Địa Cầu Online

Chương 56: Công tháp Tầng 2 (2)




Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 56: Công tháp Tầng 2 (2)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
Đường Mạch hết nhìn đỉnh đầu của nữ nhân viên văn phòng, lại nhìn lên đỉnh đầu của nam thanh niên mặt baby, sau đó thu hồi ánh mắt, không trả lời nhưng cũng không phủ nhận.
Nữ nhân viên thấy Đường Mạch thầm đồng ý, lại hướng mắt về phía nam thanh niên.
Gã trai trẻ tuổi cao gầy, nãy giờ vẫn luôn tựa lưng lên cửa kính, dáng đứng tuỳ tiện, cười cười nhìn hai người Đường Mạch. Bộ dạng cờ lơ phất phơ của hắn khiến nữ nhân viên nhíu mày: "Hiện tại trêи đầu ba người chúng ta đều có cùng một biểu tượng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta hẳn là đồng đội. Làm quen chút chứ?"
Đường Mạch nhìn nữ nhân viên.
Nữ nhân viên chủ động nói: "Tôi họ Vương." Đoạn, nhìn về phía Đường Mạch.
Ở mỗi một phó bản nhiều người chơi mà Đường Mạch tham gia, người trong cùng một đội sẽ giới thiệu họ tên ngay từ đầu để làm quen. Các phó bản loại này đều cần sự hợp tác giữa đồng đội với nhau, nhận thức sớm sẽ kéo gần khoảng cách. Chỉ là hồi đầu thì người ta còn nghiêm túc giới thiệu danh tính, nghề nghiệp, chẳng đề phòng gì. Thế nhưng càng về sau người chơi càng đa nghi, không còn tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân nữa.
Cô gái này giấu tên, chỉ lấy họ để giới thiệu bản thân. Đây chính là kiểu người chơi đạt tới trình độ công tháp.
Đường Mạch vốn muốn nói mình họ Mạc, nhưng lại chợt nhớ Phó Văn Đoạt từng nói – Những người đã từng thông quan Tháp Đen Tầng 1 đều biết có một người tên "Mạch Mạch" vượt qua được trò chơi công tháp cấp độ khó.
Cậu dừng một lát, sau nói: "Tôi họ Triệu." Lấy đại họ của tiểu mập mạp đi vậy. (Mạch và Mạc phát âm giống nhau)
Nữ nhân viên gật đầu, lại nhìn về phía nam thanh niên.
Vị trí của ba người trêи hành lang trống trải cũng không tính là gần, tạo thành một hình tam giác đều. Đường Mạch đứng giữa hành lang, nữ nhân viên dán chặt lưng vào bức tranh trêи tường, nam thanh niên lại tựa người vào cửa kính rực rỡ sắc màu. Thanh niên thấy hai người Đường Mạch đều nhìn về phía mình,  mắt khẽ liếc lên, cười nói: "Bruce."
Nữ nhân viên kinh ngạc: "Anh là người nước ngoài?"
Hiện tại có rất nhiều người ngoại quốc trở thành người chơi ở Trung Quốc, nội trong Attack cũng đã có hai người là Jack và Liz. Bọn họ ở Trung Quốc khi trò chơi bắt đầu, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến họ tạm thời không thể về nước, đành phải ở lại tiến hành trò chơi.
Có điều nam thanh niên mặt baby này nhìn kiểu gì cũng không thấy giống người nước ngoài, tiếng phổ thông còn vô cùng thành thục.
Nam thanh niên nhìn nữ nhân viên, miệng vẫn treo nụ cười quái dị như cũ, không trả lời. Đường Mạch vừa rồi có nhìn theo tầm mắt hắn, thấy được một bức phù điêu ba chiều tinh xảo được trạm khắc thủ công trêи bức tường phủ đầy tác phẩm hội hoạ. Dưới tay nghề điêu luyện, hình thù một con dơi nhỏ màu đen với những đường nét tinh tế hiện ra rõ ràng, hai cánh giang rộng khảm trêи đỉnh tường, vô cùng sống động.
Con dơi chỉ nhỏ bằng bàn tay người, lặng lẽ treo mình. Lúc Đường Mạch nhìn nó, không hiểu sao lại cảm thấy một trận ớn lạnh chạy thẳng từ đầu xuống chân. Vèo! Mắt dơi đột ngột chuyển động nhắm thẳng vào Đường Mạch. Cậu lập tức nhìn lại, phù điêu vẫn im lìm như cũ, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Quan sát một hồi, Đường Mạch mới thu lại ánh mắt, quay qua nam thanh niên nhàn nhạt nói: "Bruce Wayne?"
Nam thanh niên tỏ vẻ kinh ngạc: "Cậu biết tôi?" Diễn xuất của hắn vụng về còn hơn cả Thợ Giày Sắt, thiếu điều dán luôn ba chữ "Tôi đang diễn" ở trêи mặt.
Nữ nhân viên nghe được cái tên quen quen mà chưa kịp nhớ là nó quen ở chỗ nào, lưỡng lự nhìn Đường Mạch và nam thanh niên: "Hai người biết nhau à?" Một đội ba người, nếu trong đó có hai người biết nhau thì càng cần phải đề phòng hơn nữa, bởi hai người kia lúc nào cũng có thể phối hợp để bẫy người còn lại.
Đường Mạch nhìn điệu bộ của nam thanh niên, lạnh nhạt nói: "Batman?"
Nam thanh niên cười hì hì: "Cậu còn biết cả nickname của tôi cơ à."
Biết là đa số người chơi sẽ không nói tên thật, nhưng lôi tên của Batman ra để trêu ngươi thì cũng quá càn rỡ rồi.
Nữ nhân viên lúc này mới hiểu, đối với sự cợt nhả này cũng chẳng vui vẻ gì, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào nam thanh niên: "Tuy chúng ta không cần làm bạn, nhưng hiện tại vẫn coi như đồng đội." Cô gái chỉ lên đỉnh đầu mỗi người, cách đỉnh đầu 3cm là một biểu tượng màu xanh lục đang lơ lửng.
Đó là một hình mặt người nho nhỏ, mở rộng hai tay như muốn ôm (🤗), chính xác là một emoji vô cùng phổ biến trước đây, Đường Mạch cũng thường xuyên dùng nó.
Trêи đầu ba người đều có biểu tượng này. Hơn nữa trước khi tiến vào trò chơi, Tháp Đen có nói câu [Tiến hành tải dữ liệu đồng đội], vậy thì khả năng 90% ba người ở đây là cùng một đội.
Nữ nhân viên hạ tay xuống, nói tiếp: "Nếu mọi người không muốn làm quen với nhau, thế thì chơi luôn thôi."
Đường Mạch không từ chối, nam thanh niên nhận mình là "Bruce" kia cũng chỉ đứng cười ngả ngớn, chẳng trả lời.
Nữ nhân viên lại liếc nhìn Đường Mạch, cảm thấy người này không có điểm gì đáng chú ý, có thể dị năng [Nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta] của cậu đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Không muốn lãng phí thêm thời gian, nữ nhân viên chủ động yêu cầu: "Chúng ta chưa được Tháp Đen công bố nhiệm vụ, thế nhưng chúng ta không thể đứng yên chờ chết. Trước mắt cứ rời khỏi hành lang này đi đã. Hiện tại có ba cách để ra ngoài."
Nữ nhân viên chỉ sang bên trái: "Bên kia có một cánh cửa," lại chỉ sang bên phải, "Bên kia cũng có một cánh cửa."
Cuối cùng, nữ nhân viên nhìn về phía nam thanh niên mặt baby: "Còn một cách nữa là đập vỡ cửa kính để ra. Đương nhiên cũng có thể phá tường, thế nhưng tôi đề xuất chúng ta cứ thử hai cánh cửa kia trước rồi mới quyết định tiếp. Thế nào?"
Dù suy nghĩ dưới góc độ nào thì việc đầu tiên nên làm bây giờ chính xác là rời khỏi hành lang này trước đã. Đập vỡ kính và phá tường có lẽ sẽ mang lại vài phiền toái. Đường Mạch gật đầu: "Ừm, vậy chúng ta tới xem thử hai cánh cửa."
Trong quá trình công tháp đầy rẫy nguy hiểm, chẳng ai muốn đơn độc hành động. Cũng giống như trong phim kinh dị, đi một mình thì chỉ có chết. Nhỡ đâu vừa tới cửa đã gặp phải một con quái vật khủng bố, ngoạm một cái là nuốt chửng người chơi thì sao.
Nữ nhân viên lại liếc nhìn nam thanh niên.
"Tôi không phản đối." Nam thanh niên nói.
Nữ nhân viên khẽ gật đầu, vừa đi về hướng bên trái vừa nói: "Thử cánh cửa bên này trước..."
"Bang —"
Tiếng đập mạnh bất chợt vang lên trong hành lang dài hẹp, khiến cả không gian như rung lên. Nữ nhân viên hoảng sợ, chưa nói hết câu đã trợn mắt quay đầu nhìn ra đằng sau. Đường Mạch cũng kinh ngạc nhìn nam thanh niên, vừa rồi cậu cũng không kịp đề phòng nên bị hành động bất thình lình của người này làm giật mình.
Dưới ánh trăng đỏ thẫm, nam thanh niên thu hồi nắm đấp vừa nện lên cửa kính, mặt treo nụ cười khiến người ta chán ghét thế mà lại ra vẻ nghiêm túc: "Ồ, xem ra cửa kính đập không nổi rồi. Đi xem cửa thôi."
Nữ nhân viên nhìn hắn chằm chằm, mãi không thốt nên lời.
Đường Mạch khẽ mím môi, ánh mắt nhìn nam thanh niên phức tạp hơn vài phần.
Nữ nhân viên tức giận: "Ra ngoài bằng cửa kính là lựa chọn tệ nhất! Chúng ta phải kiểm tra xem có ra được từ hai cánh cửa kia hay không, cuối cùng mới thử đến cửa kính. Nếu làm hỏng đồ đạc dẫn đến hậu quả xấu, anh có chịu trách nhiệm không?"
Nam thanh niên thản nhiên nói: "Thế giờ đã có hậu quả xấu chưa?"
Nữ nhân viên: "Anh...!"
Đường Mạch: "Anh vừa dồn hết lực để đập cửa?"
Nam thanh niên đang cười cười nhìn bộ dạng tức giận của nữ nhân niên, dường như cảm thấy người này rất thú vị, sau khi nghe thấy Đường Mạch hỏi vậy thì lại quay sang. Hắn thấy Đường Mạch mặt không cảm xúc, không giận dữ vì hành động tự tiện vừa rồi của hắn. Sau khi nhìn chòng chọc Đường Mạch một lúc lâu, hắn nhấc chân đi về hướng cánh cửa bên trái.
"Đã dùng hết lực."
Lúc này, nam thanh niên đi đầu, nữ nhân viên dù tức nhưng vẫn phải hoàn thành trò chơi nên đành theo sau.  Đường Mạch đi cuối, cậu ở đằng sau quan sát nam thanh niên. Người này khi bước đi cũng lấc ca lấc cấc, chẳng có vẻ gì đáng tin, thế nhưng một quyền nện cửa vừa rồi khiến toàn bộ hành lang rung chuyển thì lại là...
"Một kẻ rất mạnh." Đường Mạch thầm đưa ra phán đoán, đồng thời phân nam thanh niên mặt baby này vào nhóm nguy hiểm.
Lạc Phong Thành từng nói, không sợ trò chơi khó hay đối thủ mạnh, kể cả đồng đội ngu cũng không phải thứ đáng sợ nhất.
Kiêng dè nhất chính là đồng đội thông minh cường đại. Năng lực của đồng đội càng mạnh, một khi muốn phá game thì hậu quả càng đáng sợ.
Có điều, Đường Mạch lại nghĩ: "Trong quá trình công tháp, thua đồng nghĩa với chết. Hẳn sẽ không có ai lại coi nó như trò đùa đâu nhỉ."
Tốt nhất là cứ chú ý nhất cử nhất động của nam thanh niên này từng giây từng phút đi.
Đường Mạch bước tới gần cửa kính, lặng lẽ vươn tay ấn lên tấm kính rực rỡ, ngón tay dùng sức. Kính này còn cứng hơn cả cậu tưởng tượng, độ cứng rất lớn, độ bền cũng rất cao. Có thể gây ra chấn động không nhỏ như vừa rồi, sức mạnh của nam thanh niên rõ ràng không thể xem thường.
Ba người không nói gì nữa, tiếp tục đi tới cánh cửa bên trái. Đến nơi, nam thanh niên cứ thế mà vặn tay nắm cửa.
Việc nguy hiểm mà có người nguyện ý làm thì lại chả tốt quá, Đường Mạch cùng nữ nhân viên đứng qua một bên, yên lặng nhìn nam thanh niên đẩy cửa.
Cửa không mở ra được, bị khoá rồi.
Nữ nhân viên: "Qua bên kia xem cánh cửa còn lại."
Ba người lại cùng nhau quay về hướng bên phải. Nam thanh niên lại chủ động vặn tay nắm cửa, tiếng cạch vang lên khiến hắn kinh ngạc "A" một tiếng.
Đường Mạch nghe âm thanh này xong thì lại thấy đối phương chẳng giống kinh ngạc chút nào, giống như đang vui thì đúng hơn.
Hắn có vẻ như đang thật sự mong chờ thứ sẽ phát sinh đằng sau cánh cửa.
Nam thanh niên quay đầu, ra vẻ trưng cầu ý kiến: "Mở cửa nhé?"
Nữ nhân viên: "Đợi đã! Để đề phòng sau khi mở cửa sẽ phát sinh tình huống xấu, chúng ta lúc cửa mở nên đứng xa một chút."
Ba người nhất trí với đề xuất này.
Sau khi lùi lại, giữ khoảng cách chừng một mét với cánh cửa, nam thanh niên cười nói: "Tôi thích nhất là làm chuyện này." Vừa dứt lời, hắn nhấc một chân lên cao, đá "ruỳnh" vào cánh cửa. Cửa gỗ sơn đỏ bị đá văng, lộ ra một hành lang dài hơn, hoa lệ hơn cả cái đang đứng.
Nữ nhân viên tiến lên cẩn thận xem xét: "Không sao đâu, qua được."
Đường Mạch và nam thanh niên bước qua cánh cửa, cùng nữ nhân viên tiến vào hành lang thứ hai, nơi vừa cao vừa rộng hơn hành lang thứ nhất.
Đường Mạch bình tĩnh, ra vẻ thuận miệng hỏi: "Anh thích làm chuyện gì nhất cơ, đạp cửa à?"
"Đương nhiên là đạp cửa, nếu không thì cậu nghĩ... là đạp cái gì?" Nam thanh niên cười nói.
Đường Mạch không lên tiếng.
Ba người vừa rời khỏi hành lang treo đầy tranh vẽ thì nghe thấy "Ầm" một tiếng, cánh cửa màu đỏ đóng sầm lại sau lưng họ.
Nữ nhân viên vội chạy lại mở cửa, thế nhưng tay nắm cửa có vặn kiểu gì cũng không nhúc nhích. Lúc này, tiếng trẻ con lanh lảnh lại vang lên —
[Đinh Đoong! Kϊƈɦ phát nhiệm vụ chi nhánh: Đến nhà kính trồng hoa trong vòng 10 phút.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.