Dị Thế Tà Quân

Chương 734: Ta cũng không mạo hiểm




: khuc_cui
Biên Tập
Điều quan trọng này, tứ đại Tôn giả trong nháy mắt cũng hoàn toàn nghĩ tới, tất cả mọi người đều là người từng trải, nếu không nghĩ tới liền quá ngây thơ rồi! Cho nên tất cả bọn họ đều yên lặng không nói gì!
Giờ khắc này, bọn họ quả thực cảm giác được, đám người mình một mực cho rằng lý do cùng niềm tin chính là Đoạt Thiên chi chiến quả thực làm người ta chê cười, mỗi một điểm cũng là chê cười!
Quân Mạc Tà nói cho bọn họ một việc rất rõ ràng: vô luận có mang mục tiêu cao thượng cở nào, cũng không phải là lý do để làm nhiều việc ác cùng hành động vô sỉ! Vô luận là xuất phát vì cái gì, cũng không thể che dấu được tội ác từng làm!
Phía sau, một vị siêu Chí Tôn cao thủ tức giận liền bước lên một bước: "Quân Mạc Tà, ngươi quả thực là khinh người quá đáng! Tam Đại Thánh Địa chúng ta vì thiên hạ, thương sinh linh, vì an nguy đại lục, vạn năm đều như một ngày, nơi đó có tội ác gì có thể nói?"
" Chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ qua, nếu như chúng ta đều chết sạch, Đoạt Thiên Chi Chiến đến, người dị tộc xâm lấn, thì có ai đi ngăn cản?! Ngươi muốn sinh linh thiên hạ đều tùy ý bị dị tộc tàn sát sao"
"An nguy đại lục? Thương thiên hạ sinh linh?" Tà nhãn Quân Mạc Tà liếc xéo hắn
"Là ta nhiều chuyện? Cho tới bây giờ ta không có suy nghĩ qua! Ta chỉ biết một việc, nếu như ta bị các ngươi giết, sau khi chết, coi như cái thế giới này toàn bộ hủy diệt, ta cũng không cảm thụ được!"
"Ta là một người ích kỷ, cho tới bây giờ đều như vậy!" Trong mắt Quân Mạc Tà lóe hàn quang sắc bén, từ từ nói: "Ta là một người hướng thiện. Người không phạm ta, ta không phạm người; bánh ít đi, bánh quy lại, lấy răng trả răng!"
" Cho dù các ngươi là vì Đoạt Thiên Chi Chiến hay là vì thiên hạ sinh linh, nhưng các ngươi chỉ cần xâm phạm ta, thì sẽ chết! Không phải ta chết, chính là cả nhà ngươi tử! Mà ta còn không muốn chết!"
"Mục đích của ta rất đơn giản, chỉ một lòng cầu sinh tồn một kiếp này thôi! Ta chưa từng chủ động trêu chọc đến các ngươi điều gì. Nhưng các ngươi lại muốn tới áp bách khi dễ với ta!"
" Vạn bất đắc dĩ nên chỉ có thể phản kháng! Đến hôm nay các ngươi rơi vào hạ phong liền cùng ta nói đến Đoạt Thiên Chi Chiến, thiên hạ sinh linh? Ha ha ha ha..."
Quân Mạc Tà cười lớn: "Làm người có thể vô sỉ! Nhưng các ngươi không thể vô sỉ đến như thế này!"
"Quân Mạc Tà, ngươi hỗn đản!" Đàng sau Mạc Tiêu Diêu cả một đám người phẫn nộ mắng to.
"Không cần phải nói!" Mạc Tiêu Diêu cười ha hả một tiếng, trầm tĩnh giơ tay lên, ngăn mọi người đang lọan lên lại. Đột nhiên cố gắng đứng thẳng lên: "Chết thì chết, hà tất nói thêm điều gì?"
"Hôm nay việc đã đến nước này, nhiều lời nữa cũng là uổng công, nhưng cuối cùng bọn ta là người ai cũng đều biết đến, ngay cả chết thì cũng phải chết có thể diện! Tuyệt sẽ không chết mà mang theo một túi uất ức này! Ta Mạc Tiêu Diêu sẽ càng không chết trong tay người khác!"
Mạc Tiêu Diêu mỉm cười, trên mặt đất bắt một thanh tuyết, rồi cẩn thận lau lau trên mặt một phen, lạnh nhạt nói: "Tiêu Dao Tôn giả, có chết cũng phải Tiêu Dao."
Thần thái của lão, đã khôi phục từ sự mềm yếu nhu nhược lúc nãy.
Vị Tiêu Dao Tôn giả này lau thật sự cẩn thận, máu huyết trên mặt, tất cả đều được lau sạch sẽ. Thậm chí, mỗi một động tác, lão đều làm rất tiêu sái, vẫn còn rất tự nhiên.
Sau đó lão lại chỉnh tóc, râu đang bừa bộn một phen, xoay người sang chỗ khác, đối mặt với thuộc hạ của mình thì lão đã khôi phục lại là Tiêu Dao Tôn giả ngày xưa, cái loại khí độ Tiêu Dao thiên địa này!
Chỉ có sau khi lão quay mặt đi, đám người Cổ Thanh Vân lại phát hiện, lướt qua đáy mắt của Mạc Tiêu Diêu dày đặc ý nhục nhã. Sỉ nhục!
Thế hệ Tôn giả cấp bốn bởi vì việc mình làm ra, rơi vào đường cùng, ăn nói khép nép hướng về phía địch nhân cầu xin tha thứ, lại bị đối phương quả quyết cự tuyệt! Việc này quả thực là khó có thể tin nổi!
Trong ấn tượng của bọn họ, lấy thân phận Mạc Tiêu Diêu, có thể hạ mình như thế, vẫn còn hướng hai hậu bối có thực lực, thân phận xa không bằng chính mình xin nể tình, việc này đã là không thể tưởng tượng nổi! Thậm chí có thể nói là đáng ngưỡng mộ vì khả năng chịu đựng khó tin nỗi nhục nhã nặng nề!
Lại nói như thế nào, đầu chi dĩ trát lý, báo chi dĩ quỳnh dao ( Biên: đưa quả mận, nhận viên ngọc - tương tự ăn một quả trả cục vàng, nhưng khó áp dụng vào đây)! Đối phương nếu đã có thể mở ra một đường sống, Mạc Tiêu Diêu lại há có thể không có trở về báo đáp?
Vô luận nghĩ như thế nào, đối phương như thế nào tất cả cũng hẳn là cho ngươi một chút mặt mũi mới đúng, thậm chí vì Mạc Tiêu Diêu lấy đại cục làm trọng, là vì sinh linh là thiên hạ, tâm ý rất là cảm động, trịnh trọng kêu mọi người rời đi mới đúng!
Không nghĩ tới Quân Mạc Tà lại dứt khoát như vậy, lãnh khốc vô tình trực tiếp cự tuyệt! Quả nhiên là càng thêm khó có thể tin nổi!
"Mạc huynh, chuyện lớn này có khả năng không theo ý muốn! Việc hôm nay, với ngươi có tổn hại uy danh hiển hách gì? Hắn sẽ càng bởi vì việc hôm nay mà chiến sử lưu danh! Cũng chỉ có hậu sanh tiểu bối thiển cận, không vì đại cục bực này mới có thể coi thường tâm ý vì thiên hạ thương sinh của ngươi như vậy! Nhìn ngươi lúc này, trong lòng lão phu không thể chịu nổi!"
Cổ Thanh Vân an ủi rồi thở dài nói " Giang hồ hôm nay, đã sớm không còn là chỗ chúng ta quen thuộc, trên đời này nhiệt huyết con người càng ngày càng ít... Có nói chăng đi nữa càng giống như than vãn. Thói đời ngày sau quả là càng thiếu chân thành tới đáng thương"
Mạc Tiêu Diêu chậm rãi lắc đầu, thần sắc trong lúc đó một mảnh vô lực: "Cổ huynh, tất cả mọi người tới đây, hà tất gì lại tự lừa mình, dối người như vậy. Hậu quả hôm nay đúng là do những điều đã làm trước kia! Cho tới hôm nay lão phu mới chân chính rõ ràng!"
" Trái lại, Mai tôn giả một mực vì Đoạt Thiên Chi Chiến, nhưng chúng ta chưa từng buông tha nàng một lần nào? Nàng nhiều lần lấy đại cục làm trọng, từng bước thoái nhượng, nhưng chúng ta lại làm như thế nào?"
" Chúng ta từng bước ép sát, nàng lui một bước, chúng ta liền tiến thêm một bước! Có từng nhìn qua đại cục? Sự tình cho tới bây giờ, chúng ta còn có thể diện gì mà chỉ trích đối phương không xem đại cục?"
" Thử hỏi một câu, nếu là đem Quân Mạc Tà thay đổi làm Cổ huynh ngươi, làm đương sự chuyện ngày trước, càng có vô số bận tâm phía sau, có thể khinh suất thả gần trăm cao thủ trước mắt đã thành kẻ thù một sống hai chết sao? Thật là có cái can đảm.này sao?"
Cổ Thanh Vân hơi chậm lại, sắc mặt lập hiện ra xấu hổ, đúng là không nói ra lời nữa.
"Chư vị tự giải quyết cho tốt! Lão phu đã thấu hiểu mọi chuyện thế gian hết rồi, liền muốn đi trước một bước!"
Mạc Tiêu Diêu bình thản nhìn mọi người, đưa lưng về phía Quân Mạc Tà, cũng chẳng quay đầu lại, cao giọng nói "Sau hôm nay, bất luận địch ta, phàm có người sống sót thì lúc gặp chủ của Tam Đại Thánh Địa, thỉnh cầu chuyển giúp ta một câu nói"
Trên mặt lão lộ ra một tia hối hận tự đáy lòng, chậm rãi nói: "Chớ để lấy cao thượng là cớ. Chớ tìm lý do biện hộ cho việc làm sai! Hy vọng Tam Đại Thánh Địa sau này sẽ không vũ nhục danh tiếng 'Đoạt Thiên Chi Chiến' từng vô cùng hiển hách huy hoàng này! Đây là vinh quang lớn nhất của Tam Đại Thánh Địa từ vạn năm đến nay!"
Lão dừng một chút, cười khổ nói: "Phải nhớ kỹ, cái đó là vinh quang, mà không phải tư cách!"
Dứt lời, Mạc Tiêu Diêu trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, âm thanh kéo dài nói "Mạc đạo thanh thiên chân vô đạo. Năng tiêu diêu thì thả tiêu diêu!" Những lời nàychính là nói tên hai người, đúng là lão cùng với Mạc Vô Đạo chủ nhân của Độn Thế Tiên Cung cũng là anh ruột của mình, nói về xuất xứ cái tên của hai người là từ đâu tới.
Hai người vốn là hậu nhân nhà quan lại, ban đầu khi hai huynh đệ mới ra đời, vừa lúc phụ thân hai người bị bãi quan miễn chức. Một vị bằng hữu đến thăm, tặng phụ thân một bài thơ:
Công danh lợi lộc hà thì liễu
Vinh hoa phú quý nhất triêu phao;
Mạc đạo thanh thiên chân vô đạo
Năng tiêu diêu thì thả tiêu diêu!
Công danh lợi lộc vứt khỏi lòng
Vinh hoa phú quí có như không
Người giữ thanh liêm đâu hết lối
Ai tiêu dao được cứ thong dong
( MS: Vô đạo: hết đường, cụt lối. Tiêu dao: ung dung, thong dong, không bị ràng buộc)
Phụ thân từ khi có bài thơ này, lấy bốn chữ Vô Đạo cùng Tiêu Dao, làm làm tên cho hai anh em họ.
Mạc Vô Đạo! Vô luận là lúc nào cũng không phải không còn đường có thể đi. Mạc Tiêu Dao! Vô luận là lúc nào, cũng không muốn vì không chịu ràng buộc mà quá phận, mà đắc ý hí hửng! Đây cũng chính là tâm ý cùng lời chúc phúc của phụ thân đối với hai người- không nhụt chí, tránh đắc ý!
Đến lúc này, trừ tâm ý của phụ thân ra, điều Mạc Tiêu Diêu có thể nghĩ đến, cũng chỉ có ca ca của mình Mạc Vô Đạo, không phải là Độn Thế Tiên Cung chi chủ Mạc Vô Đạo.
Nói xong những lời này, Mạc Tiêu Dao nhẹ nhàng thở dài, toàn thân chấn động, đột nhiên liền như vậy yên lặng đứng, lẳng lặng bất động! Trên đỉnh đầu của lão, đột nhiên nồng nặc khói trắng nổi lên, xoay quanh, kéo dài không tiêu tan, gió lạnh thấu xương, mà vẫn bất động!
Một lúc lâu sau, khói trắng nồng đậm dần dần hóa thành một đạo sương mù, bay lên không, rốt cục vô ảnh vô tung! Mạc Tiêu Dao tự hủy một thân tu vi, tự đoạn tâm mạch, thân tử tại đỉnh Tuyết Sơn! Tôn giả cấp bốn của một đời cứ như vậy mà ngã xuống!
Cổ Thanh Vân kinh ngạc mà đứng, đột nhiên cảm giác được trước mặt tất cả đều như mộng như ảo, như vậy thật là không đúng! Tôn giả cấp bốn vốn là cường giả cao cao tại thượng, mạnh mẽ như thế, laị bị ép đến tình trạng ở nơi sơn cùng thủy tận như vậy bất đắc dĩ tự sát ở trước mặt mọi người!
Trong mắt Quân Mạc Tà lóe ra một tia thương tiếc, nhưng sắc mặt của hắn lại vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, tàn khốc bất động!
"Cổ Thanh Vân, ta cũng cho các ngươi cơ hội! Các ngươi cũng có thể lựa chọn tự sát! Giữ lại một cơ hội chết được toàn thây, cho các ngươi thể diện có một cơ hội chết kiểu này!" Quân Mạc Tà mặt không chút biểu tình nói, trong giọng nói không mang theo bất cứ điểm tình cảm nào.(DG: anh í máu lạnh hay sao í!)
"Mạc Tà... Bọn họ... không thể chết!" trên mặt Mai Tuyết Yên hiện lên vẻ lo lắng
"Chuyện này thủy chung là sự tình liên quan đến Đoạt Thiên Chi Chiến! Đây chính là quan hệ đến thiên hạ thương sinh linh tương lai đại sự! Ngươi hãy thận trọng suy nghĩ một chút! Một khi thực lực giảm mạnh, chiến quả liền có thể phát sinh nghịch chuyển, thật sự Đoạt Thiên Chi Chiến có thể hoàn toàn bị nghịch chuyển"
"Tuyết Yên, sao nàng vẫn còn muốn kiên trì? Chẳng lẽ nàng vẫn không thấy rõ sự thật trước mắt sao? Nàng không có chú ý ánh mắt của những người này sao?"
" Ta đã giết không dưới bốn năm trăm người! Tất cả những người đã chết này đều là bằng hữu sống chung với họ, tối thiểu cũng là trăm năm sống chung một chỗ!"
" Phần năm tháng dài dằng dặc này đã có tình cảm sâu đậm, thậm chí so sánh với thân nhân còn muốn thân hơn! Ta tin tưởng, so sánh với dị tộc nhân thì những người này càng muốn ta chết hơn!"
" Chỉ cần tránh được một kiếp khó khăn này, bọn họ tất nhiên sẽ đem hết mọi thủ đoạn ra đối phó ta cùng với người nhà của ta! Ta không có bất cứ lý do gì để giữ lại những người này!"
Quân Mạc Tà hờ hững nói: "Nếu như ta độc thân, chỉ có một người tự nhiên có thể không cần lo, nhưng ta cũng có người nhà, có bằng hữu, bọn họ có thể không cần sao?!"
" Nàng kiên trì, tương đương với việc đem người nhà, bằng hữu của chúng ta ra mạo hiểm. Trong lòng ta, người nhà an toàn là tất cả! Ta sẽ không mạo hiểm, cho dù chỉ là một điểm nhỏ!"
"Coi như bọn họ thật là người tốt cũng chẳng sợ, ta cũng giết không lầm! Bởi vì việc đã đến nước này, không còn có có cơ hội để thay đổi! Huống chi, từ đầu chí cuối bọn họ căn bản là chỉ là một đám ngụy quân tử!" Quân Mạc Tà nhàn nhạt nói:
"Coi như là tội nghiệt, ta cũng muốn đeo trên lưng! Lưng đeo tội nghiệt, còn tốt hơn là đeo áy náy trên lưng!"
"Ngươi thật sự là quá vô tình!" Mai Tuyết Yên đau buồn nhìn hắn: "Ngươi vì sao không có nửa điểm thương hại? Đối với thiên hạ sinh linh, chẳng lẽ ngươi liền không có có một chút ý thức trách nhiệm? Cho dù là một điểm nhỏ?!"
"Tuyết Yên, ngươi cứ nói ta vô tình? Không có có trách nhiệm, tình cảm sao? Thực sự là ta vô tình sao? Nếu như bởi vì nhất thời nương tay như vậy, đổi lấy ngày khác, người nhà thảm vong, bạn bè bị tàn sát, khi đó nàng sẽ có cảm tưởng gì?"
" Nếu như ta trong lòng ngàn vạn lần mong nhớ, liền toại nguyện sai lầm của nàng một lần thì sẽ như thế nào? Chúng ta có khả năng bắt đầu lại được sao? Cho dù nói là vì Đoạt Thiên Chi Chiến... Coi như những người này đều chết hết, cũng không có nghĩa là Đoạt Thiên Chi Chiến sẽ thất bại!"
Quân Mạc Tà lạnh lùng nói: " Đã chết Trương đồ tể, Quân Mạc Tà ta cũng sẽ không ăn lợn sống! Ngược lại, nếu đem an nguy thiên hạ giao vào trong tay bọn ngụy quân tử này, ngay cả có thắng lợi thì cũng là sỉ nhục!"
"Bọn họ không xứng! Nửa điểm cũng không xứng!" Quân Mạc Tà lạnh lùng nói. Chém đinh chặt sắt, không chút do dự!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.