Đi Xa Để Trở Về

Chương 2:




Phần 2: Chương 3+4+5
_______
3.
Mãi đến cuối cùng rời khỏi khách sạn, tôi vẫn còn đang ngơ ngác.
Những chuyện đêm qua trở thành một giấc mộng viễn vông.
Chẳng lẽ tôi khao khát Lương Viễn đến thế sao?
“Tôi đưa cô trở về nhé?”
Người con trai im lặng đi theo phía sau tôi, thấy tôi suýt chút nữa bị vấp bậc thang thì vội vàng nhào đến đỡ tôi.
Tôi vội vàng tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta, cảnh giác nhìn từng khuôn mặt ở xung quanh: “Không cần, anh… không cần đi theo tôi đâu.”
Anh ta biết tôi sợ bị người ta dòm ngó, nên cũng không nói gì nữa, lùi lại một bước, duy trì khoảng cách với tôi.
Cảm xúc hoảng loạn dần lắng xuống, tôi vội bước đến con đường bên cạnh, trước khi lên xe, tôi mới dám vội nhìn mặt mũi người con trai ấy lần nữa.
Ngũ quan khôi ngô tuấn tú, sạch sẽ gọn gàng, haizz… Tôi có một cảm giác tội lỗi khó hiểu vì đã làm hại đứa trẻ ngoan của nhà người ta.
Đến cửa nhà, tôi mới phát hiện không thấy chìa khóa của mình đâu nữa.
Đi vào không được, gõ cửa cũng không ai trả lời, chỉ đành ngồi ngây ngốc bên bồn hoa dưới lầu.
Không biết qua bao lâu thì có một cái bóng râm che phủ từ trên đỉnh đầu xuống.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn xem, ánh nắng chói mắt, phác họa đường nét sâu sắc của người đó, xương mày cao, đôi mắt hơi híp lại, kéo theo vài nếp nhăn, có cảm giác tình cảm dịu dàng quyến luyến không thực.
Qua một lúc lâu tôi vẫn nói không nên lời, cứ ngơ ngẩn giữ tư thế ngẩng đầu, chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Đợi đến khi hoàn hồn trở lại, chú ấy đã khom lưng, nhìn thẳng vào tôi, dùng tay đo nhiệt độ trên trán tôi.
“Cháu sao thế, không khỏe hả?”
Chỉ mấy chữ đã khiến tôi xúc động rơi nước mắt: “Không ạ.”
Lương Viễn ngừng lại một lát: “Chăm sóc tốt cơ thể mình, đừng thức khuya, đừng uống rượu.”
Tôi qua loa đáp lại vài tiếng, không muốn nói chuyện nữa.
Nhưng chú ấy cứ cố tình làm như không thấy sự lạnh nhạt của tôi, thậm chí còn ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Lúc trưa chú ăn cơm với ba mẹ cháu, vừa đưa họ về nhà, ba cháu đã không trách cháu nữa rồi, chú đã nói rõ ràng với ông ấy rồi.”
Tôi như nghẹt thở: “Ồ, vậy sao, chú nói thế nào, nói cháu lì lợm la li3m, còn chú thì giữ bổn phận? Sau đó lại nhường cho ông ấy vài đơn hàng để dỗ dành ông ấy?”
Chú ấy mỉm cười, tựa như là không nhận ra sự mỉa mai của tôi.
Lại ngồi một lát, chú ấy khẽ thở dài, rồi đứng lên, tạm biệt tôi: “Mau đi lên đi, dưới này nắng.”
Không biết làm thế nào, câu nói này khiến tôi cảm thấy cực kỳ buồn bã, tôi vô cùng muốn kéo lấy tay của chú ấy, để chú ấy lại ngồi cùng với tôi.
Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện tôi trải qua vào tối hôm qua, tôi khó mà mở miệng.
Đấu tranh trong lòng một hồi lâu, tôi tận dụng cổ sức mạnh kích động, chạy chậm đuổi theo chú ấy: “Chú Lương, cháu không tùy hứng nữa.”
Tôi không gọi chú ấy là chú đã rất nhiều năm rồi, hoặc là gọi thầy, hoặc là lén lút gọi Lương Viễn.
Hàm ý của câu nói này, tôi muốn chú ấy hiểu.
Cháu không tùy hứng nữa, không muốn giấu diếm mọi người, lén lút yêu chú, không muốn vì một ánh trăng nằm ngoài tầm với mà không ngại khoảng cách xa xôi nữa, cũng không muốn vì một cuộc hành trình không có điểm cuối mà mang gánh nặng để tiến bước nữa.
Cháu buông tha chú, cũng buông tha cho chính mình.
Bả vai mảnh khảnh của Lương Viễn căng ra, nhàn nhạt ừm một tiếng, nhanh chân rời đi.
Không bao lâu, bóng dáng của chú ấy đã hoàn toàn đi ra khỏi tầm mắt của tôi.
Chỉ trong chốc lát, mọi cảnh sắc đều vì thiếu đi chú ấy mà tàn phai màu sắc, thế giới vừa nhàm chán lại buồn tẻ.
Về đến nhà, vốn dĩ tôi định lập tức trốn chui vào trong phòng, nhưng mẹ tôi đã chặn tôi lại.
“Sao tối qua lại không về nhà?”
Tôi sững người nặn ra nụ cười: “Con đi gặp bạn, chơi vui quá quên mất thời gian.”
Trong phút chốc bà ấy muốn nói lại thôi, vỗ bả vai tôi, không truy hỏi nữa.
Đến tối cả nhà cùng ăn cơm, tôi tiếp tục vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, trời yên biển lặng.
Ba tôi đột nhiên mang điệu bộ người chủ gia đình ra, dùng giọng điệu thông báo ra lệnh: “Ngày mai trang điểm đẹp một chút, đi ra ngoài tham gia một bữa tiệc với ba, con trai của một người bạn của ba, rất ưu tú.”
Bàn tay gắp thức ăn của tôi cứng đờ trong không trung, ba tôi tiếp tục nói: “Tịch Sam, con cũng nên hiểu chuyện đi.”
Đúng vậy, hiểu chuyện đi, cũng không thể thật sự sống thành một trò cười được.
Họ sẽ thất vọng đến nhường nào?
Chẳng qua là họ hi vọng trong tương lai không cách nào đoán trước được, tôi vững vàng tuân thủ phép tắc.
Tôi tiếp tục bình tĩnh ăn cơm, ngay cả một chút cảm xúc dư thừa cũng lười biểu lộ: “Vâng ạ.”
4.
Buổi xem mắt không được suôn sẻ, có hai chuyện khiến tôi không thể nào kiềm chế bản thân mình diễn vai tri thư đạt lễ, dịu dàng duyên dáng trong phòng bao.
Đối tượng mà ba tôi giới thiệu cho tôi là Thúc Nghênh, chính là người con trai trong khách sạn hôm đó.
Càng ly kì hơn chính là buổi xem mắt này, người trung gian thực sự lại là Lương Viễn.
Sau khi làm trò đóng sập cửa rời đi trước cả phòng đầy người, tôi lập tức móc điện thoại ra, lục tìm được số điện thoại của Lương Viễn rồi gọi cho chú ấy.
Tiếng nhạc chuông chờ giống như một cái giằm, châm chích đến nỗi tôi không chịu được.
Cuối cùng, tiếng nhạc chuông kết thúc, đầu bên kia nghe máy.
Tôi buột miệng thốt lên: “Lương Viễn, chú đang ở đâu, tôi muốn gặp chú, bây giờ, ngay lập tức!”
Đầu bên kia im lặng trong giây lát rồi mới mở miệng, là một giọng nữ rất nhẹ nhàng dịu dàng: “Cô đừng gấp, có chuyện gì vậy, bây giờ A Viễn đang ở trong toilet, tôi giúp cô chuyển lời.”
Trong nháy mắt, trái tim như rơi xuống đáy vực, cả người trở nên lạnh lẽo, tôi không thể không dựa vào trên tường, há miệng thở d ốc.
Qua một lúc lâu, tôi mới thành công phát ra được tiếng nói yếu ớt: “Không có việc gì.”
Tôi cúp điện thoại, rồi sau đó tắt máy.
Là cơ duyên trùng hợp cũng được, là cố ý sắp xếp cũng chả sao.
Giờ phút này, chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
Vô ích thôi.
Hai chân tôi run rẩy, đi ra khỏi khách sạn, hòa người vào đám đông.
Đợi đến khi tôi ngừng lại thì va phải một đôi mắt dịu dàng trong suốt.
Trên gương mặt đẹp trai trắng trẻo tràn đầy vẻ lo lắng, đôi môi mỏng căng thẳng mà mím thành một đường thẳng tắp.
“Là tôi nói sai gì sao?” Anh ta hỏi.
Không phải anh ta, là ba anh ta nhắc tới Lương Viễn.
Ba anh ta nói: “Lương Viễn rất ít khi khen người khác, nếu cậu ta có thể đánh giá cao cháu như vậy, chắc chắn không thể nào sai được.”
Tôi dựa vào cây cột ven đường, giấu đầu lòi đuôi mà đổi thành giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái: “Lương Viễn khen tôi thế nào, anh có biết không?”
Thúc Nghênh cẩn thận nhớ lại, có lẽ trong mắt anh ta, tôi là một kẻ thay đổi thất thường, mẫn cảm đa nghi.
“Chú Lương khen cô thông minh xinh đẹp, là một cô gái rất có chủ kiến.”
Tôi cười cong eo, vừa cười vừa hỏi lại: “Vậy anh cảm thấy tôi có như thế không?”
Anh ta im lặng, trong ánh mắt phủ một tầng ảnh sáng mờ mịt.
Đợi đến lúc tôi ngừng cười, anh ta mới mở miệng: “Tịch Sam, tôi muốn tự mình hiểu cô, tôi không muốn nghe người khác nói.”
“Ha...” Tôi vén tóc lên, tiến đến trước người anh ta một cách xấu xa, ngẩng đầu đăm đăm nhìn anh ta: “Được thôi, có ghê tởm thì cũng đừng trách tôi.”
Khoảng cách quá gần, tiếng yết hầu lăn lộn của anh ta rõ ràng đến nỗi có thể nghe được.
5.
Mấy ngày liên tiếp tôi đều không về nhà, mà lại làm ổ trong phòng làm việc, ngày đêm sửa ảnh.
Khiến cho cuộc sống bị công việc lấp đầy, cũng không có thời gian tỉ mỉ đi xem xét những chuyện trong kí ức, tự mình chuốc lấy đau khổ nữa.
Vứt bỏ khát vọng với tình yêu, tôi cũng chỉ có tham vọng trần tục - Kiếm tiền.
Lời mời kết bạn của Thúc Nghênh, vẫn luôn nằm ở trong thanh tin nhắn, tôi không chấp nhận, cũng không từ chối.
Ba mẹ có hỏi thì tôi cũng viện cớ trả lời qua loa lấy lệ.
Có lẽ Thúc Nghênh cũng cảm thấy tôi đang phớt lờ anh ta.
Thực sự không phải vậy, tôi chỉ lười biếng thôi, lười đi đối phó với những người râu ria không quan trọng này, lười gây phiền phức cho cuộc sống, lười làm thêm trò giải trí tiêu khiển cho Lương Viễn.
Thứ sáu, có một đơn khiếu nại vẫn luôn không được xử lý thỏa đáng, tôi bắt buộc phải ra ngoài giải quyết.
Vừa bước chân ra khỏi nhà, đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy ánh mặt trời, tôi bị chóng mặt trong giây lát, còn sinh ra vài phần ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Ngồi trong quán cà phê một tiếng rưỡi đồng hồ, uống ba ly cà phê, khách hàng mới thong dong đến trễ.
“Tôi rất không hài lòng về tác phẩm của cô.” Vừa gặp mặt, cô ta dựa người vào ghế, ngồi bắt chéo chân, tung ra một câu tấn công kịch liệt.
Đối mặt với thần tài, tôi vẫn có thể kìm chế tính nết của mình, cho dù trước và sau đó cô ta đã bảo tôi sửa năm sáu lần.
Tôi lấy máy tính ra, mở tập ảnh của cô ta ra, lịch sự và bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi là chỗ nào ạ?”
Cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến mà chỉ chỉ trỏ trỏ: “Cô xem ảnh cô sửa đó, có chỗ nào giống tôi không?”
Tôi hít sâu một hơi, cô ta nói với tôi là muốn mũi của Nhiệt Ba, đôi mắt của Lưu Diệc Phi, bây giờ lại trách tôi sửa không giống cô ta?
Có hơi coi tôi là kẻ ngốc rồi đấy.
Thấy tôi không nói lời nào, thái độ của cô ta càng thêm phách lối, thậm chí còn có thể cảm thấy cô ta muốn lấy cà phê trước mặt hất lên mặt tôi.
“Cô muốn một bức ảnh đẹp, hay là muốn một bức ảnh giống cô?” Tôi nghiêng đầu nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt cô ta liền phun ra lời chửi thề.
Ánh mắt tôi lạnh xuống, nhìn về phía cô ta: “Dẫu sao thì tôi cũng chỉ là một nhiếp ảnh gia, không phải là nhà thiết kế, chẳng phải sao?”
Lúc ly cà phê bị hất đến, trong lòng tôi đã suy nghĩ xong phải đòi cô ta bồi thường như thế nào rồi.
Nhưng không ngờ đến lại có bóng người thon dài chắn trước mặt tôi.
“Tôi rất rảnh, cần tôi đi thưa kiện với cô không?” Giọng điệu chú ấy lười biếng, nhưng hơi thể giết chóc chảy quanh người đã khiến bầu không khí ngưng tụ xuống không độ.
Từ nhỏ đến lớn, Lương Viễn từng bảo vệ tôi rất nhiều lần, tôi thích chú ấy, phần lớn là vì yêu thích kẻ mạnh, điều này tôi biết rất rõ.
Tôi nhớ hồi đại học, có một cô gái cầm hộp giấy bén nhọn quẹt xước mặt tôi, bởi vì vừa làm tôi bị thương thì cô ta đã lập tức xin lỗi, nên mặc dù tôi rất tức giận, nhưng cũng ngại so đo tính toán.
Là Lương Viễn ở bên cạnh, bâng quơ phát biểu ý kiến: “Tịch Sam, người khác bắt nạt cháu, cháu phải đáp trả lại, chứ đừng không cẩn thận bị người ta lừa gạt.”
Nói xong rồi, chú ấy cầm lấy hộp giấy trong tay cô gái kia, quẹt một đường cùng vị trí lên trên mặt cô ta.
Lúc mới đầu, tôi còn nghĩ rằng Lương Viễn chuyện bé xé ra to, cho đến lúc sau, ba mẹ của đối phương đến trường đòi công đạo, thông qua camera ghi lại tôi mới hiểu ra, cô gái kia cố tình làm tôi bị thương. Cô ta đố kị với những tác phẩm tôi chụp, chúng luôn được giáo viên lấy làm bản mẫu.
“Cháu có thể lầm lì hướng nội, nhưng cháu không được yếu đuối không có tài cán gì.”
Một câu nói khi ấy của Lương Viễn đã được tôi nhớ kỹ rất nhiều năm.
Lúc này chú ấy lại dễ dàng hóa giải được chuyện rắc rối của tôi, thậm chí còn ép đối phương xin lỗi tôi, thanh toán khoản tiền còn lại.
“Không sao, đoạn video khóc lóc om sòm này sẽ không bị lộ ra ngoài đâu, dù sao chúng tôi vẫn rất chú trọng đến sự riêng tư của khách hàng.” Lương Viễn cúi đầu, thản nhiên rút khăn giấy ra lau vết cà phê trên bộ vest, dưới ánh nắng mặt trời đường cong cổ mượt mà đẹp đẽ ánh lên ánh sáng như ngọc.
Tôi ép buộc bản thân mình phải đè nén thứ cảm xúc lan tràn trong lòng, đứng dậy, tiễn khách hàng ra cửa.
Lúc đi qua bên người Lương Viễn, chú ấy kéo tôi lại, “Thái độ không cần phải thấp kém như vậy.”
Tôi mỉm cười: “Kiếm tiền mà, không mất mặt đâu ạ.”
Căn phòng làm việc này, tôi và người bạn cộng sự duy trì rất gian khổ, không cố gắng hết sức thì không thể nào nuôi nổi ước mơ.
Sau khi tiễn khách xong, tôi đi vào toilet, đột nhiên lại bị chóng mặt, nhịp tim rối loạn, nếu như không phải tôi kịp thời vịn lấy bồn cầu bên cạnh, chỉ e là đã cắm đầu ngã xuống đất rồi.
Ngẫm nghĩ mới phản ứng lại, hôm nay lại quên ăn cơm, tôi hối hận không thôi.
Không nên như vậy, cuộc sống có khó khăn thế nào đi nữa thì cũng nên chăm sóc tốt cơ thể của mình thì mới đúng chứ.
Nước mắt rơi càng nhanh, cơn đau âm ỉ nơi l ồng ngực càng hiện rõ, trái tim dường như không thể gánh nỗi gánh nặng tột cùng này, mỗi nhịp đều đập rất vất vả.
Một giây cuối cùng trước khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy có người gọi tên tôi, hoảng loạn như vậy, thất thố như vậy, lại thâm tình đến vậy.
- Còn nữa -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.