Tên chương gốc: 暴风雪山庄~
Dịch ra Hán việt là "Bạo phong tuyết sơn trang", tạm dịch "Biệt thự bão tuyết".
Biệt thự bão tuyết (tiếng Anh: at The Snowstorm Villa Model), còn được gọi là Storm Hill, là kiểu motif đảo, dạng phim và truyền hình bí ẩn và hồi hộp, một chế độ thiết lập sân khấu, do tiểu thuyết "Không người sống sót " của nhà văn người Anh Agatha Christie đi đầu. Có nghĩa là một số người (thường từ 5 đến 15 người và nếu riêng lẻ thì có thể chỉ có hai ba người) tập trung trong một không gian tương đối kín. Do hoàn cảnh đặc biệt nên họ không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mọi người không thể rời khỏi môi trường này trong thời điểm hiện tại. Đồng thời, vài người trong số này lần lượt bị giết, kẻ sát nhân nằm trong số họ hoặc ẩn trong một góc của không gian kín đó.
Có mấy vụ trong Conan mà mọi người bị cô lập trong một căn nhà trên núi tuyết hoặc bên bờ của cây cầu bị đứt ấy, kẻ sát nhân sẽ giết từng người một.
Thấy cái này khá hay nên mình để vào luôn, mọi người chịu khó đọc một tí nhé. Nó cũng sẽ giúp các bạn suy đoán trong cái phó bản này đấy:v
Mô hình "Biệt thự Bão tuyết" có đặc điểm là khép kín và biệt lập, sau khi vụ án xảy ra không thể can thiệp từ bên ngoài (như cảnh sát) trong thời gian ngắn, điều kiện trong môi trường khép kín tương đối nhiều. không thể sử dụng công nghệ (chẳng hạn như gọi điện, nhận dạng dấu vân tay, v.v.). Việc giải quyết trường hợp chỉ có thể dựa vào suy luận thuần túy.
Đối với kẻ sát nhân, không có khả năng can thiệp từ bên ngoài là một lợi thế và hắn không cần lo lắng về việc mục tiêu chạy trốn trong trạng thái đóng cửa. Hắn có thể giả vờ sợ chết hoặc tự biến mình thành một trong số các nạn nhân. Nhưng đồng thời, chính kẻ sát nhân cũng không thể trốn thoát. Một khi sự cách ly được dỡ bỏ, kẻ sát nhân sẽ tự nhiên bị giới hạn trong phạm vi người sống và mỗi khi một thành viên bị giết sẽ đồng nghĩa với việc phạm vi nghi phạm giảm dần, những người còn lại sẽ nâng cao cảnh giác hơn nữa.
Trong motif "Biệt thự bão tuyết", sau cái chết của thành viên đầu tiên, nỗi sợ hãi bắt đầu lan rộng trong đám đông. Một số người trong số họ sẽ bị nghi ngờ phạm tội cùng lúc, nhưng mọi người đều có thể tìm ra lý do để biện minh cho mình trong quá trình giải quyết vụ án. Một số người sẽ lại bị giết, và đôi khi nạn nhân lại là người đáng ngờ nhất lúc ban đầu. Những cái chết liên tiếp của các thành viên sẽ gây ra sự nghi ngờ và nghi ngờ giữa mọi người, lòng tin sẽ dần bị phá vỡ, và những người bạn hoặc đối tác quen thuộc nhất trong quá khứ sẽ bắt đầu bị kiểm tra lại, khi sự việc tiến triển, ngày càng có nhiều người thiệt mạng, và mâu thuẫn tập trung từng chút vào một vài người.
Trong motif "Blizzard Mountain Villa", kẻ sát nhân có thể tránh tội bằng những cách sau:
1. Giết tất cả mọi người: Giết hết các thành viên trong thời gian ngắn, vứt xác, nhân cơ hội tẩu thoát, giả vờ vụ án không liên quan gì đến mình.
2. Không vào quán net: Tức là khiến mọi người nghĩ rằng hắn ta không vào "Biệt thự trên núi bão tuyết", hoặc khiến mọi người nghĩ rằng hắn ta bỏ đi giữa chừng, thậm chí có khi tên sát nhân còn có thể dùng phương tiện đặc biệt để cách ly "Biệt thự trên núi bão tuyết " khỏi các mối liên hệ với thế giới bên ngoài.
3. Giả vờ yếu đuối: Dùng vẻ bề ngoài để che đậy tội lỗi, khiến bản thân trông vô tội và đáng thương, tích cực tham gia điều tra tội phạm, thậm chí hy sinh khi cần thiết để có thể trở thành nạn nhân ở một mức độ nào đó có thể chấp nhận để thoát tội.
4. Quá giang: Kẻ sát nhân không phải là hắn, nhưng khi kẻ sát nhân thực sự gây án, hắn vì một lý do nào đó mà bắt chước kẻ sát nhân thật để thực hiện một vụ án mới, và khiến kẻ sát nhân thật phải chịu mọi tội lỗi.
Ban đầu đọc tên chương với mấy đoạn gần cuối xong mình còn không hiểu Bạo phong tuyết sơn trang là cái méo gì:v lên gg search cũng không ra, cuối cùng phải tra bằng tiếng Trung nó mới ra bản phổ cập kiến thức của wikipedia và baidu, thế là lại ngồi tóm tắt thông tin lại:<
Đọc truyện vui vẻ~
- ---------------------------------------------
Trong khoang thuyền tối đen vang lên ba tiếng pang pang pang, đèn đột nhiên sáng lên, chiếu rọi không gian bên trong.
Đây là một cái hành lang hẹp dài làm từ gỗ, ánh sáng chiếu vào vật trang trí cũ kĩ màu vàng sậm, có vẻ cực kỳ ảm đạm. Đường Mạch đứng cuối đội ngũ, hắn đưa tay kéo cửa, quay đầu nói: "Không mở được."
Mấy người Phó Văn Đoạt không có dị nghị gì với lời nói của hắn, Bạch Nhược Dao cũng cười cười đứng một bên nhìn. Những người chơi khu khác lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Mạch, một đám tiến lên tự mình kiểm tra tay nắm cửa.
Quả thật không mở được.
Không người chơi nào nghĩ đến việc dùng đạo cụ cưỡng chế mở cửa, bởi vì thật rõ ràng, Hắc tháp đã nhốt bọn họ ở đây. Mọi người cảnh giác quan sát các người chơi bốn phía, sau đó theo thứ tự đi dọc hành lang. Cả hành lang chỉ có một mảnh yên tĩnh, không có một chút tiếng vang nào, Bạch Nhược Dao cảm thấy cực kỳ nhạt nhẽo, đột nhiên cười hì hì một tiếng.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.
Thanh niên mặt búp bê nháy nháy mắt: "Bữa tối trên con thuyền cứu nạn của Noah......Ya, bữa tối này rốt cuộc là cái gì nhỉ. Vừa rồi trận đại hồng thủy kia rõ ràng là nước tắm của Noah, tên Noah đó hẳn phải rất to lớn." Anh ta khoa tay múa chân một chút, "Hắn là người khổng lồ chăng? Hắn sẽ không ăn thịt người đấy chứ. Thịt của tôi ăn không ngon đâu, Đường Đường, nếu không thì ăn thịt của cậu nhá?"
Mấy người chơi không vui nhíu mày, một người đàn ông trung niên cường tráng tóc vàng lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Có thể câm miệng bởi một câu nói thì không phải Bạch Nhược Dao rồi.
Bạch Nhược Dao ngâm nga một bài hát, người đàn ông kia cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có thể đi vào nơi này đều là người chơi đứng đầu bảng toàn cầu. Bọn họ không biết Bạch Nhược Dao là ai, nhưng mà tên này tuyệt đối rất mạnh, điểm này ai cũng rõ ràng.
Ánh mắt Đường Mạch đảo qua từng người trong mười sáu người chơi ở đây, ngoại trừ mấy người hắn đã sớm quen biết như Phó Văn Đoạt, Mộ Hồi Tuyết gì đó, còn có thêm hai thanh niên trẻ tuổi gương mặt có nét phương Đông, một cô gái da đen khá cường tráng, cùng chín người da trắng. Chín người đó trừ Andre thì chia thành năm nam ba nữ, tầm mắt Đường Mạch từ từ dừng lại, khóa trên một người đàn ông da trắng trong số đó.
Ánh mắt sắc bén của đối phương quét về phía hắn, Đường Mạch lập tức dời tầm mắt. Hắn nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt lắc lắc đầu.
Phó Văn Đoạt: Trước khi địa cầu online chưa từng thấy qua người này.
Đường Mạch trầm mặc một lát.
Người này là một người già.
Sau khi địa cầu online, có hai nhóm người cơ hồ bị Hắc tháp loại bỏ vô điều kiện. Một là trẻ nhỏ, hai là người già. Như Trần San San và Phó Văn Thanh thì đã không thể xem như trẻ nhỏ nữa rồi. Phó Văn Đoạt mười hai tuổi đã có năng lực tự bảo vệ mình. Trẻ em dưới bảy - tám tuổi mới thực sự là đối tượng bị ảnh hưởng nặng nề nhất, có lẽ ngay từ trò chơi thứ nhất của Hắc tháp, tất cả bọn họ đều chết hết.
Tiếp theo là người già.
Người già vốn đã chịu sự chênh lệch về tố chất thân thể, bất kể là thể lực, tốc độ hay trí nhớ, bọn họ đều kém xa người trẻ tuổi. Hơn nữa người già tuy rằng kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn có chút không hòa nhập với nền văn hóa hiện đại. Trong cái phương diện chơi trò chơi này thường thì sẽ không bằng người trẻ tuổi.
Đường Mạch chơi nhiều trò chơi Hắc tháp như vậy, chỉ gặp được đúng một người già khi ở trong phó bản cờ tỷ phú của Mario, ngoài lần đó, hắn chưa thấy qua một người chơi Hắc tháp ngoài sáu mươi tuổi nào.
Nhưng mà người đàn ông da trắng tóc hoa râm, nếp nhăn đầy trên mặt trước mắt hắn này, ít nhất phải bảy mươi tuổi.
"Thực lực của ông ta có thể rất mạnh, mạnh hơn so với những người khác." Đường Mạch hạ giọng, nói với Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt chậm rãi nheo mắt lại, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Điều kiện bẩm sinh kém hơn người khác, lại có thể sống đến bây giờ, còn trở thành người chơi đứng tầng đỉnh trên toàn cầu. Ông già đó đương nhiên rất mạnh.
Đoàn người trầm mặc không nói năng gì, cúi đầu đi trên hành lang, nghĩ ra đủ thứ ý tưởng trong lòng. Mỗi người đều lặng lẽ quan sát các người chơi khác, muốn biết thêm nhiều thông tin, tìm được đội ngũ ẩn trong đó. Đi được tầm năm phút, cô gái da đen đi đầu dừng lại bước chân, quay đầu dùng tiếng Anh nói: "Có một cánh cửa."
Mọi người không hé răng.
Cô gái da đen nói: "Tôi mở cửa đây."
Không ai phản bác, cô ta cầm tay nắm cửa một cách tự nhiên, nhẹ nhàng mở ra.
Trong nháy mắt khi mở cánh cửa ra, cô gái da đen lùi về sau hai bước, giơ vũ khí của mình lên để phòng bị. Cửa két két mở ra, cũng chẳng có kẻ địch gì, ngược lại truyền ra một trận mùi hương kỳ dị.
Mũi Mộ Hồi Tuyết giật giật, cô nhướng mày: "Bánh mì?"
Cái mũi của Bạch Nhược Dao còn hoạt động mạnh hơn, anh ta dùng sức hít hít không khí, sau đó xì ra. Ánh mắt ngó vào trong cửa lớn, nhìn thấy gì đó bên trong, Bạch Nhược Dao chuyển tầm mắt, lớn tiếng nói: "Oa, còn có mùi bánh trứng, phô mai, kem bơ nữa. Ấy, đây là mùi gì nhỉ......Rượu vang đỏ yêu thích của tôi? Hương vị của nhà mày rượu Obiang?"
Tất cả mọi người đương nhiên đều dùng tiếng Anh để nói chuyện, không để lộ tiếng mẹ đẻ của mình.
Bọn họ cẩn thận tiến vào phòng, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn bốn phía, đồng tử co rụt lại.
Đây là một tòa thành hai tầng.
Nhìn từ bên ngoài vào thì con thuyền của Noah tuyệt đối không thể chứa cả một tòa pháo đài thế này. Kính thủy tinh sặc sỡ theo phong cách Gothic, chân nến sắt đen dài với ngọn nến mảnh được cắm bên trên. Hơn chục ngọn nến chiếu sáng đại sảnh, ở trung tâm đại sảnh đặt một cái bàn dài, trên bàn là những bộ đồ ăn bằng sứ trắng viền vàng, điểm tâm và bánh mì tinh xảo được bày biện trên đĩa.
Tòa pháo đài này không nên xuất hiện bên trong một con thuyền, nhưng tất cả mọi người đều biết, cái hành lang ban nãy bọn họ phải đi trong năm phút đồng hồ kia, đó cũng là chiều dài mà con tàu cứu nạn của Noah không nên có.
"Tổng cộng mười hai cái ghế." Một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng nói, "Chúng ta tổng cộng mười bảy người."
Cô gái da đen tìm xung quanh một chút, ánh mắt dừng lại ở giữa cái bàn: "Nhưng thật ra có mười bảy con búp bê."
Nghe vậy, tất cả người chơi nhìn theo tầm mắt của cô ta.
Khi thấy mười bảy cái đầu búp bê gỗ, rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là nhớ đến một câu chuyện xưa nổi tiếng. Đúng lúc này, ngoài pháo đài bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm chấn động ghê gớm. Không hề có ánh sáng của tia chớp, tiếng sấm ầm ầm lại đột nhiên đánh xuống. Andre đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài: "Bên ngoài tất cả đều là một mảnh tối đen, không có thứ gì hết."
Gã vừa mới nói xong, lại một tiếng sấm nữa đánh xuống.
Lúc này, Hắc tháp dùng giọng trẻ con trong trẻo kể lại một câu chuyện cổ-----
"Khi Noah sống đến năm 600 tuổi, Hắc tháp nhìn xuống nhân gian, phát hiện nhân loại ngập tràn tội ác, những điều chúng suốt ngày nghĩ đăm chiêu đều là điều ác vô tận. Nhân loại tham lam thích ăn quái vật ngây thơ, đem chúng nó lột da rồi nuốt sạch; nhân loại giả dối luôn lừa gạt người dưới lòng đất khờ dại, khiến bọn họ táng gia bại sản."
"Vì thế Hắc tháp nói với Noah, tạo một con thuyền đi, mang theo những nhân loại tốt bụng, đó chính là hy vọng chân chính."
"Noah cung kính cúi người với Hắc tháp, thành kính cầu nguyện-----"
"Hắc tháp vạn năng của ta, xin hãy cho phép ta tắm rửa một cái, cơm nước xong xuôi, rồi lại chọn ra những nhân loại thiện lương tốt bụng cho ngài, dẫn dắt bọn họ rời khỏi thế giới đầy tội ác này."
Hắc tháp dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc kể lại câu chuyện này, tất cả người chơi nghe nó nói, biểu tình trên mặt cũng khác nhau.
Bạch Nhược Dao lẩm bẩm: "Mình cũng còn không dám vô nghĩa như vậy."
Hắc tháp: "Thỉnh tất cả người chơi giúp đỡ Noah, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho Noah. Tốt bụng nhắc nhở, có một quái vật Hắc tháp tội nghiệt tày trời đã cải trang thành nhân loại, lẻn vào bên trong con thuyền này. Hãy bắt lấy quái vật, đem máu thịt của nó làm thành món nướng ngon lành, đó chính là thứ mà Noah thích ăn."
Câu chuyện kể đến hồi kết, mọi người nghe được câu "quái vật Hắc tháp đã cải trang thành nhân loại", toàn bộ đều căng thẳng trong lòng, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn người chơi đứng bên cạnh mình.
Chuyện đã kể xong, Hắc tháp lại dùng giọng trẻ con lanh lảnh vô cảm nói----
"Ding dong! Thành công kích phát nhiệm vụ chủ tuyến "Bữa tối trên con thuyền cứu nạn của Noah". "
"Quy tắc trò chơi------"
"Thứ nhất, tổng cộng có mười sáu người chơi thành công tiến vào trò chơi, còn có một quái vật Hắc tháp cải trang thành nhân loại xen lẫn trong đó."
"Thứ hai, trên con thuyền của Noah tổng cộng có mười hai căn phòng."
"Thứ ba, trong con thuyền của Noah, cứ hai giờ là một ngày và hai giờ là một đêm. Vào ban ngày tất cả người chơi toàn bộ đều phải ra khỏi phòng, vào ban đêm tất cả người chơi phải tiến vào phòng, cửa phòng sẽ bị khóa."
"Thứ tư, vào mỗi buổi tối, sẽ có ba người chơi được Hắc tháp tán thành, cho phép rời khỏi phòng. Thân phận của ba người chơi đó sẽ được che giấu, người chơi cùng phòng cũng sẽ không thể nhớ rõ thân phận của ba người chơi đó."
"Thứ năm, nhiệm vụ của quái vật Hắc tháp là ngăn cản Noah cứu vớt nhân loại; nhiệm vụ của người chơi nhân loại là bắt lấy quái vật, đem nó nướng lên rồi đưa cho Noah."
"Thứ sáu, sau khi đêm thứ bảy kết thúc, Noah sẽ xuất hiện. Nếu không thể ăn thịt nướng của quái vật, Noah sẽ ăn tất cả nhân loại."
"Thứ bảy, một phút cuối cùng của mỗi buổi sáng, người chơi có thể thực hiện quyền biểu quyết, mỗi phòng có một phiếu bầu, bỏ phiếu kẻ mình cho rằng là quái vật giả trang. Đối tượng bị bầu phiếu sẽ phải chịu hạn chế, không thể sử dụng tất cả đạo cụ cùng dị năng."
"Thứ tám, trong trò chơi, dị năng của các người chơi đều bị hạn chế theo trình độ khác nhau, hạn chế cụ thể do Hắc tháp quy định. Tất cả đạo cụ cũng không thể sử dụng."
"Noah cảm thấy quái vật nướng ăn rất ngon, cũng biết nhân loại ăn rất ngon. Dù sao đều là đồ ăn, ăn tất cả luôn là ngon nhất."
"Ầm ầm-------"
Tiếng sấm chói tai vang lên ngoài cửa sổ, chấn động khiến cả tòa thành rung chuyển.
Tầm mắt Đường Mạch chậm rãi di chuyển, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ tối đen. Ngón tay hắn siết chặt, nhẹ nhàng nói ra năm chữ: "Biệt thự bão tuyết."
Cùng lúc đó, Trung Quốc, Bắc Kinh.
Từ khi mấy người Đường Mạch tiến vào trò chơi, Thiên Tuyển liền đến trú tại Cố Cung bên dưới tòa Hắc tháp lơ lửng, đám người Trần San San, Lí Diệu tạm thời nấp trong một căn nhà nhỏ gần đó. Người đầu tiên đột nhiên xuất hiện chính là Ninh Tranh, cả người gã đều là thương tích, trông chật vật không chịu nổi. Khi Trần San San nhìn đến đối phương thì đầu tiên là sửng sốt, tầm mắt cô bé dừng lại vài giây trên mái tóc dài của đối phương.
Phó Văn Thanh trực tiếp nhìn về phía ngực của Ninh Tranh, hai mắt mở to, cậu nhóc không nhịn được: "..... Đờ mờ!"
Chân trái của Ninh Tranh không biết bị cái gì chặt đứt, máu tươi chảy ròng ròng, tay phải cũng đứt lìa. Gã giãy dụa muốn đứng dậy rời đi, nơi này đối với gã cực kỳ không ổn. Mấy người Trần San San cũng không đón tiếp hay ngăn cản gã, dù sao đây là một trong những người chơi(*) mạnh nhất Trung Quốc, không ai biết gã có chuẩn bị thứ gì không, hơn nữa bọn họ cũng không thù không oán.
(*) Chỗ này bản raw ghi là "một trong những khách lén qua sông", trước đó tác giả đã để Ninh Tranh chuyển thành người chơi chính thức, bây giờ lại bảo khách lén qua sông, một là tác giả để nhầm và hai là Ninh Tranh thật sự là khách lén qua sông (vì mấy lần trước Bạch Nhược Dao với Đường Mạch hỏi "đã chuyển thành người chơi chính thức rồi à" thì Ninh Tranh không phủ nhận cũng không thừa nhận). Mình chưa biết Ninh Tranh thế nào nhưng mình xin phép để là người chơi, vì nếu Ninh Tranh không nói mình là khách lén qua sông thì mấy người Thiên Tuyển cũng chẳng thế biết được mà đề phòng.
Phó Văn Thanh đại khái là cảm thấy Ninh Tranh thật sự bị thương rất thảm, vô cùng nhếch nhác, cậu nhóc do dự một chút rồi lấy ra một lọ nước khoáng đưa cho đối phương.
Ninh Tranh nhìn cậu nhóc một cái, nhận lấy lọ nước.
Nhưng mà một lúc lâu sau, Ninh Tranh đã rời khỏi phạm vi của Hắc tháp.
Lại qua một giờ nữa, Nguyễn Vọng Thư xuất hiện bên dưới Hắc tháp. Cậu ta sẽ không may mắn như Ninh Tranh, còn có thể tự mình đi lại. Sử dụng Đồng tiền vàng của Quốc vương rời khỏi trò chơi đã khiến cậu ta cạn kiệt sức lực rồi, may là có Lí Diệu ở đây. Lí Diệu vội vàng đi tới, đưa tay đặt tại miệng vết thương của Nguyễn Vọng Thư, di dời thương tích.
Phó Văn Thanh lẩm bẩm: "Trò chơi gì mà khó như vậy, Ninh Tranh......Ể, đó là Ninh Tranh sao? Còn có Nguyễn Vọng Thư nữa, bọn họ đều biến thành như vậy. Đúng là một con quái vật Hắc tháp lợi hại, chắc phải ngang tầm với Đoàn trưởng Gánh xiếc nhỉ?"
Suy đoán không tồi, chẳng qua số lượng có điểm không đúng.
Là sáu quái vật Hắc tháp cấp bậc như Đoàn trưởng Gánh xiếc.
Trung Quốc, Thượng Hải.
Lạc Phong Thành mặc áo blouse trắng ngồi trên xe việt dã màu đen, nhìn tòa Hắc tháp tối đen ở xa xa. Khi mấy người Đường Mạch nghe được thông báo quy tắc trò chơi của Hắc tháp, bọn họ không biết rằng, trên địa cầu, Hắc tháp cũng phát một thông báo----
"Ding dong! Châu Âu khu 9 người chơi chính thức David Conrad thông quan thất bại."
"Ngày 18 tháng 6 năm 2018, 16 người chơi trên tổng sáu khu thành công tiến vào nhiệm vụ chủ tuyến của trò chơi."
"Tổng cộng khu Đông Á 1 người, khu Đông Nam Á 1 người, khu nước Nga 1 người, khu Châu Âu 2 người, khu Hoa Kỳ 4 người, khu Trung Quốc 7 người."
Jacks hoài nghi nói: "Nhiều người chơi cùng tiến vào nhiệm vụ chủ tuyến như vậy, tiến sĩ, lần đầu tôi thấy loại trò chơi này đấy. Đây là phó bản gì chứ, đại loạn đấu sao? Hay hỗn chiến? Nhiệm vụ chủ tuyến còn chưa bắt đầu mà người bị loại bỏ đã nhiều như thế." Hắc tháp tầng sáu quả nhiên đáng sợ mà......
Lạc Phong Thành hơi cong môi: "Mười sáu người......Kỳ thật có một loại trò chơi rất thích hợp đấy."
Jacks tò mò hỏi: "Trò gì vậy?"
Lạc Phong Thành cười: "Biệt thự bão tuyết."
- -----------------------------