Địa Cầu Online

Chương 117: Tiến lên và lùi lại




Đường Mạch cúi đầu, không nói gì.
…… Có chỗ nào đó không đúng.
Khẳng định có chỗ nào đó không đúng!
Đồng hồ chân lý giới hạn phạm vi hoạt động của Đường Mạch trong không gian chỉ vỏn vẹn 1m2, hắn dứt khoát ngửa ra sau dựa vào bức tường vô hình, cúi đầu suy nghĩ.
TV và đèn bàn kiểu cũ, chiếc bàn và trường cung.
Trong 2 cặp vật phẩm này, hắn cư nhiên lại tìm sai một chân lý riêng biệt.
Trong trò chơi này, Đường Mạch ngay từ đầu đã đứng ở vị trí 6 giờ, hắn là người chơi 6 giờ trong miệng đồng hồ chân lý. Thỏ đen đứng ở vị trí 0 giờ, là người chơi 0 giờ trong miệng đồng hồ chân lý. Kế tiếp, vừa rồi đồng hồ chân lý nói  ——
『 Người chơi 0 giờ tiến lên trước 1 ô, người chơi 6 giờ lùi về sau 1 ô. 』
Đường Mạch lùi về sau 1 ô.
Chiếc đồng hồ này chuyển động ngược chiều kim đồng hồ. Đi ngược, mới là tiến lên. Mà hắn lại vừa lùi về sau 1 ô.
“Trong tất cả các vật phẩm ở trên đồng hồ chân lý, chân lý duy nhất mà hai vật phẩm cùng sở hữu, chính là chân lý riêng biệt.” Đường Mạch thấp giọng thì thầm.
Vừa rồi Đường Mạch lùi về sau 1 ô, điều này chứng minh trong số 6 vật phẩm hắn loại bỏ, chân lý của 4 vật phẩm là sai lầm, chỉ có chân lý của 2 vật phẩm còn lại là chính xác. Trong đó, cặp vật phẩm Đường Mạch không dám khẳng định nhất chính là cú mèo và chén canh kia. Nhưng hắn trăm triệu lần cũng nghĩ không ra, trong 4 vật phẩm còn lại, rốt cuộc là cặp vật phẩm nào đã xuất hiện sai lầm.
Cho dù là TV và đèn kiểu cũ, hay chiếc bàn và trường cung, chân lý hắn tìm ra có lẽ không phải chân lý riêng biệt duy nhất, giữa cặp vật phẩm này và những vật phẩm còn lại vẫn còn tồn tại những chân lý riêng biệt khác.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, chân lý hắn tìm ra khẳng định là chân lý riêng biệt.
Đường Mạch cúi đầu, sắc mặt u ám.
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi: “Những thứ Hắc tháp nhận định, chính là chân lý sao……”
Chỉ có thể dùng đáp án này để giải thích cho mọi chuyện.
Đường Mạch không tìm sai chân lý riêng biệt, nhưng chân lý riêng biệt mà hắn hiểu biết, có khả năng không giống với những chân lý mà Hắc tháp tán thành. Nói như vậy……
Đường Mạch ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thỏ đen.
Thỏ đen đang vui vẻ khẽ hát một khúc hát. Khoảng cách giữa nó và Đường Mạch ngắn lại, nó hưng phấn lắc lư thân hình, ngâm nga một bài hát không tên.  Bộ dáng nó trông cực kỳ giống với những quái vật Hắc Tháp mà Đường Mạch từng gặp qua, đều rất thích hát hò, lúc nào cũng muốn ăn người chơi. Nó bề ngoài nhìn qua rất ngu xuẩn, còn dễ dàng bị chọc giận. Nhưng cũng chính nó, vừa tiến lên 1 ô, còn Đường Mạch lại lùi về sau 1 ô.
Có lẽ bởi vì Thỏ đen là quái vật Hắc tháp, cho nên nó hiểu rất rõ về đồng hồ chân lý, biết làm thế nào để thông quan. Nhưng Đường Mạch cũng sẽ càng chú ý đến nó hơn.
Không thể khinh thường bất kì đối thù nào.
Hai tay Đường Mạch đúi trong túi, vuốt ve Đồng vàng của Quốc Vương. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không sử dụng đồng vàng này.
Thời gian cho lượt vật phẩm tiếp theo còn lại năm phút đồng hồ, Đường Mạch lại lần nữa ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn Thỏ đen. Thỏ đen thấy Đường Mạch ngồi xuống, khóe miệng hơi giật giật. Nó khinh thường hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác. Nhưng Đường Mạch lại nhàn nhạt hỏi: “Ngươi nói sai vật phẩm nào vậy.”
Thỏ đen không nghĩ tới Đường Mạch sẽ hỏi nó loại vấn đề này, nó kỳ quái liếc mắt nhìn Đường Mạch, cười lạnh nói: “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết à?”
Đường Mạch bình tĩnh nhìn nó, không nói gì.
Một người một thỏ cứ yên lặng như vậy mà đối diện nhau, thẳng đến khi năm phút đồng hồ qua đi, 16 ánh sáng xanh lập loè trên đồng hồ chân lý. Nhìn thấy nhiều ánh sáng như vậy, Đường Mạch đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo khóe miệng khẽ nhếch lên. Rủi ro luôn đi kèm với cơ hội, vật phẩm càng nhiều, hắn một khi thành công loại bỏ vật phẩm chính xác, liền có thể tiến về phía trước càng nhiều ô.
“Thời gian: 0 giờ 20 phút
Địa điểm: Đồng hồ chân lý
16 vật phẩm chứa đựng rất nhiều chân lý xuất hiện.”
“Một phút đồng hồ sau, thỉnh người chơi 0 giờ, người chơi 6 giờ loại bỏ chân lý.”
Kim giây lại lần nữa bắt đầu dịch chuyển, thời điểm đồng hồ chân lý tuyên bố người chơi chuẩn bị loại bỏ vật phẩm, Đường Mạch lơ đãng ngẩng đầu, hắn phát hiện nét vui sướng trên mặt Hắc Thỏ đen càng thêm rõ ràng. Biểu tình trên mặt nó đầu tiên là kinh ngạc, kế đó lại vui mừng khôn xiết, trong nụ cười sung sướng kia còn kèm theo một tiếng thở nhẹ nhõm.
Đường Mạch cau mày: Chẳng lẽ trong 16 vật phẩm này, có đồ vật mà nó hiểu rõ?
Không có thời gian để tiếp tục suy nghĩ, Đường Mạch thật cẩn thận bắt đầu quan sát 16 vật phẩm trên mặt đồng hồ. Những vật phẩm xuất hiện lần này, không chỉ có những đồ vật đơn giản mà con người nhận biết được. Trong đó có ba loại vật phẩm Đường Mạch chưa từng gặp qua, cũng có một thứ hắn đã từng nhìn thấy, nhưng khi nhìn đến nó, sắc mặt hắn lại dần dần trầm xuống.
Đó là một bình rượu Hương Tiêu.
Thời điểm còn ở Nam Kinh, Đường Mạch đã từng nhìn thấy Tiêu Quý Đồng lấy ra một bình, cứu sống nữ sinh tóc ngắn bị trọng thương sắp chết.
Có rượu Hương Tiêu xuất hiện, chứng minh vật phẩm trong thế giới Hắc tháp cũng có thể xuất hiện trên đồng hồ chân lý. Như vậy đối với Đường Mạch mà nói, vật phẩm hắn không quen thuộc, liền càng không thể tìm ra chân lý riêng biệt trong đó. Thời gian có hạn, Đường Mạch trước tiên tiến hành phân loại 13 vật phẩm mà hắn nhận thức được, nhanh chóng tìm ra chân lý riêng biệt trong những cặp vật phẩm đó.
Cuối cùng, hắn nhìn sang bình rượu Hương Tiêu và ba vật phẩm xa lạ mà hắn chưa từng thấy qua. Ba thứ kia lần lượt là ——
Một con chuột màu xám, với một chiếc sừng nhỏ trên đầu.
Một hòn đá màu xanh trong suốt, với một giọt nước màu đỏ lơ lửng ở trung tâm hòn đá.
Cuối cùng, còn có một thứ lông xù xù gì đó nhìn qua rất giống tóc người.
“Lạch cạch ——”
Sau một phút đồng hồ, kim giây dừng lại ở vị trí 12 giờ, bức tường màu xanh chậm rãi hạ xuống, đè lên đầu con chuột màu xám. Đường Mạch và Thỏ đen, từng người nói ra đáp án của chính mình. Mỗi khi Đường Mạch nói ra một đáp án, trên hai vật phẩm theo lời hắn kể ra sẽ hiện lên ánh sáng xanh, biểu hiện trạng thái đã được lựa chọn. Khi hắn nói xong chân lý của 12 vật phẩm, tầm mắt hắn di chuyển, dừng lại trên bốn vật phẩm cuối cùng.
Đường Mạch yên lặng nhìn chúng, miệng hắn hơi động đậy, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Bức tường màu xanh thong thả bay lên, Đường Mạch nhìn Thỏ đen đứng cách đó không xa, phát hiện biểu tình trên mặt nó cũng không được tốt cho lắm. Hắn nhướng mày, chờ đợi đáp án của đồng hồ chân lý.
“Cách ——”
Kim phút và kim giờ dưới chân Đường Mạch cùng Thỏ đen bắt đầu dịch chuyển.
Lộc cộc hai tiếng, kim giờ dưới chân Đường Mạch di chuyển về bên trái, hắn vậy mà lại lùi về sau 2 ô. Nhưng phía bên kia đồng hồ, kim phút dưới chân Thỏ đen lại thuận chiều kim đồng hồ mà dịch chuyển 4 ô! Đường Mạch nhìn một màn này, khoé miệng hơi câu lên nhàn nhạt nói: “Lùi về sau 4 ô?”
Biểu tình trên mặt Thỏ đen không ngừng biến hoá, cuối cùng giận dữ hét lên: “Ngươi câm miệng cho ta!!!”
“Người chơi 0 giờ kích phát Luận điệu vớ vẩn gây thấp vọng cấp độ ba, người chơi 6 giờ kích phát Luận điệu vớ vẩn gây thấp vọng cấp độ ba. Người chơi 0 giờ lùi về sau 4 ô, người chơi 6 giờ lùi về sau 2 ô.“
Lời vừa nói ra, một lực hút mỏng manh xuất hiện dưới chân Đường Mạch và Thỏ đen. Lực hút này ban đầu còn khó phát hiện, Đường Mạch chỉ cảm thấy thân thể mình dường như có chút nặng hơn. Chờ đến khi hắn phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, hắn vừa nhấc chân liền thấy, mặt đất dưới chân xuất hiện một chấm đen nho nhỏ dần biến lớn, lúc này đã to cỡ khoảng miệng chén.
Điểm đen càng lớn, lực hút dưới chân càng thêm mãnh liệt. Khi điểm đen biến thành một cơn lốc xoáy với đường kính cỡ khoảng nửa mét, lực hút khủng bố kia đã hút cho quần áo Đường Mạch bay vù vù. Hai chân hắn đạp hai bên rìa ô vuông, hai tay ấn vào vách tường, mượn lực để ổn định thân thể. Thỏ đen bên kia so với hắn lại càng không xong.
Bọn hắn ai cũng không nghĩ tới, đồng hồ chân lý đưa ra trừng phạt còn có thể có loại lốc xoáy vô duyên vô cơ này. Thân thể Thỏ đen là một con búp bê Nga Matryoshka, nó không thể dùng chân tay để ổn định cơ thể như Đường Mạch. Nó chật vật nhảy loạn trong ô vuông, nhờ vào đó tạo ra những lực mới, sau đó lợi dụng chúng để triệt tiêu lực hút của lốc xoáy, khiến cho mình không bị hút ngã xuống.
Lực hút này càng lúc càng lớn, Đường Mạch cảm giác da đầu mình từng đợt phát đau, giống như ngay cả tóc hắn cũng bị hút đến tận chân rồi.
Cuối cùng, thời gian ba phút kết thúc, lốc xoáy màu đen chợt biến mất. Đường Mạch mặt không cảm xúc đem quần mình kéo lên, hắn nhìn về phía đối diện, Thỏ đen đã mệt gần chết nằm trên đất không thể nhúc nhích. Lúc này Đường Mạch cảm thấy vô cùng may mắn, quần lót hắn mặc hôm nay tương đối bó sát người, không bị lực hút hút tụt xuống. Cũng may là hắn một người tiến vào công tháp, nếu còn có người khác ở đây, ví dụ như Phó Văn Thanh, Phó Văn Đoạt gì đó……
Đường Mạch ho khan một tiếng, đem suy nghĩ không bình thường này áp xuống.
Vòng loại bỏ chân lý này, Đường Mạch lùi về sau 2 ô, Thỏ đen lùi về sau 4 ô. Nhìn qua hai người đều là lùi về sau, nhưng số ô di chuyển của Đường Mạch ít hơn Thỏ đen, như vậy so ra, Đường Mạch mở miệng nói: “Ai nha, làm sao lại đột nhiên tiến tới gần thế này.”
Nghe vậy, Thỏ đen thỏ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Đường Mạch.
Khoé miệng Đường Mạch nhếch lên: “Hiện tại…… hình như lại quay về điểm bắt đầu rồi nhỉ?”
Đường Mạch đứng ở ô số 33, Thỏ đen đứng ở ô số 3. Khoảng cách giữa hai người, lại trở về 30 ô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.