ để cho Khiên Na biết mình đau đớn đến nhường nào. Hắn biết rằng Khiên Na đã có quá nhiều thứ phải chịu đựng, hắn không muốn phải mang đến cho Khiên Na thêm bất kỳ gánh vác nào nữa. Thế nhưng nỗi đớn đau ấy lại đang nuốt chửng lấy hắn từng chút một. Mỗi một lần nhìn thấy Khiên Na mỉm cười với mình, cười đến mức không hề giữ lại, cười đến đẹp đẽ như vậy, tim hắn đều đau như bị xé rách, bởi vì hắn biết nụ cười ấy sẽ không kéo dài, biết rằng tương lai đang chờ đợi Khiên Na tối tăm biết chừng nào, biết rằng không một nơi nào có thể trốn chạy đến, biết người hắn yêu nhất sẽ chỉ có thể càng rơi càng xa vào trong vực sâu tuyệt vọng, không có tương lai.
Người yêu đã từng tràn ngập đề phòng, tính khí rất tệ mà rất đáng yêu, bây giờ lại ỷ lại hắn tin tưởng hắn như vậy, một ngày nào đó sẽ không chịu nổi những dơ bẩn vặn vẹo trên thế gian này nữa. Còn hắn lại chẳng thể cứu được người yêu của mình.
Mà tất cả những điều này, đều là vì hắn.
Bởi vì hành động kiếp trước của hắn.
Người cần phải chịu đựng hết những khổ đau đó là hắn, mà không phải Khiên Na.
Shiva bắt đầu tìm kiếm đủ mọi phương pháp, phương pháp có thể tìm thấy Thanh Hồng Vô Thường trước khi bọn họ thức tỉnh. Hắn đã thử mọi cách, kể cả là những lời mê tín hay lời đồn thổi, chỉ cần không làm thương tổn đến Khiên Na, hắn đều đã từng thử. Hắn trộn máu của mình vào đồ ăn của Khiên Na, hắn trộm tóc của Khiên Na luyện chế ra những viên thuốc kỳ quái sau đó ăn vào, hắn kéo Khiên Na đến trước đá Tam Sinh lưu lại dấu tay của cả hai, chỉ vì nghe đâu làm như vậy có thể khiến cho bọn họ tâm linh tương thông. Thế nhưng chẳng một cách nào có tác dụng, cho dù hắn có cố ý hủy hoại nhân thân của mình để dễ bề chuyển sinh cùng thời điểm với Khiên Na, cũng không thể nào tìm thấy Khiên Na trước năm mười tám tuổi.
Tất cả những điều này, hắn đều giấu rất kỹ, không để cho Khiên Na biết được.
Chỉ là Khiên Na thi thoảng sẽ có vẻ hơi cô đơn, sẽ nói rằng có lúc không biết hắn đang suy nghĩ gì làm những gì. Nói rằng hắn hình như hơi xa cách. Nói rằng thời gian bọn họ dùng cộng tình thuật cũng có vẻ càng ngày càng ít. Hắn không biết phải nói cho Khiên Na những chuyện mình đang làm như thế nào, hắn cảm thấy Khiên Na nhất định sẽ cảm thấy hắn đã điên rồi.
Hắn không muốn sử dụng cộng tình thuật quá nhiều lần, bởi vì Khiên Na có thể sẽ nhận ra được thống khổ và áy náy đang giày vò cho hắn phát điên.
Sau đó Khiên Na sẽ phát hiện, mình mới là người khởi xướng nên tất cả những khổ cực của Khiên Na…
Hắn không dám nghĩ tới, không thể nghĩ, Khiên Na sẽ nhìn hắn như thế nào.
Ngay vào lúc cảm thấy mình đang đi tới bước đường cùng, hắn bắt đầu nghe được một vài lời bàn tán giữa Hồng Vô Thường, về chuyện Thiên Chủ cõi trời thứ sáu Ba Tuần sắp giá lâm Phong Đô. Vốn dĩ hắn cũng chẳng cảm thấy chuyện này có liên quan gì tới mình, mãi đến tận khi hắn nghe thấy một vài địa tiên lén lút xì xào, nói rằng thực ra trước kia Ba Tuần đã tới địa ngục vô số lần, nói rằng y thần thông quảng đại, thậm chí còn có thể đứng trên cả Thượng Đế, nói rằng y đã từng lập lời thề trước mặt Thiên Đế rằng muốn cứu vớt tất cả ác quỷ trong địa ngục, cho nên đã bị không ít thượng tiên Ly Hận Thiên âm thầm cười nhạo.
Ban đầu hắn đã cho rằng Ba Tuần chẳng qua cũng chỉ là một thần linh ở thiên giới lâu nhàm chán, vô tình trông thấy một vài cảnh tượng bên trong địa ngục, lòng thông cảm trỗi dậy, liền chạy đến đây thuyết giáo một vài lời vô nghĩa như phải bỏ ác theo thiện để “cứu vớt” bọn họ, cho nên lần đầu tiên Ba Tuần đi đến Phong Đô giảng đạo, hắn đã không cùng những Thanh Hồng Vô Thường tò mò khác đi nghe.
Mãi đến tận khi lời giảng của Ba Tuần đã dẫn đến hỗn loạn khổng lồ tại địa ngục được lan truyền rộng rãi, hắn mới cảm thấy, đây là một cơ hội.
Một cơ hội giúp cho Khiên Na có thể thoát khỏi cực khổ luân hồi vô tận này.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ba Tuần là ở dưới Nghiệt Kính Đài, biển hoa bỉ ngạn vô biên vô hạn lan tràn ra mãi tận vĩnh hằng, mà vị thần linh mặc áo trắng trên đài cao lại đẹp đẽ như vậy, đẹp vượt qua cả trí tưởng tượng của những linh hồn đáng thương đang phải giãy giụa cầu sinh giữa lụi tàn như bọn họ. Y không giống như những vị thần cao cao tại thượng đó, luôn dùng ánh sáng quá nóng rực để che giấu mặt mũi mình đi. Y thu hồi hết mọi ánh sáng trên người mình, mà dù vậy, bản thân sự tồn tại của y đã như thể một vệt sáng, như một ngọn lửa hi vọng giữa địa ngục tăm tối vô tận, hấp dẫn mọi sinh linh có bản năng hướng tới quang minh.
Shiva cũng bị thu hút như những quỷ sai khác, bọn họ nghe giọng nói như ma chú của Ba Tuần, giảng thuật tương lai mà trước kia bọn họ còn không dám nghĩ tới.
Dưới những quy tắc hiện hữu, hắn vĩnh viễn không cứu được Khiên Na, nhưng nếu như có một người có thể sửa đổi mọi quy tắc thì sao?
Nếu như vị thần linh trẻ trung mà mạnh mẽ này có thể giống như Phạm Thiên của ngàn kiếp trước, như một cơn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện, cuốn bay hết tất cả những quy tắc đã mục nát sa đọa, thả tự do cho tất cả những linh hồn đang bị nhốt giữ trong gông xiềng thì sao?
Nếu như vậy, Khiên Na của hắn sẽ không cần bị nhốt trong địa ngục nữa, không cần tiếp tục phải gánh chịu những hậu quả từ tội lỗi mà Khiên Na vốn không nên bị khép tội. Khiên Na của hắn xứng đáng được sống ở một thế giới tự do hơn, xứng đáng được có người yêu thương, có người vây quanh, có người bảo vệ, xứng đáng có được một tương lai bình yên mà hạnh phúc, xứng đáng có được một người tốt hơn mình đến yêu Khiên Na.
Hắn muốn chế tạo ra một thế giới mới cho Khiên Na, một thế giới nơi tương lai có lựa chọn.
Đây là cơ hội duy nhất để hắn chuộc tội…
Vấn đề là, hắn không thể mang theo Khiên Na mạo hiểm cùng mình được.
Hắn đoán được chuyện Ba Tuần muốn làm đại nghịch bất đạo đến mức nào, nghịch thiên phạm thượng tới cỡ nào. Một vị thần linh mạnh mẽ mà trẻ tuổi như Ba Tuần vốn cũng đã rất dễ bị Thượng Đế đã thống trị lục đạo hằng bao kiếp kiêng kỵ, tương lai khi thế lực của Ba Tuần càng lúc càng lớn, Ly Hận Thiên sẽ không thể bỏ qua cho bất kỳ sinh linh nào có quan hệ với Ba Tuần.
Thế lực của Tử Vi Thượng Đế rất khổng lồ, cho dù Ba Tuần có vô cùng mạnh mẽ, cho dù y có thể nhận được sự ủng hộ của địa ngục đạo, súc sinh đạo, thậm chí là rất nhiều thiên nhân đi chăng nữa, nhưng lay động trật tự hiện hữu vẫn không phải một việc quá lạc quan. Mà một khi bọn họ thất bại, tất sẽ là vạn kiếp bất phục, thiên đình sẽ thiêu đốt bọn họ thành tro bụi, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào có quan hệ với bọn họ.
Cho nên, nếu như đã quyết định đi lên con đường thẳng tiến không lùi này, hắn tất sẽ không thể mang Khiên Na cùng mình.
Nhưng đến khi Shiva trở về căn nhà nho nhỏ an ổn ở nhân gian của hắn và Khiên Na, khi hắn nhìn thấy ánh mắt chứa chan ấm áp của Khiên Na khi đang ngồi xổm trong sân chơi với một con mèo hoang màu cam chạy tới từ nơi nào không biết, khi hắn trông thấy cặp mắt bỗng nhiên tỏa ra những tia sáng rạng ngời, như thể có hằng bao vì sao đang tuôn ra của Khiên Na khi trông thấy hắn trở về, niềm tin của hắn lại bắt đầu dao động.
Hắn muốn chìm đắm trong ảo giác hạnh phúc như vậy, muốn vờ rằng hắn và Khiên Na đang hết sức hạnh phúc, muốn tin tưởng rằng bọn họ chỉ cần có nhau là đủ.
Mà hắn chân chính hạ quyết định, là ở đời Khiên Na chuyển sinh thành Trương Hoa Trì.
Khi hắn tìm thấy Khiên Na bị cha ruột của mình đánh cho xương cốt cả người đều gãy lìa trong bãi tha ma, tay hắn cắm sâu vào trong bùn đất, lửa giận và bi ai của hắn ngưng đọng lại trong cổ họng, làm cho hắn muốn rít gào, muốn uống máu những kẻ đã thương tổn, đã làm hại Khiên Na, muốn hủy diệt tất cả. Hắn rơi lệ ôm thân thể vỡ vụn vẫn còn vô ý thức của Trương Hoa Trì, không dám tưởng tượng trước khi thức tỉnh Khiên Na đã sợ sệt tới cỡ nào, đau cỡ nào, hận cỡ nào.
Một lần rồi một lần, hết lần này tới lần khác, hắn lừa mình dối người nhìn Khiên Na giãy giụa trong bể khổ vô bờ mà nhân gian và địa ngục xây thành, hết lần này tới lần khác thôi miên mình rằng hắn có thể mang đến hạnh phúc cho Khiên Na.
Nhưng đó là một lời bịa đặt.
Dưới trùng kích của hằng bao nỗi đau khổ như vậy, một chút ấm áp mà hắn có thể mang đến cho Khiên Na có đáng là gì?
Nếu không phải vì hắn, Khiên Na có lẽ vốn đã là một thiên nhân, có thể sẽ mỹ lệ, mạnh mẽ mà thánh khiết giống như vị Thiên Chủ cõi trời thứ sáu Ba Tuần kia. Nhưng hắn lại kéo Khiên Na xuống luyện ngục vô biên này, còn giả bộ thành cứu rỗi của Khiên Na.
Thời khắc ấy, Shiva đã căm hận mình như vậy.
Sau đó, ngón tay của Khiên Na thoáng giật, hắn biết rằng người yêu mình sắp tỉnh lại rồi. Giống như mỗi một đời trong quá khứ, hắn đè nén tình cảm của mình xuống, không để cho bi ai và đau lòng nồng nặc tới mức làm người ta nghẹt thở rỉ ra mảy may. Bởi vì hắn biết, Khiên Na chán ghét bị thương hại thông cảm, chán ghét chồng chất thêm nhiều bi thương trên nền bi thương. Hắn thoáng kéo ra một khoảng cách, gắng nở một nụ cười nhẹ nhõm trên mặt.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Hai mắt Khiên Na chậm rãi mở ra, khi nhìn thấy hắn, vẫn ánh lên tia sáng như sao làm say lòng người như trước. Vẻ mặt của Khiên Na bỗng nhiên được thả lỏng rất nhiều, nhưng trông vẫn hết sức chán chường, rõ ràng là khuôn mặt của một nhân loại mới mười tám tuổi, lại phảng phất như đã sống đến vĩnh hằng.
“Shiva.”
Sắc mặt của Khiên Na đang chậm rãi chuyển biến, có lẽ là đang hồi tưởng lại mười tám năm quá khứ, hồi tưởng lại “tình yêu” ngắn ngủi giữa hắn và vị thái tử kia, hồi tưởng lại nỗi đau tan nát cõi lòng khi hiểu rõ chân tướng, và cả ánh mắt chán ghét lạnh lùng của cha mình. Một ngàn năm qua, Khiên Na đã trở nên càng ngày càng lặng lẽ, càng ngày càng nội liễm, nhưng Shiva đã sớm có thể hiểu được ý nghĩ của Khiên Na thông qua những thay đổi rất nhỏ bé trong ánh mắt. Mà lúc này, trong ánh mắt của Khiên Na lại không có bất kỳ cảm xúc kịch liệt nào, chỉ chứa đựng một loại chết lặng nào đó càng ngày càng sâu, một loại chết lặng dần dần khắc vào xương tủy.
Chết lặng vì cho rằng mình không đáng được yêu, cho rằng hết thảy thống khổ đều là vận mệnh mình phải chịu. Táo bạo và kiêu ngạo đã từng rực cháy bên trong cặp mắt tràn đầy sức sống của thanh lân quỷ, từ lâu đã vô tình bị hao mòn đi hầu như không còn, chỉ còn sót lại một mảng mờ mịt trống rỗng
Chính vào nháy mắt ấy, Shiva đã hạ quyết tâm.
Mặc kệ có thế nào đi nữa, hắn cũng muốn chấm dứt tất cả những điều này.
Kể cả hắn sẽ chết không chỗ chôn, chỉ cần hắn có thể ra sức, đi thay đổi trật tự nhân quả chết tiệt này, chỉ cần có một tia hi vọng rằng Khiên Na sẽ được giải thoát khỏi chuyển sinh vô tận ở nơi này, hắn sẽ nguyện ý đi làm.
Dù chuyện này mang ý nghĩa là hắn sẽ phải làm Khiên Na tan nát cõi lòng, khiến Khiên Na hoàn toàn thất vọng về hắn, thậm chí làm cho Khiên Na hận hắn.
Như vậy thì Khiên Na mới không đuổi theo hắn nhảy vào vực sâu không đáy trước mắt.
Chỉ có như vậy, tương lai nếu như bọn họ thất bại, Khiên Na mới có cơ hội sống sót. Mà nếu như bọn họ thành công… có lẽ cũng sẽ có một người tốt hơn hắn ngàn ngàn vạn vạn lần, thay hắn đi yêu người mà hắn đã không thể tiếp tục yêu thương được nữa.
Chỉ là đáng tiếc, hắn đã nói, muốn ở bên cạnh Khiên Na, đời đời kiếp kiếp… cuối cùng vẫn phải nuốt lời.
Tất cả những chuyện sau đó đều mơ hồ thành một đống hỗn loạn trong đầu làm hắn không muốn hồi tưởng lại. Hắn nhớ rằng mình đã bắt đầu xa lánh Khiên Na, cố gắng không nhìn thấy đau đớn trong mắt Khiên Na, dốc hết sức thu chân tâm của bản thân về, chỉ để lại một tấm mặt nạ lạnh lùng. Tình nghĩa giữa bọn họ đã bắt đầu bị hao mòn, bởi vì hắn có quá nhiều bí mật, quá nhiều khúc mắc, mà tốc độ hao mòn trong quãng thời gian này lại nhanh như vậy, nhanh đến mức hắn gần như không sao chịu thấu. Bọn họ không ngừng cãi vã, không ngừng chiến tranh lạnh, nhìn những tia sáng như sao trong mắt Khiên Na dần dần nguội lạnh, nhìn nhiệt tình của Khiên Na dần dần biến thành tê dại, hắn biết rằng ngày bọn họ ly biệt càng ngày càng gần.
Khi Ba Tuần bắt đầu kiến tạo tháp Niết Bàn, hắn lựa chọn ly biệt với Khiên Na bên đá Tam Sinh.
Mạn châu sa hoa vô biên vô hạn nhè nhẹ chầm chậm rung rinh giữa thiên quang mờ nhạt, sắc đau thương đốt cho hai mắt hắn đau buốt. Hắn vĩnh viễn không thể nào quên nổi vẻ không cam lòng cùng với đau đớn không nén được trên mặt Khiên Na vào lúc đó, vĩnh viễn không thể nào quên được nước mắt cố dằn lại trong hai mắt Khiên Na, vĩnh viễn cũng không quên được vết máu khi cõi lòng tan tành khắp đất. Mà hắn cũng chỉ có thể nói ra một câu xin lỗi hời hợt.
Khoảnh khắc quay người rời đi, hắn nghĩ rằng mình đã làm đúng, hắn cho rằng mình sẽ mãi mãi không hối hận.
Hắn đã tự tin như vậy.
Giây phút quyết định hiến tế bản thân vì Ba Tuần, hắn cũng cảm thấy mình sẽ không hối hận. Chỉ cần Ba Tuần có thể cho Khiên Na một tương lai, hắn bằng lòng chịu đựng.
Nhưng bây giờ, hắn đã hối hận rồi.
Trong cơn đau đớn tột độ khi thiên hồn địa hồn bị xé nát tan, bị thiêu đốt, bị hấp thu, giữa cơn sợ hãi khi mình sắp biến thành tro bụi, tại khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, chớp mắt trông thấy toàn bộ cuộc đời mình, hắn nhận ra mình đã sai rồi.
Một lần nữa xem lại cuộc đời mình, hắn bỗng nhiên hiểu rõ, điều Khiên Na muốn, vẫn luôn chỉ có mình hắn mà thôi.
Liệu quãng tương thủ này có thể kéo dài đến vĩnh hằng hay không, Khiên Na căn bản không quan tâm. Khiên Na chỉ muốn nắm giữ mỗi một chốc lát ngắn ngủi, Khiên Na là Thanh Vô Thường của hắn, hắn là Hồng Vô Thường của Khiên Na, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia ly.
Nhưng Shiva lại bị sự áy náy của mình che mắt, còn tưởng rằng mình đang làm ra hi sinh vĩ đại tới nhường nào. Hắn chưa bao giờ thực sự hỏi Khiên Na, điều Khiên Na muốn là gì, chỉ tự cho là đúng rồi sắp đặt tất cả cho Khiên Na.
Hắn đã làm Khiên Na tổn thương triệt để, tan vỡ mọi khả năng hạnh phúc…
Nhưng mà tất cả đã không còn kịp nữa rồi, hắn đang nhanh chóng biến mất. Hắn chỉ kịp dùng một sợi chấp niệm cuối cùng, dùng hết một chút sức lực cuối cùng khẩn cầu, khẩn cầu Ba Tuần, vị thần mạnh mẽ mà mỹ lệ này, có thể nể tình mình đã thiêu đốt hết thảy, để ban tặng cho Khiên Na những gì Khiên Na đáng được hưởng.
Có thể… thay hắn, trao cho Khiên Na hạnh phúc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.