Dị Thú - Tình Nam

Chương 35:




Mắt đao hỗ chém một hồi, hai thú đồng thời cúi đầu nhìn Sương Sinh liếc mắt một cái, lại đồng thời khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường cùng địch ý đối với đối phương, đồng thời lặng yên rời khỏi phòng.
Khi tắm Sinh Sinh phát hiện một con sâu, việc này có thể không để ở trong lòng, nhưng Mạc ở phòng bếp phát hiện một nồi sau, vậy thì không thể không để ở trong lòng.
Hai thú có địch ý với nhau tạm thời nén xuống, hợp tác kiểm tra căn biệt thự giá trị xa xỉ này.
Nhân đi phòng tắm, Mặc Mặc đi phòng bếp, Mặc Mặc cẩn thận lật xem mỗi một góc trong phòng bếp, không có phát hiện gì khác thường, cũng không có cảm giác chung quanh có động tĩnh gì.
Chung quanh chỉ cần có một chút động tĩnh dù rất nhỏ, hắn đều có thể dễ dàng cảm nhận được.
Nơi này, tựa hồ phát hiện không được cái gì…
Mặc Mặc xoay người đi ra ngoài, đóng cửa.
Nhân ở trong phòng tắm có trần nhà bị phá cũng không phát hiện gì khác thường, bất quá, dựa vào cái mũi nhạy bén của nó, lại ngửi ra mùi của cống thoát nước.
Thực thối. Nhân ghê tởm dùng móng vuốt che mũi, đi ra phòng tắm.
Một buổi tối, không có gì phát hiện, hai thú chỉ có tạm thời cho rằng, bởi vì xung quanh nơi này có nhiều cây cối, cho nên, trong sâu vô tình bò vào phòng cũng nhiều.
Ngày hôm sau, Sinh Sinh lại giường, gối lên đùi Mặc Mặc, để Mặc Mặc uy sữa cùng bánh mì, sau đó lại tiếp tục ngủ gật, sắp tới giữa trưa mới xuống giường, vừa vặn nhân viên vệ sinh cùng công nhân sửa chữa đã đến.
“Ác, sao lại bị hư hao như vậy.” Công nhân sửa chữa nhìn trần nhà phòng tắm, sợ hãi than.
Nhân từ một nơi bí mật gần đó nhìn, bởi vì nhóm công nhân đều là người thường, sợ bị Nhân dọa sợ, Nhân chỉ có thể trốn ở chỗ tối.
“Hiện tại bắt đầu sửa đi.” Mặc Mặc lười nói dối.
“Hảo.” Đốc công gật gật đầu, kêu hai cái công nhân bên người khởi công.
Nhân viên vệ sinh cũng đã bắt đầu công tác rồi, từ cao tới thấp, đầu tiên chính là phòng tầng chót.
“Rõ ràng rất sạch sẽ, còn muốn thỉnh người đến làm vệ sinh, kẻ có tiền chính là rảnh hơi thế.” A Đức vừa vào đội vệ sinh một bên ở trên thang chà lau trần nhà, một bên phun oán khí.
A Đức năm nay ở không nửa năm, sau đó tìm được công tác quét đường, lao lực thiên tân vạn khổ mới từ một tên quét đường được đề cử vào đội vệ sinh này, đây là quốc gia hỗn loạn nhất thế giới, trên đường nơi nơi đều là lưu manh phần tử khủng bố, thường xuyên có bắn nhau, quét đường là công việc khiến người ta ngày ngày phải đề phòng, người tranh việc cũng nhiều, bởi vì có rất nhiều người không có công tác.
Mỗi ngày hắn phải ăn dùng tặn tiện, thì lại có nhiều người xài tiền hoang phí như vậy, biệt thự này vừa nhìn liền biết sa hoa, chủ nhà cư nhiên lại là hai thằng nhóc, gọi đội vệ sinh tới, phòng ốc rõ ràng cũng rất sạch sẽ, nhiều tiền đến không chỗ xài, cũng không biết làm việc thiện đem cứu giúp người nghèo.
A Đức bây giờ oán khí đầy mình, vừa nhìn thấy người ăn xài phí phạm liền không vui.
“A Đức, ít nói lại một chút, miễn cho người ta nghe được, bẩm báo công ty cậu lại xui.” A Tát bên cạnh hảo tâm nhắc nhở.
“Biết.” A Đức buồn bực thở dài, “Tôi chỉ là không phục, tại sao số tôi nhọ đến thế, ông chủ mới lại khó tính như thế, chắc sớm cho tôi từ việc.”
“Cậu đang nhớ việc xưa à.” A Đức cứ mãi nhắc tới chuyện cũng trước gã làm ăn xuông sẻ thế nào, rồi sao khi ông chủ mới đến gã trở thành thế nào, hắn nghe đến chán.
“Ai… A, phi phi, mẹ nó, sao lại có sâu.”
“Sâu?”
”Đúng vậy a, mới rồi có con sâu rớt rên mặt tôi, thiếu chút nữa bò vào miệng.” Búng sâu, A Đức còn nhăn nhúm mặt.
“Khó trách đặt nhiều thuốc dệt trùng như thế.” A Tát từ trong bao lấy ra chai thuốc diệt trùng loại mạnh, đi đến bên cầu thang ngồi xổm xuống, “Sách, thực xấu.” Toàn thân toàn gai đen vừa nhìn đã nổi da gà, A Tát phun thuốc vào con sâu đang lăn lộn trên đất, con sâu co giật vài cái rồi bất động.
“Xem ra phải ngừng công tác vệ sinh lại, trước hết giết trùng a.” A Tát ngẩng đầu hô to với A Đức đang ở trên thang: “A Đức, tìm xem còn sâu không.”
Nhìn trần nhà, không có phát hiện khe hở nào a, rõ ràng hắn vừa mới giết xong, bây giờ lại không thấy đâu.
“Không có.” Thực gặp quỷ.
”Vậy sao.” Gãi gãi đầu, tiếp tục quay về làm việc.
Qua vài phút, A Đức lâu sạch sẽ một góc trần nhà, lại phát hiện con sâu trên mặt đất biến mất.
A, còn tưởng A Tát sẽ để hắn đi quăn, xem ra A Tát đã quăn rồi.
Trên đường Mạc Lâm, người đi đường không nhiều lắm, bọn lưu manh tới lui trên đường đùa đao, ngẫu nhiên sẽ gặp một hai người vội vàng băng qua đường cái.
“Vì cái gì phải đi ra ngoài ăn nha.” Ngồi ở trên cổ Nhân, Sinh Sinh lầu bầu, lôi kéo Mặc Mặc đích thủ.
“Trong nhà quá nhiều người.” Mặc Mặc trả lời, anh không thích ăn cơm ngủ làm việc ở nơi có nhiều người, cứ cho những người đó ở trong phòng muốn làm gì thì làm, phòng ốc ghuẩn bị cho tốt rồi trở về.
“Mặc Mặc không thích nhiều người sao?” Sương Sinh cười nói: “Sinh Sinh thích nhiều người, nhiều người náo nhiệt nha, còn có thể thỉnh nhóm công nhân cùng ăn cơm, sư phụ nói, lao động là quang vinh, chúng ta phải tôn kính nhân lao động cần cù vất vả.”
“Nga? Theo anh biết em chính là tên quỷ lười. Lao động là quang vinh, Sinh Sinh, người buổi sáng nhàn hạ ngay cả bữa sáng cũng muốn anh đúc, là ai?”
“Không biết, hì hì, ăn cơm ăn cơm.” Sương Sinh làm bộ không biết Mặc Mặc đang ám chỉ, giả ngu.”Chúng ta đi ăn ở đâu đây? Hôm nay anh Mạc Thương nấu gì thế?”
” Hôm nay Mạc không có làm, chúng ta đi khách sạn ăn.”
“Ngô, khách sạn không thể ăn.”
“Đầu bếp ở khách sạn đã nghiên cứu một món đồ ăn món không tệ, Mạc hôm nay muốn đi học trộm, em muốn đi thử trước một chút không?”
“A, muốn! Bất quá, anh Mạc Thương làm sao biết người ta nghiên cứu đồ ăn mới?”
“Đó là bí mật của Mạc.” Mặc Mặc cười thần bí, Sương Sinh chu chu miệng, Nhân bỗng nhiên mở miệng.
“Mạc là con chuột đi.”
“Ha?” Sương Sinh nháy mắt mấy cái nhìn con sói dưới thân.
“Mạc Thương, là chuột dị biến.” Nhân nói.
Hắn từng có hai lần phát hiện Mạc Thương kia biến thành một con chuột màu vàng, hơn nữa, bình thường, Mạc Thương tựa hồ cố ý vô tình tránh mặt hắn.
Ân, nhất định là tránh đi, kỳ thật sói rất thích ăn thịt chuột.
“A a? Anh Mạc Thương là con chuột?” Sinh Sinh trừng lớn mắt, nhìn Mặc Mặc, “Mặc Mặc là xà nha, chuột cùng rắn sao có thể ở bên nhau?” Rắn rõ ràng là ăn chuột!
“Mạc là người hầu của anh.” Mặc Mặc nhếch miệng, “Là loại tự động đưa tới cửa.”
“A? Anh Mạc Thương tự mình muốn làm người hầu của anh? Ảnh không sợ bị anh ăn luôn sao?”
“Tâm tư của hắn, tôi làm sao biết.” Mặc Mặc nhún nhún vai, “Tới rồi, chính là khách sạn này.”
TBD: tự nhiên muốn đu thuyền Mặc Mạc, tuy biết nó sẽ chìm 100% TT_TT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.