Địa Ngục Biến Tướng

Chương 109: Hóa Miêu Ký (1)




Nhan Phi ho vài cái, rồi nhấc tay áo lên lau nước trên mắt, tuy cả người đều đang chật vật, nhưng y vẫn thản nhiên ngồi thẳng người lại, một cánh tay đặt lên đầu gối, nở nụ cười với người đàn ông mặc áo gấm xanh ngọc, nói, “Các ngươi thật sự không khách khí gì cả. Ta quan trọng với các ngươi như vậy, ngươi không sợ làm ta chết đuối sao?”
Nam tử kia chậm rãi đứng lên, khom nhẹ người rất ưu nhã, “Tình huống đặc biệt ứng đối đặc biệt, có chỗ nào thất lễ, mong được lượng thứ.”
Con mèo trong lồng ngực hắn ngọ nguậy mấy cái, nam tử kia liền buông tay ra, mặc cho con mèo mướp kia nhảy xuống đất. Con mèo này có kích thước lớn hơn một chút so với mèo đực bình thường, dường như chẳng hề sợ người, nó đi mấy bước tới bên cạnh Nhan Phi, rồi ngồi xuống trước mặt Nhan Phi, đuôi phe phẩy chầm chậm phía sau, con mắt vàng óng mang chút biêng biếc xinh đẹp bình tĩnh nhìn chăm chú vào y.
Mà Nhan Phi vào giờ khắc nào có tâm trạng ngắm mèo, y chỉ nói với nam tử kia rằng, “Các ngươi định nhốt ta ở nơi nào? Liễu Ngọc Sinh đâu?”
“Tại hạ là đàn chủ Bắc Thủy đàn của Y Tiên Phái – Mộc Thượng Kê, trước khi Liễu chưởng phái tới, tại hạ sẽ tận tâm chiêu đãi.”
Lúc này, một cột nước kinh thiên vụt thẳng lên trời, hiển nhiên là bị hai con cự thú kia khuấy lên. Nhan Phi nói, “Các ngươi định xử trí huyền giao như thế nào? Hắn bị ta dùng pháp thuật Hồng Vô Thường khống chế, chuyện mang theo ta chạy trốn cũng không thể trách hắn được. Chờ mấy ngày nữa, hắn tất sẽ khôi phục trở về bình thường.”
“Huyền giao là nguyên lão trong Y Tiên Phái chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ lễ ngộ.”
Mộc Thượng Kê này nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, thái độ lại rất chu toàn, cho người ta một cảm giác sâu không lường được. Nhan Phi không biết làm thế nào với hắn, cho nên cũng không nói thêm nữa. Mộc Thượng Kê ra lệnh cho thị giả áo trắng bên cạnh hắn đưa Nhan Phi tới một căn phòng xa hoa thư thái. Nhưng vừa tiến vào, Nhan Phi đã cảm thấy được có một vật gì đó đang rút thứ gì ra khỏi cơ thể y, y chỉ cảm thấy làn hương xông nồng nặc đè lên người, trong đan điền biến thành một mảng hư không, tinh thần cũng rất khó tập trung. Cả người có cảm giác chán nản.
Hiển nhiên là trong hương xông đã bị bỏ thêm thuốc, làm cho y không thể nào tập trung tinh thần, cũng sẽ không có cách nào sử dụng được pháp thuật của Hồng Vô Thường.
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài, cả quá trình ai cũng rất lễ độ, thế nhưng Nhan Phi biết người này còn phòng bị nghiêm ngặt hơn cả Liễu Ngọc Sinh.
Luôn hai ngày Nhan Phi không dám chợp mắt, dù có ngủ cũng chỉ mơ màng chợp mắt một lúc, lúc này lại có thêm cả hiệu quả của thuốc, cả người nhẹ bẫng, nằm lên tấm nệm tơ tằm mềm mại đã lập tức ngủ thiếp đi. Trong mộng, y lại trở về trên tấm gương rộng lớn trên mặt đất, về tới trước mặt tảng đá thần bí này. Lần này y không còn có cảm giác nôn nóng của dĩ vãng, mà chỉ lẳng lặng ngồi trong nước, yên tĩnh xa xăm trống trải mà thâm thúy bao trùm lên người y, tựa như từ rất lâu trước đây y đã ngồi ở nơi này, giống như thể y hòa cùng uy phong xung quanh tựa như không khí ở khắp mọi nơi, giống như thể y và tất cả mọi thứ đều trở thành một thể.
Yên tĩnh tươi đẹp như vậy kéo dài một lúc, y mới mở mắt ra, lại phát hiện mình đang đi phía sau một bóng người.
Bóng lưng này hết sức cao lớn, lưng rộng eo thon, làn da màu xanh, trên lưng phủ kín từng mảnh vảy màu xanh lam khổng tước, có không ít vảy ngược sau khi bị thương nở ra như hoa sen xanh. Trên vai người này có một vết thương tươi mới dính máu, trong đó cắm vào một thanh kiếm đồng thau trông hết sức cổ xưa, tựa như xuyên mãi vào trong cột sống. Bên trên chuôi kiếm mọc ra rất nhiều sợi bằng thịt như xúc tu, kéo dài mãi tới các huyệt chính trên lưng. Thắt lưng quấn một miếng vải voan, vai mang giáp đồng cũ kỹ, trên người khắp nơi chằng chịt những vết thương, mái tóc dài trắng xóa biến thành một bím tóc thật dài. Hai bên đầu mọc ra cặp sừng uốn lượn, bên trên sừng cũng phủ kín dấu vết để lại từ chiến đấu.
Là sư phụ…
Mặc dù đã có nhận thức người này là sư phụ, nhưng cùng lúc, y lại như thể đang dùng một thân phận khác nhìn vào bóng lưng này. Bọn họ hành tẩu trên một cánh đồng tuyết biển băng đâu đâu cũng chỉ có tĩnh mịch tột cùng. Những dãy núi như đao đằng xa đâm lên nền trời tăm tối vĩnh hằng, tựa hồ xa không thể với, vĩnh viễn không đi đến được.
Lạnh giá thấu xương xuyên qua lớp thiên y đã mất đi pháp lực đâm vào làn da trắng bệch của y, xuyên từ lòng bàn chân ăn mòn vào xương tủy. Y cảm giác da dẻ mình tê dại ngứa ngáy, trong cơn ngứa ngáy lại lẫn theo cả đau đớn như bị đao cắt. Chân của y cũng như nhũn ra vì phải đi lại trong thời gian dài, bước chân hơi lảo đảp, bị vấp một vết lõm trên mặt băng, rồi ngã xuống đất.
Y chưa bao giờ suy yếu như vậy, ánh sáng mịn màng như ánh trăng tràn ngập trên da dường như cũng ảm đạm đi. Vào giờ phút này, y thoạt nhìn chỉ như một nhân loại bình thường.
Nhưng chẳng phải y vốn chỉ là một nhân loại bình thường thôi sao?
Mà thắc mắc nhỏ này chẳng mấy chốc đã bị y lãng quên. Hết thảy đều như chuyện đương nhiên. Y muốn đứng lên, lại cảm thấy không có sức lực.
Bóng lưng màu xanh đằng trước dừng lại, xoay đầu ra sau nhìn y. Y nhìn thấy một cặp mắt vàng óng.
Khiên Na Ma La nhíu mày thở dài như thể không kiên nhẫn, rồi đi tới bên cạnh y, ngồi xổm xuống quan sát y một lúc, có vẻ như đang phán đoán xem y có còn hành động được hay không. Đối mặt với sư phụ, cảm xúc của y lại có gì đó xa lạ, thậm chí còn mang theo kiêng dè. Nhưng bên trong thứ cảm xúc này lại tràn ngập không ít hổ thẹn và phức tạp kỳ quái.
Mình là một liên lụy, hắn hẳn sẽ phải bỏ mình lại đây? Hoặc là hắn sẽ chạy trở về, nói cho những vô thường khác là mình đang ở đây?
Bất kể hắn có lựa chọn như thế nào đi nữa, mình cũng không thể trách cứ hắn được. Hắn vốn có thể ngự kiếm trở lại, mà bởi vì lo lắng sử dụng pháp thuật sẽ dẫn đến sự chú ý của những vô thường khác, cho nên mới kiên nhẫn cùng mình bôn ba qua mảng băng nguyên chết chóc này.
Khiên Na không nói gì, rồi bỗng nhiên đưa tay ra, tựa như muốn chạm vào y. Y vội vã lùi về phía sau, “Ngươi làm gì vậy?”
Khiên Na trợn trắng mắt, “Cõng ngươi, ngươi như vậy chắc chắn sẽ không thể nào vượt qua được núi Thiết Vi.”
“Nhưng mà ta là thiên nhân, ngươi chạm vào ta như thế nào?”
“Hiện tại ngươi như vậy, kể cả có bỏng cũng không làm ta bị thương được. Chút thương tổn ấy không là gì với ta cả.” Khiên Na nói, xoay người lại, rồi ngồi xổm xuống trước mặt y, “Lên đây đi.”
Y lắc đầu nói, “Ngươi đi đi, đừng để ý đến ta. Nếu như bị phát hiện, ngươi cũng sẽ gặp phiền phức.”
“Đủ rồi! Đừng nói nhảm nữa!” Giọng điệu Khiên Na cứng rắn, thậm chí còn hơi hung dữ. Thế nhưng y vẫn có thể nghe thấy được ấm áp phía sau vẻ hung ác này.
Vòng tay của y bám lên bờ vai rộng lớn, qua phút chốc y đã có thể nhìn thấy nơi làn da của mình tiếp xúc với da Khiên Na bay lên một làn khói cháy khét, lớp da màu xanh cũng đang nhanh chóng hoại tử. Y muốn buông tay ra, mà tay của Khiên Na đã ôm lấy đầu gối y, hơi dùng sức đã đứng lên được.
Y không nhớ ra được lần trước được cõng là cảm giác thế nào. Y vẫn luôn là một sự tồn tại mạnh mẽ mà cao quý như vậy, chân đạp tường vân bảy màu, hoặc là cưỡi huyền giao bơi qua biển sao ngân hà, coi trời bằng vung, đến ngay cả cơ hội tiếp xúc với da dẻ người khác cũng rất ít. Y đã quên mất cảm giác dán chặt lên thân thể người khác như lúc này.
Thì ra da dẻ của thanh lân quỷ cũng ấm áp, dẫu bọn họ phải sinh sống ở địa ngục Thanh Liên giá lạnh thấu xương này…
Khiên Na Ma La không hề phát ra bất cứ tiếng rên đau đớn nào, đến ngay cả nhịp thở cũng không hề thay đổi, phảng phất như tiếp xúc giữa bọn họ chẳng thể khiến Khiên Na đau đớn mảy may. Nhưng làn da bị bỏng rát tím bầm phồng rộp lại chân thực ở trước mắt y. Phút chốc, y cảm giác mũi mình xót buốt, khát khao muốn rơi lệ.
Khiên Na vừa đi vừa nói, “Ngươi có thể sẽ cảm thấy buồn ngủ, nhưng nhất định không thể ngủ. Ngủ rồi, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Y ngửi lấy mùi hương giống như trầm hương đàn hương trên người thanh lân quỷ, một vài đoạn ngắn không thuộc về ký ức của y lại tiếp tục hiện lên trong đầu. Bên trong những ký ức ấy, con mắt vàng óng này đã từng xuất hiện nhiều cảm xúc, sinh động mà rõ nét đến vậy. Những ký ức này đều đến từ chính một người hiến tế, một tầm hương quỷ đã chết vì đi theo y. Chủ nhân của ký ức này mang theo tình cảm rất sâu nặng, rồi cũng có lẫn cả tiếc nuối đau đáu với đôi mắt này. Cho nên vừa nhìn thấy Khiên Na, y đã có thể nhận ra được hắn.
Chỉ là Khiên Na Ma La không biết rằng mình chính là kẻ mà hắn hận không thể ngàn đao băm thây. Y không hề nghi ngờ một chút nào, một khi biết được thân phận chân thật của mình, Khiên Na sẽ cắm thẳng thanh Trảm Nghiệp Kiếm này vào lồng ngực của y.
Thế nhưng đây là điều y nợ Khiên Na, có lẽ y cần phải nói cho hắn biết. Thế nhưng y còn có rất nhiều việc phải làm, y không thể chết đi như vậy được. Cũng có thể, đây chỉ là mượn cớ, y chẳng qua cũng giống như những thượng thần thượng tiên trên Ly Hận Thiên, đều là cái hạng tham sống sợ chết.
Nhưng sớm tối cạnh bên mấy ngày, y cảm thấy mình đang dần dần phát điên. Y cảm thấy mình đang bị thanh lân quỷ gánh trên lưng vô số bi thương và đau đớn, nhưng lại vẫn dịu dàng này hấp dẫn. Y không biết liệu có phải là mình đã bị ảnh hưởng bởi những ký ức không thuộc về bản thân hay không, không biết có phải là vì mình đang suy yếu tột độ hay không, cho nên mới sinh ra một cảm giác không muốn xa rời mãnh liệt đối với người duy nhất mà mình có thể dựa vào, nhưng y lại không thể nào khống chế được bản thân mình. Y tu luyện nhiều kiếp như vậy, vốn đã đứt đoạn nghiệt tình nông cạn, phàm tục, không lý trí mà lại không ổn định đó, song lúc này, y lại cảm thấy tu vi của mình đang phá công bằng tốc độ nhanh nhất.
Có lẽ là sợ y ngủ mất, Khiên Na dùng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm, “Ngươi vốn làm chức quan gì dưới trướng Ba Tuần?”
Y nói, “Ta là thị vệ của hắn.”
“Hắn là vị thần như thế nào?”
“… Có vài người nói rằng hắn chỉ giả vờ từ bi, có mấy người nói rằng hắn đã từng ngăn cản Phật tu đạo, giờ lại giả mù sa mưa học theo Địa Tạng Vương Bồ Tát đảo loạn trật tự thiên địa, là ma thần họa loạn thế gian. Cũng có vài người tin tưởng hắn, nguyện ý trao cả tính mạng cho hắn.”
Khiên Na cười châm biếm, “Vậy ư, những người đó thực sự ngu xuẩn.”
Bên trong tiếng cười nhạo lại mang theo đau thương khó có thể nhận ra.
“Ngươi đã nghĩ tới bao giờ chưa, có lẽ những người đó vốn nghĩ rằng, nếu như bọn họ thật sự thành công, chúng quỷ, bao gồm cả ngươi nữa, đều sẽ không cần phải tiếp tục chịu khổ? Có lẽ điều bọn họ nghĩ chính là, quỷ giống như các ngươi vốn không nên phải xuống địa ngục, không nên trải qua đau khổ vì phải không ngừng chuyển sinh. Cho nên bọn họ mới muốn phản kháng, muốn thay đổi trật tự hiện hữu?”
“Vậy bọn họ có nghĩ tới hay không, có lẽ chúng ta không hề muốn được cứu vớt?” Giọng Khiên Na đều đều, không nghe ra được dao động, “Có lẽ chúng ta chẳng hề hiểu những đạo lý to tát đó, mà chỉ muốn yên lặng sinh sống cùng một người nào đó?”
Y không biết phải nói gì.
Lẽ nào… y thật sự đã sai rồi sao?
Dù sao thì… đau đớn của thanh lân quỷ này, y cũng đã thu hết vào mắt. Đúng là chính mình đã đoạt đi người yêu của hắn, đoạt đi hạnh phúc của hắn.
Còn có bao nhiêu người giống như Khiên Na, bị “thiện tâm” của mình đoạt đi người quan trọng nhất của bọn họ? Bị sự “từ bi” của chính mình phá hủy tất cả?
Kể cả khi đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, kể cả khi đứng bên bờ sinh tử, y cũng chưa bao giờ hoài nghi bản thân mình, nhưng bây giờ y đã bắt đầu hoài nghi. Bởi vì y đã bắt đầu để tâm tới thanh lân quỷ nho nhỏ bị y hại cho thê thảm, bắt đầu bị nuốt chửng bởi thứ tình cảm đã đổi thay đến mức xa lạ rồi lại mãnh liệt, không có cách nào kháng cự như liều thuốc phiện, thiêu cháy tất cả.
Có lẽ nào, mình biến mất… mới thật sự là tốt nhất cho thế giới này?
Khi tỉnh lại, Nhan Phi phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt. Y bất ngờ dụi mắt một cái, lại không nhớ ra được vừa nãy mình đã mơ thấy gì.
Mơ hồ, y hình như đã mơ thấy sư phụ, mơ thấy mình là một người khác, một thiên nhân. Dường như mình đã làm ra chuyện gì đó rất quá đáng với sư phụ, đau đớn phảng phất như xé rách buồng tim vẫn cứ lưu lại mồn một trong lồng ngực y.
Một tiếng kêu vang lên, y sợ hết hồn. Quay đầu lại, chỉ thấy con mèo mướp trước đó từng gặp đang ngồi bên gối y, con mắt phát sáng trong bóng tối nhìn y, trông còn có vẻ như hơi lo lắng.
Nhan Phi thở phào nhẹ nhõm, thở dài một tiếng, duỗi tay ra xoa đầu con mèo. Thế nhưng con mèo mướp này vậy mà lại quay đầu đi, tránh né như không chịu được. 
Nhan Phi cười nói, “Tính tình tệ như vậy? Thực ra lại khá giống sư phụ ta.”
Không biết có phải ảo giác hay không, con mèo kia dường như đã trợn trừng nhìn y hơi tức giận.
Nhan Phi duỗi tay, không để ý đến sự phản kháng của con mèo mà ôm lấy nó. Vốn cho rằng sẽ bị cào cho mấy vết máu, kết quả là con mèo này chỉ thoạt nhìn hơi hung ác, mà thực tế đến khi thật sự ôm vào trong lồng ngực lại vẫn rất dịu ngoan, thậm chí còn không hề duỗi móng vuốt ra, chỉ dùng đệm thịt vỗ lên tay y cho có lệ, biểu đạt kháng nghị.
Vào trong lồng ngực y xong, con mèo cũng không giãy giụa, cứ ngoan ngoãn như vậy cho y ôm. Nhan Phi khẽ cười, gãi gãi dưới cằm con mèo mướp, nhìn thấy mèo ta dễ chịu nheo mắt lại, cổ họng phát ra tiếng gù lu.
“Sư phụ ta mà thấy ngươi, chắc chắn sẽ yêu thích lắm. Trước đây ta chưa bao giờ biết sư phụ ta thích mèo.” Nhan Phi nói rồi, sắc mặt bỗng ảm đạm đi, “Cũng không biết sư phụ đã thế nào rồi. Ta thật sự vô dụng…”
Ngón tay âm ấm ướt ướt, con mèo này vậy mà đang liếm liếm y.
Là đang an ủi y sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.