Dị Thế Tà Quân

Chương 729: Thiên tháp địa hãm!




Phú thi nhất thủ!
( Trời sụp đất lún! Phú thi một bài!)
Những tảng đá lớn từ trên trời vẫn liên tục rơi xuống. Những hòn đá trên mặt đất vốn là một phần của chân núi rung lên mãnh liệt rồi vì vậy mà đột ngột bay lên. Tựa như là mấy ngàn quả hoả tiễn bắn kiểu rải thảm, trên mặt đất xuất hiện vô số bùn đất tung tóe lên dày đặc sau những tiếng nổ thật lớn! Cảnh tượng cực kỳ hùng tráng!
Vô số những tảng đá to lớn mang theo uy thế kinh thiên động rơi xuống giống như mưa. Tảng đá lớn cuối cùng quả là cực lớn, nó chính là một quả núi rơi xuống! Nói khoa trương thì là nó che cả bầu trời, ở trong mắt mọi người thì đất trời trong lúc đó dường như đột nhiên trở nên âm u...
Mạc Tiêu Diêu râu tóc dựng ngược rống lên một tiếng, nhẹ nhàng nhảy nhót tung người lên đầu tiên. Trường kiếm mang theo hào quang chói mắt hung hăng đâm tới một khối đá lớn đang đè xuống.
"Oanh" một tiếng, hòn đá kia nổ tung ra làm các viên đá nhỏ bay đầy trời. Còn lão trong nháy mắt lại liên tục dùng cách đó mà đâm ra hơn mười kiếm, hơn mười khối đá lớn cũng lần lượt biến mất.
Mọi người thấy cách đó có hiệu lực thì cũng đều hiểu ra, vừa thấy có một đường sống thì chẳng có ai chịu ngồi chờ chết. Người có đao vung đao, ai có kiếm múa kiếm, nhao nhao tung người lên trong nháy mắt bộc phát ra năng lượng cực lớn làm giữa không trung tựa như có vô số pháo hoa thi nhau nổ sáng chói vô cùng.
Ai nấy đều là cao thủ đẳng cấp Chí Tôn Thượng Thừa đã từng tung hoành vô địch, giờ khắc này cùng liều chết đấu với trận mưa của những tảng đá lớn để giành lấy sự sống! Mắt ái nấy đều đỏ lên!
"Mọi người tụ chung lại một chỗ, khi xuất kiếm thì chú ý giữ lại một phần thực lực! Mặt khác, cần năm mươi người toàn lực đào sâu xuống đất! Nhất định trước khi quả núi ụp xuống phải đào ra một cái hố to"
"Càng sâu càng tốt, càng lớn càng tốt! Dùng hết sức lực! Đợi được núi ụp xuống thì mọi người cùng nhau chĩa trường kiếm binh khí lên trên, sau đó lập tức nhảy vào hố to, dùng tất cả lực lượng khoét xuống dưới!"
"Tiếp theo mọi người lập tức quây thành một cụm chung tay hình thành lớp khí bảo vệ! Cùng nhau chống cự áp lực núi đè, chỉ có như thế thì chúng ta mới có thể có một đường sống! Sinh tử đồng lòng, cùng nhau một mất một còn!"
Mạc Tiêu Diêu khàn cả giọng gào thét lớn, âm thanh vừa nhanh vừa vội. Lão hô to như vậy liền một mạch, cho đến giờ cũng ít khi thấy lão có thể thốt ra rõ như vậy...
Trong âm thanh núi đá đổ ầm ầm cùng những tiếng nổ thật mạnh, cho dù lão có Huyền công sâu xa thì âm thanh phát ra cũng trở nên yếu ớt lạ thường. Nhưng người nghe được cũng không ít, ít nhất thì những ai đang tụ tập quanh người lão cũng nghe được!
Mạc Tiêu Diêu vừa mới nói xong, ngay cả đám mấy người Cổ Thanh Vân, Tiếu Thiên Nhai, Khúc Vô Tình đồng thời nhằm hướng dưới chân dùng toàn lực oanh kích!
Tứ Đại tôn giả đồng thời toàn lực xuất thủ, uy lực quả là kinh người. Mặt đất cho dù là kiên cố cũng không thể kháng cự, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, nơi bị chưởng đánh đã hiện ra một cái hố to sâu mấy trượng! Chu vi chừng hơn mười trượng!
Vào lúc này Tứ Đại tôn giả liên thủ một kích đánh ra. Duy có mục tiêu lại không phải Thiên Phạt chúng Huyền Thú, cũng không phải Quân gia, mà là mặt đất dưới chân!
Lập tức lại có năm mươi người hiểu ý xông lại cùng liều mạng nhằm hướng mặt đất mãnh liệt oanh kích.
Tất cả những người này đều là cao thủ Chí Tôn Thượng Thừa, hơn nữa tầng đất đá cứng rắn nhất bên ngoài đã bị tứ Đại tôn giả hợp lực phá đi nên khi những người này toàn lực cùng đánh thì trong nháy mắt khoét sâu đại động xuống thêm vài chục trượng!
Mạc Tiêu Diêu hét lên một tiếng, râu tóc dựng ngược, tứ Đại tôn giả đồng thời lại cùng nhau xuất thủ. Bùn đất cát đá bay thẳng lên trời cao tới mấy trăm trượng, còn cái hố lại sâu thêm vài chục trượng! Lúc này trước sau ba lần oanh kích đã làm thành cả một đống đất đá cao ngất chất lên trước mắt!
Từ đằng xa vọng đến những tiếng kêu thê lương thảm thiết từ những cao thủ đã tách khỏi quần thể. Cho dù là bởi vì sợ hãi mà lâm vào sụp đổ, hay là những kẻ này ỷ khinh công cao cường của mình mà bỏ chạy thật xa, không một ai may mắn thoát khỏi.
Tất cả đều bị những tảng đá lớn rơi xuống như trận mưa rào dày đặc gây tổn thương! Mà chỉ cần phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế thì cơ bản có thể dự đoán được, sau một khắc nhất định đã bị đá tảng nện chết tươi! Biến thành một đống thịt băm!
"Không còn kịp ra tay nữa đâu! Tất cả mọi người mau đến đây! Nhanh lên!" Mạc Tiêu Diêu điên cuồng hét lên một tiếng, một tảng đá lớn đang nện xuống đỉnh đầu lão lại bị đánh nát vụn! Thật sự là người cầm đầu kiên cường!
Lão mặc dù bay đầu tiên xuống đáy, đã hộc ra một ngụm máu tươi nhưng vẫn rầm rầm đánh xuống liên tục hơn mười chưởng!
Vô số ánh sáng đồng thời lóe ra, trường kiếm hoành đao đua nhau phóng lên chém về phía nửa quả núi đã gần trong gang tấc! Tất cả những món đó đều là những binh khí đã từng là người bạn yêu quí nhất với các cao thủ suốt mấy trăm năm, có thể nói là đồng bọn và chiến hữu thân thiết nhất!
Đó cũng là thần binh lợi khí mà mọi người đều yêu quí hơn như mạng sống, không có món nào không phải báu vật hiếm thấy! Không có thứ nào không phải là thần binh lợi khí!
Nhưng vào lúc này thì không có bất cứ người nào keo kiệt! Thậm chí, ngay cả do dự cũng không hề do dự! Vào thời điểm nguy kịch giữa sống chết, không người nào quyến luyến những vật ngoại thân này!
Sau đó liên tục có bóng người vèo vèo nhảy vào trong hố to, các cao thủ ai nấy đều đã mặt xanh môi trắng bệch vì mất sức giống như con thỏ chạy vào ẩn trong hang!
Cho dù một số gần như kiệt lực, nhưng vẫn tự phát động dư lực nhỏ bé đánh xuống tiếp! Cái hố to vừa tạo ra lúc này đã là hy vọng sống sót duy nhất của mọi người!
Hố càng sâu thì hi vộng sống của mọi người cũng càng tương đối lớn hơn! Nếu không, một khi cả quả núi lớn rơi đến nơi thì chỉ chấn động đánh sâu vào mặt đất cũng có thể đánh chết tươi kẻ chậm chân!
Hoặc là tầng nham thạch đất đá bị dồn nén tụ lại vào giữa cũng có thể ép chết mọi người đang chen chúc nhau! Bất kể là cường giả ở bất kì đẳng cấp nào đối diện với chuyện đang xảy ra trước mặt thì tất cả đều như con kiến!
Giờ phút này, tất cả mọi người cũng chỉ muốn có thể tránh thoát tai ách thập tử nhất sinh trước quả núi đang rơi xuống. Còn như sau khi tránh được thì có điều gì chờ đón trong lòng đất hiện tại cũng không ai còn có tâm tư suy nghĩ! Căn bản là không rảnh suy nghĩ! Có thể cứ sống sót qua giờ khắc này rồi nói sau!
Trong nháy mắt khi bóng người cuối cùng đã kịp chui xuống hố! Quả núi to lớn không gì sánh nổi rốt cục cũng rơi đến nơi!
Một cú trời giáng nện lên mặt đất! Âm thanh kịch liệt chưa từng có rốt cục cũng chợt vang lên! Giờ khắc này, mặt đất không phải là rung rinh vặt vãnh nữa mà là cả vùng đều nhảy dựng lên! Đúng vậy, chính là bật ngược hết lên!
Núi đá bị chấn bay lên, thậm chí đến mấy trăm trượng mấy ngàn trượng rồi giống như sao băng không biết rơi xuống nơi nào!
Mà ngay cả Phong Tuyết Ngân Thành xa xa, tòa kiến trúc cực lớn đó cũng bởi vì biến cố lớn lao này mà mặt đất nhảy dựng lên, nhảy dựng lên kịch liệt!
Thật sự là không cách nào dùng khác để hình dung nữa. Cả tòa thành thị đột nhiên phảng phất giống như người sống mà "bật nhảy" lên, ngay cả nền móng kiên cố trong nháy mắt cũng đều bật lên! Hơn nữa là còn lên cách mặt đất tối thiểu ba thước!
Chuyện ly kỳ đến dường đó thì tựa hồ cũng chỉ có thể dùng từ 'nhảy lên kịch liệt' để hình dung!
Hơn nữa là nhảy cao theo phương thẳng đứng như thế! Dùng thuật ngữ khinh công mà nói thì chính là "Hạn địa bạt thông - nhổ hành ruộng cạn"! Có điều cả một tòa thành thị biểu diễn kiểu 'Hạn địa bạt thông' đến độ cao như vậy, điều đó... Tin tưởng tất cả mọi người chưa từng gặp qua...
Sau đó Ngân Thành liền "rầm" một tiếng đập xuống trên mặt đất. Giống như một người vốn chỉ có thể uống một hai chén rượu là có thể say lại đột nhiên uống một cân! Đầu óc quay cuồng lảo đà lảo đảo lắc lư được vài cái, rốt cục cắm đầu gục xuống mặt đất!
Tất cả kiến trúc ở Phong Tuyết Ngân Thành trong lúc nhất thờiđồng loạt sụp đổ! Từng hồi tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết vang lên, khắp nơi đều rên rỉ, chỗ nào cũng thấy thảm cảnh, cũng là một cảnh tượng hàng tỉ năm khó gặp!
Cả bẩy ngọn núi vây chung quanh Phong Tuyết Ngân Thành đồng thời sinh ra chấn động kịch liệt! Rồi sau đó các tầng băng lớp tuyết trên bảy đỉnh núi trong lúc nhất thời cùng đổ ào làm lộ ra đỉnh núi trụi thùi lụi! Hiện ra những đỉnh núi nâu vàng hàng vạn năm không từng thấy!
Mà tầng băng lớp tuyết đột ngột bay lên lại còn hoàn toàn dừng lại giữa không trung một lúc, tựa như một cái mũ chóp nhọntrong không trung, thật giống một cây nấm khổng lồ đầu nhọn! Thật giống như bảy người hói đầu đồng loạt bỏ mũ! Để lộ ra đỉnh núi trụi lủi!
Cảnh tượng hoành tráng đến dường đó đã làm cho Quân đại thiếu gia đang ẩn giữa không trung tránh né tai nạn đồng thời xem cảnh náo nhiệt phải thỏa mãn hô lớn, ánh mắt gần như mở hết cỡ mà thốt ra
"Thực sự *** hoành tráng nha... Lão Tử hôm nay quả là có phúc! Cảnh tượng như vậy nếu mà mang theo camera ghi hình đem bán ở trên địa cầu một cái thì đến cả con cháu cũng có thể yên tâm về hưu. Thật sự là đáng tiếc..."
Hắn còn chưa kịp thán phục xong thì một màn khác càng hoành tráng hơn, càng khó hình dung hơn lại tiếp tục xuất hiện!
Những cái mũ của bảy ngọn núi mặc dù đồng thời bay lên, nhưng khi rơi xuống lại không cùng lúc.
Dù sao những cái mũ cũng vẫn còn to nhỏ khác nhau, nhưng tình trạng chia năm xẻ bảy của chúng lại không khác nhau là bao, tất cả đều làm sinh ra những trận tuyết lở quy mô khác nhau! Hơn nữa đều là những vụ tuyết lở đặc biệt khủng khiếp! Tuyết lở chưa từng có!
Quân Mạc Tà tuyệt đối dám đánh cuộc! Coi như là vụ tuyết lở trên đỉnh Himalaya cũng tuyệt đối không theo kịp thanh thế to lớn của lần này!
Vô số cơn sóng tuyết bay thẳng lên trời cao mấy trăm mấy ngàn trượng, che kín cả vòm trời. Quang cảnh đến như vậy thì cho dù bảy quả, không! Kể cả là bảy mươi quả, bảy vạn quả bom nguyên tử đồng thời nổ mạnh, cũng chưa chắc có thể tạo ra hiệu quả kinh khủng đến như vậy! Ầm ầm ầm vang ầm ầm...
Cùng với này những trận tuyết lở liên tiếp ầm ì, tất cả ngọn núi bất kể xa gần cũng đồng thời hưởng ứng.
Tất cả núi non cũng giống như là uống rượu xong thì điên cuồng giật đầu tung chân trên sàn nhảy theo âm thanh chát chúa mà vui vẻ lắc với điệu nhảy đít-xcô. Lắc đầu vặn chân cong lưng vểnh mông! ( MS: đúng là xuyên không)
Nếu như những tầng băng lớp tuyết trên núi chính là trang phục, như vậy vô số đỉnh núi này đồng thời nhảy theo điệu thoát y vũ phong tao vô hạn... Gần như chúng tranh giành nhau phát động những trận tuyết tan núi lở! Thật giống như trăm núi ngàn khe đang tiến hành một cuộc đấu điên cuồng!
Xem ai bộc phát được trận tuyết lở lợi hại hơn! Xem tuyết lở của ai có uy lực lớn hơn! Xem tuyết lở của ai đứng đầu! Xem ai có tuyết lở đẹp mắt nhất! Xem ai có tuyết lở với phạm vi rộng nhất! Gió Đông thổi, trống trận gầm, tất cả chúng ta đều là núi non vạn năm, trận đấu Tuyết Băng này thì ai sợ ai!
Trận đấu Tuyết Băng này trước sau kéo dài ước chừng nửa canh giờ mới rốt cục dừng lại. Tuy trên mặt đất vẫn đang không ngừng rung động, nhưng rồi một hồi lâu sau thì cuối cùng khắp nơi cũng yên tĩnh!
Cả vùng núi non tuyết phủ hoàn hoàn thay đổi hình dáng! Trăm núi ngàn khe giờ cũng như nhau! Cả một vùng núi non chập trùng Thiên Phong, bây giờ nhìn lại đã thành đại bình nguyên mênh mông bát ngát lấp lánh màu trắng bạc! ( MS: tài buôn chữ đáng học tập)
Tất cả ngọn núi, cơ hồ đều mất một nửa độ cao! Chỉ còn từ trên bề mặt lớp tuyết nhô ra những cây nấm nho nhỏ, bên trên thì trụi lủi, đúng là một chút băng tuyết cũng không có để lộ vẻ chướng mắt khác thường.
Đây chính là lượng băng tuyết tích tụ mấy vạn năm, chỉ trong một thời gian cực kì ngắn ngủi nhất tề lột xuống, quả là một lượng thật lớn lao! Khó trách mài cơ hồ điền đầy tất cả khe núi...
Mà ngay cả những vách đá vạn trượng, vực sâu không đáy cũng đồng thời bị điền đến tràn đầy thành vùng đất bằng phẳng! Giờ phút này Tuyết Sơn mà đem so sánh bình nguyên thì còn bằng phẳng hơn...
"Thích thật! Quả là quá mê tơi!" Nấp kín ở nơi an toàn duy nhất giữa không trung, Quân Mạc Tà Quân Đại thiếu gia nhìn cảnh như vậy mà vui vẻ thoải mái, lòng đầy sung sướng không khỏi thi hứng bừng bừng phấn chấn làm một bài thi phú ngay tai chỗ. Hắn rung đùi đắc ý ngâm nga
"Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu, khán ngân thành nội ngoại, duy dư mãng mãng; tuyết sơn thượng hạ, nhất phiến thao thao! Sơn vũ ngốc đầu, phao khởi đại mạo, dục dữ thiên công thí bỉ tiếu! Tu tình nhật, khán tiên huyết cổn cổn, phân ngoại yêu nhiêu!
"
Tuyết sơn như thử đa kiều, nhượng tam đại thánh địa chiết đoạn yêu! Tích sinh tử tôn giả, tảo dĩ thân tử; tiêu diêu tôn giả, nan tái tiêu diêu; nhất đại man hoang, băng thiên tuyết địa khốc đào đào; câu vãng hĩ, khán phong lưu nhân vật, hoàn thị ngã tối điếu!"!
Tạm dịch
"
Phong cảnh Bắc Quốc,
Ngàn dặm Băng Phong,
Tuyết bay vạn dặm.
Nhìn Ngân Thành nội ngoại, chỉ thấy mênh mông;
Khắp trên dưới Tuyết Sơn, bao la một cõi!
Núi khoe đầu trọc vứt bỏ mũ đi, muốn cùng trời thử so vẻ đẹp!
Râu trời lởm chởm, máu tươi tuôn trào, cảnh đặc biệt lại càng xinh tươi!
Tuyết Sơn thực đáng yêu như vậy,
Khiến Tam Đại Thánh Địa gẫy lưng!
Tiếc Sinh Tử Tôn giả, đã sớm thân tử;
Thương Tiêu Dao Tôn giả, khó còn tiêu dao;
Thế hệ Man Hoang, Băng Tuyết ngập trời, nước mắt khơi nguồn;
Đủ chuyện đã qua, nhìn người phong lưu, vẫn ta thứ nhất!"!
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.