Địa Cầu Online

Chương 146: Tôi đã không muốn giết các anh, vậy mà các anh lại dám nhằm vào tôi




Tay phải Đường Mạch gần như bê bết máu, thời điểm vừa rồi khi hai người đánh nhau cũng rất chớp nhoáng, máu đã đông lại từ lâu, cho nên Phó Văn Đoạt cũng không hề thấy rõ. Hiện tại Phó Văn Đoạt mới phát hiện trên tay phải Đường Mạch toàn bộ đều là máu đã khô cạn, ngón trỏ gần như bị chặt đứt, tầng da thịt mới đang từ từ mọc, phỏng chừng phải đợi thêm một hai tiếng nữa mới có thể khôi phục lại như cũ.
Sau thời gian dài như vậy, ngay cả Đường Mạch cũng đều đã quên mất vết thương trên tay mình.
Phó Văn Đoạt nhíu mày, trên mặt không lộ ra quá nhiều biểu tình, chỉ thấy hắn cho tay vào trong ổ gà, sau đó lấy ra một lọ Nông Phu Sơn Tuyền. Phó Văn Đoạt đặt tay Đường Mạch lên hàng rào ngoài ban công, một tay mở nắp chai, chậm rãi đổ nước ra, một tay khác lại cẩn thận rửa sạch sẽ vết máu trên tay Đường Mạch.
Dòng nước lạnh lẽo tưới lên miệng vết thương, Đường Mạch khẽ mấp máy môi, im lặng không nói gì.
Sau khi vết máu đã khô trên tay được rửa sạch sẽ, miệng vết thương đứt gãy mới lộ ra, nhìn qua có chút ghê người. Phó Văn Đoạt thấp giọng hỏi: “Vừa rồi đụng phải người của Thiên Tuyển à?”
Đường Mạch lập tức hiểu ra đối phương đã hiểu nhầm: “Không phải Thiên Tuyển, là một Người tàng hình.” Dừng một chút, hắn bổ sung nói tiếp: “Người xếp thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian. Dị năng của gã rất mạnh, nhưng vì gã cho rằng tôi là thịt heo, không chú ý phòng bị, cho nên liền nhất thời sơ sảy.” Dứt lời, Đường Mạch vươn tay định cầm lấy bình nước khoáng: “Để tôi tự mình làm là được rồi.”
Phó Văn Đoạt đổ chút nước cuối cùng lên miệng vết thương, tay Đường Mạch liền ngừng lại giữa không trung.
Dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông cao lớn này đang thật cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, động tác vô cùng tỉ mỉ. Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, khóe môi hắn khẽ cong lên, không lâu sau liền thu tay về. Phó Văn Đoạt nâng mắt nhìn Đường Mạch, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, lặng lặng đối diện nhau, ai cũng đều không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, một giọng nói bỗng nhiên từ trong phòng vang lên: “Anh Đường Mạch?”
Thân thể Phó Văn Đoạt ngừng lại, Đường Mạch lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía sau Phó Văn Đoạt.
Chỉ thấy trên ban công nhỏ ở phòng bên cạnh, Trần San San không biết đã đứng đó từ bao giờ, đang kinh ngạc nhìn hai người bọn họ. Chờ đến khi Phó Văn Đoạt quay đầu lại, cô bé đã ngạc nhiên nói: “Phó thiếu tá?”
Phó Văn Đoạt còn cảm thấy bất ngờ hơn cả Trần San San.
Chí ít cô bé này đã sớm biết Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là đồng đội, hai người vẫn luôn cùng nhau hành động. Thế nhưng Phó Văn Đoạt lại không hề biết Trần San San đã lặn lội từ Thượng Hải ngàn dặm xa xôi để tới tận đây. Nhân cơ hội này, Đường Mạch rút tay mình ra khỏi tay Phó Văn Đoạt, hai người đi vào trong phòng sách. Đường Mạch vừa đi vào liền nhìn thấy Sổ dị năng rơi trên mặt đất, hắn ngay lập tức liền cảm thấy thanh tỉnh, bình tĩnh đi tới nhặt Sổ dị năng lên, nháy mắt ném vào trong không khí.
Từ đầu đến cuối Phó Văn Đoạt không hề chú ý tới hành động của Đường Mạch.
Hắn lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
……Nếu câu ghi chú vừa rồi của cuốn sổ chết tiệt này mà bị người khác nhìn thấy, hắn thật sự là nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không thể rửa sạch oan khuất mà.
Năm phút sau, Jacks cũng từ bên ngoài trở về, bốn người hội hợp trong biệt thự.
Đường Mạch vẫn luôn rất để ý một chuyện, hắn hỏi Phó Văn Đoạt: “Anh hẳn là đã thông quan Hắc tháp tầng thứ ba nhỉ? Nếu anh thông quan là hình thức khó khăn, vậy nhất định sẽ là người đầu tiên trên toàn Trung Quốc, hoặc thậm chí là người đầu tiên trên toàn thế giới thông quan Hắc tháp tầng thứ ba hình thức khó khăn.” Khi một ai đó là người chơi đầu tiên thông quan hình thức khó khăn của một tầng nhất định, tin tức thông quan của anh ta/cô ta sẽ được Hắc tháp tiến hành thông báo bí mật trong đầu tất cả những người chơi đã thông quan số tầng tương ứng. Đường Mạch kỳ quái hỏi: “…… Tôi thế nhưng lại không hề nghe thấy Hắc tháp thông báo gì cả?”
Đường Mạch không cảm thấy bản thân hắn sẽ có thể bỏ qua loại tin tức quan trọng như vậy. Cho dù là thời điểm khi đang giao chiến kịch liệt với Lý Triều Thành, hắn nhất định cũng sẽ chú ý tới chuyện này. Nhưng Hắc tháp lại chưa từng phát ra bất kì thông báo nào.
Phó Văn Đoạt nói: “Chúng tôi không thông quan hình thức khó khăn.”
Đường Mạch: “Sao cơ?”
Phó Văn Đoạt giải thích nói: “Lần này sau khi tiến vào phó bản, tôi và Tiểu Thanh đã được trực tiếp đưa đến một khu rừng nguyên sinh rậm rạp. Phía sau lưng chúng tôi có một căn nhà gỗ nhỏ, đi cùng còn có hai người chơi nữa, một nam một nữ. Bọn họ cũng giống với Tiểu Thanh, đều là người chơi Hắc tháp tầng thứ nhất, nhiệm vụ lần này là thông quan Hắc tháp tầng thứ hai……”
Phó Văn Đoạt thuật lại tỉ mỉ một lượt trò chơi công tháp mà mình tham gia trong bốn ngày vừa qua.
Phó Văn Đoạt thường xuyên ở trong khu rừng nguyên sinh này tiến hành nhiệm vụ bí mật, bởi vì hắn miêu tả cây cối ở đây “cao lớn dị thường”, cho nên cho thể thấy được khu rừng này quả thật là cao vút thẳng tận lên trời xanh. Trong một khu rừng rậm khổng lồ như vậy, lại chỉ có một gian nhà nhỏ không người ở. Trong các câu truyện cổ tích, trong những gian nhà này sẽ thường có một mụ phù thủy. Nhưng bất kể bên trong là cái gì, tùy tiện tiến vào đều là không tốt, cho nên bốn người cũng đều lựa chọn không tiến vào.
Tiếp theo bọn họ đụng phải một người dưới lòng đất tự xưng là thợ săn, nhìn thấy một ngọn núi pha lê cực lớn.
Phó Văn Thanh nhìn thấu được lời nói dối của thợ săn, vì để bảo vệ chính mình liền tấn công gã, hai bên xông lên đánh nhau, gã thợ săn bị cậu nhóc giết chết. Nhiệm vụ của ba người bọn họ lâm vào cục diện bế tắc (đã chết mất một người đồng đội), vì bất đắc dĩ, Phó Văn Thanh liền dùng hoa mặt trăng xem xét phương pháp thông quan, cuối cùng phát hiện ra thợ săn là mấu chốt để bọn họ thông quan trò chơi.
Phó Văn Đoạt: “Nếu Hắc tháp vẫn chưa trực tiếp tuyên bố trò chơi thất bại, vậy nhất định vẫn còn phương pháp khác để thông quan trò chơi.”
Trần San San nói: “Loại phương pháp này xem như là hình thức khó khăn đi.”
Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn cô bé, lắc đầu nói: “Tôi vốn dĩ cũng tưởng như vậy. Nhưng trong trò chơi chủ tuyến cuối cùng, Hắc tháp cho chúng tôi hai lựa chọn. Một cái là hình thức khó khăn rõ ràng; cái còn lại không tính là hình thức bình thường, lại cũng không tính là hình thức khó khăn. Trong những trường hợp bình thường, tôi sẽ không đi khiêu chiến hình thức khó khăn,” ai cũng không muốn khiến bản thân mình lâm vào nguy hiểm, ngay cả Phó Văn Đoạt cũng sẽ không ngốc đến mức cố ý lựa chọn hình thức khó khăn, “Cho nên chúng tôi đã lựa chọn cái thứ hai, sau đó buổi chiều liền thuận lợi thông quan Hắc tháp tầng thứ ba.”
Đường Mạch suy tư nói: “Phương pháp thông quan một trò chơi không nhất định chỉ có hai loại, mà còn có thể có ba loại sao……” Dừng lại trong chốc lát, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Cho nên, Hắc tháp có đưa ra khen thưởng thêm vào không?”
Phó Văn Đoạt cong khóe môi, hỏi lại: “Vì sao lại phải có khen thưởng thêm vào?”
Đường Mạch nhìn dáng vẻ này của đối phương liền hiểu ngay người này đang cố ý úp úp mở mở với hắn. Thế nhưng sự tình đang rất khẩn cấp, hắn không có thời gian trêu đùa với Phó Văn Đoạt, cho nên trực tiếp liền hỏi: “Được rồi, là khen thưởng gì vậy?”
Đường Mạch vậy mà lại không hề muốn tiếp tục nói chuyện phiếm, Phó Văn Đoạt liền cảm thấy có chút nuối tiếc. “Là khen thưởng thêm vào.” Nhưng Phó Văn Đoạt lại không hề móc ra bất kì đạo cụ nào.
Đường Mạch dần dần nhận thấy được sự tình không đúng: “Khen thưởng này không phải là đạo cụ?”
Trần San San tư duy nhanh nhẹn: “Là cơ hội bỏ qua trò chơi, cùng loại với Đồng Vàng Của Quốc Vương. Hay là mấy thứ huyền ảo mơ hồ gì đó, không biết sau này có tác dụng gì?” Cô bé đang liên tưởng đến Nụ hôn của Mosaic mà Đường Mạch đã đề cập đến lúc trước.
Chỉ có Jacks vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như cũ, anh ta gãi gãi đầu: “Nếu không phải đạo cụ, vậy thì có thể là cái gì?”
“Là một tin tức.”
Đường Mạch nheo lại hai mắt: “Tin tức gì?”
Sắc mặt Phó Văn Đoạt cũng dần trở lên nghiêm túc, gằn từng chữ nói: “Hắc tháp kiến nghị, tất cả những người may mắn còn sống sót trên địa cầu,…… hãy ngay lập tức công lược Hắc tháp tầng thứ tư đi.”
Mười phút sau, Phó Văn Đoạt dẫn Phó Văn Thanh từ ngoài cửa tiến vào.
Thân phận của Phó Văn Đoạt bị bại lộ, thân phận kia của Phó Văn Thanh cũng không thể che giấu mãi được. Thiên Tuyển muốn tra ra địa chỉ nhà Phó Văn Thanh rất đơn giản, chỉ cần đi tới chính phủ tìm một chút tư liệu cá nhân về cha Phó Văn Thanh,  là có thể biết được cậu nhóc này ở tại chỗ nào. Cho nên lần này khi ra khỏi trò chơi công tháp, Phó Văn Thanh trước tiên đã tìm một nơi tương đối an toàn để trốn đi, Phó Văn Đoạt đơn độc một mình tiến vào, nhìn một chút xem có người của Thiên Tuyển mai phục ở chỗ này hay không. Nếu thực sự có người mai phục, một mình Phó Văn Đoạt vẫn có thể dễ dàng chạy thoát thân.
Như vậy mới xảy ra sự tình Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không nói nửa lời, trước tiên liền đã xông lên đánh nhau.
Các bé gái thường dậy thì nhanh hơn các bé trai, và cũng trưởng thành từ rất sớm. Khi Phó Văn Thanh đứng cạnh Trần San San, Đường Mạch lúc này mới phát hiện cậu nhóc vậy mà lại thấp hơn cô bé hơn nửa cái đầu.
Hắn vốn dĩ cho rằng San San cũng đã đủ lùn, không nghĩ tới Tiểu Thanh còn lùn hơn.
Đường Mạch nhìn hai đứa nhỏ đầy ẩn ý, đột nhiên liền cảm thấy chính mình có chút gánh nặng đường xa. Cho dù hiện tại địa cầu có đang online đi chăng nữa, trẻ nhỏ vẫn phải được cung cấp đủ chất dinh dưỡng để phát triển chiều cao. Hắn bỗng nhiên nhớ tới giá thịt nướng bị Luyện Dư Tranh đá đổ lúc trước, đáng tiếc không tìm lại được nữa.
Sau khi năm người chính thức gặp mặt, liền bắt đầu giới thiệu sơ qua về nhau.
Jacks sau khi biết được Phó Văn Thanh chính là em họ của Phó Văn Đoạt, liền nhìn cậu nhóc với ánh mắt đầy quan tâm: “Trước khi gặp lại Phó thiếu tá, em có phải thường xuyên bởi vì vấn đề tên họ mà bị người ta soi mói không?”
Phó Văn Thanh: “……”
Cậu nhóc nhanh chóng quay đầu nhìn về phía anh họ nhà mình, chỉ thấy Phó Văn Đoạt đang dựa vào tường nói chuyện với Đường Mạch, dường như không nghe thấy những việc ở bên này.
Phó Văn Thanh nhẹ nhàng thở ra, lời lẽ chính đáng mà nói: “Anh họ em tốt như vậy, sao lại có thể có người nói em này kia được chứ.” Vừa nói, cậu nhóc vừa ưỡn ngực, tựa như chính mình đang thật sự cảm thấy rất tự hào vì có một người anh họ nổi tiếng như vậy.
Lời nói dối kiểu này ngay cả Jacks cũng đều không tin nổi.
Jacks thuộc loại thần kinh thô, anh ta không hề nhận thấy được ham muốn cầu sống mãnh liệt của Phó Văn Thanh lúc này, cho nên liền lôi kéo cậu nhóc nói một ít chuyện về Phó Văn Đoạt. Phó Văn Thanh không chịu nổi sự phiền nhiễu này, nhưng rốt cuộc lại không dám nói “Anh đừng nhắc đến anh họ em nữa, em sợ lắm rồi”, cho nên chỉ có thể cố gắng tiếp chuyện Jacks. Trần San San ở bên cạnh bọn họ bỗng nhiên đứng lên, đi về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch đang nói với Phó Văn Đoạt tin tức về Người tàng hình mà mình vừa biết được lúc trước, thấy Trần San San đi đến, hai người dừng lời, quay sang nhìn cô bé.
San San ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Em đã suy nghĩ chuyện này trong chốc lát, cảm thấy hiện tại thế cục này tương đối thích hợp để…… Ừm, đánh bại từng cái một.”
Quảng Châu, Trung Quốc.
Hoàng hôn dần dần chìm, ông mặt trời  tròn xoe thong thả lặn xuống đường chân trời. Những tia sáng màu cam đỏ ánh lên sông Châu Giang hẹp và hài, khiến cho sóng nước vô cùng lóng lánh. Con đường hai bên bờ sông không một bóng người, gió thổi qua lá vàng rụng trên mặt đất, phát ra âm thanh sàn sạt.
Dưới tòa tháp Quảng Châu cao chót vót, một bóng đen đột nhiên bước ra từ trong không khí. Thứ đầu tiên lộ ra là một đôi chân, tiếp theo là thân thể. Cô ta tựa như đang vượt qua một tấm chắn vô hình, cứ như vậy mà đột nhiên xuất hiện trên mặt đất. Cô ta vẫn luôn duy trì tư thế đi lại như bình thường, sau khi đột nhiên xuất hiện cũng không hề làm ra biểu hiện kinh ngạc, thật giống như không hề biết mình vừa đột ngột xuất hiện trong không khí vậy.
Đây là một người phụ nữ tóc dài cao gầy, mái tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa ở sau đầu. Dưới chân cô ta đi một đôi giày da, hai tay đút túi, bình tĩnh tiến về phía trước. Đi được nửa đường, cô ta thấp giọng nói thầm một câu “Thời tiết hiện tại sao mà nóng vậy”, dứt lời liền kéo khóa, mở rộng hai vặt áo da đang mặc trên người.
Thời điểm khi cô ta đi đến dưới chân tháp Quảng Châu, chuẩn bị tiến vào chỗ bán vé, một sắc bạc chói mắt bỗng nhiên từ phía bên phải cô ta phóng tới.
Người phụ nữ khẽ nhướn lông mày, thân thể tránh sang bên phải. Góc độ xoay người của cô ta vô cùng vừa vặn, không hơn không kém một phân, phi tiêu bạc vừa lúc xoẹt qua mặt cô ta, không hề tạo ra một chút thương tổn nào. Ngay sau đó, ba bóng đen nhảy ra từ phía sau Tháp Quảng Châu, bọn họ gầm lên một tiếng, sau đó nhằm về phía người phụ nữ tóc dài này.
Một người trong đó dùng hai tay ấn xuống đất, mặt đất dưới chân người phụ nữ tức khắc vỡ vụn ra. Cô ta khẽ cười một tiếng, dưới chân dùng sức, cả người thế nhưng liền nhảy lên mười mấy mét. Ba người trong lòng kinh hãi, chia thành ba hướng định cùng nhau tấn công đối phương.
Song quyền khó địch bốn tay, cô ta chỉ cần phản kích lại một người, liền khẳng định không thể phòng thủ lại hai người còn lại. Ai ngờ sau khi ba người bọn họ tới gần, tay phải cô ta vừa lật, một cây roi bạc đã đột nhiên xuất hiện. Cô ta hất cổ tay, thân thể linh hoạt như rắn bạc, mỗi một roi quất xuống đều đánh lên người ba người bọn họ, như ung nhọt trong xương, làm thế nào cũng không thể tránh thoát được.
Ánh mắt cô ta bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, lực tay tăng dần, một roi liền ném hai người trong số họ từ dưới chân tháp Quảng Châu xuống sông Châu Giang.
Người cuối cùng hoảng sợ xoay người liền chạy, roi dài cuốn lấy thân thể hắn, đem hắn kéo lại.
Cô ta dùng một chân đá vào ngực người đàn ông này, giày da đạp lên xương sườn. Hắn không ngừng xin tha, hai mắt liên tục nhìn vào con số màu vàng lơ lửng trên cổ người phụ nữ. Đó là một số có ba chữ số, 864. Người đàn ông này vô cùng buồn bực, rõ ràng chỉ có hơn 800 phút, trình độ của người này hẳn còn chưa đạt đến những vị trí cuối cùng trong Bảng xếp hạng thời gian, mà tại sao thực lực lại có thể mạnh như vậy chứ. Tổ chức của bọn họ ba ngày trước đã giết chết Người tàng hàng xếp thứ 81 trên bảng xếp hạng, nhưng tên kia cũng không hề lợi hại như thế này, bọn họ căn bản không hề có cơ hội để phản kháng.
Nhưng mà giây tiếp theo, người phụ nữ khẽ nghiêng đầu, hoạt động một chút gân cốt. Theo động tác quay đầu của cô ta, ba con số bị giấu ở phía sau cổ cũng dần lộ ra.
『26 18 64』
Trong nháy mắt, hai mắt người đàn ông này mở lớn đến cực hạn, hắn sợ hãi nhìn về phía người phụ nữ đang đem mình đạp dưới chân. Một cái tên ngay tức khắp hiện ra trong đầu hắn, thế nhưng hắn chỉ biết run rẩy kịch liệt, làm thế nào cũng đều nói không nên lời. Sau đó, hắn nhìn thấy người này bĩu môi, dùng roi chọc chọc cổ hắn, bất đắc dĩ mà cười nói: “Tôi đã không muốn giết các anh, vậy mà các anh lại dám nhằm vào tôi.”
Người đàn ông sợ đến mức nói không nên lời.
Mộ Hồi Tuyết nhíu nhíu mày: “Hả…… Không phải người địa phương, cho nên nghe không hiểu tiếng Quảng Đông à?”
Người đàn ông vẫn đang ở trong trạng thái kinh hoàng cực độ, không có tâm trí nào để trả lời lại câu hỏi này của cô ta.
Mộ Hồi Tuyết thấy hắn như ngầm thừa nhận, ngữ khí cho chút bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi không muốn giết người sống sót như mấy người các anh, mau cút đi. Lần sau nếu còn tới, sẽ là giết thật.”
Mộ Hồi Tuyết nhấc chân lên, người đàn ông kia đầu tiên là sợ hãi mà không dám động đậy. Chờ đến khi nhìn thấy cô ta xoay người rời đi, qua vài giây, hắn mới tè ra quần mà bò dậy, nhanh chân liền chạy.
Sau khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống đường chân trời, ba người chơi thuộc Trung Quốc khu 3 điên cuồng chạy về phía Châu Giang, Mộ Hồi Tuyết lại rảo bước đi tới phía dưới Tháp Quảng Châu. Ngay khi cô ta bước tới vị trí cách tháp không đến 50m, tựa như thời điểm khi cô ta đột ngột xuất hiện, cô ta lại từ từ biến mất trong không khí.
Bắc Kinh, Trung Quốc.
Sắc trời tối dần, Đường Mạch đóng rèm lại. Jacks mở đèn pin, năm người ngồi vây xung quanh bàn gỗ.
Trần San San cúi đầu, thấp nói: “Hiện tại rất rõ ràng, Người tàng hình cũng không hề biết hai thế giới đang dung hợp, tin tức của bọn họ và của chúng ta là ngang nhau. Nguyên nhân cơ bản có thể tạo thành loại hiện tượng này, chính là nơi bọn họ sinh sống…… Hoặc là nói, thế giới mà bọn họ nghỉ ngơi, giống hệt với trái đất mà chúng ta đang ở.”
Đường Mạch: “Thế giới song song?”
Trần San San gật gật đầu: “Có thể là như vậy, nhưng em càng thiên về hướng, Hắc tháp đã sáng tạo ra một trái đất mới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.