Dị Thế Tà Quân

Chương 847: Đạn Quan Lâu!




Thấy bộ dáng hung thần ác sát của Quân Mạc Tà, người kia chỉ tự trách mình xui xẻo, vừa ra khỏi cửa liền gặp phải một đại gia hỏa xấu người xấu cả tính, mặt mày đau khổ đáp:
- Ở ngay phía trước, đi cùng bọn họ một lát nữa sẽ tới.
Quân Mạc Tà ồ lên một tiếng, buông hắn ra, liền nhanh như chớp biến mất trong dòng người, không thấy bóng dáng.
Quân Mạc Tà miệng mồm méo mó lầm bầm, nhanh chóng đi cùng đám người nọ.
- Chà, gã kia nói không sai, đi Đạn Quan Lâu lúc này cũng thật là tiện, biết bổn công tử đi về phía này, liền mời ta dự yến tiệc của giới âm nhạc gì gì đó, nếu như không đi chẳng phải phụ lòng tốt của người ta sao?
Vậy nên Quân Mạc Tà vì nguyên tắc luôn giữ niềm vui của người khác mà đi thẳng đến Đạn Quan Lâu.
Ở một phía khác, cửa thành phía Tây, cũng có một người nhằm ngay hướng Đạn Quan Lâu mà vọt tới.
Một đoàn người ngựa vừa vào thành Tây, nhìn thấy hướng đi của dòng người, lại nghe nói yến tiệc nhạc giới của Trần đại công tử, không khỏi ngẩn ra.
Trong đó có một người thân hình yếu điệu mang sa đen che mặt, ngồi trên lưng ngựa hừ một tiếng:
- Xem ra vị Trần đại công tử này lại rất có danh tiếng, vẫn còn chưa đánh đàn đã có nhiều người như vậy tranh thủ lại sớm để giữ chỗ….
Bên cạnh nàng, một lão già cẩn thận hỏi:
- Tiểu thử, chúng ta có cần tranh thủ đi xem không?
- Cũng được, không nghĩ tới ta vừa đến Cúc Lạc thành thì họ lại cho ta một trò vui. Để xem vị hôn phu của Triển Mộng Điệp này ra sao, Đoạn Trường công tử vang danh khắp Huyền Huyền đại lúc rốt cuộc là xé ruột xé gan cỡ nào...
Cô gái kia hừ khẽ một tiếng, đôi chân ngọc thon dài đã thúc vào bụng ngựa, thớt ngựa từ từ đi tới, không ngờ lại cẩn thận tránh người người chen chúc nhau trên phố. Theo sau có một lão giả.
Trong mắt lão già hiện ra vẻ từ ái…
Hắn chính mắt thấy vị tiểu thư này lớn lên, trong mấy năm nay thật sự có cảm tình coi nàng như cháu gái mình vậy. Hôn ước trong năm nay cũng đã định, mà nàng vẫn chưa gặp qua Trần gia đại công tử.
Vậy nên hắn mới khuyến khích nên đi xem cho biết, xem xem vị Trần công tử này bộ dáng ra sao, xem tiểu thư có thể vừa mắt hay không? Quan trọng hơn là phẩm hạnh người này thế nào? Nếu như không đoan chính, bên ngoài lại tô vàng nạm ngọc, thì cũng sớm tính toán được...
Quát khẽ một tiếng, đoàn người ngựa hơn mười người gia tốc, đi theo cô gái kia, hướng thẳng đến Đạn Quan Lâu.
Người từ bốn phương tám hướng đều đổ về Đạn Quan Lâu, Quân Mạc Tà thẳng đường đi đến, phát hiện càng đến gần Đạn Quan Lâu lại càng im ắng, không còn ồn ào xôn xao như lúc đầu.
Tận đến khi lại gần, lại thấy càng nhiều người, mỗi người đều lộ vẻ chờ mong, không ai phát ra bất cứ tiếng động nào.
Giữa đám người là một kiến trúc to lớn, lầu cao bảy tầng, trước cửa có một tấm biển đề rõ: Đạn Quan Lâu! Sơn vàng, chữ lại to, trông qua rạng rỡ, hai bên lại có câu đối: Thiên hạ phong nhã so Tương Khánh, trần thế phong lưu tính Đạn Quan!
Ngay khi Quân Mạc Tà vào cửa, đột nhiên từ mái nhà vang lên một tiếng đàn như phá không mà ra, âm thanh linh hoạt thấu suốt như suối nguồn trên núi cao, tẩy luyện tâm tình, chỉ thoáng qua nhưng cả Đạn Quan Lâu đã lặng ngắt như tờ!
Quân Mạc Tà không khỏi khẽ cười, nghênh ngang đi về phía trước, ven đường đám người như bị sóng biển đánh ra, chính là từ kình khí của hắn, mà tách ra một con đường, ai nấy đều phẫn nộ nhìn theo bóng lưng hắn nhưng lại sợ huyền công mạnh mẽ, tức mà không dám nói. Nhìn thấy hắn ta xiên xẹo như say rượu bước thẳng vào Đạn Quan Lâu!
Ngay khi Quân Mạc Tà bước vào Đạn Quan Lâu, từ trên mái nhà vang lên từng đợt âm thanh dễ nghe, cho thấy vị Đoạn Trường công tử kia đã chính thức bắt đầu đàn, tiếng nhạc thanh nhã tự nhiên, không mang theo một chút hơi thở khói lửa nào, càng mơ hồ lộ ra tâm tình vui sướng, tựa hồ như có khách quý phương xa tới, không nhịn được niềm vui.
Chính là một khúc "Tri âm cận"!
Khúc nhạc này ở Huyền Huyền đại lục có thể nói không ai mà không biết, người học được lại càng đông, chỉ là học thì dễ mà thành thì khó, người có thể dạo nên khúc nhạc đến trình độ bình thường đã là hiếm có, còn như đạt đến trình độ tối cao như thế này, lại là vô cùng hiếm thấy!
Quân Mạc Tà trong lòng khẽ cười, ngay lúc tiếng đàn vang lên là lúc hắn bước một chân vào Đạn Quan Lâu, không sai sót chút nào, giống như là cố ý phối hợp, xem ra vị Đoạn Trường công tử này là lấy lòng mình đây.
Mà ngay lúc này, Quân thiếu gia dùng thần thức mạnh mẽ đảo qua, phát hiện hơn mười cỗ thần thức tập trung trên người mình, nhưng chênh lệch lại khá lớn, trong có có mấy người tu vi thấp kém chỉ là Thiên Huyền tu vi, mạnh hơn một chút cũng chỉ là Thần Huyền nhất cấp, nhưng lại có thêm vài luồng thần thức mang theo hơi thở hùng hậu, quả nhiên là có tu vi Chí Tôn chi thượng.
Còn có hai đạo hơi thở khó hiểu, phập phồng trôi nổi, như ẩn như hiện, Quân Mạc Tà rùng mình, có thể che giấu tu vi như vậy, ít nhất cũng phải là Tôn giả, hơn nữa còn là nhị cấp Tôn giả!
Thật khó có thể tưởng tượng, Trần gia tại tục thế được xưng là siêu cấp thế gia lại có nhiều cao thủ như vậy! Thật quá sức tưởng tưởng! Chỉ riêng lực lượng trước mắt này thôi, nếu muốn áp đảo Phong Tuyết Ngân Thành lúc lực lượng tối cường thịnh cũng đủ sức!
Nhưng mà chỉ là thế tục thế gia, lực lượng sao lại quá mạnh như thế?
Như vậy, giải thích duy nhất chính là: Người phóng ra thần thức cường đại theo dõi hắn, phần lớn đều đến từ Tam Đại Thánh Địa!
Xem ra lần này, Tam Đại Thánh Địa đối với Đông Phương thế gia, chính là bắt buộc phải thắng!
Nhưng hắn lại cảm thấy buồn cười, Tam Đại Thánh Địa trước giờ đối phó hắn đều là thất bại mà về, đến tận bây giờ vẫn không hề xem trọng hắn, nên đều giao quyền chủ động tới tay chính mình để mình lật ngược thế cờ.
Hiện giờ cuối cùng cũng đã cảm thấy mình lợi hại, quyết định toàn lực ứng phó, gấp gáp khiến cho mình phải chết đi sống lại, rồi lại ma xui quỷ khiến từ miệng Triển Mộ Bạch lại truyền ra tin tức hắn thật sự đã chết.
Trong ngực Mạc Vô Đạo có một cỗ ức chế không thể phun ra, liền đối phó với nhà bên ngoại của hắn, căn cứ vào thực lực của Đông Phương thế gia mà bố trí kế hoạch, thật sự là trong đội hình lần này không chỉ đủ dùng, mà còn đủ để diệt hai Đông Phương thế gia cũng được, tiếc là may mắn làm sao, mình lại đến lần nữa!
Lấy thực lực của Trần gia lại thêm Tam Đại Thánh Địa hỗ trợ nếu như chỉ để đối phó Đông Phương thế gia tất nhiên là đủ, thậm chí còn dư nhiều, nhưng nếu lấy nó chống lại chính mình thì không thể nghi ngờ chút nào là lấy trứng chọi đá! Mà nhìn theo thế cuộc trước mắt thì tiện nghi này không chiếm quả thật là không được!
Trước sau vài lần hai bên giao tranh, mình và Mai Tuyết Yên đã hơn một lần đến Đông Phương thế gia, dọc đường bao vây đánh chặn, đại chiến liên miên, cũng chỉ xem như là bắt đầu mà thôi.
Lúc sau ở Phong Tuyết Ngân thành, vốn xem như là một trường quyết chiến, lại bị bản thân mình dùng một tòa Kiếm Phong chôn vùi đi, sau đó lại ở phía nam Thiên Hương thành đánh một trận, chính mình lại đấu với Lục đại thánh giả cùng liên thủ, đội hình đối phương không thế không nói là quá mạnh, nhưng cuối cùng cũng rơi xuống kết quả bi thảm, toàn quân đại bại, không ai trở về.
Trước đến giờ, tính luôn lần này trong Cúc Lạc thành, tạm xem như lần đại chiến thứ ba đi!
Dù sao thì đánh xong một trận, mình cũng không còn cách nào che dấu, chi bằng nhân cơ hội này mà dứt khoát, đem đối phương đánh bại, thậm chí tru sát toàn bộ, chính là cách đối phó hữu hiệu nhất!
Tam Đại Thánh Địa muốn tranh thủ ngay lúc thế cục mập mờ đem Triển Trần hai nhà liên thủ đối phó với Đông Phương thế gia, nhưng mình cũng có thể tranh thủ hai thế gia này làm mồi, dụ bọn chúng đến nhiều một chút, cũng giải quyết được càng nhiều địch thủ.
Quân Mạc Tà tỉnh bơ tiến vào Đạn Quan Lâu, sáng suốt nhận thấy xung quanh có hơn mười hơi thở chú ý đến mình cũng làm ra bộ dạng dường như không biết, đẩy đám người ra, bước lên cầu thang.
Đi thẳng một mạch đến lầu bảy trên cùng, tiếng đàn càng thêm vui mừng, Quân Mạc Tà ngẩng lên nhìn thì chỉ thấy ở lan can có một thanh niên áo trắng ngồi sau một cây cổ cầm, trước mặt bảy dây cổ cầm, mười ngón tay khéo léo lướt qua phát ra âm thanh dễ nghe, réo rắt như tiếng nước suối chảy, trong vắt động lòng người.
Thanh niên này mặt sáng như ngọc, mi thanh mục tú, khôi ngô ngồi ở bên kia, trong thần sắc lại lộ ra vẻ tịch mịch thê lương mệt mỏi, người ở ngay sân thượng, tám phương đều có gió, quần áo màu trắng theo gió phất phơ, tay áo khẽ lay, cả người như đang cưỡi mây vượt gió, tiêu sái phi thường không cách nào diễn tả.
Ở phía sau hắn, hai thiếu nữ áo xanh lẳng lặng đứng hầu, trước mặt có một lò hương đang khẽ bốc lên.
Mặc dù đang bị vạn người vây quanh, nhưng ngay tại chỗ này, cách bày trí làm toát lên một cảm giác yên tĩnh và ẩn mật.
Ngay khi Quân Mạc Tà vừa đi tới, năm ngón tay của thanh niên kia vẽ một cái, trên đàn liên phát ra từng tiếng vang lên, sau đó dừng lại. Thanh niên kia ngẩng đầu lên dùng một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Quân Mạc Tà mỉm cười.
Chỉ một động tác ngẩng đầu đơn giản vậy thôi cũng đã tràn ngập cảm giác tao nhã, phiêu dật.
Quân Mạc Tà tinh tế phát hiện trong ánh mắt Đoạn Trường công tử mặc dù đang mỉm cười nhưng trong lòng vẫn lãnh đạm vô tình, lại có một cỗ nhớ nhung khó hiểu, sâu trong đáy mắt còn kéo theo cảm giác bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Nhìn hắn ngẩn đầu lên, Quân Mạc Tà bất giác nhớ tới một người: Lý Du Nhiên!
Lý Du Nhiên và người thanh niên trước mặt, cả hai người bất kể là phong vận hay khí chất đều rất giống nhau! Chính là khí chất của một thế gia siêu cấp tích súc lực lượng mạnh mẽ, ẩn giấu trong người phong độ của quý tộc!
Nhưng Quân Mạc Tà trong lòng chỉ có một chữ: Mệt!
Phong độ, khí chất tất cả đều có, nên có đều phải có, chỉ một thứ quan trọng lại không có: Bản thân mình!
Mỗi ngày đều sống như vậy, sao lại không mệt?
Ngươi rốt cuộc là sống cho mình, hay là sống cho phong độ, cho khí chất, cho quý tộc thân sĩ chứ?
Thế nên Quân Mạc Tà cảm thấy được cảm giác mệt mỏi từ tận đáy lòng, hắn tùy tiện đi vào ngồi xuống một cái ghế, bắt chân chữ ngũ thảnh thơi ngời đó, nghiêng cổ trừng mắt hỏi:
- Khách quý từ xa tới, ngay cả một tách trà tại sao cũng không có? Cái này là đạo đãi khách sao?
Thanh niên nho nhã kia ung dung nở nụ cười, mang theo dáng vẻ như một tuyệt sắc giai nhân, lại có chút thẹn thùng, vừa cười vừa đáp:
- Khách quý ở xa tới, tất nhiên phải rất vui mừng, trà tự nhiên phải có! Không chỉ có trà, mà còn có một phần tâm ý!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng vỗ tay quát khẽ:
- Dâng trà! Loại thượng hạng!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.